Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 416
Ánh nắng mặt trời mùa đông rải trên thảm len trước cửa sổ, ấm áp thấm vào lòng người.Giản Tĩnh nằm liệt trên giường, cô cảm thấy thân mình đau đớn như chết đi sống lại, cứ như bị ô tô cán qua - ở một mức độ nào đó mà nói, quả thật là như vậy.Cô nằm trong chăn không muốn cử động.Kỵ Sĩ không ở nhà, cũng không có ai giục cô dậy. Cô nheo mắt, ý thức lại từ từ trở nên hỗn loạn.Ba mẹ biết cô đã chết thì nhất định sẽ rất đau lòng đúng không? Liệu có đổ lỗi cho cô tự mình làm bậy không? Chắc chắn rồi, họ muốn cô sống một cuộc sống bình thường và ổn định, không mạo hiểm, không tự ý hành động.Nhưng cô lại cố tình làm chuyện nguy hiểm như vậy.Than ôi, ván đã đóng thuyền, bây giờ nghĩ lại chuyện này thì thật là vô nghĩa.Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ hối hận về sự lựa chọn của mình, nhưng tại thời điểm này, Giản Tĩnh không thể lừa dối chính mình, cô thực sự luyến tiếc thế giới này.Nếu ba mẹ cũng ở đây thì tốt rồi... Ồ, không, quên đi.Như thế này cũng tốt.Ba mẹ tìm kiếm sự ổn định thì nên ở lại thế giới ban đầu. Cô tìm kiếm niềm vui suy luận thì ở tại thế giới này. Mặc dù không thể gặp nhau nhưng cũng coi như đâu đã vào đấy.Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại reo lên.Cô nghe máy: “Alo.”“Chị Giản? Em là Vân Vân.” Trong phòng bệnh nắng chói chang, không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Quý Vân Vân khịt mũi, cố gắng hết sức để kìm nén sự kích động của mình. “Em, em muốn nói với chị một tiếng rằng anh trai em đã tỉnh lại rồi.”Giản Tĩnh mở mắt: “Tỉnh lại rồi sao?”“Vâng, đã chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi.” Quý Vân Vân thật cẩn thận hỏi: “Chị muốn nói chuyện với anh ấy không?”“Được.”Quý Vân Vân đưa điện thoại cho Quý Phong.“Chị Giản.”Giọng anh vẫn như mọi khi nhưng nhẹ nhàng hơn một chút: “Anh đã nghe thấy hết rồi, cảm ơn.”Giản Tĩnh: “A.”Cô chế nhạo, đột ngột ngồi dậy, không đau lưng, không nhức chân: “Vẫn còn sống sao? Tốt lắm, đồ khốn nạn, để tôi nói cho anh biết, chúng ta tuyệt giao rồi!”Nhiệt độ cơ thể của Quý Phong còn hơi cao, đầu óc mơ hồ, theo bản năng nói: “Tôi không đắc tội với cô.”“Đúng vậy, anh không đắc tội tôi, tôi đắc tội anh, được chưa?” Giản Tĩnh không muốn nói chuyện với anh nữa. “Tạm biệt!”Quý Phong; “Chờ đã…”Chưa kịp mở miệng thì máy đã báo bận. Anh thoáng tỉnh táo, vội vàng gọi lại thì đã bị chặn, nhìn vào WeChat lần nữa, khi anh gửi tin nhắn thì lại xuất hiện một chấm đỏ nhỏ.“Ôi.” Quý Phong nằm yên kệ sự đời.“Anh?”“Không có chuyện gì.” Anh nói. “Anh ngủ một chút đã. Lát có người đến, ăn gì thì tự em xem rồi quyết định, có người đưa phong bì thì không nhận, mọi người đều không dễ dàng gì.”Quý Vân Vân gật gật đầu: “Em biết.” Cô ấy do dự, hỏi: “Lúc trước cô Giản ứng tiền thì làm sao bây giờ, hay em chuyển tiền cho chị ấy?”Quý Phong xua tay.Quý Vân Vân: “…”“Không cần em quan tâm.” Anh nói một cách lười biếng. “Anh sẽ trả lại.”Quý Vân Vân tàn nhẫn vạch trần: “Chị ấy vừa mới chặn anh rồi.”“Không sao đâu.” Chờ anh tỉnh lại mới chặn anh là đã rất nể mặt rồi.Đương nhiên, muốn add lại Wechat quả thật không dễ dàng. Nhưng cửa ải khó khăn nhất đều đã vượt qua, sau này chuyện gì cũng sẽ tốt.Quý Phong quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.Cháu trai nhỏ ở giường bệnh bên cạnh vừa đi học mẫu giáo. Hôm qua bé mang theo rất giấy cắt hoa, mỗi cửa sổ đều dán một đóa, không khí rực rỡ sắc đỏ của lễ hội mùa xuân.Tranh thủ ba mươi Tết xuất viện rồi về nhà ăn Tết thôi.Anh nghĩ, nở một nụ cười nhạt trên môi.-Ở phía bên kia, Giản Tĩnh gọi cho Khang Mộ Thành và hỏi anh ấy: “Anh đang ở đâu?”Khang Mộ Thành: “Sân bay.”Cô: “Em cũng đi Ai Cập.”Khang Mộ Thành: “...”Cô: “Em cũng đi, đưa em theo với.”“Vậy em thu dọn đồ đạc rồi đến đây.” Anh thở dài. “Chờ em.”Giản Tĩnh lập tức cảm thấy vui vẻ, nhanh chóng đứng dậy thu dọn hành lý.Mang theo mấy bộ quần áo, không đủ thì mua ở đó, đồ chăm sóc da cũng lười dọn, mua ở cửa hàng miễn thuế ngoài sân bay là được. Đồ chống nắng phải mang theo đầy đủ, bằng không lúc về sẽ đen thêm mấy tông.Cô thu dọn lung tung, cuối cùng chỉ có một vali 24 inch.Không thể tin được, chắc chắn lại quên gì rồi...Nhưng Giản Tĩnh lười suy nghĩ, xách vali đi thẳng xuống tầng.Không tốn chút sức lực nào, thậm chí cô còn có thể ôm vali chạy tám trăm mét. Không thể không nói, sức khỏe tốt thực sự rất quan trọng. Nếu cô ở trạng thái hiện tại trong nhiệm vụ trừng phạt thì Trương Phong và Vương Đàm sẽ không thể ra khỏi nhà.Sau này cũng phải cần phải tập luyện chăm chỉ, giữ gìn thật tốt mới được.Cô ngâm nga một bài hát rồi bước vào xe của mình. Mùi hương tinh dầu thơm trong xe là hương hoa cam trái cây yêu thích của cô.Tăng tốc và chạy, cô mất ba mươi phút để đến phòng chờ VIP ở sân bay.“Tiểu Tĩnh.” Tư Anh Kiệt mở rộng vòng tay chào đón cô: “Đã lâu không gặp.”Giản Tĩnh cười ôm lấy anh: “Anh Anh Kiệt.”Khang Mộ Thành đưa cho cô một tách cà phê nóng, ân cần nói: “Sao đột nhiên em lại đổi ý?”“Không có lý do gì cả.” Cô nhún nhún vai. “Đột nhiên muốn đi, anh không muốn dẫn em đi sao?”Khang Mộ Thành lắc đầu: “Không, anh muốn em đi.”Cô mỉm cười.“Sáng nay ăn gì rồi?” Anh ấy hỏi.“Không ăn gì cả.” Giản Tĩnh nhìn bàn ăn, tiện tay cầm một cái bánh sandwich. “Em mới tỉnh ngủ.”“Vậy đừng uống cà phê nữa.” Khang Mộ Thành lấy ly cafe trong tay cô, đổi thành một ly sữa đậu nành nóng: “Có muốn ăn mì không? Hay hoành thánh?”Giản Tĩnh quay đầu: “Khi nào máy bay cất cánh?”“Lúc nào cũng được, anh chờ em.” Tư Anh Kiệt nói.Cô nói: “Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.”Đường bay đã được đăng ký, mặc dù bị hoãn một khoảng thời gian nhưng họ vẫn được phép cất cánh nhanh chóng.Khi máy bay ổn định, Tổng Giám Đốc Khang lập tức chuẩn bị ngủ bù: “Không cản trở các bạn trẻ nói chuyện nữa.”Không có trưởng bối ở đây, Giản Tĩnh không thể chờ đợi để bắt đầu buôn chuyện: “Anh Anh Kiệt, bạn gái mới hẹn hò của anh đâu?”Tư Anh Kiệt: “Chia tay rồi.”Giản Tĩnh: “Tại sao?”“Không gọi điện nữa.” Tư Anh Kiệt nói: “Yêu cầu của anh đối với cảm giác tương đối cao.”Cô tò mò: “Cảm giác như thế nào?”Anh suy nghĩ một chút, sau đó tiếc nuối thừa nhận: “Trước hết phải xinh đẹp.”Bệnh phổ biến của đàn ông nhưng có thể hiểu được, phụ nữ cũng vậy. Giản Tĩnh gật gật đầu, đột nhiên tò mò: “Vậy anh nghĩ em có xinh không?”Tư Anh Kiệt: “Ơ...”Giản Tĩnh nheo mắt, nói một cách nguy hiểm: “Nói cũng lạ, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, anh Anh Kiệt chưa từng nghĩ tới em sao?”Vẻ kinh hoàng thoáng hiện trên gương mặt của Tư Anh Kiệt: “Tiểu Giản, anh luôn coi em như em gái của mình.” Anh ấy sắp xếp từ ngữ: “Em nên chơi với chàng trai trạc tuổi mình. Người lớn tuổi như anh thì không được.”Giản Tĩnh chống má, mỉm cười với anh: “Thật không?”Tư Anh Kiệt không chịu nổi nữa, đẩy Khang Mộ Thành: “Mau bảo ban em ấy đi.”Khang Mộ Thành bất đắc dĩ ngẩng đầu, nói với Giản Tĩnh: “Đừng bắt nạt Anh Kiệt nữa.”“Hừ.” Cô đứng dậy đi qua, đuổi Tư Anh Kiệt đi, tự mình ngồi xuống bên cạnh Khang Mộ Thành: “Em bắt nạt anh ấy khi nào, tò mò cũng không được sao?”Cô nâng cằm về phía Tư Anh Kiệt, ý bảo anh ấy trả lời câu hỏi của mình.Tư Anh Kiệt giơ tay đầu hàng: “Nói như vậy đi, Tiểu Tĩnh, đàn ông ở cùng một chỗ với em cảm thấy rất áp lực.” Anh ta thành khẩn nói: “Đừng nói ngoại tình, chỉ cần nói dối một chút thôi là em có thể phát hiện ra ngay. Nhưng đôi khi yêu đương phải hồ đồ một chút mới có thể bước tiếp.”Giản Tĩnh lạnh lùng: “Đó là do anh quá dễ bị phát hiện.”Tư Anh Kiệt: “...”“Anh nói xem.” Cô hỏi Khang Mộ Thành.Khang Mộ Thành suy nghĩ một lát, nói: “Anh không cảm thấy vậy.” Anh biết hiện tại cô rất giỏi, bắt được rất nhiều phạm nhân, nhưng chính vì vậy mới càng khiến người ta lo lắng.Giống như ngày hôm nay.“Sao đột nhiên thay đổi ý định?” Anh thì thầm: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”Giản Tĩnh: “Không có gì, em chỉ muốn ra ngoài chơi thôi.”Khang Mộ Thành nhìn cô, cô thờ ơ đáp lại ánh mắt của anh như không có chuyện gì.“Được rồi.” Có lẽ Tư Anh Kiệt nói đúng. Khi ở chung với người khác, thỉnh thoảng cũng cần hồ đồ một chút: “Vậy thì khi nào em nộp bản thảo?”Giản Tĩnh: “... Năm sau.”Tư Anh Kiệt trả thù cô, cố ý hỏi: “Năm sau là khi nào?”Giản Tĩnh: “Dù sao cũng là năm sau.”Khang Mộ Thành có nhiều cách để đối phó với kẻ thất hứa: “Nửa đầu hay nửa cuối năm?”“À, nửa đầu năm.” Cô lúng túng: “Nhất định viết, trở về viết ngay và luôn.”Anh nói: “Lần này bỏ qua cho em.”Máy bay hạ cánh ở Ai Cập, Giản Tĩnh nhận phòng khách sạn bên cạnh kim tự tháp, kéo rèm cửa ra là có thể chứng kiến một trong những kỳ quan vĩ đại nhất của nhân loại.Cô nằm trong bồn tắm, ngâm mình để giải tỏa mệt mỏi sau chuyến bay dài, nhân tiện gọi điện thoại cho Giang Bạch Diễm.“Xin lỗi.” Cô áy náy: “Đột nhiên chị không muốn viết, không muốn viết một từ nào, muốn thức giấc ở một nơi xa.”Giang Bạch Diễm không để bụng: “Tôi có trách cô Tĩnh Tĩnh đâu, ai rồi cũng sẽ không muốn làm việc mà.”“Trở về sẽ mang quà cho cậu.” Giản Tĩnh hứa: “Cậu muốn quà gì?”Cậu giả vờ tức giận: “Bạn bè giúp đỡ nhau còn cần phải tặng quà sao?”Cô cười rộ lên, nằm sấp trên thành bồn tắm: “Kỵ Sĩ có ngoan không?”Giang Bạch Diễm gửi yêu cầu gọi video.Cô đồng ý.Pudding đang chơi với cây gậy mèo và Kỵ Sĩ đang gặm một cục xương lớn.“Kỵ Sĩ.” Cô gọi tên con chó của mình.Tai chú chó chăn cừu Đức lập tức dựng thẳng lên, sau đó theo thanh âm chạy đến phòng ngủ: “Gâu!”“Có nhớ chị không?” Cô hỏi: “Ở nhà Tiểu Bạch phải ngoan, chị từ Ai Cập trở về sẽ đi đón em.”Kỵ Sĩ: “Gâu!”“Ngoan quá.” Cô chọc vào màn hình, không thể ngừng cười.Giang Bạch Diễm ôm Pudding lên giường, tiếp tục nói chuyện phiếm với cô: “Sao chị lại tắm? Không phải đến kỳ sao?”“Đừng nói nữa, vừa xuống máy bay, cả đầu đã đầy bụi.” Cô nói: “Một lát nữa đi kim tự tháp, tôi không muốn mang một đầu đầy bụi này theo đâu.”Giang Bạch Diễm: “Lần này có đi sông Nile không?”“Tất nhiên, bọn tôi thuê một chiếc thuyền.” Cô nháy mắt: “Không biết có chuyện thú vị nào xảy ra không nữa.”Giang Bạch Diễm chọc thầm: “Đừng có thì hơn, nếu không Tổng Giám đốc Khang lại phải lo lắng.”Giản Tĩnh: “... Anh Anh Kiệt cũng ở đó, chị cảm thấy khó nói lắm.”Cùng Tổng Giám Đốc Khang ra ngoài chưa chắc xảy ra chuyện, nhưng nếu thêm Tư Anh Kiệt, thật sự rất khó nói.Ngoài dự đoán, chuyến đi sông Nile diễn ra suôn sẻ.Bởi vì toàn bộ con tàu chỉ có bốn người bọn họ, cộng với một vài thuyền viên. Phong cảnh ven sông rất đẹp, có thể nhìn thấy nhiều cảnh quan Ai Cập. Nước cũng trong xanh, hơi nước dày đặc bốc lên xua tan cái nóng như thiêu đốt.Giản Tĩnh ngồi trên boong tàu và đọc lại [Án mạng trên sông Nile].Xem lại tác phẩm kinh điển sau nhiều năm, cô vẫn ấn tượng về những mánh khóe do tác giả sắp đặt, không khỏi cảm thấy tình yêu thực sự là người bạn đồng hành tốt nhất cho tội ác giết người.Nó giống như cà phê và sữa, một sự kết hợp cổ điển.Tư Anh Kiệt phàn nàn về cô: “Ngồi thuyền đọc [Án mạng trên sông Nile], đi tàu hỏa đọc [Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông], đi máy bay thì đọc gì?”“[Mê án trong mây]”“Nghỉ ở biển đảo thì sao?”“[Mười người da đen nhỏ]... Nếu cảm thấy quá nổi tiếng thì [Tội lỗi dưới ánh mặt trời] cũng có thể.”“Bắc Cực?”“[30 jours de nuit]”“Nam Cực?”“[The Thing]”“Đây đều là phim kinh dị đúng không?” Tư Anh Kiệt cạn lời.Giản Tĩnh nhún vai, phim kinh dị thì sao, cũng không phải chưa từng gặp qua.Tư Anh Kiệt quyết định thay đổi vài thói quen hàng ngày: “Nếu em đi ngắm sao và mặt trăng với những người khác...”Giản Tĩnh: “[Tokyo hoàng đạo án]”Anh ấy vắt óc: “Thư viện trường học?”Giản Tĩnh: “... [Bí ẩn thư viện]?”“Không phải phòng tập thể dục cũng có chứ?”Giản Tĩnh lặng lẽ nhìn anh: “[Bí ẩn phòng tập thể dục]”Tư Anh Kiệt quyết định đổi địa điểm dành cho người lớn: “Sân golf?”Giản Tĩnh thương hại nhìn hắn: “[Án mạng sân golf]”Anh tức giận: “Hộp đêm!”Giản Tĩnh: “... [Điểm mù trong quán karaoke]?”Tư Anh Kiệt: “Này là cái gì?”“Phim hoạt hình.” Cô muốn nói rằng anh đừng cố nữa, các tác phẩm kinh điển khác có thể chọn địa điểm, tất cả đều thiên về khuôn mẫu, nhưng có một bộ anime được đăng dài một cách kỳ quái, ‘móng vuốt’ trải rộng trên tất cả các khía cạnh của cuộc sống hàng ngày.Ô tô, tàu hỏa, máy bay, tàu bay, khinh khí cầu và tàu du lịch đều không tha; du lịch, thăm thân, tìm người, nghỉ phép, hầu hết đều gặp tai nạn; phòng khách, ban công, phòng ngủ, phòng tắm, phòng làm việc, và những nơi khác trong nhà đều có thể có xác chết.Tư Anh Kiệt thở dài một cách chân thành: “Tiểu thuyết trinh thám quá điên rồ.”“Đó mới là niềm vui.” Giản Tĩnh cười nói: “Giết người ở khắp mọi nơi và tất cả mọi người đều có ý nghĩ xấu xa. Thám tử đấu trí với tội phạm bằng trí thông minh và lòng dũng cảm của họ, cuộc đối đầu giữa công lý và cái ác sẽ không bao giờ kết thúc.”Cô quay đầu, nhìn về phía Khang Mộ Thành: “Mộ Thành, anh thấy sao?”Khang Mộ Thành: “Chắc đúng.”Giản Tĩnh không hài lòng: “Chắc là có ý gì?”Khang Mộ Thành: “Chờ em viết rồi nói sau.”“Ha ha ha ha.” Tư Anh Kiệt hả hê khi người khác gặp họa: “Bị thúc giục bản thảo rồi phải không? Tiểu Tĩnh, đáng đời em.”Giản Tĩnh tức giận: “Sau này phải giao hẹn trước với anh, ra ngoài chơi không được giục bản thảo mới được.”“Được rồi, không giục em.” Khang Mộ Thành nở nụ cười: “Em còn trẻ, cứ viết từ từ.”“Đúng vậy.” Cô nhìn ra bờ sông xa, nửa là hy vọng, nửa là chua xót thì thào: “Tương lai còn dài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận