Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 456


Tiểu thái tử gật đầu: “Đúng vậy. Trong thư còn nói là cữu mẫu ta phát hiện ra Hung Nô trước, cũng chính hữu lộ quân do cữu mẫu ta suất lĩnh g.i.ế.c địch nhiều nhất. Cữu phụ, trung lộ quân của cữu phụ chỉ tìm được một ít dân chúng Hung Nô, tả lộ quân của Viên tướng quân ngay cả bóng dáng Hung Nô cũng không nhìn thấy.” Nhìn mật thư một chút, không khỏi cảm khái: “Cữu mẫu ta thật lợi hại.”
Thường Hỉ không dám tin, quay về phía chủ tử hoàng đế, thăm dò nói: “Bệ hạ khiếp sợ là bởi vì đại tướng quân phu nhân, phu nhân nàng ——”
Tiểu thái tử thay hắn nói tiếp: “Cữu mẫu ta lợi hại nhất. Ngươi cứ nói thẳng phụ hoàng cũng sẽ không trách ngươi, cũng không phải Hung Nô đại bại.” Ngửa đầu hỏi Thương Diệu: “Hài nhi có thể nói cho Sở Bạch Bạch không?”
Thương Diệu khẽ lắc đầu: “Không được. Đại Bảo Bảo còn nhỏ, biết nương nó anh dũng như vậy nhất định sẽ nhịn không được mà khoe khoang. Chuyện cữu mẫu con thay Sở Mộc xuất chinh chúng ta biết là được, tuyệt đối không thể để cho tất cả mọi người đều biết.”
Tiểu thái tử nghi hoặc khó hiểu: “Vì sao ạ?”
Thường Hỉ nói: “Sẽ có nữ tử bị phụ mẫu thân thích ép xuất chinh thay cho phụ tử huynh đệ.”
Tiểu thái tử cả kinh “A” một tiếng: “Vì sao? Họ lợi hại như cữu mẫu à?”
Thường Hỉ: “Đương nhiên là không. Hành quân đánh giặc cửu tử nhất sinh, bọn họ không muốn chết, liền ép buộc hoặc lừa gạt nữ tử thay bọn họ đi. Người giống như đại tướng quân phu nhân tự nguyện tùy quân, hơn nữa lại có bản lĩnh lớn như vậy, thiên hạ cũng chỉ có một.”
Tiểu thái tử hiểu được, càng thêm bội phục cữu mẫu: “Cữu mẫu ta thật lợi hại.”
Thương Diệu buồn cười: “Con nói câu này mấy lần rồi? Có đến nhà cữu phụ con nữa không?”
Tiểu thái tử liên tục gật đầu: “Đi chứ. Phụ hoàng, hài nhi gặp được Đại Bảo Bảo nên nói như thế nào đây?”
Thương Diệu ngẫm lại: “Cữu phụ con phải an bài xong tù binh mới có thể trở về. Con cứ nói cho Đại Bảo Bảo, qua nửa tháng nữa nương nó sẽ trở về.”
Trước khi đi Lâm Hàn nói với Đại Bảo Bảo nàng sẽ đi ba tháng.
Đại Bảo Bảo biết được chỉ còn nửa tháng, bấm ngón tay tính toán, nương nó về sớm hơn một tháng, không cần nói cũng biết vui đến cỡ nào.
Biểu hiện rõ ràng nhất chính là trong đồ ăn của Sở gia không còn món rau trộn bạc hà nữa.
Sở Mộc bỏ đi ý định ăn riêng. Sở Tu Viễn ở xa ngàn dặm lại rất hối hận vì để Lâm Hàn thay Sở Mộc tùy quân.
Thư khẩn Hồng Lĩnh đưa tới kinh sư không phải do Sở Tu Viễn viết mà là quan phòng thủ Nhạn Môn Quan viết gửi đi.
Ở kinh sư lo lắng cho Sở Tu Viễn, quan phòng thủ vừa thấy đại quân ở quan ngoại tu chỉnh liền đi bái kiến Sở Tu Viễn, sau đó nói lại cho hắn nghe nỗi lo lắng của người ở kinh sư.
Sở Tu Viễn lúc ấy vội vàng tiếp nhận đợt lương thảo thứ hai, không rảnh tiếp kiến hắn liền bảo hắn đi tìm tướng quân khác.
Nội dung trên mật thư chính bởi vậy mà có.
Sau khi quan phòng thủ rời đi, Sở Tu Viễn cũng tiễn quan vận lương, nói cho bọn họ không cần đưa lương thực tới nữa, trở về liền phát hiện phu nhân hắn không thấy đâu.
Tìm khắp nửa quân doanh cũng không tìm được phu nhân của hắn, phát hiện nhân mã của hữu lộ quân ít đi rất nhiều, Sở Tu Viễn có dự cảm không tốt, lập tức đi tìm hỏa đầu quân, hỏi hắn buổi trưa ăn cái gì.
Hỏa đầu quân nói thật, buổi trưa ăn cơm và thịt thỏ kho tương.
Sở Tu Viễn hít sâu một hơi, cố nén xúc động muốn chửi má nó, quay về dắt ngựa đi tìm phu nhân.
Nhưng mà, chờ hắn tìm được Lâm Hàn, liền nhìn thấy bốn con thỏ trong tay binh sĩ hữu lộ quân.
Người ta thường nói, trước mặt dạy con, sau lưng dạy vợ.
Cho dù Sở Tu Viễn muốn kéo Lâm Hàn xuống ngựa, vẫn nhẫn nhịn đến khi vào trong quân trướng của bọn họ, cho thủ vệ lui ra mới mới mở miệng nói: “Phu nhân cho dù trong mắt không có phu quân như ta, ta vẫn là Đại tướng quân, nàng…”
Lâm Hàn ôm lấy cổ hắn, ấn một nụ hôn lên môi hắn, ấm ấm mềm mềm.
Đại tướng quân trợn mắt há hốc mồm, bất mãn trong lòng hóa thành hư vô. Lâm Hàn buông hắn ra, khoan thai lắc lư đi ra ngoài. Đại tướng quân còn đứng sững giống như một khúc gỗ, cho đến khi bên ngoài có người gọi: “Đại tướng quân, Đại tướng quân...”
Sở đại tướng quân đột nhiên thanh tỉnh, sờ sờ môi, nhìn ra bên ngoài, gió nhẹ ấm áp, ánh mặt trời vừa vặn, không phải nửa đêm tối đen một mảnh, rèm cửa quân trướng còn mở rộng, Lâm Hàn thế mà lại…nữ nhân này còn cho người ta sống nữa không?
Sở Tu Viễn nhéo mi tâm, cực kỳ nhớ nhung nữ tử mà nhiều năm trước hắn chỉ mới đụng một cái là đã nhịn không được cho hắn một cước.
“Đại tướng quân ——”
Sở Tu Viễn vỗ vỗ mặt cố gắng làm cho mình có vẻ tự nhiên một chút: “Chuyện gì?”
“Hầu gia nói hắn bắt được nhiều thỏ, quân cánh phải ăn không hết, muốn tặng cho Viên tướng quân mấy con, ngài xem tặng mấy con thì thích hợp?” Tiểu binh nói chuyện nhanh chóng nhìn sang bên trái một chút, lén dò xét Sở Tu Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận