Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 214


Không đợi Lâm Hàn nói gì nữa liền trở về lấy nông cụ, đào hố đào đất trồng cây khoai đỏ trên cánh đồng.
Khoảng tới giờ Thân, khi đoàn người Lâm Hàn trở về, ngoại trừ chủ nhân của ngỗng, những cây giống khoai đỏ khác đều đã trồng xong hết.
Lâm Hàn ngồi lên xe liền nhịn không được nói: “Sớm biết đơn giản như vậy thì không cần phải đi xa như vậy.” Chỉ cần vừa bước vào địa giới huyện Phượng Tường liền dừng lại đưa cây giống khoai đỏ ra.
“Phu nhân cũng không lo lắng bọn họ phát hiện khoai đỏ ngon, nói cho nàng là trồng không sống được sao?” Sở Tu Viễn hỏi.
Sở Dương và Sở Ngọc ngại ngồi trong xe xóc nảy nên để Khương Thuần Quân cùng Thẩm Xích Tiêu ôm bọn chúng cưỡi ngựa, cho nên Sở Tu Viễn liền ngồi cùng Lâm Hàn trên một chiếc xe.
Lâm Hàn đem Đại Bảo Bảo ăn no liền buồn ngủ đưa cho Sở Tu Viễn: “Mục đích chúng ta đưa khoai đỏ ra ngoài là gì?”
“Phổ biến đến các nơi.” Điểm ấy Sở Tu Viễn không quên: “Mỗi mẫu đất ít nhất là được ba ngàn cân, cho nàng ba thành chính là một ngàn cân, mười mẫu đất chính là một vạn cân, nhiều như vậy nàng không đau lòng sao?”
Lâm Hàn xoay người hướng về phía hắn: “Đại tướng quân, ta ở trong lòng chàng chính là người tham tài bủn xỉn vậy sao?”
“Không phải, không phải.” Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, thật không dễ dàng a, nàng còn biết mình tham tài nữa: “Ta biết phu nhân lòng mang thiên hạ, nhưng nàng cũng đã nói qua, lon gạo ân, đấu gạo thù.”
“Loại tình huống kia phải là thường xuyên lui tới cho bọn họ mới được. Nhưng những thôn dân chúng ta gặp hôm nay nói không chừng sau này cũng sẽ không nhìn thấy nữa, ai quan tâm bọn họ nghĩ thế nào. Nếu dám gạt ta thì sau này trồng cái gì ta đều tìm đến thôn cách vách bọn họ, cho bọn họ hối hận c.h.ế.t thôi.”
Sở Tu Viễn vui vẻ, phu nhân hắn chính là phu nhân hắn, vẫn mãi không thay đổi.
“Chờ một chút, chúng ta trở về cửa thành cũng đã đóng lại rồi. Làm sao chúng ta vào được đây?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.
Sở Tu Viễn: “Bệ hạ đã phân phó trước, cho phép chúng ta đi vào.”
Lâm Hàn yên tâm: “Vậy ta chợp mắt một lát, đến nơi thì gọi ta.”
“Ngồi ở bên này này.” Sở Tu Viễn đặt Đại Bảo Bảo lên đùi hắn, tay ôm nửa người trên của Đại Bảo Bảo, nửa người còn trống: “Dựa vào trên người ta đi.”
Lâm Hàn định nói không cần, nàng đã quen rồi, đứng cũng có thể ngủ được. Lời nói đến bên miệng bỗng nhiên nhớ tới, nàng không còn là một thân một mình nữa, nàng cũng có chỗ dựa, đối phương còn là đại tướng quân dưới một người trên vạn người.
Khóe miệng Lâm Hàn tràn ra một tia cười: “Chàng không buồn ngủ sao?”
“Ba ngày không ngủ cũng không sao cả.” Sở Tu Viễn đáp.
Lâm Hàn vẫn có chút ngượng ngùng, lập tức nghĩ hai người bọn họ ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm, liền không giả bộ nữa, tựa vào trong n.g.ự.c hắn: “Nếu mệt thì cứ đánh thức ta dậy.”
“Ngủ đi.” Sở Tu Viễn đáp.
Lâm Hàn “Ừ” một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Tỉnh lại lần nữa là do bị Đại Bảo Bảo đánh thức.
Tiểu hài tử ngồi trên đùi Sở Tu Viễn, nắm lấy tay Lâm Hàn kéo a kéo, làm Lâm Hàn tỉnh giấc.
Lâm Hàn mở mắt ra nhìn thấy Sở Tu Viễn giơ bàn tay lên, nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười: “Chàng định làm gì đấy. Đánh nó khóc rồi còn không phải là đánh thức ta dậy sao?” Còn không phải là nàng dỗ dành nữa à.
Đại Bảo Bảo ngẩng đầu lên, bàn tay chuẩn bị đánh của Sở Tu Viễn rơi xuống sửa thành vuốt ve đỉnh đầu tiểu hài tử: “Đã nói để cho nương con ngủ thêm một lát, sao con lại không nghe lời như vậy hả?”
Tiểu hài tử đẩy tay hắn ra, hướng Lâm Hàn đưa tay muốn ôm.
Lâm Hàn: “Thằng bé đã đi tiểu chưa?”
“Giữa đường có dừng lại một lúc, Sở Mộc dẫn thằng bé đi tiểu.” Sở Tu Viễn nói: “Qua nửa canh giờ nữa là sẽ về đến nhà. Về nhà ăn cái gì đó rồi ngủ.”
Đặt ở kiếp trước lúc chưa tận thế, lăn qua lăn lại một ngày không tắm rửa là Lâm Hàn ngủ không được. Nhưng nàng ở mạt thế đã quen, Sở Tu Viễn lãnh binh ở bên ngoài sống giống như Lâm Hàn, hai phu thê ai cũng không ghét bỏ ai, sau khi ăn xong rửa mặt rửa tay rửa chân liền đi ngủ.
Hôm sau, hai phu thê ngủ dậy tinh thần phấn chấn mới phân phó tiểu nha hoàn lấy nước rửa mặt.
Sau khi ăn cơm, hai phu thê nghỉ ngơi hết mệt rốt cục phát hiện thần sắc Hồng Lăng không đúng.
Trong lòng Lâm Hàn run lên, thăm dò hỏi: “Hồng Lăng, đừng nói với ta ngươi phạm sai lầm giống như Hồng Ngẫu nhé.”
“Không có, không phải.” Hồng Lăng vội vàng nói.
Sở Tu Viễn tiếp: “Vậy ngươi sao mà có vẻ muốn nói lại thôi, hồn vía lên mây thế?”
“Nô tỳ không muốn nói, nhưng nô tỳ cảm thấy không nói nữa sẽ không kịp. Cha nương phu nhân ngày hôm qua tới đây, nô tỳ luôn cảm thấy bọn họ còn có thể quay lại nữa. Nô tỳ vốn định không nói cho hai người biết, đợi bọn họ đến liền bảo người gác cổng nói là hai người còn chưa trở về. Nhưng lại lo lắng phu nhân đến sau biết được lại trách ta tự chủ trương, thậm chí to gan lớn mật.” Hồng Lăng nói ra hết toàn bộ xong liền cúi đầu chờ bị mắng.
Sở Tu Viễn: “Lá gan của ngươi không nhỏ đấy.”
“Cha ta là thừa tướng, nếu để hắn biết người giở trò quỷ trong đó, hắn có thể cho ngươi muốn sống không được muốn c.h.ế.t không xong.” Lâm Hàn trừng mắt nhìn nàng ấy một cái: “Hôm qua hắn tới đây lúc nào?”
Hồng Lăng vội vàng nói: “Qua một nén nhang nữa.”
Sở Tu Viễn: “Không cần một nén nhang đâu.”
“Cái gì?” Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu.
Sở Tu Viễn hất mặt ra ngoài ra hiệu.
Lâm Hàn nhìn về phía nam, người gác cổng chạy vào. Lâm Hàn không khỏi mắng: “Âm hồn bất tán!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận