Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 170

Chương 170

Lời khai của tóc búi củ tỏi vô cùng ngắn gọn.Cô ấy đã ở nhà làm sẵn hai cái bánh xốp đường nâu có hình dáng giống nhau, một cái có độc, một cái không có độc, chuẩn bị tìm cơ hội cho nạn nhân ăn cái bánh xốp có độc trong cuộc hành trình.Sau đó, cô ấy sẽ nhét một chai rượu thuốc ô đầu ngâm vào trong hành lý của nạn nhân. Bởi vì ô đầu thường được dùng làm nguyên liệu hầm canh hoặc là ngâm rượu thuốc, thường xuyên xảy ra tình trạng ăn nhầm, miễn cưỡng có thể nói qua được, đặc biệt là bản thân Cổ Dược rất thích uống rượu.Đây chính là toàn bộ kế hoạch của Cam Mẫn.Còn về động cơ gây án thì cũng giống như suy đoán trước đó, bắt nguồn từ cái chết của Chu Sướng.Tóc búi củ tỏi nói: “Nếu không phải Cổ Dược tự cho là đúng thì anh Sướng cũng sẽ không chết. Anh ấy là người tốt như vậy, chăm sóc tất cả chúng tôi như một người anh trai, chắc chắn không chỉ có một mình tôi muốn cậu ta phải trả giá.”Giản Tĩnh và Quý Phong nhìn nhau – Không chỉ một mình cô ấy, vậy người kia sẽ là ai?Cô hỏi: “Sau khi cô hạ độc thì cô còn làm gì nữa?”“Cái gì cũng không kịp làm.” Tóc búi củ tỏi nhấn mạnh: “Lúc đầu, tôi định nhân lúc cậu ta phát bệnh thì nhét đồ vào, ai biết cậu ta đã bị người khác đánh chết rồi. Thực sự không phải là tôi giết chết cậu ta.”“Sau đó cô không còn đến phòng của nạn nhân nữa?” Quý Phong hỏi: “Vậy sao cô có thể xử lý được chỗ bánh xốp có độc còn thừa?”“Tôi không cần phải xử lý.” Tóc búi củ tỏi giải thích: “Có lẽ cậu ta quá đói bụng, vừa cầm lên thì ăn sạch hết, tôi đã tận mắt nhìn thấy.”Thực ra cô ấy cũng rất may mắn, bởi vì bữa trưa khó ăn nên khiến cho nạn nhân đói cồn cào, nhanh gọn ăn sạch hết cái bánh xốp có độc nên cô ấy được trực tiếp miễn đi việc xử lý phía sau. Và hành động của hung thủ thứ hai cũng giúp cô ấy thoát được tội giết người.Không phải ai cũng có vận may và cơ hội như vậy.Giản Tĩnh suy nghĩ, hỏi: “Cô có nói kế hoạch này cho người khác biết không?”Cô ấy lắc đầu: “Tôi không muốn liên lụy đến những người khác, thậm chí đến cả Tiểu Văn tôi cũng không nói.”“Cô có để ý tới 204 không, có biết nạn nhân ra ngoài vào lúc nào không?”Tóc búi củ tỏi ngập ngừng một lúc, nói: “Tôi có để ý tới, nhưng phòng đối diện luôn mở nhạc nên không thể nghe được bất kỳ động tĩnh nào cả.”Giản Tĩnh cho rằng cô ấy không có nói dối. Điều cần thiết cho việc đánh liên tiếp vào đầu của nạn nhân không chỉ phải có sức lực mà còn phải có động cơ giết người mãnh liệt và khả năng chịu đựng tâm lý.Nỗi căm hận của tóc búi củ tỏi không mãnh liệt đến thế, sau khi cô ấy bước vào thì ánh mắt của cô ấy luôn cố ý hay vô ý né tránh thi thể, không giống một người có thể đập nát đầu của người khác.Lực chấn động của giết người trực tiếp và giết người gián tiếp mang đến là hoàn toàn khác nhau.Vì tóc búi củ tỏi đã chọn cái sau, với tình huống của cô ấy thì không cần thiết và cũng rất khó để chọn cái trước.Vậy thì hung thủ thứ hai là ai nhỉ?Tóc đuôi ngựa họ Cao tạm thời được bài trừ - Cô ta không có điều kiện gây án, theo cách nói của tóc búi củ tỏi, cô ta cũng chưa từng rời khỏi phòng – Những người còn lại là tóc vàng và tóc húi cua, với phóng viên Sài và người nam gãy xương trông như người qua đường.Bởi vì hành động của tóc búi củ tỏi nên hai người bạn có hai động cơ.Thứ nhất là trả thù cho Chu Sướng, thứ hai là bảo vệ tóc búi củ tỏi.Cái trước thì tạm thời gác qua, nói về khả năng thứ hai: Có lẽ đối phương đã đoán được kế hoạch đầu độc của tóc búi củ tỏi thông qua các manh mối, cho rằng cô ấy sẽ ra tay vào chiều nay, hoặc là muốn ra tay trước nên lấy cớ sửa xe, hẹn nạn nhân ra rồi giết chết cậu ta.Xét về mặt thời gian thì hiềm nghi của tóc vàng và tóc húi cua như nhau.Nếu muốn sàng lọc ra hiềm nghi của ai lớn hơn thì cần phải có một số thứ tham khảo khác.Chẳng hạn như cương thi.“Cô có biết chuyện gì đã xảy ra với con gà đó không?” Cô hỏi tóc búi củ tỏi.Tóc búi củ tỏi sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ mơ màng, theo bản năng phủ nhận: “Gà? Không phải tôi.”Giản Tĩnh mỉm cười an ủi, ra hiệu cho cô ấy không cần phải lo lắng: “Ý của tôi là cô có biết là ai đã làm điều này không?”“Không rõ, dù sao thì không phải là tôi, cũng sẽ không phải là Tiểu Văn, chúng tôi không có vớ vẩn như vậy.” Cô nói: “Nếu cô muốn tôi phải đoán ra một người thì đó chính là Cổ Dược, anh ta rất vớ vẩn, cứ thích kiếm chuyện.”Đây cũng là một dòng suy nghĩ mới, Cổ Dược đã giết con gà, thêm một bước khẳng định về việc cương thi xuất hiện, biến tướng làm tăng sức thuyết phục cho vụ tai nạn xe đã xảy ra.Nhưng mà, sự thật thực sự là như vậy sao?Bảy giờ tối, Giản Tĩnh và Quý Phong ngồi ở trong nhà hàng trao đổi tiến độ với nhau. Giản Tĩnh: “Tôi đã tìm thấy bột ô đầu trong hộp thuốc của Cam Mẫn.”Quý Phong: “Vẫn chưa tìm thấy hung khí.”“Trong hành lý và trong xe của họ cũng không có à?” Cô không dám tin.Quý Phong duỗi tay: “Tất cả những thứ đáng nghi cũng đã dùng luminol của cô kiểm tra hết, không có gì cả.”Cô nói: “Vậy thì tôi phải nghi ngờ đầu húi cua đó rồi, cậu ta có thể đã tiêu hủy hung khí lúc trên đường trở về bãi đậu xe.”Quý Phong nói: “Được, chúng ta có thể giả thiết là cậu ta, khôi phục lại quá trình gây án?”“Lúc mười bốn giờ hai mươi phút, cậu ta và tóc vàng tách ra, người trước người sau trở về khách sạn. Cậu ta hẹn nạn nhân đến khu vực gần nhà kho rồi giết chết đối phương, sau đó trở về chỗ sửa xe từ những con đường nhỏ khác và tiêu hủy bằng chứng trên đường đi.” Giản Tĩnh nói và phát hiện ra một bug lớn: “Mì gói – Mì gói từ đâu mà có chứ?”“Người biết được tóc vàng muốn gì thì chỉ có vài người ở trong khách sạn lúc đó.” Quý Phong trầm ngâm nói: “Hung thủ muốn tạo ra một hiện tượng giả rằng nạn nhân vẫn còn sống, suy đoán từ hướng này thì ai là người đáng nghi nhất?”Giản Tĩnh lật cuốn sổ: “Tóc búi củ tỏi, phóng viên Sài, người nam gãy xương và chính bản thân tóc vàng.”“Động tác của phóng viên quá nhiều rồi.” Quý Phong dựa theo trực giác nói: “Mặc dù rất hợp lý nhưng thực sự là quá nhiều rồi.”Giản Tĩnh nói: “Vào khoảng mười ba giờ mười phút, tóc búi củ tỏi vẫn còn nhìn thấy nạn nhân, nhân viên phục vụ bận rộn trong bếp đến mười ba giờ hai mươi. Nếu nạn nhân đến gần chỗ này thì cô ta chắc chắn sẽ nhìn thấy. Cho nên hẳn là nằm ở giữa 13:20 – 14:35.”Cô đếm hành động của phóng viên: “13:40 đi ra ngoài, 13:50 trở về, 14:10 lại đến tìm chúng ta, khoảng 14:15 thì rời đi, đây cũng quá…”Quả thật, phóng viên Sài có thời gian gây án.13:20 – 13:40, hai mươi phút, 13:50 – 14:10, hai mươi phút, 14:15 – 14:35, vẫn là hai mươi phút.Trong hai mươi phút đủ để giết chết một người rồi, vấn đề nằm ở chỗ, cô ta làm phức tạp như vậy để làm gì?Giản Tĩnh thử phân tích vai trò của từng khoảng thời gian: “Hình ảnh và video có thể làm chứng cho việc trước mười ba giờ năm mươi không có thi thể nào ở gần nhà kho cả, cho nên, cô ta đã giết người trong khoảng 13:20 đến 13:40 sao? Giấu thi thể đi, sau đó quay lại, đi xuống chụp hình. Vậy thì 14:10 phút đến kiếm chúng ta làm gì? Đây không nên là bằng chứng ngoại phạm chứ?”“Không đúng, nếu muốn làm bằng chứng ngoại phạm thì nên cho mọi người phát hiện thi thể trước.” Quý Phong nói: “Không nhất thiết mỗi hành động của cô ta cũng là có ý nghĩa, có lẽ chỉ là để làm rối mắt thôi.”Anh suy nghĩ một lúc, xua tay nói: “Cô Giản, chúng ta sắp xếp lại những việc có thể xác định trước, những chuyện khác gác lại một bên, đừng quan tâm.”Giản Tĩnh đồng ý, lật một trang mới ra, viết vài từ.Đầu độc (Xác nhận do túi búi củ tỏi làm)Hung khí (Mất tích rồi?)Cương thi (?)Mì gói (Nấu lúc 14:35, làm giả nạn nhân vẫn còn sống)Chiếc ô (Mưa tạnh lúc 14:30 phút, nếu nạn nhân chết trước đó thì hẳn phải dùng ô. Vậy người dùng ô mà người nam gãy xương nhìn thấy là ai?)“Đúng vậy.” Quý Phong gật đầu: “Có quá nhiều nhân tố quấy nhiễu, chúng ta nên thực hiện chút phép trừ. Theo tôi thấy, mấy cái trước cũng mơ hồ, chúng ta đặt trọng điểm vào mì gói, cô thấy sao?”Giản Tĩnh nhún vai, không có ý kiến.Anh mở album ảnh trong điện thoại ra, mạch suy nghĩ rõ ràng: “Tôi đã chụp hình hành lý của mỗi người, trong hành lý của hai cô gái có bánh mì và kẹo bạc hà, trong phòng của hai đứa con trai thì chỉ có snickers. Theo lời nói của họ thì hầu hết hành lý cũng nằm trong 204 nơi nạn nhân ở.”“Trong túi của phóng viên Sài có trái cây, mì ly Nhật Bản và cà phê hòa tan, còn người nam gãy xương kia thì không có đồ ăn gì cả. Và mì gói được bán trong khách sạn cũng là những nhãn hiệu nội địa, Khang X Phó và Thống X. Nhưng thứ mà tóc vàng lấy là mì gói túi, mì Shin Ramyun của Hàn Quốc.Vì vậy, chúng ta có thể khẳng định rằng mì gói đến từ nhóm sinh viên, hoặc là trước đó đã tự giữ lấy một gói, hoặc là hung thủ đã lấy từ phòng của nạn nhân.Cô Giản, cô đồng ý với phân tích của tôi không?”Cô bóc một viên kẹo sữa ra, vừa ăn vừa gật đầu.“Cho tôi một cái.” Quý Phong không khách sáo giật đi một viên, nói tiếp: “Nếu là tự giữ lại thì đầu húi cua không biết, hai cô gái cũng không giống, chỉ có thể là tóc vàng tự biên tự diễn, vậy thì không còn gì nghi ngờ nữa, cậu ta chính là hung thủ. Nhưng chúng ta thả cậu ta ra trước, để xem còn có tình huống gì khác không.”Anh nói: “Giả sử là hung thủ lấy từ trong phòng của nạn nhân thì sẽ như thế nào?”Giản Tĩnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Hung thủ nhất định phải biết chuyện tóc vàng đập cửa, điều này đã bài trừ đầu húi cua ra: Nếu cậu ta quay về, đi cửa chính thì sẽ bị nhân viên phục vụ nhìn thấy, đi cửa sau thì nhất định phải đi qua phòng của chúng ta, nhưng chúng ta cũng không nhìn thấy cậu ta.”“Vậy thì chỉ còn những người ở lại.” Quý Phong tiếp lời liền mạch: “Điều quan trọng đến rồi, cậu ta chắc chắn phải có chìa khóa.”Khách sạn sử dụng kiểu khóa cũ, chỉ có lỗ khóa ở bên ngoài và cửa sẽ trực tiếp khóa lại ngay khi đụng vào. Khi nạn nhân rời khỏi phòng, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn cửa đã được đóng lại.Nhưng Giản Tĩnh lập tức đưa ra một ý tưởng mới: “Còn một khả năng nữa, lúc đó, hung thủ chính là đang ở trong phòng của nạn nhân.”Quý Phong sững sờ, không dám tin nói: “Nếu tôi hiểu không lầm thì cô đang muốn nói là không phải hung thủ lấy đi chìa khóa và tìm kiếm thứ gì đó trong phòng, mà là người đó đã giết chết nạn nhân ngay trong phòng, sau đó di chuyển thi thể đi? 204 đâu giống hiện trường đầu tiên chứ?”“Tôi biết đó là một xác suất nhỏ.” Cô hất cằm lên: “Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ chuốc thuốc mê nạn nhân, sau đó đem cậu ta ra ngoài để giết hại.”Quý Phong: “Nó như tiểu thuyết trinh thám rồi.”Giản Tĩnh: “Tôi vốn dĩ là một nhà văn.”“Quả nhiên cô vẫn đang ghi hận tôi.” Anh nói không nên lời mà lại buồn cười: “Tôi sai rồi, tôi miệng lưỡi đê tiện, tha thứ cho tôi đi được không? Nói việc chính đi.”“Lời nhận sai không có thành ý nhất của đàn ông đến rồi.” Cô giễu cợt: “Ai hận anh chứ, tôi chỉ là tìm lỗ hổng để lấp đầy khoảng trống mà thôi.”Quý Phong: “…”Anh thông minh chuyển sang đề tài khác: “Giả sử hung thủ có chìa khóa, nhưng khi chúng ta phát hiện thi thể thì chìa khóa đang nằm trong túi của nạn nhân – Cậu ta nhất định phải có một cơ hội trả lại.”Giản Tĩnh trầm ngâm suy nghĩ, nói: “Sau mười bốn giờ ba mươi lăm phút và trước mười sáu giờ, người từng rời đi chỉ có tóc vàng và phóng viên Sài.”Tóc vàng có hai nhánh, đã tự giữ lại mì gói và nói dối, hoặc là không có giữ lại, sau khi giết người thì cầm chìa khóa đi, lấy mì gói, nói dối là xuất hiện trong phòng của mình.Còn hành động của phóng viên Sài thì khá nhiều nên khả năng là hung thủ cũng rất lớnlớn.“Hiện giờ chúng ta có hai kẻ tình nghi.” Quý Phong nói: “Cô Giản, chọn một người đi rồi chúng ta tiếp tục thử vận may.”Cô nói: “Nếu nghiệm chứng cách nói của tóc vàng thì phải vào nhà vệ sinh… Nếu muốn đi thì anh tự đi đi, dù sao tôi không muốn đi.”“Được, chúng ta chia ra làm việc.”Quý Phong đã đi lên lầu, nhưng Giản Tĩnh thì không nhúc nhích, cô tiếp tục suy nghĩ.Nếu phóng viên Sài là hung thủ thì cô ta làm sao làm được?13:20 – 13:40 Khoảng thời gian thứ nhất, 20 phút.13:40 – 13:50 Ở hiện trường vụ án, không có nạn nhân.13:50 – 14:10 Khoảng thời gian thứ hai, 20 phút.14:10 – 14:15 Tìm Giản Tĩnh để mượn đồ.14:15 – 14:35 Khoảng thời gian thứ ba, 20 phút.14:35 – 15:20 Nhất định phải đặt xong mì gói.15:30 Đến nhà bếp, trả lại chìa khóa.Tuyến thời gian đặt xong mì gói và trả lại chìa khóa rất hợp lý. Bởi vì cô ta không thể khẳng định được thi thể sẽ bị phát hiện vào lúc nào, cần phải mau chóng trả lại.Cho nên, giả sử đã giết người ở khoảng thời gian thứ nhất hoặc thứ hai, không lý nào không trả lại trong khoảng thời gian thứ ba, mà phải đợi đến khi tóc vàng trở về - Cô ta cũng không thể nào biết trước, đoán được tóc vàng sẽ đập cửa.Từ đây có thể suy đoán rằng 14:15 – 14:35, rất có thể là thời gian giết người.Nhưng ở đây đã xuất hiện một vấn đề lớn.Cô ta làm sao làm được?Đi xuống từ lối ra an toàn ở lầu hai, trực tiếp đi cửa sau, nhất định phải đi qua cửa 205, nhưng Giản Tĩnh cũng không thấy cô ta.Nếu là đi xuống cầu thang, đi qua cửa chính rồi đi vòng, hoặc là đi qua nhà hàng, đến đó từ cửa nhà bếp, hoặc là đi vòng qua cửa sau, tất cả những điều này cũng sẽ bị nhân viên phục vụ nữ nhìn thấy.Cô chỉ nhìn thấy phóng viên Sài đi ra ngoài một lần, và chỉ vào nhà vệ sinh lúc mười ba giờ hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận