Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 201

Chương 201

Quý Phong cần phải giải thích một chút: “Tôi mang tới rồi.”Giản Tĩnh: “Không khí?”“Đùa thôi, canh chim bồ câu rất ngon, có thể bồi bổ thân thể.” Quý Phong mất bò mới lo làm chuồng, vội đưa cho cô một chiếc túi giấy: “Bản sao hồ sơ, bản chính đã nộp cho viện kiểm sát rồi.”Giản Tĩnh: “Đây sao?”Cô nắm lấy chiếc túi.Quý Phong dùng sức giữ một hồi lâu, cuối cùng không lấy về được thì buông tay ra: “Được lắm, xem ra cô hồi phục rất nhanh.”Giản Tĩnh mở túi giấy ra, rồi đọc lướt qua văn bản.Nội dung trùng khớp với trí nhớ của Vương Thế, ba từng là công nhân của doanh nghiệp quốc gia nào đó, nhưng lại mất việc vì làn sóng sa thải, doanh nghiệp chuyển mình thành doanh nghiệp tư nhân, ông ấy nhờ có cách kết giao quan hệ cá nhân mà thuận lợi đi làm lại, nhưng sau này lại bị công ty chuyển đi.Ít lâu sau mẹ anh ta ốm nặng, cần rất nhiều tiền. Ba anh ta tham ô công quỹ, bỏ hai mẹ con họ lại rồi chạy trốn, không rõ tung tích.“Chỉ dựa vào cái này thôi thì thực sự không nhìn ra anh ta có vấn đề.” Quý Phong cảm thấy lạ lùng: “Anh ta và mẹ anh ta đã xảy ra chuyện gì, cô có biết đáp án không?”Lòng Giản Tĩnh nặng trĩu: “Anh ta rất yêu mẹ anh ta, mẹ anh ta cũng rất yêu anh ta, ba anh ta là một kẻ không ra gì.” Cô phủi nhẹ trang giấy, mỉa mai nói: “Thứ ông ta gọi là kết giao quan hệ chính là ép vợ mình bán dâm.”Lần này Quý Phong không nhịn được mà thở dài: “Chẳng trách.”Khi đến nhà cũ của Vương Thế điều tra, những người biết chuyện đều trốn tránh, lúng túng không nói được gì, hóa ra là còn có nguyên nhân trầm trọng như vậy.“Có lẽ ba của anh ta đã bị anh ta giết rồi, người cầm tiền đi có lẽ là anh ta.” Giản Tĩnh bấm đốt ngón tay, lắc đầu: “Lúc đó anh ta mới học cấp hai.”Quý Phong liếc nhìn cô: “Cô Giản, có vẻ cô khá thông cảm cho anh ta?”“Người cũng đã chết rồi, đương nhiên có thể thông cảm.” Giản Tĩnh nói.Anh nói: “Cũng đúng, người chết rồi nói gì cũng dễ, đúng không?”Giản Tĩnh hiểu được ý anh, lập tức nhướng mày: “Hả?”Quý Phong khẽ cười: “Súng.”Cô giả vờ ngạc nhiên: “Súng gì chứ? À, súng của anh chìm xuống biển rồi.”Anh bật cười: “Cô nghĩ tôi không phân biệt được đạn của súng ổ quay và đạn của súng ngắn à? Trùng hợp là súng lục ổ quay có 38 viên đạn lại khá giống với khẩu súng mà bạn trai Văn Tuệ - tình nhân của Phòng Lợi Dân đã mua.”Cô dang tay ra nói: “Dù sao thì tôi cũng không có.”“Cô đương nhiên là không có.” Anh nói: “Sau này cũng không thể có.”Giản Tĩnh liếc nhìn anh.Quý Phong nhìn sang với sắc mặt quái dị, nhưng lại có vẻ như chẳng hề ám chỉ điều gì.Hai người ăn ý dùng ánh mắt giao tiếp với nhau.“Khụ khụ.” Giản Tĩnh hắng giọng, đưa tay ra.Quý Phong: “...”Anh sờ soạng túi quần, cuối cùng lấy ra một chiếc kẹo cao su.Giản Tĩnh vỗ vào tay anh, không vui nói: “Đồ của tôi đâu? Vụ án kết thúc rồi, cũng nên trả cho tôi chứ.”“Ôi trời, suýt chút nữa là quên.” Quý Phong cười lớn, lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc đồng hồ và một cái máy định vị: “Nhắc mới nhớ, cô mua cái này ở đâu thế, tín hiệu rất tốt, lại còn chống nước.”Giản Tĩnh giật nó về rồi lập tức cất đi: “Bạn tặng đó.”“Bạn gì thế, giới thiệu cho tôi với.” Anh nói.“Anh không có cửa đâu.” Cô đuổi khách: “Anh mau về đi, tôi muốn ngủ rồi.”Quý Phong thuận miệng hỏi một câu: “Không ăn đêm sao?”Giản Tĩnh: “Thực ra...”Mười phút sau.Quý Phong rời khỏi phòng, đến chào hỏi y tá trực ban: “Cảm ơn đã châm chước, tôi về đây.”“Không có gì.” Y tá cười híp mắt nói: “Người bệnh phòng tám lẻ chín đã khỏe hơn rất nhiều rồi, lần sau cảnh sát Quý có thể đến vào ban ngày.”Quý Phong hỏi: “Lúc nào thì có thể ra viện vậy.”“Người nhà yêu cầu ở lại quan sát thêm hai ngày.” Y tá đáp.Anh gật đầu, thang máy tới rồi, anh lập tức vẫy tay tạm biệt rồi bình thản bước vào thang máy.Thang máy chạy xuống một tầng thì dừng lại rồi mở cửa ra.Một cô gái đeo khẩu trang đội mũ len bước vào, giục anh: “Nhanh lên, mười hai giờ y tá sẽ đi kiểm tra phòng, nếu phát hiện tôi không ở đó thì Tổng Giám đốc Khang sẽ nhốt tôi thêm tuần nữa mất.”Quý Phong không chút thành thực nói: “Thật thảm thương.”“Tôi muốn ăn đồ nướng.” Cô đau lòng nói: “Canh cá trích, canh gà, canh chim bồ câu, canh giò heo, tôi chắc chắn dì giúp việc nhà Tổng Giám đốc Khang là người Quảng Đông.”Quý Phong: “Gần đây không có quán đồ nướng.”“Anh không lái xe sao?” Giản Tĩnh nói.“Nửa tháng nay không về nhà nên hôm nay phải về sớm một chút.” Quý Phong bàn bạc: “Gần đây có tiệm mì rất ngon, ăn một bát mì cá hoa vàng rồi về, được không?”Cô nghĩ một chút rồi nhượng bộ: “Được thôi.”Gió đêm lạnh lẽo, nhưng tiệm mì vẫn sáng đèn, công việc kinh doanh vẫn rất tốt, khách khứa vào ngồi chen chúc. Tivi treo trong góc nhà đang chiếu một bộ phim cổ trang thần tượng hút khách, nội dung nhàm chán, võ thuật thì lúng túng, chỉ có một tác dụng duy nhất là có thể tạo thêm chút náo nhiệt cho đêm đông lạnh lẽo.Ông chủ ngẩng đầu lên nhìn Quý Phong hỏi: “Vẫn là cá hoa vàng cải chua hả?”“Vâng vâng.” Anh lấy tiền ra: “Cô ăn cái gì?”Giản Tĩnh: “Cũng vậy đi.”Mì cá hoa vàng cải chua là thương hiệu của cửa tiệm, cải chua được thái nhỏ, nêm thêm chút ớt cay, đồ ăn bưng lên còn nóng hổi, thịt cá tươi ngon, nước mì đậm đà uống vào là ấm cả người.Sống sót sau tai nạn.Sau khi ăn đêm no nê thì Giản Tĩnh lén lút quay trở lại tầng tám.Cô nhân lúc y tá đang cúi đầu sắp xếp bệnh án thì lẻn về phòng như một con mèo trắng ngoan ngoãn, an tâm đi ngủ.Quý Phong thấy đèn điện đã tắt thì ngáp một cái, sau đó chậm rãi khởi động xe về nhà.Đến ngày thứ chín nằm viện, Khang Mộ Thành cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được sự thỉnh cầu của Giản Tĩnh mà đồng ý cho cô về nhà.“Không cần vội đi học, nghỉ ngơi thêm hai ngày đi.” Anh đích thân lái xe tới đón, còn không quên dặn dò: “Điều dưỡng cơ thể khỏe lại là quan trọng nhất.”Giản Tĩnh nói: “Em định sẽ viết xong [Ác quỷ 3] vào mùa đông.”Khang Mộ Thành ngạc nhiên nói: “Đã có ý tưởng rồi sao?”Cô gật đầu. Trải qua nhiều vụ án như vậy, cô không phải là không có cảm hứng mà là vì trước đây không có tâm trạng, cũng lười viết. Bây giờ thì mọi việc trước đây đã chấm dứt rồi, không còn bị uy hiếp nữa, cô cũng thoải mái hơn nhiều, đã đến lúc làm việc rồi.“Cứ từ từ viết.” Khang Mộ Thành không yên tâm lắm. Mặc dù nói Giản Tĩnh trông vẫn rất vui vẻ, nhưng anh chỉ cần nghĩ đến người đã bắt cóc cô, những ảnh hưởng đáng sợ mà người đó đã gây ra cho cô thì lại không thể tin tưởng: “Hay là tạm thời đừng viết về tội phạm nữa, đổi sang cái khác đi.”Anh tiến thêm một bước lớn: “Tình yêu cũng không phải không thể.”Giản Tĩnh mím môi, không nhịn được cười: “Phụt.”Tổng Giám đốc Khang đáng yêu quá – Mặc dù tính từ này không thích hợp lắm nhưng mà vẻ mặt khó xử, áo gấm đi trong đêm của anh thực sự rất hiếm thấy.Cô dường như có thể thuật lại diễn biến tâm lý của anh: Mặc dù em không có tài yêu đương thiên bẩm, mặc dù với tình hình hiện tại của em không thích hợp để chuyển mình, mặc dù... hầy, nhưng nếu như em muốn viết, thì cũng không phải là không thể.Khang Mộ Thành: “Buồn cười lắm sao?”“Đâu có đâu có.” Cô vội lắc đầu.Xe chậm rãi chạy vào khu phức hợp, Khang Mộ Thành giúp cô xách hành lý lên, sau đó lại kiểm tra khắp nơi một lần nữa rồi mới có thể an tâm rời đi.Sau khi anh đi, Giản Tĩnh mới đi vào phòng làm việc, gỡ tấm áp phích [Bác sĩ ác quỷ] treo trên tường xuống.Bức tường phía sau dán đầy những tờ giấy ghi chú, tranh ảnh và các vạch màu logic.Đây chính là kịch bản cô đã viết xong trong nhà từ một tháng trước.Trước khi tìm được Giang Bạch Diễm và bị cậu ấy nhìn thấy bức chân dùng mô phỏng, từ đó mà liên tưởng tới bác sĩ tâm lý, cô đã thay đổi kế hoạch, để cho Giang Bạch Diễm ‘bán đứng’ chính mình, đổi lại được lòng tin của Vương Thế... Hôm nay nhìn lại cứ như đã cách cả một kiếp người.Giản Tĩnh mang tâm trạng phức tạp xé từng mảnh giấy xuống, rồi ném vào máy hủy tài liệu, mặc cho chúng trở thành một đống giấy lộn.Đều kết thúc cả rồi.Cô phủi tay, bắt đầu tính toán chi phí của sân khấu [Hoa hồng héo tàn] lần này.Đầu tiên là hai tấm thẻ đặc biệt phát huy tác dụng lớn.[Tên gọi: Thẻ đặc biệt – đồng hồ công nghệ đen (bộ phận chính)][Nội dung miêu tả: Sản phẩm được chế tạo bởi công nghệ đen ưu việt ngoài sức tưởng tượng, chống nước, chống lửa, chống va đập, kháng từ, siêu nhẹ, siêu thoải mái, có các loại chức năng cơ bản như xem giờ, tinh tượng, độ ẩm, nhiệt độ, la bàn, bấm giờ..., với độ sai số bằng không][Chú ý: Sản phẩm này có thể sử dụng kết hợp với các thẻ khác, tiêu hao năm điểm giá trị dũng khí thì có thể thay đổi hình dáng hoặc là bật bluetooth, kết nối với các thiết bị điện tử thông thường.][Tên gọi: Thẻ đặc biệt – máy định vị (bộ phận)][Nội dung miêu tả: Bộ phận của công nghệ đen, thiết bị định vị vệ tinh, vỏ ngoài có thể biến đổi màu sắc và ẩn náu, độ bám dính tốt, có thể dính lên các loại chất liệu khác nhau, chống nước, chống lửa.][Lưu ý: Cần phải sử dụng với bộ phận chính, tiêu hao mười điểm giá trị dũng khí khi để khởi động chức năng tự động dẫn đường.]Chiếc đồng hồ có vỏ ngoài màu đen không có gì nổi bật, nhưng ngay cả khi chỉ sử dụng hàng ngày thì tính năng cũng vượt xa những loại đồng hồ thông thường.Giản Tĩnh không muốn lãng phí đồ tốt nên lập tức đeo lên tay mình.Tuy nhiên, nếu cứ mang thứ này đi đi lại lại trước mặt Quý Phong thì với sự nhạy bén của anh, chắc chắn sẽ nghi ngờ khi nhìn thấy cô hay đeo chiếc đồng hồ này.“Thay đổi vẻ ngoài đi.” Cô nói.Hệ thống đưa ra giao diện DIY, trông nó rất giống hệ thống thay đổi ngoại hình trong mấy trò chơi lừa đảo, đầu tiên là chọn hình dáng cơ bản, sau đó chọn bố cục, cuối cùng là điều chỉnh màu sắc.Giản Tĩnh không chút do dự đồng hồ kiểu dáng nữ tính ngọt ngào màu trắng.Sau khi tạo ra hình dáng mới thì bắt đầu chế tác lên chiếc đồng hồ.Thế là, chiếc đồng hồ công nghệ đen cồng kềnh, vuông vức trước đây đã trở nên tinh tế, ngọt ngào hơn, cho dù có phối với phong cách ăn mặc nào thì cũng rất phù hợp.Còn máy định vị thì cứ cất đi cái đã.Ba tấm thẻ đạo cụ, một cái xịt hơi cay, một khói tín hiệu, một bình dưỡng khí, và kính cũng đã trở thành kính áp tròng, ngoại hình được chế tác lại tổng cộng cũng hao tốn hai mươi điểm giá trị dũng khí.Cộng thêm mười điểm chống thôi miên, tổng cộng là ba mươi.May mà lợi nhuận cũng đáng kể.[Tên nhiệm vụ: Hoa hồng héo tàn (đã hoàn thành)][Thưởng và phạt của nhiệm vụ: Ba mươi điểm giá trị dũng khí, hai mươi điểm giá trị cống hiến đặc biệt][Lưu ý: Điểm giá trị dũng khí có thể dùng để rút thẻ (bình thường), mỗi lần sẽ bị trừ năm điểm, điểm giá trị cống hiến có thể dùng để rút thẻ (đặc biệt), mỗi lần rút sẽ bị trừ mười điểm]Ngoài ra còn lỗ mất một bộ lễ phục cao cấp.Chỉ cần Giản Tĩnh nghĩ đến chuyện đó là tim lại nhói lên từng hồi.Cô cũng vì thế mà ngộ ra được một đạo lý: Những vụ án vẫn nên xảy ra với người khác thì hay hơn...Chín giờ tối, Giang Bạch Diễm quay xong cảnh cuối cùng của hôm nay thì vui vẻ tan làm về nhà.Còn mấy ngày nữa là [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] sẽ được quay xong.Cậu ấy mong đợi bộ phim này hơn bao giờ hết.“Meo~” Pudding vừa vào cửa liền meo meo dựa vào chân cậu mà ngọ nguậy. Giang Bạch Diễm bế Pudding mũm mĩm lên rồi xoa đầu nó: “Không được đâu, con còn chưa giảm được tí cân nào.”Pudding tủi thân dụi vào cậu: “Meo.”Cậu công chính liêm minh, không chút lay động.Pudding chỉ có thể bỏ đi.Giang Bạch Diễm cởi áo gió ra, xắn tay áo lên bắt đầu xúc phân mèo, thay nước và dọn dẹp đồ chơi. Sau đó xách bình tưới ra ban công tưới cây, thỉnh thoảng còn xới đất, tỉa cây.Sau khi làm xong những công việc hằng ngày, cậu mới hâm nóng cho bản thân một cốc sữa nóng, rồi vừa uống vừa bóc quà.Trên sofa bày đầy những chiếc hộp xinh đẹp, không biết là ai gửi.Cậu tháo ruy băng, lấy ra một chiếc hộp mật mã.Còn có một bức thư.“Hừ.” Giang Bạch Diễm đặt cốc sữa xuống, mang bức thư đặt dưới ánh đèn để nhìn cho rõ.Cậu nhìn thấy một câu rất giống phần mở đầu của một lời thoại: “Nếu như anh nhìn thấy bức thư này, có nghĩa là anh đã chết rồi...”“Ái chà.” Cậu bật cười mở bức thư ra, chậm rãi đọc nó.Bức thư rất ngắn, chỉ có nửa trang giấy, nhưng cậu mất tới hơn hai mươi phút để đọc nó, khi đọc đến giữa thư cậu phải dừng lại một chút rồi mới đọc toàn bộ nội dung bức thư.Sau khi đọc xong, cậu uống hết cốc sữa, rồi lục tung cái hộp lên thì tìm thấy một hộp quà có mùi hương hoa cỏ do người khác gửi tặng, bên trong đó còn có một cái bật lửa.Cậu đốt bức thư, sau đó ném nó vào cốc sứ mặc cho tờ giấy bị ngọn lửa nuốt trọn.Hóa thành một đống tro tàn.Cậu cầm cốc nước đi vào bếp, đổ tro và nước xuống ống thoát nước.Sau đó, cậu gọi: “Pudding.”Con mèo màu cam chạy đến, nghiêng đầu sang một bên.Giang Bạch Diễm bế nó đặt lên bàn, nắm lấy chân nó rồi đẩy cái cốc.Pudding tò mò liếc nhìn, theo thói quen mà vỗ vỗ.Choang!Chiếc cốc rơi khỏi mặt bàn, vỡ tan tành.Pudding hoảng hốt, nhảy ra đằng xa.Giang Bạch Diễm cười híp mắt nói: “Không sao đâu.”Cậu ngồi xổm trên mặt đất, nhặt mấy mảnh vỡ ném vào thùng rác, khóe môi không tự chủ được mà cong lên. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận