Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại

Chương 56


Lâm Hàn xoa xoa thái dương, không khỏi cảm khái: “Thế gian quả nhiên không có lưỡng toàn pháp.” Nàng mở cửa ra: “Lại đói bụng à?”
“Nương, ăn cơm.” Sở Đại Bảo Bảo lớn tiếng nhắc nhở.
Lâm Hàn nặn ra một nụ cười: “Được. Cảm ơn Đại Bảo Bảo. Con đến chủ viện đợi ta trước nhé, Đại Bảo, Nhị Bảo, trông đệ đệ.”
Hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc thấy Lâm Hàn tóc tai bù xù, liền biết nàng còn chưa rửa mặt chải đầu, liền một trái một phải đem Đại Bảo Bảo tinh thần sáng láng, trời chưa sáng đã thức dậy xách đi.
Hôm sau, Lâm Hàn dậy thật sớm đánh thức Đại Bảo Bảo.
Sau khi ăn sáng, không ngoài dự đoán của Lâm Hàn, tiểu hài tử liên tục ngáp dài.
Lâm Hàn dỗ thăng nhóc ngủ xong liền lệnh cho người hầu chuẩn bị xe ngựa đi tảo mộ.
Nhưng mà, Lâm Hàn lại không biết nàng vừa mới ra khỏi thành, Hoàng đế đã nhận được tin tức.
Trước kia Hoàng đế mặc kệ chuyện phủ Đại tướng quân. Ngày đó Lâm Trường Quân ở ngoài điện Tuyên Thất bị Tam công Cửu khanh chế nhạo hận không thể tìm một khe hở chui vào. Hoàng đế lo lắng hắn xả giận lên người Lâm Hàn, liền lệnh cho thị vệ ngoài cửa cung nhìn chằm chằm phủ Đại tướng quân – Lâm Trường Quân đến cửa, liền đến bẩm báo với hắn.
Hoàng đế Thương Diệu không đợi Lâm thừa tướng đến, đợi đến khi Lâm Hàn đi tảo mộ, đối với việc này có chút tự đắc —— vẫn là hắn có dự kiến trước, không vạch trần Lâm Trường Quân, ngược lại sai thì cứ cho sai luôn. Bằng không bằng vào chính Sở Tu Viễn thì đến tám đời cũng không lấy được thê tử tốt như vậy.
Sau khi tiết Thanh Minh qua đi, rau củ ở hậu viện mọc thêm chồi mới, thời tiết cũng nóng dần lên. Hài tử đang độ tuổi phát triển thân thể, y phục năm ngoái năm nay đã không còn mặc được nữa, Lâm Hàn liền lệnh mua thêm mấy tấm vải, làm xiêm y cho hài tử.
Đến khi hài tử thay y phục mới, Lâm Hàn lại lo lắng không đủ chất, trái cây rau củ phát triển chậm, nàng lại tranh thủ thời gian xách nước giếng có pha thêm nước suối trong không gian tưới cây ăn quả và rau củ thêm một lần.
Đại khái vải thiều, dương mai cùng cây việt quất đều lấy từ trong không gian, lại có nước suối không gian thêm vào nên khả năng thích ứng cực mạnh, phát triển rất tốt, về sau Lâm Hàn liền không dùng nước suối không gian tưới cây nữa. Tuy nhiên, những vấn đề mới lại nảy sinh.
Dưa chuột phát triển mỗi ngày một khác, chỉ không tới một tháng là đã cần dựng giá đỡ để dưa chuột leo lên. Lâm Hàn dứt khoát lệnh cho nô bộc chặt trúc trong phủ dựng giá đỡ dưa chuột.
Hồng Lăng thấy không khỏi nói: “Phu nhân ngài thật biết cách tận hưởng cuộc sống.”
“Cuộc sống không phải là để tận hưởng sao?” Lâm Hàn nói.
Hồng Lăng bị nghẹn họng.
Lâm Hàn thấy nàng ấy có miệng lại khó trả lời, không nhịn được cười: “Có sẵn trúc đó rồi mà còn phải đi mua, đó không phải là không biết cách sống à.”
“Là đồ ngốc.”
Lâm Hàn cùng Hồng Lăng đồng thời xoay người, nhìn thấy Tiểu Sở Dương cùng Tiểu Sở Ngọc túm c.h.ặ.t t.a.y Sở Bạch Bạch đi về phía này.
“Không phải mấy đứa đang chờ ăn đậu tằm chiên giòn sao?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu Sở Dương liếc mắt nhìn đệ đệ một cái, có chút bất đắc dĩ nói: “Thằng ngốc này cứ thích thò tay vào lửa, không cho nó tự làm bỏng tay mình thì nó còn tức giận, giống như ta cố ý đối nghịch với nó vậy.”
“Có bị bỏng không?” Lâm Hàn vội vàng hỏi.
Tiểu Sở Ngọc tiếp lời: “Không. Nhờ có người nhóm lửa phát hiện kịp thời.”
Lâm Hàn đi qua ôm lấy Sở Đại Bảo Bảo, đánh thẳng vào m.ô.n.g thằng nhóc một cái: “Không biết lửa có thể đốt c.h.ế.t người à?”
Tiểu hài tử đại khái biết mình sai rồi, cái đầu nhỏ liên tục chui vào trong n.g.ự.c Lâm Hàn.
“Con cho rằng vùi đầu vào là ta không nhìn thấy con nữa hả? Nấu xong không cho con ăn nữa.” Lâm Hàn nghiêm mặt nói.
Tiểu hài tử lập tức ngồi dậy: “Của con!” Thằng nhóc trừng mắt rống lên với Lâm Hàn.
“Là của ta, không phải của con.” Lâm Hàn nói.
Hài tử lại hét lên: “Của con!”
“Nó cứ như vậy thôi, nói không lại người ta liền há miệng hét lên, cũng không biết là học theo ai nữa.” Tiểu Sở Dương chỉ vào hài tử.
Tiểu hài tử lại vươn tay chào hỏi khuôn mặt cậu bé.
Lâm Hàn suýt nữa tuột tay, cuống quít thả hắn xuống đất.
Sở Dương nắm lấy tay hài tử nhét vào miệng: “Ta ăn thịt đệ trước.”
Sở Ngọc thấy thế nắm lấy tay kia của tiểu hài tử: “Còn cái này cho ta.”
Hài tử miệng méo xệch, mếu máo sắp khóc.
“Không được khóc!” Sở Dương chỉ vào thằng nhóc.
Hài tử quay đầu tìm Lâm Hàn. Lâm Hàn quay lưng về phía nhóc, giả vờ không biết. Tiểu hài tử vội vàng hô: “Nương, nương…”
Lâm Hàn bất động.
Đứa trẻ “oa” một tiếng khóc toáng lên.
Hồng Lăng không đành lòng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, ngài mau dỗ dành đi.”
Sở Dương cùng Sở Ngọc buông tay ra.
Lâm Hàn xoay người: “Làm sao vậy?”
Tiểu hài tử chỉ vào hai vị huynh trưởng: “Hư, ăn Đại Bảo Bảo.”
“Hai người bọn họ muốn ăn con à?” Lâm Hàn ngồi xổm xuống: “Bị thiếu chỗ nào rồi?”
Tiểu hài tử vươn đôi tay nhỏ bé ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận