Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 212


Sở Tu Viễn cũng muốn biết Lâm Hàn lừa gạt như thế nào.
Lâm Hàn nhìn về phía nữ tử vừa rời đi: “Vừa nãy ta đánh c.h.ế.t con ngỗng của vị đại tẩu tử kia, nàng ấy rất tức giận, hận không thể ăn thịt phu quân ta luôn. Nhưng thôn trưởng vừa nói là ta đánh, nàng ấy lại trở nên do dự. Các ngươi cũng không có vẻ sợ chúng ta chạy mất, ta liền cảm thấy các ngươi không tệ. Ít nhất vị đại tẩu tử kia rất tốt, ta quyết định cho nàng ấy mấy chục cây, đủ trồng hai luống rồi.”
“Đợi những cây giống kia lớn lên, đến tháng tư cắt thành từng đoạn dài chừng một tấc là có thể trồng tiếp được. Nhưng trồng cái này tương lai thu được bao nhiêu đều thuộc về các ngươi, còn chúng ta chỉ cần trồng những cây giống này xuống đất là được. Số cây giống này ta cũng biết đại khái thu được bao nhiêu, năm ngoái ta đã từng trồng rồi.”
Trưởng thôn quay sang phía mấy thôn dân, vụ mua bán này tính kiểu gì cũng không bị thua thiệt.
Các thôn dân một chữ lớn cũng không biết, nhưng một sổ sách đơn giản như vậy vẫn có thể tính ra. Nhưng bọn họ có một điều lo lắng, Lâm Hàn bây giờ nói là ba thành, đến lúc thu hoạch lại đòi năm thành thì làm sao bây giờ.
Có thôn dân hỏi ra điều họ lo lắng này.
Lâm Hàn cũng không trông cậy vào bọn họ lập tức tin tưởng: “Tiền thuế của các ngươi là không phải giao cho triều đình mà giao cho Đại tướng quân Tu Viễn Hầu phải không?”
Thôn trưởng liên tục gật đầu.
Lâm Hàn: “Nếu chúng ta chơi xấu, các ngươi có thể đi kinh sư tìm Đại tướng quân làm chủ cho các ngươi. Nghe phu quân ta bảo phủ đệ của Đại tướng quân ở ngay khối phủ đệ phía bắc, chỗ gần hoàng cung nhất ấy.” Nàng dừng một chút: “Phu quân ta đang làm việc dưới trướng của Đại tướng quân.”
Sở Tu Viễn suýt nữa cười phun, cuống quít âm thầm vận khí, cố gắng nuốt nụ cười xuống: “Phu nhân ta đã nói đến mức đó rồi mà các ngươi còn không tin sao?”
“Ta tin! Vị phu nhân kia, ngươi nói tin ta nên ta cũng tin ngươi, ngươi cứ đưa cho ta, ta sẽ trồng cho ngươi.”
Lâm Hàn xoay người nhìn lại, là chủ nhân của con ngỗng đang bưng một chậu gốm lớn từ trong phòng đi ra, trong chậu gốm có một thứ màu trắng, chắc là con ngỗng lớn kia, định xử lý ở bên cạnh hố phân.
“Đại tẩu tử, ngươi trồng không hết đâu. Số cây giống trên chiếc xe kia trông có vẻ ít, nhưng nó có thể đủ trồng được mười mẫu đấy.” Lâm Hàn nói.
Nữ tử kia khẽ hô một tiếng: “Nhiều như vậy sao?”
“Đúng, còn phải làm đất thành từng luống từng luống nữa.” Lâm Hàn khoa tay múa chân cho nàng ấy xem: “Ít nhất phải cách mặt đất cao chừng này. Thôn các ngươi không có cày, nhà ngươi hình như cũng không có trâu bò, người một nhà ngươi đồng loạt ra tay thì nhiều nhất một ngày cũng chỉ được một mẫu. Trồng xong còn phải gánh nước tưới nữa.”
Khương Thuần Quân đưa tiền qua: “Phu nhân nhà chúng ta cũng không gạt người đâu.”
Nữ tử kia theo bản năng đưa tay, vươn tới một nửa liền nhìn Lâm Hàn.
“Của ngươi thì ngươi cứ cầm. Đến mùa thu hoạch của ta bao nhiêu thì ngươi phải đưa cho ta bấy nhiêu.” Lâm Hàn cười nói.
Nữ tử kia đưa tay lấy tiền rồi ôm chặt: “Phu…phu nhân, ngươi cho ta một mẫu đất. Ta… ta sẽ coi nó như tổ tông để hầu hạ.”
“Không cần đâu. Ta vừa nãy có nói thứ kia dễ sống, không tới mức hạn hán nứt nẻ cũng không cần tưới nước. Cỏ trong đất thì rảnh rỗi nhổ cỏ một chút là được, mà không nhổ cũng không sao.” Lâm Hàn nói.
Nữ tử kia lắc đầu: “Cỏ thì phải dọn.”
Lâm Hàn quay sang Sở Tu Viễn, ngươi nghĩ sao?
Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, có thể.
“Thuần Quân, cho nàng ấy một mẫu.” Lâm Hàn lại quay sang phía nữ nhân kia: “Hôm nay trồng không hết, ngươi đào chút đất vùi rễ vào rồi tưới nước, như vậy ngày hôm sau sẽ không chết.”
Nữ tử kia cười nói: “Cái này thì ta biết.” Nàng ấy ôm tiền rồi đi cùng Khương Thuần Quân đến chỗ xe kéo.
Những người khác nhìn thấy một màn này, vội vàng nháy mắt với thôn trưởng, đừng do dự nữa, mau nói với nàng ấy đi.
Thôn trưởng do dự một lát rồi đi về phía Lâm Hàn, thậm chí có chút không tiện mở miệng, dù sao bọn họ cũng không tin Lâm Hàn: “Bọn họ cũng muốn trồng.”
“Ta thấy người trong thôn các ngươi không giàu có cho lắm.” Lâm Hàn nhìn bốn phía, không nhìn thấy kiến trúc kết cấu bằng gỗ, cũng không thấy nhà gạch ngói xanh: “Nếu không thì gọi mọi người trong thôn các ngươi tới đây, mọi người cùng nhau chia đều. Mỗi nhà được chia hai ba cây, chờ lớn lên cắt nhánh ra trồng cũng có thể trồng đủ một luống đất.”
Trưởng thôn: “Vậy đến vụ thu hoạch thì thu hoạch như thế nào? “
“Ngoại trừ vị đại tẩu tử kia, những người khác thì ngươi giúp ta thu. Thời điểm chia còn lại bao nhiêu ta cho ngươi hết, còn phần ngươi thì thu hoạch bao nhiêu đều là của ngươi.” Lâm Hàn cười hỏi: “Ngươi xem như vậy có được không?”
Thôn trưởng theo bản năng nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn cười nói: “Chuyện lớn nhỏ trong nhà ta đều nghe phu nhân.”
“Đúng, phu quân ta công vụ bận rộn, không rảnh lo liệu việc nhà, việc trồng hoa màu hắn lại càng không hiểu.” Lâm Hàn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận