Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 241

Chương 241

Giang Bạch Diễm cúi đầu nhìn bản ghi chép của Giản Tĩnh, hỏi: "Trình tự này có lợi ích gì?"Giản Tĩnh nói: "Tạm thời chưa có, hung thủ không thể chọn ra tay trong tuyến thời gian này."Cậu đưa tay chống đầu, đôi mắt biết nói trong màn ảnh có thể hỏi thẳng mà không cần mở miệng: Vậy chị viết ra làm gì?Giản Tĩnh mỉm cười, chuyện này thì cô không tiện nói rồi.Cô khép sổ ghi chép lại, vẻ mặt tự nhiên: "Đã mười một giờ ba mươi rồi, tôi nghĩ hôm nay mọi người đã trải qua nhiều chuyện như thế chắc cũng mệt lắm rồi. Hay là tạm thời mọi người đều tự quay về nghỉ ngơi nhé?"Lời đề nghị nói đúng suy nghĩ của mọi người.Bắt đầu từ ba giờ sáng đến giờ, gần như mọi người đều cãi vã không ngừng. Nếu không có khối tài sản kếch xù treo ở trước làm cà rốt thì dù người có làm bằng sắt cũng không kiên trì nổi nữa.Mọi người ào ào giải tán, ai nấy đều tự về phòng nghỉ ngơi.Luật sư Lý đã đặt khách sạn năm sao, Giản Tĩnh thì vọt vào trong một căn phòng khách.Tuy bình thường không có người ở lại, nhưng đồ đạc trong biệt thự lại có đầy đủ mọi thứ: bốn chiếc chăn ga gối đệm mới tinh, áo ngủ nhãn hiệu xa xỉ, quần lót và bịt mắt, combo đồ chăm sóc da dành cho khách du lịch của Lamer, dép lê và đồ dùng rửa mặt cũng là đồ mới hoàn toàn.Thậm chí bảo mẫu còn mang sữa chua, hoa quả và một bát canh lừa nấm tuyết nhỏ.Giản Tĩnh tắm nước nóng, thay áo ngủ, ăn sạch bữa khuya được mang tới.Sau đó, cô càng đói bụng hơn.Một hộp sữa chua, một cốc xoài, chuối, dừa nhỏ, một bát nấm tuyết, có thể no bụng mới là lạ.Sức ăn của ai mà có một tí như thế chứ?Chết đói mất thôi.Cô mở di động ra, khổ nỗi khu vực xung quanh không có lấy một cửa hàng, đồ ăn mua ngoài cũng phải trên mười ki-lô-mét.'Cốc cốc cốc', có người gõ cửa."Vào đi." Cô lời ít mà ý nhiều.Giang Bạch Diễm bưng một mâm đồ ăn khuya vào: "Ăn không? Mì ý này."Hương sốt cà chua và hạt tiêu vẫy gọi nhũ đầu, Giản Tĩnh đứng phắt dậy: "Ở đâu ra đấy?""Tôi nấu đấy." Cậu bưng đến trước mặt cô, đổi giày rồi ngồi xuống: "Trong biệt thự gì cũng có, nhưng người giúp việc ngủ hết rồi nên chỉ có thể tự làm thôi.""Thế tôi không khách sáo nữa nhé." Giản Tĩnh cầm nĩa lên, cuốn lấy một loạt sợi mì màu cam, đưa hết vào trong miệng.Carbohydrate vào bụng, đồ ăn ngọt dưỡng sinh hoa quả sữa chua gì đó đều là cặn bã.Cô khen ngợi: "Tay nghề nấu nướng được phết.""Tại chị đói thôi." Giang Bạch Diễm nằm sấp xuống bàn trà nhỏ, đột nhiên khẽ nói: "Cô Tĩnh Tĩnh, chị cảm thấy chủ tịch..."Giản Tĩnh liếc nhìn cậu một cái, nói: "Trước khi điều tra rõ ràng thì tôi không thể có kết luận gì, nhưng cậu cũng ý thức được rồi đấy. Nếu thật sự không có vấn đề gì thì y tá và bác sĩ sẽ không nói như thế đâu."Người bệnh bị nghi ngờ tử vong khác thường, bác sĩ và y tá là đối tượng chịu trách nhiệm đầu tiên. Nếu tất cả bình thường thì bọn họ sẽ bảo vệ quyền lợi của mình dựa trên lý lẽ.Nhưng không.Bọn họ nói là ‘Lúc nào chủ tịch qua đời cũng không có gì lạ’.Thật ra, không có gì lạ và không có vấn đề gì là hai việc khác nhau.Giang Bạch Diễm khẽ thở dài, tự giễu nói: "Không biết là ai ra tay, mỉa mai quá đi mất."Giản Tĩnh vừa ăn vừa nói: "Tôi đã biết mấy anh chị em của cậu rồi, chúng ta tâm sự về ba của cậu ha. Ông ấy là người như thế nào?""Chủ tịch ấy hả..." Cậu ngẫm lại, nói đúng vào trọng tâm: "Ông ta là người vô cùng cương quyết, là kẻ độc tài, nói một không hai. Cô đừng tưởng Giang Âu ngông nghênh như thế, trước kia, anh ta mắng tôi là dã chủng trước mặt chủ tịch, thế là bị chủ tịch tát cho một cái.""Ồ?" Cô hơi ngoài ý muốn.Giang Bạch Diễm nói: "Thứ mà chủ tịch quan tâm nhất chính là tập đoàn. Giang Âu có thể đập tiền vào giới đơn giản là vì chủ tịch không cho anh ta vào tập đoàn, cảm thấy anh ta quá tệ."Giản Tĩnh xoay nĩa, suy nghĩ điều gì đó."Cậu thật sự không nói chuyện riêng nhiều với chủ tịch à?" Cô hỏi.Giang Bạch Diễm làm mặt quỷ ghê quá xá: "Sao có thể thế được."Cô có thể đoán được, anh em nhà họ Giang sẽ không xử cậu một cách dễ dàng như thế."Nói gì đấy?" Cô tò mò."Thật ra chỉ trò chuyện về phim một chút thôi, ông ta nói đã xem [Đứa trẻ chơi trốn tìm] và [Hoa hồng hoàng kim] mà tôi đóng, sau đó hỏi tôi tại sao lại muốn làm diễn viên." Dưới ánh đèn tường vàng ấm chiếu xạ, vẻ mặt Giang Bạch Diễm trở nên hơi khó đoán, hệt như bị phủ kín một lớp kính lọc hư ảo."Tôi nói vì năm đó ông ngoại qua đời, tôi không có tiền đi học nên tạm nghỉ học đi làm công." Giang Bạch Diễm nói: "Ban đầu, tôi định nhận lời mời làm người mẫu cho một tạp chí, cuối cùng nhìn thấy đạo diễn Đinh tuyển vai bèn thử một chút, không ngờ lại trúng tuyển.""Sau đó thì sao?""Tiền thù lao đóng phim được hơn mười vạn đồng, đương nhiên tôi đã quay về đi học, nhân tiện thi vào Học viện Sân khấu Điện ảnh chứ sao." Cậu nói với vẻ đương nhiên: "Tuy thành tích của tôi không tốt lắm, nhưng nếu không học đại học thì ông ngoại sẽ tẩn tôi mất."Giản Tĩnh nguýt cậu ấy: "Tôi đang hỏi câu chuyện tiếp theo sau khi nói xong với chủ tịch cơ mà.""À há..." Cậu ngẩng đầu lên, bỗng chốc cười: "Chủ tịch nói rằng tôi cũng là con ông ta nên ông ta sẽ không bỏ quên tôi."Quả nhiên vẫn nói chuyện di chúc.Giản Tĩnh suy nghĩ, nói: "Cậu cảm thấy trong di chúc của chủ tịch sẽ có những gì?"Mặt Giang Bạch Diễm suy sụp: "Sao mà tôi biết được? Tôi không gặp ông ta mười năm rồi.""Bớt vờ vịt đê." Cô đập bốp vào vai cậu ấy: "Tôi chạy từ chỗ xa lắc xa lơ đến đây cứu cậu đấy, nói thật xem nào."Giang Bạch Diễm cố ý né tránh chủ đề: "À đúng rồi này, ơ, sao chị biết tôi ở đây thế?""Cậu chẳng đăng một tấm hình đấy còn gì?""Tôi chỉ định báo bình an với chị Trần, chị Lâm thôi." Giang Bạch Diễm nói: "Thư ký Phạm nói rằng chị Lâm đã gọi điện cho bên phía tập đoàn. Một khi tin chủ tịch lâm bệnh nặng bị truyền ra thì cổ phiếu tập đoàn sẽ rớt giá, nên mới bảo tôi gửi lên vòng bạn bè."Giản Tĩnh nói: "Có ảnh là đủ rồi."Giang Bạch Diễm nhe răng: "Thế cũng đỉnh vãi chưởng."Không hẳn. Nhưng Giản Tĩnh cố ý không làm sáng tỏ, hù dọa cậu: "Vậy nên, cậu có làm chuyện gì xấu thì nói thẳng ra trước đi, để tôi điều tra ra... A!" Cô cười lạnh: "Tôi sẽ đến ngục giam thăm cậu.""Người nhà thăm tù. . . Đau!" Giang Bạch Diễm bụm gò má bị véo, đầu hàng: "Rồi rồi, tôi nói."Cậu suy tư một lúc lâu, mới nói: "Nói thật thì tôi thật sự không biết chủ tịch sẽ làm như thế nào. Mặc dù với ai ông ấy cũng nói ông ấy sẽ không bạc đãi mỗi người chúng tôi, nhưng không bạc đãi là thế nào? Chủ tịch có tiền như thế, phát cho chúng tôi mỗi người mười tỷ, chúng tôi có thể sống sung sướng, nhưng mười tỷ thật sự đủ ư?" "Đối với người bình thường mà nói, đừng nói đến mười tỷ, chỉ một tỷ thôi đã là rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng người nhà họ Giang ai chẳng biết chủ tịch có nhiều tiền như thế, không ai cảm thấy mỹ mãn khi lấy được mười tỷ cả."Vào lúc này, cuối cùng Giang Bạch Diễm cũng để lộ sự bi quan sành đời từng trải, cậu nói với vẻ vô cùng chắc chắn: "Không ra tay thì chỉ có mười tỷ, còn ra tay, có lẽ sẽ có một trăm tỷ, hai trăm tỷ, năm trăm tỷ, ai cũng có lý do ra tay.""Dù sao, ông ta cũng chết rồi." Cậu âm u suy đoán: "Nói không chừng hung thủ còn cảm thấy người ta đã chấm dứt nỗi khổ của ông ta, đang làm chuyện tốt đấy chứ."Giản Tĩnh khẽ gật đầu: "Tôi nghĩ chắc ba cậu cũng nghĩ đến chuyện này đấy."Giang Bạch Diễm: "Vậy nên mới có yêu cầu kì lạ đấy à?""Rõ ràng là ông ấy đã lường trước được việc sẽ có người ra tay với mình." Giản Tĩnh ăn sạch mì Ý, thỏa mãn vặn mở một lọ soda, chậm rãi uống: "Điều này thú vị lắm đấy."Giang Bạch Diễm đỡ đầu, lười biếng nói: "Tóm lại, tôi không đoán được suy nghĩ của chủ tịch."Giản Tĩnh nở nụ cười: "Yếu tố then chốt của vụ án này nằm ở ngay 'suy nghĩ' đó.""Tôi tưởng phá án phải nói đến bằng chứng chứ." Giang Bạch Diễm bẻ ngón tay: "Như cô từng viết, dấu vết mưu kế, cách máu rải rác, dấu vết xương cốt trúng độc hoặc mưu gian thời gian gì đó.""Bình thường là vậy, nhưng hiện trường đã bị phá hủy rồi, chủ tịch vốn đã phải tiêm morphin, số lượng bị tổn hại còn xa mới đến lượng dẫn đến tử vong." Giản Tĩnh bóp cơ bắp sau gáy, giãn gân cốt: "Tối hôm qua… À, phải là khuya ngày hôm trước, có lẽ trước mười một giờ không có ai ra tay, sau mười một giờ xảy ra chuyện gì mới quan trọng."Cậu nói: "Không ai thừa nhận đi qua đó sau mười một giờ đâu.""Đúng." Cô bình tĩnh nói: "Nhưng vấn đề là có lẽ không chỉ có một người đi qua.""Đây là mấu chốt phá án." Giản Tĩnh liếc mắt nhìn một cái, cười nói: "Sau mười một giờ, cậu có đi qua đó không?""Không." Giang Bạch Diễm nói chầm chậm: "Nhưng tôi đã thấy một người đi vào."Sáng sớm hôm sau, Giản Tĩnh dậy thật sớm, hỏi bảo mẫu về hành tung của những người khác.Bảo mẫu nói: "Chị gái cả đi đón con rồi, cậu thứ và luật sư đã ra ngoài từ sớm, cậu ba và cô con út vẫn chưa dậy. Còn bà chủ có ở nhà đấy."Thấy xưng hô của bà ta với mọi người vô cùng tùy tiện, Giản Tĩnh bèn hỏi: "Bà đã làm ở nhà họ Giang lâu lắm rồi nhỉ?""Đúng là lâu lắm rồi." Bảo mẫu đã ngoài năm mươi, tóc bạc nửa đầu, người lại già dặn, vô cùng có tinh thần: "Trước kia tôi ở bên nhà cũ, sau này không làm nổi nữa nên ông chủ bèn kêu tôi đến chăm nhà bên này, cũng rất quan tâm tôi."Giản Tĩnh lôi kéo bà ta nói chuyện nhà: "Cô Giang Liên có con rồi ạ?''Bảo mẫu nói: "Đúng vậy, cô bé đang học trung học cơ sở, thành tích tốt, tính tình cũng ngoan ngoãn, trước kia ông chủ thương cô bé nhất.""Tuổi cô bé và Giang Tuyết không chênh lệch lắm nhỉ? Hai người đó có hay nói chuyện với nhau không?""Chị gái cả không thích cô con út nên cô bé rất ít khi gặp cô con út." Bảo mẫu lắc đầu: "Nhà giàu, khó nói rõ lắm."Giản Tĩnh tỏ vẻ tán thành, sau đó khen tay nghề bà ta tốt, ninh cháo vừa thơm vừa mềm.Bảo mẫu càng lúc càng vui, giống với hầu hết các cụ bà khác. Tuy sống ở nhà họ Giang, bà ta không phải buồn phiền vì cơm áo, công việc rảnh rang nhưng lại có rất ít người bằng lòng nghe bà ta nói chuyện thao thao bất tuyệt.Ông chủ đã qua đời, bà ta vô cùng bằng lòng nói nhiều một chút: "Con người ông chủ hào phóng lắm, Tết năm nào cũng có lì xì, đối xử rất tốt với những người như chúng tôi, nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc với con cái. Haiz, ông ấy có nhiều tiền quá, sợ sau khi chết, con không có chí tiến thủ, làm hỏng gia nghiệp.""Tôi nghe nói cô Giang Liên rất giỏi, thế mà chủ tịch không hài lòng về cô ấy à?""Ông chủ không thích chồng cô ấy." Bảo mẫu nói với vẻ thần bí: "Nói là vừa nhìn đã biết anh ấy không phải người tốt lành gì, trong mắt chỉ có mỗi tiền, cô con gái lớn khôn khéo cả đời mà lại bị người đàn ông đó gặm sạch."Giản Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ: "Ông ấy sợ bị người đàn ông đó lừa mất gia tài à?"Bảo mẫu gật đầu, nói thầm: "Ban đầu, ông chủ nói để cháu gái mang họ Giang, kết quả cô con gái lớn lại váng đầu, cứ nói bên nhà chồng chỉ có một người con, sau này sinh thêm đứa nữa thì để cháu nó mang họ Giang, cuối cùng bận bịu, có thấy bóng dáng đứa thứ hai đâu? Ông chủ mắng cô ấy bao nhiêu lần rồi.""Thế người con thứ hai thì sao? Giang Kỳ kết hôn chưa?"Bảo mẫu thở dài, muốn nói lại thôi."Anh ta không muốn kết hôn?" Giản Tĩnh hỏi thử: "Hay là..."Bảo mẫu vừa đau lòng vừa khổ sở: "Người con thứ hai gì cũng tốt, từ nhỏ đã hiểu chuyện, không ngờ cậu ấy lại.."Một suy nghĩ nảy lên trong đầu Giản Tĩnh: "Anh ta không thích phụ nữ?"Bảo mẫu gian nan gật gật đầu. Bà ta có quan niệm truyền thống, điều khiến bà ta cảm thấy khó chấp nhận hơn cả không kết hôn đương nhiên chính là ngay từ đầu đã không thích người khác phái: "Tôi nhớ chừng mấy năm trước, lúc đó tôi còn làm ở nhà cũ, người con thứ hai nói muốn đi Mỹ kết hôn với một người đàn ông khiến ba cậu ấy tức giận đến nỗi tàn nhẫn nói rằng: Nếu cậu ấy dám đi thì ông ấy sẽ không coi cậu ấy là người nhà họ Giang nữa.""Sau đó thì sao?""Cậu con thứ hai ngang ngược, sống chết không chịu chia tay với người ta. Nào ngờ người đàn ông nọ chẳng tốt lành gì, sau này bỏ trốn với phụ nữ." Bảo mẫu cũng căm thù kẻ địch: "Sau đó, cậu con thứ hai không nhắc đến chuyện kết hôn nữa, giờ không có bạn gái, mà cũng chẳng yêu người khác. Tôi thấy mà còn sốt ruột thay cậu ấy đây.""Chứ còn gì nữa." Giản Tĩnh than thở một câu vô nghĩa, rồi đổi đề tài: "Thế người con thứ ba thì sao?"Bảo mẫu bất đắc dĩ: "Cậu ấy thích mấy cô diễn viên diễn phim, thành thật nghiêm túc kết hôn thì cũng thôi, đằng này chơi đến chơi đi, không có ý ổn định gì cả. Lúc thì mua máy bay, lúc lại muốn đầu tư, chỉ biết đòi tiền ba cậu ấy thôi."Bà ta lại thở dài, lắc đầu: "Ông chủ cũng khổ."Giản Tĩnh ghi nhớ, hỏi: "Cô con út thế nào.""Chiều lắm cơ." Bảo mẫu chỉ nói ba chữ: "Già rồi mới có con gái mà, đương nhiên phải khác chứ.”Giản Tĩnh hỏi vấn đề cuối cùng: "Thế còn bà Giang?" 

Bạn cần đăng nhập để bình luận