Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 142
Sau khi điều tra Tông Tuân Mỹ xong, Giản Tĩnh tạm dừng công việc rồi đến nhà hàng ăn trưa.Buổi trưa hai ngày trước trời nắng như thiêu đốt, hận không thể lập tức về phòng nghỉ trưa, nhưng hôm nay cuồng phong kéo đến, trời kéo mây đen. Cỏ cây xào xạc, tiếng gió càng ngày càng lớn, cùng với án mạng xảy ra, cảm giác thật hiu quạnh.Bữa trưa có món cơm cà ri, mọi người không thấy ngon miệng, bảo người gửi lên phòng.Trong nhà hàng khổng lồ này, chỉ có hai người Giản Tĩnh và Ngải Lâm Na.Nhân tiện điều tra luôn thể.Giản Tĩnh bưng một đĩa cơm cà ri đầy ắp ngồi đối diện Ngải Lâm Na, liếc nhìn đồ ăn của cô ta, nói: "Khẩu vị của cô tốt thật đấy."“Tôi không thân với Dương Tiếu.” Ngải Lâm Na không quan tâm. “Mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, giả bộ khóc lóc thương cảm mới là quái lạ đấy.”Giản Tĩnh nói: "Ngoài Tư Anh Kiệt, cô đã gặp ai khác trước đây chưa?"Ngải Lâm Na nhếch khóe môi: "Tại sao phải nói cho cô biết."“Nếu không phải cô giết người thì nói với tôi đâu có vấn đề gì?” Giản Tĩnh hỏi ngược lại.“Này, cô hoàn toàn khác với trước đây đấy.” Trọng điểm chú ý của Ngải Lâm Na không phải là vụ án giết người, mà là Giản Tĩnh. Cô ta nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, mắt đảo quanh, lòng chợt lóe lên những suy nghĩ phức tạp: "Nói cho cô biết cũng được, tôi không quen ai khác, chỉ là, vì Tư Anh Kiệt..."Cô ta giơ ly thủy tinh lên, miệng uống nước đá, giọng nói mơ hồ: "Cẩn thận Tông Tuân Mỹ."Giản Tĩnh cau mày.“Tôi ăn xong rồi, cô cứ tự nhiên.” Ngải Lâm Na làm như chưa nói gì, qua loa đứng dậy rời đi.Giản Tĩnh nhìn theo bóng lưng cô ta, xúc một thìa cà ri lên cho vào miệng.Ôi, cay quá.Cô ăn từng miếng từng miếng, cố nhét đầy bụng nhất, buổi chiều vẫn còn một đống công việc phải làm, thời gian đã được chứng thực xong, đã đến lúc khảo sát thực địa rồi.Tổng cộng có mười hai biệt thự trên mặt nước, vì mê tín nên số 4 được xây thành rạp chiếu phim, nơi spa. Tình hình của 11 tòa nhà còn lại như sau:① (Trống), ② (Giản Tĩnh), ③ (Khang Mộ Thành), ④ (Rạp chiếu phim tư nhân), ⑤ (Tư Anh Kiệt), ⑥ (Dao Dao), ⑦ (Dương Tiếu), ⑧ (A Húc và huấn luyện viên Doãn), ⑨ ( Ngải Lâm Na), ⑩ (Tông Tuân Mỹ), (Trống), (Trống)Các biệt thự không được bố trí theo chiều ngang mà được xây dựng theo địa thế hướng về biển, một số cao, một số lại thấp.Ví dụ, căn số 1, mặt nằm ở hướng đông, địa thế cao, là nơi thích hợp để ngắm bình minh, tuy nhiên lại cách xa các phòng khách, ít người sống.Xuống chút nữa là căn số 2 của Giản Tĩnh, có tầm nhìn tốt, phong cảnh đẹp, sạch sẽ, Tư Anh Kiệt khuyên cô nên ở căn này.Dù căn số 3 và số 5 được ngăn cách bởi căn số 4, nhưng địa thế của căn số 4 tương đối thấp nên hai căn tương đối gần nhau.Ba căn biệt thự số 6, số 7 và số 8 phân bố đều nhau, chỉ cách nhau vài mét, tận dụng sân vườn lệch, vừa gần gũi vừa có sự riêng tư, rất thích hợp cho nhóm bạn thân ở chung, hay các gia đình ở ghép.Địa thế của căn số 9 cao hơn, cao ngang bằng với căn số 12, số 10 và 11 thấp hơn, gần xấp xỉ với các tòa khác. Khoảng cách giữa các căn tương đối xa, khoảng mười đến hai mươi mét, thích hợp cho những người chú trọng đến sự riêng tư.Nhìn lại khoảng thời gian ở một mình của mỗi người.10:13 đến 10:31, 18 phút, Khang Mộ Thành và Tư Anh Kiệt ở căn số 5.10:38 đến 10:45, 7 phút, Dao Dao và Ngải Lâm Na ở sân thượng.11:00 đến 11:15, 15 phút, A Húc và huấn luyện viên Doãn ở căn số 8.11:00 đến 12:45, thời gian không rõ, Tông Tuân Mỹ ở quầy bar.Còn Dương Tiếu chết ở căn số 7.Lần đầu tiên Giản Tĩnh thử đi bộ từ căn số 5 đến căn số 7. Theo cô tính, bước nhanh cần khoảng 3 phút, nếu trèo tường rồi leo cửa sổ giết người thì mất 5 phút.6 phút trở lại, 5 phút để giết, 11 phút là đủ.Nói cách khác, Tư Anh Kiệt có đủ thời gian để thực hiện tội ác.Nhưng Giản Tĩnh cảm thấy anh ta không đáng nghi lắm. Khang Mộ Thành lén ở lại qua đêm riêng với cô, anh ta nói Tư Anh Kiệt uống rất nhiều rượu, lại còn nôn mửa, cuối cùng mọi người đều không trụ vững.Hai người là bạn của nhau nhiều năm, Khang Mộ Thành biết rất rõ tửu lượng của Tư Anh Kiệt, nói với cô một cách chắc chắn: "Anh Kiệt uống nhiều rượu đến mức khó mà tự mình trở về phòng nên không thể giết người được."Cùng lúc đó, Khang Mộ Thành đi nghe điện thoại, nhưng rắn cạp nong cũng có thể chuẩn bị trước, ví dụ như không có cuộc gọi này thì kế hoạch giết người chẳng phải sẽ thất bại ư?Về động cơ, dù là mấy người bạn như Khang Mộ Thành, Dao Dao, hay A Húc đều chưa từng thấy Tư Anh Kiệt và Dương Tiếu tranh chấp với nhau.Việc Dương Tiếu lên đảo cũng là tình cờ, khó có thể có chủ mưu từ trước.Khách quan mà nói, tổ hợp A Húc và huấn luyện viên Doãn càng đáng nghi ngờ hơn.Quán bar nằm ở phía tây, cách căn số 8 không xa, Giản Tĩnh tìm ba con đường khác nhau, đi qua đi lại lâu nhất là 7 phút còn ngắn nhất là 5 phút. Mà từ căn số 8 đến số 7 chỉ cần nửa phút là đủ.Thời gian A Húc rời khỏi phòng thực sự quá dài, mà thời gian ở một mình của huấn luyện viên Doãn thậm chí còn dài hơn.Hơn nữa anh ta từng theo đuổi Dương Tiếu, huấn luyện viên Doãn và người chồng sắp cưới họ Lý từng bén rễ tình, nếu hai người cùng phạm tội sẽ dễ dàng giết Dương Tiếu.Điều đáng nghi nhất là A Húc đã theo đuổi Dương Tiếu từ bảy tám năm trước, còn người chồng chưa cưới họ Lý và huấn luyện viên Doãn đã là chuyện của ba năm trước. Phải là tình cảm như thế nào mới còn giữ ý định giết người tới tận bây giờ chứ?Nhưng vết thương của A Húc, hòm y tế cá nhân của huấn luyện viên Doãn đều quá đáng ngờ.Nói về Dao Dao và Ngải Lâm Na.Hai người ngắm sao trên sân thượng ở chỗ khá cao, không xa quán bar, đi bộ sẽ nhanh hơn, 4 phút đi lại là đủ.Nếu say rượu, tốc độ chậm đi thì 7 phút không phải lâu lắm.Thời gian từ sân thượng đến căn số 7 tương đối khả quan, chỉ mất khoảng 5 đến 6 phút đi qua con đường nhỏ.Trong vòng 1 đến 2 phút, tất nhiên rất khó để có thể làm liền một lúc từ trèo tường, leo cửa sổ cho tới giết người. Nhưng tiền đề là hung thủ phải thực sự phạm tội.Nếu có một cách nhanh và thuận tiện hơn thì chỉ vậy là đủ.Cuối cùng là Tông Tuân Mỹ.Cô bị say rượu, thời gian anh ta có thể gây án là dài nhất. Nhưng họ mới gặp nhau lần đầu, anh ta đâu biết tửu lượng của cô thế nào, nếu cô tỉnh rượu giữa chừng thì sẽ làm hỏng bằng chứng ngoại phạm của anh ta.Quỷ kế này quá lộ liễu rồi.Giản Tĩnh vừa suy nghĩ vừa tản bộ, bất giác đã trở lại căn số 7, nơi Dương Tiếu ở.Cô vòng xuống dưới tầng ngoài cửa sổ phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ thủy tinh một lúc, đeo găng tay vào, chạy lấy đà nhảy lên tường.Bức tường thấp lại không rộng bằng chân cô. Cô cẩn thận kiểm tra mặt tường, nhưng không tìm thấy dấu chân hay vết xước nào.Điều này thật phản khoa học.Dù có thể đeo bọc giày để tránh lưu lại dấu chân, nhưng việc leo tường cần mượn lực ma sát, bề mặt của bọc giày tương đối nhẵn và rất dễ trơn trượt.Hơn nữa, cô kiểm tra trên tầng hai, thấy một bộ phận trang trí đều dính bụi, không lau chùi sạch. Muốn trèo qua bệ cửa sổ ra thì không thể không vịn vào chỗ này.Nếu nó không phải là nhảy cửa sổ, chẳng lẽ là tấn công từ xa.Đồng hồ gây mê... Xùy, không phải, leo tường?Cô nhìn căn biệt thự số 6 đối diện. Bên này đối lập với cách trang trí bên ngoài phòng ngủ của Dương Tiếu, có một bức tường thấp ở hướng đối diện.Đi kiểm tra chút nào.Cô thận trọng nhảy xuống bệ cửa sổ, đi nửa vòng, leo lên bức tường của căn số 6.Với chiều cao của cô, đầu ngang bằng với bệ cửa sổ trong phòng ngủ đối diện, cầm súng đúng là quá miễn cưỡng.Nếu muốn dùng thang thì vóc dáng phải cao hơn cô.“Ối?” Một giọng nói đột ngột vang lên sau đầu cô, Dao Dao thò đầu ra, vẻ mặt đầy khó hiểu: “Cô Giản, cô làm gì ở đây vậy?"Giản Tĩnh hơi xấu hổ, cũng may cô là con gái, nếu không đã bị coi là kẻ nhìn trộm rồi.“Tìm manh mối.” Cô nói như không có chuyện gì.Dao Dao nghiêng đầu nhìn cô một cái, tựa như đang buồn bực nói: "Tìm manh mối ở đây ấy hả?"Giản Tĩnh hỏi: "Có tiện cho tôi mượn nhà vệ sinh không?"Dao Dao: "Được chứ."Giản Tĩnh lên lầu để kiểm tra nhà vệ sinh. Đây là căn phòng phía trên bức tường thấp, sau khi cửa sổ phòng tắm được mở ra, đối diện là cửa sổ phòng ngủ của Dương Tiếu.“Bình thường cô ra ngoài có khóa cửa không?” Cô hỏi Dao Dao.Dao Dao: "Tất nhiên.""Đêm qua, cửa cũng bị khóa trước khi cô về phòng chứ?" Cô xác nhận lại.Dao Dao lại gật đầu.Giản Tĩnh cẩn thận kiểm tra nhà vệ sinh của cô ta.Nói đến địa điểm gây án, không nơi nào thích hợp hơn căn phòng này, đương nhiên Dao Dao là người đáng nghi đầu tiên. Nhưng thời gian của cô ta rất eo hẹp, muốn trong vòng 7 phút đi từ sân thượng đến quán bar, lại từ quán bar đến phòng số 7, sau đó quay trở lại sân thượng phải mất ít nhất 10 phút.Không có dấu vết bất thường nào trong phòng tắm.Để chắc chắn, cô sang các phòng khác để dạo quanh.Trên giường có một ít len, trong thùng rác có mấy chiếc băng dán cá nhân bị rách, dính ở đầu ngón chân, có thể là do đôi dép cọ vào chân. Chiếc vali trống rỗng, tất cả quần áo được treo trong tủ, quần áo mùa hè mỏng, hầu như không có túi đựng.Trên bàn trang điểm có rất nhiều thứ, kẹp thẳng, máy uốn tóc, kẹp tóc, cọ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, rực rỡ muôn màu.Két sắt tích hợp trong tủ quần áo được căn chỉnh với chấm đỏ, không giống như giấu đồ.Giản Tĩnh nhanh chóng lướt qua các chi tiết trong phòng, cuối cùng đoán chắc cô ta không giấu thang.Dao Dao hỏi: "Cô đang nhìn gì vậy?"“Đêm qua Ngải Lâm Na uống say lắm à?” Cô hỏi.Dao Dao nhớ lại: "Cô ấy uống rất nhiều, tôi chỉ uống nửa cốc, cô ấy cứ uống từng ly từng ly. Nói cũng hơi ngọng nghịu, chắc là say, không phải cô nghi ngờ cô ấy chứ?"Giản Tĩnh không trả lời, hỏi lại: "Cô có nghi ngờ ai không?"“Tôi chẳng nghi ngờ ai cả, chỉ hy vọng đây chỉ là một tai nạn.” Dao Dao đáp với vẻ mặt buồn bã.Giản Tĩnh cười, chào tạm biệt Dao Dao rồi rời khỏi.Cô vẫn quay lại dưới tường, dùng khứu giác ngửi mùi xung quanh.Không có mùi rượu mạnh.Tối hôm qua, chắc là trước 10 giờ không uống rượu, hoặc là sau khi say thì đã tắm, chắc chỉ có A Húc và huấn luyện viên Doãn.Xem ra phải tìm cách lục soát căn phòng của họ rồi.Cô đến gặp Khang Mộ Thành, nhờ anh ta nghĩ cách cầm chân những người khác để mình nhân cơ hội lẻn vào phòng, tất nhiên, cô đã sớm có được chìa khóa từ quản gia.Khang Mộ Thành rất hợp tác với cô. Sau bữa tối, trên danh nghĩa là an ủi Tư Anh Kiệt, anh ta đã gọi tất cả bạn bè đến.Mọi người đều đến, cố gắng điều hòa bầu không khí và an ủi Tư Anh Kiệt đang sầu khổ.Trời nhá nhem tối, mưa gió nổi lên, Giản Tĩnh vội vàng lẻn vào căn số 8.Lần đầu làm kẻ trộm tra án, đúng là vô cùng kích thích.Có điều, vì suy sét đến việc tất cả những người đáng nghi đều là bạn của Tư Anh Kiệt, khi chưa có chứng cứ xác thật, cô không muốn chụp mũ nghi ngờ lên bất kỳ ai.Điều đầu tiên cần kiểm tra tất nhiên là hành lý của A Húc: Túi tennis, quần áo, máy ảnh, cần câu cá, túi sơ cứu... Có rất nhiều đồ, nhưng không có thang.Huấn luyện viên Doãn cũng vậy, ngoài hòm thuốc với vài cuốn tạp chí lặn, chỉ có mấy bộ đồ lót sexy là gây chú ý hơn cả.Giản Tĩnh tìm kiếm rất cẩn thận, tin chắc rằng không bỏ sót thứ gì, cũng không có chỗ nào để giấu đồ trong phòng.Cô lại dùng đến khứu giác.Sau khi nâng cao cảm quan, cô ngửi thấy một chút mùi thơm đặc biệt, lần theo thì phát hiện đó là mùi của quả bóng tắm, túi bị mở ra vứt vào thùng rác, mùi thơm vấn vương không tan.Chờ đã, hình như huấn luyện viên Doãn đã mang đến một hộp đựng rất nhiều quả bóng tắm thế này, mỗi loại đều có mùi hương khác nhau.Theo dự đoán thông thường, thứ này hẳn được bọn họ sử dụng vào đêm qua, lúc trước vào sau khi 00XX. Đừng hỏi tại sao lại biết hai người cùng nhau ngâm mình, mùi trong bồn tắm quá rõ ràng. Nhưng hôm nay trên người bọn họ không có mùi thơm này mà là sữa tắm và dầu gội đầu bình thường.Nói cách khác, có thể là buổi sáng hoặc lúc nửa đêm lại tắm lần nữa.Nhưng mà cô lại không ngửi thấy mùi thơm này gần bức tường.Chuyện gì đã xảy ra?Ban nãy cô giống như một Samoyed vậy, ngửi thấy xung quanh căn biệt thự số 7 một lượt, chắc chắn là chưa bao giờ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng này.Nhớ kỹ lại, ngày hôm qua lúc A Húc đến, tóc cũng không ẩm ướt, còn sáng nay tóc của huấn luyện viên Doãn hình như đã khô một nửa.Ôi trời, trừ khi cô đoán sai, vị trí của kẻ sát nhân không nằm gần căn số 7, nếu không, hẳn là A Húc và huấn luyện viên Doãn không phải hung thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận