Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 31


“Phu nhân, phu nhân...”
Lâm Hàn cuống quít thu hồi tinh thần lực: “Làm sao vậy?”
“Tam công tử tìm ngài. Có thể vào không ạ?”
Giọng nói của Hồng Ngẫu từ ngoài cửa truyền vào.
Lâm Hàn lẻn vào không gian, năm giác quan của nàng không thể biết bên ngoài phát sinh chuyện gì. Qua cách nói của Hồng Ngẫu, Lâm Hàn mới nghe được tiếng Sở Đại Bảo Bảo đang khóc.
Lâm Hàn vội vàng mở cửa phòng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu công tử nghĩ là ngài đi mất rồi.”
Lâm Hàn nhìn vào trong lòng nàng ấy, tiểu hài tử hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt ủy khuất, giống như là tiểu đáng thương bị vứt bỏ, run rẩy vươn bàn tay nhỏ bé muốn ôm.
Lâm Hàn phảng phất nhìn thấy mấy đứa trẻ nhỏ trong thời mạt thế bị cha mẹ vứt bỏ, vội vàng đỡ lấy cậu bé, một tay rảnh rỗi thì lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cậu: “Ta có thể đi đâu được chứ?”
“Tiểu công tử cho rằng ngài cũng biến mất giống như mẫu thân.” Hồng Lăng ở bên cạnh nói khẽ.
Mí mắt Lâm Hàn giật giật, mẫu thân hài tử này không phải bệnh c.h.ế.t sao.
“Không khóc, không khóc.” Lâm Hàn đầy bụng nghi hoặc, trên mặt lại không hề tỏ vẻ gì, ném khăn tay cho Hồng Lăng rồi hai tay ôm lấy Tiểu Sở Bạch, làm cho cậu cảm nhận được tình yêu thương của trưởng bối. Đợi cậu thoáng bình tĩnh lại, nàng liền ngồi xuống phía sau bàn, để cho tiểu hài tử nằm trong lòng nàng, vẫy vẫy tay với Hồng Lăng cùng Hồng Ngẫu.
Hồng Lăng quỳ gối ở một bên: “Phu nhân có gì phân phó?”
Lâm Hàn vỗ vỗ lưng tiểu hài tử, thấy cậu bé nhắm mắt lại giống như là mệt mỏi, liếc mắt nhìn Tiểu Sở Bạch một cái: “Ngươi mới vừa rồi nói là biến mất, mà không phải sinh bệnh qua đời?”
“Nô tỳ…” Hồng Lăng hồi tưởng lại lời vừa rồi, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.
Lâm Hàn thấy thế còn có cái gì không rõ nữa đâu, nha đầu này nói lỡ miệng.
“Hồng Lăng, ngươi phải biết thủ đoạn của ta.” Lâm Hàn cười tủm tỉm nhìn nàng ấy.
Hồng Lăng khom lưng dập đầu: “Cầu phu nhân tha mạng, không phải Hồng Lăng cố ý giấu diếm, là, là…”
“Là Hầu gia hạ lệnh không được nói à?” Lâm Hàn nói.
Hồng Ngẫu không khỏi nói: “Không phải!”
Nơi này là Đại tướng quân Tu Viễn Hầu phủ, không phải Đại tướng quân thì có ai dám bao biện làm thay.
Lâm Hàn thử hỏi: “Lão phu nhân?”
Lời đồn không phải nói rằng lão phu nhân cùng với thê tử đầu tiên của Đại tướng quân chân trước chân sau qua đời à? Sắp c.h.ế.t rồi, sao còn có tinh lực quản cái khác?
Hồng Ngẫu chỉ về phía nam.
Lâm Hàn không hiểu rõ lắm, lại thấy Hồng Ngẫu chỉ lên trên, bỗng nhiên trong lòng khẽ động: “Bệ hạ?”
Tiểu Sở Bạch mở mắt ra, Bệ hạ ở đâu.
“Bệ hạ không tới, ta đang cùng Hồng Ngẫu nói chuyện phiếm thôi.” Lâm Hàn nói xong lại vỗ vỗ lưng tiểu hài tử, để cho hắn ngủ. Sau đó nàng nói với Hồng Ngẫu: “Nói tiếp đi. Ở đây không có người ngoài. Thằng bé còn nhỏ, không nhớ được.”
Hồng Ngẫu lộ vẻ khó xử.
Lâm Hàn cười nói: “Các ngươi đã từng nghe câu huyện quan không bằng hiện quản chưa? Các ngươi không nói thì cũng sẽ có người vội vàng nói cho ta biết.”
Hồng Ngẫu cùng Hồng Lăng toàn thân chấn động, chợt nhớ tới chủ tử trong phủ là Lâm Hàn. Mạng nhỏ của các nàng ấy cũng nắm trong tay nàng. Các nàng lúc này nếu không nghe lời, đợi Đại tướng quân về nhà, mộ phần các nàng cũng đã xanh cỏ.
“Chúng ta nói, chúng ta nói.”
Sở Bạch trong giấc ngủ giật mình một cái.
Lâm Hàn: “Nói nhỏ một chút, đừng đánh thức Đại Bảo Bảo.”
Hồng Ngẫu hạ thấp giọng nói: “Việc này phải nói từ tám năm trước.”
Tám năm trước Lâm Hàn còn đang ở mạt thế chiến đấu cùng zombie, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện nàng sẽ đến thời đại thái bình thịnh thế này. Tuy nói là cổ đại nhưng so với mạt thế cũng tốt hơn ngàn lần vạn lần.
“Cứ nói từ từ, ta không sốt ruột.” Lâm Hàn cười nói.
Hồng Lăng mặt lộ vẻ khó xử, lắp bắp hỏi: “Nói kỹ từ đầu luôn ạ? Phu nhân, đều là chuyện đã qua rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận