Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 278


Đại Bảo Bảo nhìn cha nó chằm chằm, l.i.ế.m liếm khóe miệng, quay người kêu: “Nương…” Nhào vào lồng ngực Lâm Hàn.
Lâm Hàn vội vàng cản lại, không đợi tiểu hài tử giả vờ tủi thân: “Rửa tay chưa?”
Tiểu hài tử đang muốn nói đã rửa rồi, lại cúi đầu nhìn thấy nước dưa hấu không biết đã dính ra tay từ khi nào, nhớp nháp mà còn có mùi kỳ lạ. Tiểu hài tử nhíu mày: “Con bẩn quá.”
Sở Tu Viễn thầm nhủ, không phải dơ thôi đâu, mà là rất dơ, chính là một tên nhóc dơ bẩn.
“Lục Hà, thay xiêm y cho nó. Đại Bảo, Nhị Bảo, hai con cũng đi tắm đi, mùi ngọt rất dễ dụ muỗi tới.” Sở Tu Viễn mở miệng nói.
Sở Dương và Sở Ngọc đã lớn, biết cha bọn nó nói đúng nên cũng giúp Lục Hà khuyên nhủ Đại Bảo Bảo, tắm xong là có thể ăn hạt lúa nướng.
Đại Bảo Bảo không yên tâm, vươn hai ngón tay nhỏ, lại thêm một ngón: “Nương, chừa cho con ba cái.”
“Cho con bốn cái luôn.” Lâm Hàn nói.
Tiểu hài tử thỏa mãn, tay trái bắt lấy đại ca nó, tay phải lôi kéo nhị ca nó, túm cả hai đi về phòng.
Lâm Hàn chờ hài tử đi xa, quay sang nói với Hồng Lăng: “Đi xem nhà bếp còn thịt heo không, có thì mang đi thái thành lát mỏng rồi xiên thành que, lát nữa nướng cho bọn nó ăn.”
Lâm Hàn thích ăn thịt nướng, trong phủ có trúc nên nhà bếp có làm sẵn xiên tre. Mà lúc này đầu bếp vừa mới bắt đầu nấu cơm, Hồng Lăng đoán có lẽ thịt heo còn chưa bị cho vào nồi nên vội vàng chạy tới nhà bếp.
Quả nhiên thịt heo đều đã bị cắt thành khối, đang chuẩn bị mang đi hầm.
Hồng Lăng chọn mấy khối nạc mỡ đan xen rồi nhờ đầu bếp thái lát, xỏ thành mười xiên, sau đó cầm theo muối và hương liệu đã được nghiền nát đi về phía rừng cây ăn quả.
Ba huynh đệ tắm rửa, thay xiêm y sạch sẽ xong, vừa chạy ra đã ngửi được hương thơm nồng đậm.
Đại Bảo Bảo cất bước chạy tới, Sở Dương và Sở Ngọc nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Hàn thấy bọn nó đứa nào cũng sốt ruột, buồn cười nói: “Đều có, đừng nóng vội.”
“Nương, con rất đói đó.” Đại Bảo Bảo chốc lát đã nhảy lên lưng Lâm Hàn.
Lâm Hàn theo bản năng duỗi tay ôm nó, may mà võ công của nàng lợi hại, hạ thân vững vàng, nếu không rất có thể sẽ bị nhóc béo đè ngã.
Sở Tu Viễn đưa tay vỗ lên m.ô.n.g nhi tử: “Đừng có dính lên người nương con, nương con sợ nóng.”
Tiểu hài nhi ôm cổ Lâm Hàn, câu đầu hỏi: “Nương, nương chê con nóng sao?”
“Ta chê con nặng.” Lâm Hàn trở tay kéo nó ra: “Con nên giảm béo rồi.” Sờ sờ bụng nhỏ của nó: “Sau này mỗi sáng phải chạy vòng quanh với ca ca, bằng không sẽ không xinh đẹp nữa.”
Tiểu hài tử đang muốn cự tuyệt nhưng lại bị hai chữ “xinh đẹp” làm nó phải nuốt lại lời muốn nói: “Ca ca, đệ chạy vòng quanh với ca.” Nhìn về phía Sở Dương nói.
Sở Dương gật đầu: “Được.” Sau đó bèn hỏi: “Vậy đệ có ăn không?” Lại chỉ xiên thịt trong tay Sở Tu Viễn.
Tiểu hài nhi không chút suy nghĩ: “Ăn nha. Ăn no mới có sức.”
Sở Dương hơi hơi hé miệng, thế nhưng lại phát hiện mình không còn lời nào để nói.
Lâm Hàn vui vẻ, xoa bóp mặt của tiểu hài tử: “Vậy mà cũng nói được, mấy ngày nữa lại tới chợ đông bán dưa với ca ca đi, cũng giống như năm trước, bạc thu về đều cho các con.”
Tiểu hài nhi vươn tay, lớn tiếng nói: “Nương, cha, con có rất nhiều bạc.”
Sở Tu Viễn thấy hiếm khi nó không quên mất hắn, mở miệng hỏi: “Có muốn có thêm nhiều không?”
Tiểu hài tử gật đầu, quay sang nhìn hai ca ca: “Khi nào mới đi?”
Thời tiết nóng dần lên, Sở Dương và Sở Ngọc đã nghỉ hè, ngoài bài tập về nhà trước sau gì cũng phải làm ra thì vô cùng rảnh rỗi, lúc nào cũng có thể đi. Quan trọng là phải được cha nương đồng ý.
Sở Dương nhìn Lâm Hàn, ánh mắt dò hỏi nàng khi nào đi.
Lâm Hàn không trả lời, mà lại hỏi Sở Tu Viễn: “Thái tử có đi không?”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Bệ hạ có nhắc qua, ngày khác ta hỏi lại.” Hắn đưa cho hài tử mỗi đứa ba xiên thịt.
Sở Tu Viễn vẫn nhớ “không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều”, mỗi hài tử ba xiên, dư lại một xiên cho Lâm Hàn.
Đại Bảo Bảo lấy được đồ ăn trong tay hắn rồi lại nhìn sang mẫu thân. Lâm Hàn ra vẻ không biết: “Con ăn không hết sao, có muốn nương ăn giúp không? Cho nương một xiên nào.” Lâm Hàn vươn tay.
Tiểu hài nhi quay người đi.
Lâm Hàn lắc đầu bật cười.
Sở Tu Viễn liếc nhìn tiểu hài tử, lầm bầm nói: “Thiếu đánh mà.” Ngay sau đó mở miệng: “Cái này ăn thế nào đây?” Hắn cầm lấy bông lúa đã nướng chín.
Lâm Hàn ăn hết xiên thịt bèn cầm lấy bông lúa, tách hạt ra, thấy vẻ mặt tò mò của Sở Ngọc, bèn tách ra mấy hạt ném vào miệng nó: “Ăn ngon không?”
Nếu không có thịt ba chỉ, Sở Nhị công tử sẽ không do dự nói ăn rất ngon. Nhưng mà khoang miệng vẫn đang tràn ngập hương vị của thịt ba chỉ, Sở Nhị công tử nghĩ một lúc rồi nói: “Vẫn được.” Biểu cảm vô cùng miễn cưỡng.
Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn: “Chàng ăn đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận