Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 69
Khang Mộ Thành ngồi ở trong văn phòng to lớn của mình đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.Ánh nắng chiều rực rỡ rọi vào ô cửa kính trong suốt từ trần đến sát đất, phác họa lên một khung cảnh hoàng hôn tráng lệ hiếm có ở trung tâm thành phố.Kim Ô là một công ty lâu đời đã hoạt động hơn ba mươi năm, kể từ khi chủ tịch Khang gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng và truyền tới tay anh thì đã chiếm lĩnh một nửa ngành xuất bản, tạo dựng được vô số mối quan hệ trong giới văn học và nghệ thuật.Nhưng thời thế thay đổi nhanh chóng, xí nghiệp có nhãn hiệu lâu đời không theo sát được sự thay đổi của xã hội tất nhiên sẽ bị vứt bỏ.Những năm gần đây, các tác phẩm viết ra được chuyển thể thành phim đã trở thành trào lưu, không thiếu các tác phẩm thành công cả trong và ngoài nước. Mặc dù các nhà xuất bản làm trung gian có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận, thậm chí có vài công ty nhẫn tâm nuốt toàn bộ phí bản quyền, nhưng đối với Khang Mộ Thành mà nói hiển nhiên điều này không đủ.Công ty xuất bản nắm giữ bản quyền, dựa vào đâu người ta ăn thịt, còn mình chỉ húp nước canh chứ?Đương nhiên chuyện làm nhà đầu tư là đơn giản nhất, không người nào lại chê kinh phí nhiều. Nhưng loại người như Khang Mộ Thành tất nhiên sẽ không thỏa mãn chỉ làm một nhà đầu tư.Kim Ô là công ty tập đoàn có nhiều bộ phận lớn, bộ phận xuất bản truyền thống, bộ phận quảng bá và marketing, bộ phận quản lý bản quyền và bộ phận truyền thông điện ảnh và truyền hình mới thành lập, mỗi bộ môn lại có một hoặc nhiều công ty con.Bộ phận truyền thông điện ảnh và truyền hình do Khang Mộ Thành trực tiếp phụ trách, đã đầu tư mấy bộ phim truyền hình và web drama. Có kiếm lời, có thua lỗ, có làm không công, nhưng coi như cũng có chút kinh nghiệm.Sau khi đột phá khỏi tình huống này, anh không hề thỏa mãn với mấy việc lặt vặt nhỏ bé đó mà vẫn luôn suy nghĩ làm những chuyện lớn hơn.Cùng ăn cơm với Khâu Lâm ở Truyền thông Thôi Xán, tất nhiên ăn ở đây không phải là cơm, mà là hai bên tiếp xúc trao đổi xem có cơ hội hợp tác hay không.Đương nhiên đây là một lời mời rất tốt, vấn đề là, Khang Mộ Thành không hy vọng Giản Tĩnh bận tâm vì chuyện này.Giống mẹ của mình, anh thuộc tuýp người không có tế bào nghệ thuật, nhưng anh biết đánh giá cao và khai thác tài năng của người khác.Mà trong số tất cả những người anh đã ký hợp đồng, người anh quan tâm nhất chính là Giản Tĩnh.Một mặt là vì cô thuần khiết trong sáng. Những người khác thông minh lõi đời hơn cô, chỉ có cô giống như tờ giấy trắng, xinh đẹp mong manh, ba mẹ đã mất, lại gặp tình cảnh bi thảm, sự đồng tình và thương tiếc anh dành cho cô khiến anh không thể không để bụng. Về mặt khác, tài năng của cô khiến cho anh sinh ra tham vọng.Mẹ của anh, chủ tịch Khang, thành tựu lớn nhất sau vài chục năm làm nghề này chính là đã mặc kệ người đời dị nghị ký hợp đồng với một người trẻ tuổi không được mọi người xem trọng.Hai mươi năm sau, người này đoạt giải thưởng Nobel.Cho đến hôm nay bọn họ vẫn luôn là bạn tốt, vẫn hợp tác với nhau, chưa bao giờ bất hòa.Khang Mộ Thành cũng ôm hy vọng tương tự như vậy với Giản Tĩnh.Quan hệ giữa bọn họ giống như người làm vườn và một bông hoa được chăm bón. Điều khiến cả thế giới kinh ngạc là vẻ đẹp của bông hoa đang nở rộ, nhưng cảm giác thành tựu lại thuộc về người ở sau lưng đang âm thầm tưới nước.Nhưng kể từ nửa năm trước sau khi cô tự sát được cứu, rất nhiều việc đã thay đổi.Anh đã cố gắng thích ứng nhưng vẫn âm thầm lo lắng.Khang Mộ Thành cầm chặt cây bút máy Montblanc trong tay, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, đậy nắp bút lại.“Đi mua cho tôi chút ít đồ con gái thích ăn, trong vòng hai mươi phút đưa lại đây.” Anh nói với thư ký.Tòa nhà Kim Ô nằm ở trung tâm CBD, gần đó có rất nhiều cửa hàng nổi tiếng, nhưng người mua xếp thành hàng rất dài, có thể mua được hay không còn phải dựa vào may mắn.Nhưng cô thư ký lập tức đáp lời: “Vâng, Tổng giám đốc Khang.”Khang Mộ Thành không quan tâm cô ta làm thế nào, dù sao hai mươi phút sau, hai túi đầy thức ăn tươi đã được anh đặt ở trên ghế phụ.Anh lấy điện thoại ra bấm gọi đi, nhưng bộ phận chăm sóc khách hàng trả lời không thể gọi được.Khang Mộ Thành nhíu mày, một chân dẫm xuống chân ga.Giản Tĩnh đã nâng cấp hệ thống bảo mật trong nhà, người muốn vào phải nhập cùng lúc cả dấu vân tay và nhận dạng khuôn mặt. Nếu phát hiện có người thứ hai muốn tiến vào, chế độ này sẽ được nâng cấp ngay lập tức.Khang Mộ Thành nhập thông tin cá nhân, thuận lợi mở cửa đi vào.Anh há miệng muốn gọi tên cô, nhưng nỗi niềm lo lắng đáng sợ như có như không xuất phát từ sâu trong lòng khiến anh không thể mở miệng.Trong phòng khách không có ai, trong phòng bếp không có ai, trong phòng sách cũng không có ai.Trái tim Khang Mộ Thành đập mạnh liên hồi trong lồng ngực giống như đang đánh trống vậy, khiến anh cảm thấy có chút đau đớn.Anh ổn định lại tinh thần, thật cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ ra.Ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy điện thoại di động ở trên giường.Anh dừng lại một lúc, không nghe được âm thanh khác thường nào, lúc này anh mới đi qua cầm điện thoại lên.Ngay khi ngón tay anh vừa chạm vào điện thoại, bỗng chốc sau lưng cảm thấy ớn lạnh, anh theo bản năng né tránh sang bên cạnh. Nhưng một cái chân trắng nõn thon dài dường như biết trước quét tới, khiến anh trực tiếp lảo đảo vấp ngã.Trước nay Khang Mộ Thành chưa từng trong tư thế chật vật thế này, nửa trốn nửa lăn ngồi trên tấm thảm lông dê bên mép giường. Cùi chỏ đụng vào tủ đầu giường vang lên một tiếng động lớn, khiến anh rất đau.Không đợi anh chống giường bò dậy, đầu gối người kia đè lên bụng của anh, mạnh mẽ đè chặt anh trên mặt đất.Tí tách, bọt nước lạnh lẽo nhỏ giọt trên khuôn mặt anh.Khang Mộ Thành ngẩng đầu, đối mặt với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Giản Tĩnh.Mà sự kinh ngạc trên mặt anh tuyệt đối không hề ít hơn cô.Không khí đông cứng lại, sự im lặng kỳ lạ và xấu hổ như một sợi dây vô hình thắt chặt cổ họng.Trong lòng Giản Tĩnh không ngừng tìm tòi nghiên cứu. Cô nghĩ không ra tại sao lúc này Khang Mộ Thành lại lén xuất hiện trong phòng ngủ của chính mình, rốt cuộc anh có mục đích gì? Anh biết mình đã về nhà, không có khả năng sẽ tới đây trộm đồ mới đúng chứ.Một khi đang suy nghĩ liền chìm vào mạch tư duy đó, nên không tránh khỏi việc hành động bị trì trệ.Mà lúc này Khang Mộ Thành cũng chỉ có sự xấu hổ.“Em…” Anh không dám nhúc nhích, hiếm khi anh tỏ ra do dự như vậy: “Có thể đứng lên trước được không?”Lúc này Giản Tĩnh mới buông anh ra, nói thẳng: “Tổng giám đốc Khang, anh lén vào phòng của em làm gì?”Khang Mộ Thành đứng dậy, cố hết sức giữ bình tĩnh: “Em không nhận điện thoại nên anh đến xem.”“Em không nhận điện thoại, nên anh đặc biệt tới đây nhìn xem sao?” Cô càng nghi ngờ.Khang Mộ Thành ý thức được lỗ hổng, vội vàng nói: “Anh mang đồ ăn cho em. Đã hơn năm giờ rồi, bây giờ ngủ, buổi tối em không đói bụng sao?”Anh xoay người đi ra ngoài, xách túi đồ ăn giữ ấm tới: “Ăn một chút gì rồi ngủ tiếp.”Giản Tĩnh cũng không muốn ngủ, chẳng qua lấy lý do với anh như vậy thôi, lúc này càng không buồn ngủ: “Anh tới đây vì đưa đồ ăn sao?”“Trước đó anh không nói rõ ràng.” Khang Mộ Thành thở dài, nghiêm túc nói: “Tĩnh Tĩnh, anh không hy vọng em nhọc lòng vì những chuyện này, em chỉ cần chuyên tâm sáng tác là được rồi.”Sao anh lại không biết Giản Tĩnh vì anh nên mới giới thiệu Khâu Lâm để giúp đỡ anh. Nhưng lý do một nhà văn cần người đại diện chính là muốn tiết kiệm phần tâm trí phải giao tiếp với thế giới này.Cuộc đời tầm thường giết chết hoài bão. Anh đã từng gặp rất nhiều nhà văn bị sa đọa, tận mắt chứng kiến linh khí của bọn họ bị thế tục này ăn mòn từng chút một, cuối cùng không viết ra được những dòng chữ như năm nào nữa.Sáu chữ ‘duy trì cái tâm ban đầu’ nói thì dễ, nhưng làm được mới khó.Khang Mộ Thành không thể bảo đảm mỗi người đều có thể duy trì như thế, nhưng anh hy vọng Giản Tĩnh có thể làm được.“Tĩnh Tĩnh, giá trị của anh nằm ở chỗ anh có thể giải quyết các vấn đề thực tế đó cho em, để em có thể kiên trì sáng tác các tác phẩm mình thích.” Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô: “Em tin tưởng anh không?”“Đương nhiên.” Cô trả lời.“Vậy chúng ta đã có cùng quan điểm.” Khang Mộ Thành thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sau này em không cần phung phí thời gian và sức lực để kết bạn với những người đó, cứ giao cho anh là tốt rồi.”Giản Tĩnh thật sự buồn bực: “Nếu không phải vậy tại sao em lại muốn anh đi ăn bữa cơm đó chứ?”Khang Mộ Thành nhìn cô.Cô cũng nhìn anh.Hồi lâu sau Khang Mộ Thành mới chậm rãi mở miệng: “Tại sao cô ta lại muốn mời em ăn cơm?”Anh vốn tưởng rằng bữa cơm đó là do cô ở phim trường gặp được người đại diện nổi danh này nên cô đã tìm cách kết bạn với người ta. Bây giờ nghe giọng điệu của cô, dường như mọi chuyện không phải như thế.Giản Tĩnh: “…” Nói lỡ miệng.“À, em giúp Giang Bạch Diễm một việc gấp, cô ta trả nhân tình cho em thôi.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ.Khang Mộ Thành nghi ngờ: “Giúp cậu ấy việc gì? Giang Bạch Diễm là ngôi sao mới nổi như vậy, cần gì em phải giúp đỡ?”“Sự thật chính là như thế.” Cô nhún nhún vai.Khang Mộ Thành nhíu mày: “Tĩnh Tĩnh.”“OK.” Giản Tĩnh đưa tay lên ra hiệu đầu hàng: “Cậu ấy gặp được một fan hâm mộ điên cuồng, em giúp cậu ấy tìm ra người đó rồi đưa vào cục cảnh sát. Đơn giản như vậy thôi.”Khang Mộ Thành thấy cô không giống nói dối thì lúc này mới hơi thả lỏng, không phải bị người ta tính kế là tốt rồi, nhưng anh lập tức phát giác ra điểm không thích hợp: “Sao lại trùng hợp như vậy?”Giản Tĩnh: “Không trùng hợp thì không có chuyện để kể rồi.”Anh nửa tin nửa ngờ, lại nhịn không được nói: “Quá nguy hiểm, mấy fan cuồng của bọn ngôi sao đang nổi một khi điên lên thì không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì đâu. Đây là do công ty bọn họ không quản lý tốt, em không nên mạo hiểm dấn thân vào chuyện đó.”“Chỉ là một cô gái bình thường thôi, em nhanh chóng áp chế được cô ta.” Giản Tĩnh vì muốn thuyết phục anh, tùy tiện nêu ra ví dụ: “Dù sao với vóc dáng này của Tổng giám đốc Khang mà vừa rồi cũng bị em…”Sắc mặt Khang Mộ Thành lập tức cứng đờ.Thấy vẻ mặt anh không tốt, Giản Tĩnh lập tức lo lắng: “Vừa rồi, có phải em đã… Anh có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”“Anh rất tốt.” Anh nhanh chóng cắt ngang lời cô.Nhưng khả năng quan sát của Giản Tĩnh hơn người thường, cô thấy anh dường như hơi động động khuỷu tay.“Tổng giám đốc Khang.” Cô kiên trì: “Đưa tay của anh cho em xem.”Anh xua xua tay: “Anh không có chuyện gì.”“Em ra tay với bao nhiêu sức lực em tự biết chừng mực.” Giản Tĩnh lục tung đồ đạc tìm hộp y tế gia đình: “Cho em xem cánh tay của anh một chút.”Khang Mộ Thành đứng yên tại chỗ cũ một lát, cuối cùng đành nhường bộ. Anh cởi áo khoác vest bên ngoài ra, mở khuy măng sét theo phong cách thời trung cổ của áo sơ mi, sau đó xắn tay áo đến khuỷu tay.Có vết bầm xanh tím rất rõ ràng ở khoảng một phần ba dưới khớp nối.Giản Tĩnh lấy thuốc dán ra, cẩn thận dán ở miệng vết thương, áy náy nói: “Em không biết là ai nên hơi dùng sức một chút. Đau không?”“Không trách em được.” Khang Mộ Thành bình thản nói: “Là anh không hỏi em trước mà đã tới đây.”Anh cũng có chút tò mò: “Em học mấy thứ này từ khi nào vậy?”“Vẫn luôn học mà, chắc được khoảng mấy tháng rồi.” Giản Tĩnh trả lời nửa thật nửa giả.Khang Mộ Thành càng thêm trầm mặc, sau đó gật đầu nói: “Cũng tốt.”Anh có chuyện gạt cô. Trực giác của Giản Tĩnh nói cho cô biết như vậy, cô im lặng suy nghĩ, nhưng trong miệng lại nói: “Nói mới nhớ, fan hâm mộ đó của Giang Bạch Diễm rất đáng sợ. Làm thần tượng thật sự là một nghề rất nguy hiểm.”Không đợi Khang Mộ Thành tiếp tục dạy dỗ cô, cuộc trò chuyện đột ngột chuyển hướng: “Fan hâm mộ lúc trước từng tặng hoa cho em thoạt nhìn cũng có vẻ giống cô ta.”Cô nói nhưng ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên mặt anh.Trong ánh mắt Khang Mộ Thành hiện lên sự lo lắng, nhưng anh đáp lời lại rất nhanh: “Lần sau ký tặng sách, anh nhất định sẽ tăng cường thêm bảo vệ. Bình thường em bớt lo chuyện của người khác là tốt rồi.”Anh đã tránh được sự thăm dò của cô.“Tất cả tội phạm đều từ từ thăng cấp.” Giản Tĩnh nói: “Trước đó là tặng hoa cho em, lần sau chưa chắc xuất hiện ở trong buổi ký tên, nói không chừng sẽ tới nhà… Tổng giám đốc Khang, anh cũng lo lắng như vậy đúng không?”Khang Mộ Thành đột nhiên sợ hãi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.Giản Tĩnh chậm rãi nói: “Nếu không phải như vậy, tại sao anh lại vội vàng vào phòng ngủ của em?”Cô đã nói mình đang ngủ, không nhận điện thoại cũng rất bình thường. Nhưng dựa vào tác phong hành sự của Khang Mộ Thành, sao anh có thể không gõ cửa đã trực tiếp đi vào phòng ngủ của cô?Trừ khi anh cho rằng không cần gõ cửa, hoặc là tiếng đập cửa sẽ kinh động đến cái gì đó.“Cửa nhà em không khóa.” Khang Mộ Thành bình tĩnh nói: “Anh vừa đẩy cửa đã mở ra.”Giản Tĩnh: “Em có khóa.”“Dù sao cũng không quan trọng.” Anh đảo khách thành chủ: “Làm sao, anh không gõ cửa nên em giận anh à?”Anh không chịu nói.Tại sao chứ?Giản Tĩnh nhíu mày.“Được rồi, anh sẽ đi gặp Khâu Lâm.” Dường như Khang Mộ Thành sợ bị hỏi tiếp nên vội vàng chạy mới là thượng sách: “Em nghỉ ngơi đi, nhớ ăn vài thứ lót dạ rồi ngủ tiếp.”Anh cầm áo khoác lên nhanh chóng rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận