Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 102
Kích thích nhất trong ngày cưới không gì ngoài ba chuyện: chú rể hoặc cô dâu biến mất, bỗng có đứa trẻ nhận thân, trên màn hình chợt xuất hiện video giải trí.Giản Tĩnh chưa bao giờ tham dự đám cưới, không ngờ mới lần đầu tiên đi đã trúng giải lớn.Cô vểnh tai, lẳng lặng lắng nghe.Phù rể đang lén lút gặp mặt giật cả mình: “Có ý gì? Người đâu?”Phù rể báo tin vuốt ấn đường, giọng mang theo sự bực bội: “Sao tôi biết? Bỗng nhiên cậu ta nói ngồi chờ một mình, ai ngờ vừa rồi đi tìm thì chẳng có trong phòng, gọi cũng không bắt máy.”“Không phải là...” Một phù rể khác chần chừ nói, đoán theo hướng máu chó: “Hối hận chứ?”Những người khác không lên tiếng.Những việc thế này không phải chưa bao giờ xảy ra.“Bây giờ là chín giờ rưỡi, mười một giờ lễ cưới chính thức bắt đầu, chúng ta có một tiếng rưỡi đi tìm cái tên đáng chết kia về.” Phù rể báo tin lạnh lùng nói rồi nôn nóng nhìn xung quanh.Ánh nắng lay động chiếu lên thứ gì đó, mảnh lá xanh trên giàn hoa phản xạ một luồng ánh sáng màu sắc lấp lánh.Quầng sáng quá gần, anh ta sinh lòng nghi ngờ, bèn nhỏ giọng thủ thế, đột ngột kéo hoa tươi trên giàn xuống. Bao nhiêu hoa hồng, bách hợp đều bị anh ta kéo dập nát, để lộ ra người ngồi nghe lén ở phía sau.Anh ta đi vòng qua, truy hỏi: “Cô là ai?”Mặc dù cô gái trước mặt xinh xắn nhưng loại người có xuất thân như anh ta thì bản thân đã sớm miễn dịch với mỹ nữ thế này. Ít ra cũng không phải vì một gương mặt mà đã ấm đầu. Ngược lại, anh ta càng cảnh giác hơn với cô gái trẻ tuổi đột ngột xuất hiện này.“Tại sao lại nghe lén chúng tôi nói chuyện?” Giọng điệu vô cùng không tốt.Giản Tĩnh đáp: “Tôi tới trước.”Đối phương chẳng tin, hùng hổ dọa người: “Ai dẫn cô tới? Cô là con cái nhà ai?”Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Giản Tĩnh vốn không muốn tạo phiền phức nhưng đối phương gây khó dễ thì cô cũng chẳng cần ăn nói khép nép nhận lỗi, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh nhạt: “Còn nói chuyện với tôi bằng thái độ đó thì tôi sẽ la lớn việc chú rể biến mất đấy.”“Cô đang uy hiếp chúng tôi?” Một phù rể khác không giữ nổi bình tĩnh, cười khinh bỉ: “Có biết bố tôi là ai không?”Giản Tĩnh nhướng mày.Mà một người phù rể dẫn đầu khác giơ tay ngăn bạn mình lại, bỗng anh ta đổi sắc mặt, trở nên vô cùng thành khẩn: “Thưa quý cô này, tuy không biết cô là ai nhưng tóm lại là đã tới tham dự lễ cưới. Cô kể chuyện ra, làm ầm ĩ thì mặt mũi hai nhà họ Nhiếp và Phòng cũng khó coi, chẳng ai cảm ơn cô đâu, đúng không nào?”Khác thường tất có trá.Giản Tĩnh rất tò mò xem bọn họ muốn làm gì: “Thế nên?”“Tôi họ Lục, là bạn tốt của chú rể.” Phù rể Lục tự giới thiệu: “Hôm nay, cô giúp chúng tôi việc này thì ngày sau, tôi sẽ mời cô ăn cơm.”“Quào.” Giản Tĩnh tỏ vẻ ngạc nhiên không thể giả tạo hơn được nữa: “Ăn cơm, tôi là ăn xin à? Còn thiếu bữa cơm nữa sao?”Trong mắt phù rể Lục hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng anh ta giấu nhẹm: “Vậy cô muốn thế nào?”“Tôi chỉ muốn phơi nắng.” Cô nói: “Mấy anh muốn làm gì thì cứ làm cái đó, đừng cản trở ánh sáng của tôi là được.”Nhưng mà ba người liếc nhìn nhau, họ không hề tin.Phù rể Lục quan sát cô rồi lên tiếng: “Cô là người bên cô dâu à? Cũng tốt, vậy cô theo chúng tôi đi, tránh đến lúc đó lại trình bày không rành mạch.”Vừa hay anh ta cũng đã nghĩ xem có nên báo tin chú rể biến mất cho nhà gái hay không.Không nói, họ chẳng thể giấu giếm nếu không tìm được người về, thế thì khó đảm bảo nhà họ Nhiếp sẽ không oán trách, biết đâu chừng lại nghi ngờ bọn họ có một chân. Nói, nếu người trở về, sợ bóng sợ gió một trận thì giữa hai nhà sẽ có khoảng cách.Đúng lúc người này không hiểu chuyện gặp phải, có thể làm chứng tránh hiềm nghi, cũng tiện chặn miệng cô.Giản Tĩnh ra vẻ do dự: “Liên quan gì đến tôi.”Đúng là khách bên nhà gái. Phù rể Lục nắm chắc, nói: “Quyết định vậy đi, cô theo chúng tôi.”Cô từ từ đứng dậy, dường như không tình nguyện nhưng bọn họ sải bước nhanh, cô chẳng hề bị bỏ lại mà còn theo sát sao.À, giả vờ khó chịu nhưng cơ thể lại rất thành thật, quả nhiên là thứ phụ nữ muốn nhân cơ hội mà trèo cao đây.Phù rể Lục khinh bỉ trong lòng, chẳng hề nhìn cô mà đi thẳng vào trong phòng chờ bên chú rể. Người phù rể thứ tư thấy bọn họ về thì nôn nóng hỏi: “Sao hả? Tìm được chưa?”“Không thấy.” Phù rể Lục nhíu mày: “Tôi đã tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy, nơi này cũng không có camera.”Câu lạc bộ đề cao tính riêng tư, ngoài cổng và bãi đỗ xe thì những nơi còn lại không có camera để đảm bảo tính an toàn, riêng tư của khách mời. Nhưng lúc này, nó lại trở thành chướng ngại để tìm người.Phù rể ở lại do dự: “Thật ra, tôi cảm thấy không cần quá căng thẳng, anh Ngạn rất xem trọng cuộc hôn nhân này, không giống như gánh trách nhiệm, có lẽ là do có việc nên mới đi ra ngoài.”“Lỡ như không phải thì sao? Cậu mất mặt hay tôi mất mặt hả?” Phù rể Lục ngẫm lại, cảm thấy không thể giấu việc này, đành chỉ vào phù rể B nói: “Cậu báo việc này cho Phòng Đại đi.”Ngoài chuyện nối dõi tông đường thì có vẻ phù rể B là người không có chủ kiến, nghe thế bèn ngoan ngoãn ra ngoài báo tin.Phù rể A nói: “Thừa dịp người không có ở đây, chúng ta nói thẳng đi, có khi nào do cô gái kia không?”Phù rể Lục: “Cô gái kia?”Phù rể ở lại: “Tiểu Nhu? Chắc không đâu, anh Ngạn và cô ta chia tay đã lâu, cô ta có bản lĩnh gì mà để anh Ngạn đào hôn chứ?”Phù rể Lục: “Con mẹ nó, cậu nói rõ cho ông đây biết đó là ai coi?”“Là bạn gái cũ, yêu ba, bốn năm rồi, mới chia tay thôi, cô ta luôn đòi Ngạn Tử cưới mình.” Phù rể A nói: “Anh họ cậu cũng biết đó, cái này chắc không đâu, cô ta đã quậy mấy lần rồi, rất mất mặt.”Phù rể Lục hỏi: “Hôm nay, các cậu có nhìn thấy cô ta không?”A và phù rể ở lại đều trả lời: “Không hề.”Bầu không khí bỗng chốc trì trệ.Một lát sau, phù rể Lục mới nói: “Thế này đi, đừng quan tâm lí do em ấy chạy đi, trước tiên phải tìm được người đã.” Anh ta sắp xếp mạch suy nghĩ: “Xe vẫn còn nên không thể nào đi bộ được, chắc chắn có người giúp em ấy. Trong nhóm khách mời hôm nay, có thấy ai biến mất không?”A đáp: “Tôi cầm sổ ghi chép đi tìm.”“Được.” Phù rể Lục do dự, cuối cùng vẫn nói với phù rể ở lại: “Tìm người đáng tin cậy hỏi xem có thấy Nhu gì đó ở đâu không, đừng tạo rắc rối đấy.”Phù rể ở lại gật đầu lia lịa.Mọi người đều bị chỉ huy đi làm việc, bấy giờ phù rể Lục mới ngồi xuống bóp trán, suy nghĩ bước tiếp theo.Đúng lúc này, anh ta mới nhìn thấy Giản Tĩnh đi vài vòng trong phòng rồi bò lên bệ cửa sổ, nhảy xuống dưới. Lửa giận trong lòng bùng lên, anh ta sải bước xông lên, giơ tay kéo lại. Trong tưởng tượng của mình, anh ta có thể nắm lấy cổ áo viền ren giống như chim ưng bắt con gà, xách người nọ quay về.Sau đó, anh ta nhìn cô từ trên cao, lạnh lùng cảnh cáo: “Đừng giở trò.”Nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.Ngay lúc anh ta xông lên thì cô đã thành thạo nghiêng người, tránh khỏi bàn tay anh ta, đồng thời vươn tay, chuẩn xác kéo cà vạt.Cổ họng bị thắt lại, dù là một người đàn ông cao lớn cũng không dám tùy tiện đọ sức. Phù rể Lục bị ép cúi người xuống, đối mặt với cô gái đang ngồi nghiêng trên bệ cửa sổ.“Anh muốn làm gì?” Cô hỏi.Phù rể Lục chưa bao giờ bị người ta làm muối mặt như thế, anh ta nắm chặt cổ tay nhỏ bé của cô, hòng giật tay cô ra.Theo lý thuyết mà nói, với cái đầu cùng thể trạng của mình, anh ta dễ dàng chống lại cô gái trẻ, cơ thể các cô luôn yếu mềm, nắm đấm nện lên người chả khác gì như đang xoa bóp.Đáng tiếc, đây cũng là một lần đoán sai.Đối phương chẳng hề nhúc nhích, trái lại lực cánh tay còn mạnh hơn, cà vạt càng siết chặt cổ họng.Khó chịu, vô cùng khó chịu.Phù rể Lục oán hận trong lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười thân thiện, xòe tay ra, tỏ vẻ bản thân không có ác ý.Quả nhiên, cô gái nọ thả ra.“Tôi chỉ sợ cô rơi xuống.” Anh ta kéo lỏng cà vạt, dịu dàng giải thích hành động của mình, tựa như động tác thô bạo vừa rồi chỉ là ảo giác.Giản Tĩnh không tin lấy một chữ, cô phối hợp đóng cửa sổ, vòng ra từ phía sau.Phù rể Lục hỏi: “Cô làm gì thế?”“Chú rể nhảy qua cửa sổ, tôi muốn xem tuyến đường của anh ta.”Phù rể Lục nhướng mày, vẻ mặt bất biến: “Ồ? Làm sao cô biết?”“Trên mặt thảm có mẩu bánh quy, bị giày của anh ta đạp dính.” Giản Tĩnh hất cằm, ra hiệu cho anh ta nhìn bệ cửa sổ, ngay mép cửa cũng có vụn bánh quy bị giẫm bẹp, dính lên đá cẩm thạch của cửa.Phù rể Lục nhìn đi nhìn lại mấy lần, bấy giờ mới chú ý tới chi tiết này, trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ. Người bình thường sẽ chú ý tới nơi nhỏ bé thế kia ư? Nhất là khi cô nàng còn bị cận.Có khi nào là đồng lõa, cố tình ở lại làm nội gián không?Anh ta càng nghĩ càng lo, thế là thử dò hỏi: “Vậy cô nói xem, em ấy đi đâu?”Giản Tĩnh đáp: “Không biết, tìm thử thôi.”Hôm nay đi dự lễ cưới nên cô không mang kính lúp, chỉ có thể ngồi xổm trên đất từ từ tìm kiếm. Nhưng đáng tiếc thay, tiết trời hôm nay sáng sủa, gió nhẹ phất phơ, mấy vụn bánh trên mặt đất cũng bị thổi mất sạch, chẳng còn tìm được.Thế nhưng, trái lại cô cũng không vì vậy mà dừng bước.Trong đầu Giản Tĩnh nhớ lại tấm bản đồ của câu lạc bộ.Bên ngoài của tòa nhà này được thiết kế theo lối kiến trúc Gothic, kết cấu bên trong lại không quá phức tạp như tòa thành thật sự, dù sao cũng chỉ làm ăn, không cần làm khó khách hàng.Bố cục tổng thể là kiểu chữ ‘U’, tổng cộng có bốn tầng.Tầng bốn: Hai căn hộ vô cùng lớn gồm phòng giải trí, phòng tập thể thao, phòng nhảy, v.v.Tầng ba: Căn hộ to nhỏ có phòng ngủ.Tầng hai như sau:Ban công… Phòng chờ… Phòng chờ… Ban côngSân khấu… Phòng nghỉ… Hành lang chung… Phòng nghỉ… Sân khấuCầu thang... Phòng thay đồ... Phòng ăn siêu lớn... Phòng thay đồ... Cầu thangTầng một như sau:... Vườn hoa trước...... Hành lang... Hành lang...Phòng bếp... Quán cà phê... Siêu lớn... Sảnh hoa... Phòng bếpPhòng... Nhà hàng Tây... Lễ đường... Nhà hàng Trung Hoa... Phòng...... Bãi cỏ... Bãi cỏ...... Khu vườn sau nhà...Phòng đợi của chú rể ở bên tay phải, Giản Tĩnh trèo qua cửa sổ thì đã đến sân thượng, hoặc là nói là vườn treo Babylon. Nơi đây đặt rất nhiều bàn mây, ghế mây, khách bên nhà trai đều ngồi đây trò chuyện.Cô liếc mắt quan sát, có người đang hút thuốc nên cô cũng không đi nữa mà trở về phòng chờ.Phù rể Lục đi theo cô dọc đường, thấy cô quay lại thì không khỏi trào phúng: “Không tìm nữa à?”“Hôm nay là lần đầu tiên các anh tới đúng không? Hẳn mọi người không quen địa hình, chọn cách trèo cửa sổ chứng tỏ cũng không hy vọng bị người khác phát hiện. Nhưng không ngờ trên sân thượng lại nhiều người nên có lẽ đã quay về.” Giản Tĩnh dựa theo tâm lý hành động của chú rể ngay lúc đó mà trở về phòng đợi một lần nữa.Phòng đợi, phòng nghỉ và phòng thay đồ thông với nhau, cô đi sâu vào bên trong phòng, dưới cửa sổ trong phòng thay đồ phát hiện được vụn bánh quy.“Hẳn là đi ra từ chỗ này.” Kéo cửa sổ phòng thay đồ, lập tức đi tới góc vắng vẻ nơi tầng hai.Câu lạc bộ này thật sự phục vụ chu đáo cho khách hàng, tầng hai có hai cầu thang, bình thường thì mọi người đều sẽ đi hai cầu thang bên cạnh hành lang chung. Đồng thời, lẳng lặng xây một cái cầu thang nhỏ hẹp ở góc bí mật này.Cửa cũng rất bí mật, được giấu sau giàn hoa Tử Đằng, người thường khó phát hiện.Nhưng chút tiểu xảo này sao qua mắt được Giản Tĩnh.Cô đẩy cửa vào, vừa đi vừa oán thầm, nghe nói trong Lâu đài Versailles có rất nhiều mật đạo để Quốc vương và nhân tình gặp gỡ. Câu lạc bộ này học tập chăm chỉ vô cùng, cung cấp không gian cho người vụng trộm yêu đương.Phù rể Lục theo đuôi xuống lầu, nhịn không được lại hỏi: “Tại sao cô biết nơi đây có cầu thang?”“Bởi vì tôi có mắt.”Phù rể Lục nghẹn họng, khó chịu vô cùng.Nhưng ưu điểm lớn nhất của anh ta chính là biết trọng điểm, mặc kệ lai lịch cô thế nào, muốn làm gì thì việc cấp bách là tìm chú rể. Vì thế, chuyện khác đều có thể nhẫn nhịn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận