Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 71


“Vâng, cha, Hồng Ngẫu nói có hơn một trăm mấy chục quả đấy.” Tiểu Sở Ngọc không khỏi khoa tay múa chân: “Nhưng không nhiều như dương mai.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng: “Cha đã từng ăn dương mai chưa?”
Sở Tu Viễn: “Chưa. Loại đó không phải là chỉ có ở phía nam sao?” Hắn nhìn về phía Lâm Hàn hỏi.
“Ta cũng không chắc chắn là có thể kết trái được không nữa.” Lâm Hàn mở miệng nói nhảm: “Đại khái nước và đất trong phủ thích hợp trồng cây ăn quả ấy mà.”
Tiểu Sở Dương nhịn không được nói: “Còn có anh đào nữa. cha về chậm thêm hai ngày nữa là bị chúng ta ăn sạch rồi.” Cậu chỉ vào Sở Đại Bảo Bảo: “Tiểu đệ thích nhất, mỗi ngày đều muốn đem anh đào làm cơm ăn.”
“Nương, anh đào.” Đại Bảo Bảo kéo ống tay áo Lâm Hàn.
Lâm Hàn không khỏi liếc mắt nhìn Sở Dương một cái.
Tiểu hài tử vội vàng che miệng: “... Ta quên mất.” Lập tức thả tay xuống lừa gạt lừa gạt Đại Bảo Bảo: “Đệ đệ, quả đào ăn ngon hơn quả anh đào.” Cậu chỉ vào cây đào: “Đệ có thấy nó lớn hơn anh đào không?”
Đại Bảo Bảo ngẩng đầu lên, nhìn thấy quả đào thật to liền vung bàn tay mũm mĩm: “Nương, quả đào…”
Lâm Hàn không nói hai lời liền hái một quả ném cho Hồng Ngẫu: “Rửa sạch, gọt vỏ rồi cắt đôi ra.”
Hồng Ngẫu đi ra ngoài, Đại Bảo Bảo lại có thêm vấn đề mới. Cậu nhóc đứng mệt rồi, vươn tay nhỏ đòi ôm.
Thúc chất Sở gia hai người đứng bên cạnh nhìn thôi mà đã thấy mệt giùm cho Lâm Hàn, Sở Mộc nghĩ tiểu hài tử không muốn ở chung với Sở Tu Viễn, liền vươn tay: “Để ta bế đệ.”
Hài tử lại nhấc chân đi vòng sang bên kia.
Sở Mộc tức giận: “Ta bế đệ đi hái đào nhé.”
Tiểu hài tử tiếp tục đưa tay về phía Lâm Hàn.
“Cha ôm.”
Tiểu hài tử cuống quít ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Lâm Hàn, giống như sợ chậm thêm một chút là bị cha hắn bế lên vậy.
“Phụt.”
Sở Mộc cười phun.
Tay Sở Tu Viễn cứng đờ giữa không trung, xấu hổ dị thường.
Lâm Hàn không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi cười, khom lưng bế tiểu hài tử: “Đại Bảo Bảo, vị này là cha con, cũng thương con giống như nương vậy.”
Hài tử quay đầu sang chỗ khác, cho nàng một cái sườn mặt, không nghe, không nghe đâu.
“Muốn ăn đòn đây mà.” Sở Dương thốt lên.
Tiểu hài tử liền đưa tay ra muốn cào cậu.
Sở Dương há to miệng như ngày thường, tiểu hài tử sợ tới mức vội vàng rụt tay về, ôm chặt cổ Lâm Hàn.
Lâm Hàn không khỏi hít sâu một hơi, đánh vào m.ô.n.g cậu nhóc một cái: “Thả lỏng tay ra.”
Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc trực giác không tốt, liền muốn tìm lý do trốn đi, chờ cậu nhóc không khóc nữa rồi sẽ quay lại, chỉ thấy tiểu hài tử miệng méo xệch, nhìn chằm chằm Lâm Hàn một lúc lâu, quay đầu gối lên vai nàng, còn cọ lên mặt nàng thật mạnh.
Trong mắt thúc chất hai người hiện lên vẻ kinh ngạc, đang muốn lên tiếng thì Hồng Lăng đã cầm giỏ trúc về.
Sở Tu Viễn nhận lấy: “Đưa cho ta.”
Sở Mộc đi hái.
“Chọn trái vừa trắng vừa đỏ ấy.” Lâm Hàn nhắc hắn.
Sở Mộc nhìn lướt qua: “Phải tới mấy chục trái đó, hái hết toàn bộ luôn à?”
“Hái xuống ăn không hết đâu.” Sở Ngọc nhắc nhở.
Lâm Hàn: “Thưởng cho mấy người gần đây làm việc nghiêm túc.”
Sở Mộc không khỏi nháy mắt với thúc phụ hắn, ngài có phúc rồi, thẩm thẩm này còn có thể quản gia.
Sở Tu Viễn: “Ngẩn ra làm gì thế hả? Hái đi.”
Sở Mộc bĩu môi một cái, liền nhảy lên cây bắt đầu hái đào.
Lúc quả đào còn ở trên cây đã thấy rất lớn rồi, đến khi hái xuống còn lớn hơn. Cả giỏ trúc đầy ắp rồi mà mới chỉ hái được một nửa.
Hồng Lăng lại đi lấy thêm một cái giỏ trúc nữa mới hái hết toàn bộ đào chín xuống.
Người ta thường nói đào nuôi người, hạnh đả thương người, dưới gốc mận chôn người chết, bởi vậy Lâm Hàn cũng không dám để mấy hài tử ăn nhiều.
Một nhà sáu người, Lâm Hàn giữ lại mười tám trái, còn lại để cho Hồng Lăng mang đi phân phát.
Hai tay Đại Bảo Bảo ôm lấy quả đào còn to hơn cả mặt mình cắn một miếng, nhai trong miệng vài cái liền nhổ ra ngoài.
Sở Tu Viễn nhịn không được hỏi: “Không ngon sao?”
Tiểu hài tử cũng không để ý tới cha mình, nhét quả đào vào trong tay Lâm Hàn, chống tay lên bàn đứng dậy rồi chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, cậu nhóc chạy đến ngang cửa lại bị ngưỡng cửa cao chặn lại.
Tiểu hài tử dừng lại xoay người gọi: “Nương…”
“Thằng nhóc muốn làm gì thế?” Sở Mộc vốn tưởng rằng quả đào rất chua, lại phát hiện ra quả đào vừa ngọt vừa giòn, ăn hết sạch một trái, đang muốn lấy trái thứ hai thì nhìn thấy động tác của tiểu hài tử: “Thằng bé muốn tự hái à?”
Sở Dương lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nó muốn ăn quả anh đào.”
“Ở hậu viện à?” Sở Mộc thuận miệng nói.
Trong miệng Tiểu Sở Ngọc đang nhai đào, không thể nói chuyện được, đành phải chỉ về phía nam.
“Tại sao ta lại không nhìn thấy?” Sở Mộc vòng đi vòng lại trước rừng cây ăn quả một hồi lâu cũng không phát hiện chỗ nào có anh đào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận