Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 340

Chương 340

Biến cố bất ngờ xảy ra, các lính cảnh vệ khác nhanh chóng xúm lại, quan sát Giản Tĩnh đang hùng hổ dọa người.Việc làm của Giản Tĩnh cũng được những hành khách khác ủng hộ và chú ý.Tổng thanh tra nữ thời thượng, vợ chồng ngôi sao Âu Mỹ, đôi tình nhân đi hưởng tuần trăng mật và các hành khách VIP đi chuyến bay này đều nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng.Giản Tĩnh nói: "Tôi sẵn sàng phối hợp kiểm tra an ninh, nhưng cô có quyền chấp pháp rút súng chĩa vào tôi à?""Tĩnh Tĩnh, không cần nói nhảm với cô ta." Chủ tịch Khang lạnh lùng nói: "Gọi thẳng cho lãnh sự quán, bảo bọn họ tới xử lý việc này. Dì cũng không tin quý quốc còn có thể bắt người ngoại quốc vượt qua quốc gia."Cuối cùng ngôi sao Âu Mỹ cũng nghe hiểu ngọn nguồn. Bọn họ không phân biệt được người châu Á, còn tưởng lính cảnh vệ nữ chính là người nước họ, giờ chợt nghe cô ta cũng là người nước ngoài thì lập tức mở miệng nói: "Cô không có quyền kiểm tra hành lý của chúng tôi.""Ai không biết còn tưởng nước mấy người là nước thuộc địa đấy." Giết người xẻo tim, nhát dao này Giản Tĩnh chém quá chuẩn.Lúc này, nhân viên kiểm tra an ninh không thể không đứng ra. Anh ta quyết đoán lựa chọn giữ gìn danh dự quốc gia: "Hiểu nhầm rồi, cô gái này không có bất cứ quan hệ gì với công việc của chúng tôi.""Vậy ư?" Giản Tĩnh hỏi.Nhân viên công tác khác liếc nhau, lục tục tỏ thái độ: "Đúng thế.""Chúng tôi là nước độc lập.""Chúng tôi chỉ vì an toàn của mọi người, không có ý muốn lục soát hành lý."Giản Tĩnh không chịu bỏ qua, lại hỏi: "Thế cô ta cầm súng nhắm thẳng vào tôi, các anh không bắt cô ta lại à? Hay quý quốc được dùng súng tự do?"Bảo vệ nghe tin chạy đến thì nhìn gậy cảnh sát của mình, không dám tiến lên, song cũng không dám lùi lại.Hai bên bắt đầu giằng co.Chủ tịch Khang nói: "Dì đã gọi điện cho lãnh sự quán rồi.""Đây là hiểu nhầm." Mọi việc có tốt có xấu, giờ đây, con dao ngoại giao hai lưỡi đang nhắm thẳng vào phía họ. Một lính cảnh vệ khác ấn cánh tay đang giơ súng của đồng nghiệp xuống, đánh trống lảng mà mặt không đổi sắc: "Cô ấy không biết tiếng Anh, tưởng rằng cô đang khiêu khích."Giản Tĩnh cười lạnh: "Anh nói gì cơ, khiêu khích á? Ai khiêu khích?""Không, ý tôi là cô ấy hiểu nhầm thôi." Lính cảnh vệ đưa tay ra hiệu xin mời: "Mời cô tiếp tục làm kiểm tra an ninh."Giản Tĩnh cười nhạo một tiếng, kéo khóa kéo ra, đổ mọi thứ xuống bàn.Sạc dự phòng, son, khăn giấy, xịt khoáng, mặt nạ, tai nghe, thịt bò sấy, ô mai,... Tất cả đều là vật nhỏ linh ta linh tinh.Cô nhìn thẳng lính cảnh vệ nữ, chậm rãi nói: "Tai điếc, mắt không mù chứ?"Lính cảnh vệ nữ giận tím mặt: "Cô!"Đồng nghiệp giữ chặt cánh tay cô ta."Go Hell!" Giản Tĩnh hất đồ của mình, giũ ba lô, còn tặng kèm một ngón giữa: "Bastard."Cô nổi giận đùng đùng đi lên cầu vòm, tấm thép dưới chân bị giẫm lạch cạch không ngớt.Nhưng vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, biểu cảm phẫn nộ lập tức lặn mất tăm.Cô quay đầu nhìn phòng đăng ký.Sau cửa kính chạm đất, người đàn ông hóa trang thành nhân tài kinh doanh nghiêng mặt qua, mỉm cười.Giản Tĩnh bỏ đi không quay đầu lại.Phía sau cô, hành khách ào lên máy bay như thủy triều.Như vô số lần cất cánh khác, hành khách vội vàng ngồi vào ghế, phụ trách kiểm tra hành lý, cơ trưởng nghe theo mệnh lệnh từ đài quan sát, chuẩn bị cho chuyến bay cất cánh.Giản Tĩnh nhắm mắt lại.Thân máy bay chấn động, trượt, cất cánh.Cuối cùng, họ rời khỏi vùng đất này một cách thuận lợi.Cô không nhịn được thở phào, thả lỏng vai."Em không sợ cô ta nổ súng thật à?" Khang Mộ Thành hỏi.Giản Tĩnh nói: "Cô ta không dám."Anh kìm nén sự lo lắng của mình: "Lỡ súng bị cướp cò thì sao?"Cô dừng một chút, nói thẳng: "Em không nghĩ nhiều như thế, nguy hiểm luôn rình rập quanh ta, xác suất súng bị cướp cò chỉ lớn hơn tai nạn máy bay một chút thôi, không nhiều bằng tai nạn xe cộ.""Tĩnh Tĩnh." Khang Mộ Thành thở sâu, muốn nói đạo lý với cô: "Có vài mối nguy hiểm chúng ta không tránh được, nhưng có những thứ hoàn toàn có thể tránh né. Em cứ thế này, sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện."Giản Tĩnh mím môi.Khang Mộ Thành còn định nói gì đó, chủ tịch Khang ở bên cạnh đã hắng giọng một cái: "Mộ Thành.""Mẹ, con..." Anh còn định nói gì, nhưng chủ tịch Khang không cho anh cơ hội đó.Bà túm con trai đi: "Đến đây, ngồi chỗ mẹ."Khang Mộ Thành nhìn Giản Tĩnh quay đầu phớt lờ mình, lại thấy mẹ khăng khăng như thế, đành gián đoạn cuộc trò chuyện, ngồi vào vị trí bên cạnh mẹ mình.Giản Tĩnh đóng cửa cái roạt, đồng thời bật đèn báo 'miễn làm phiền'.Khang Mộ Thành thở dài, bất lực ngả người vào ghế."Bao giờ con mới thôi bắt nạt Tĩnh Tĩnh?" Khang Luy hỏi: "Bắt nạt con nhóc, con vui hả?"Khang Mộ Thành giải thích: "Con không có ý dạy bảo em ấy, chỉ là lo lắng... Nếu vừa rồi người phụ nữ đó nổ súng thật thì phải làm sao đây?"Vừa rồi, tuy họ chỉ giằng co vài phút ngắn ngủi, nhưng ít nhất tim anh phải đập hơn một trăm năm mươi lần. Anh hoàn toàn không nghe thấy họ đang nói gì, chỉ nhớ mồ hôi lạnh túa khắp người, lo sợ đối phương không nói lại được sẽ làm tổn thương cô.Lần này, anh cảm thấy còn kinh hoàng hơn lần ở Paris.Chí ít, vào lúc đó, kẻ bắt cóc không nhắm vào cô, họng súng cũng không chĩa thẳng vào đầu cô."Con thật sự..." Anh cau mày, ngực hơi nhói lên, gợi anh nhớ tới nỗi lo vừa rồi: "Đây đã không phải lần đầu tiên, còn tiếp tục như thế, ngộ nhỡ lần đó..."Khang Mộ Thành hiếm khi cạn lời, không biết biểu đạt thế nào: "Chẳng lẽ lần nào em ấy cũng có thể biến nguy thành an à?"Chủ tịch Khang nhìn con trai với vẻ đăm chiêu: "Có phải con cảm thấy vì Tĩnh Tĩnh không có ba mẹ nên con có trách nhiệm chăm nom con bé, quan tâm con bé, khuyên nhủ con bé không?"Anh hỏi lại: "Không nên làm thế ạ?''"Làm vậy chỉ phản tác dụng thôi." Khang Luy bình tĩnh nói: "Đây không phải lần một lần hai Tĩnh Tĩnh nhịn con. Mẹ nhìn ra được đấy. Mộ Thành, đừng phung phí tình cảm con bé dành cho con nữa."Khang Mộ Thành khựng lại."Hồi mới gây dựng sự nghiệp, mẹ từng bị người ta lừa." Không ngờ Khang Luy không tiếp tục phán xét chuyện giữa bọn họ nữa, mà lại nói đến một câu chuyện cũ không liên quan."Lúc đó, sổ sách không có lấy một đồng, mẹ nợ tiền mấy người họ hàng, cuối cùng kẻ khốn nạn kia chạy trốn. Mẹ vừa tức vừa hối hận. Không biết sao lúc đó bị mỡ heo che mắt, tin chuyện ma quỷ của gã, biến thành quỷ quái như thế. Mẹ nói thật với con, lúc ấy mẹ thật sự cảm thấy mình đã đến bước đường cùng rồi."Tuy sự việc đã trôi qua vài thập niên, nhưng giờ nhớ lại, Khang Luy vẫn thổn thức vô cùng."Khi đó, mẹ chỉ nghĩ, dù phải chết mẹ cũng phải kéo gã tồi tệ đó chết chung, không thể bỏ qua cho gã. Mẹ tìm đủ mọi cách tìm tới địa chỉ nhà gã, hôm sau, mẹ cầm theo con dao phay, đến thẳng nhà chém gã.""Gã khốn nạn đó còn xỏ lá mẹ, nói không có một xu dính túi, dù mẹ giết gã cũng không có. Nói thật, lúc đi mẹ còn ôm hy vọng, biết đâu tới tận cửa đe dọa, chí ít cũng lấy lại được đôi chút. Nào ngờ ngoại trừ một cái giường thối hoắc, trong nhà gã còn chẳng có lấy một cái ti vi. Dù sao cũng không thể lấy bà mẹ già đã tám mươi tuổi của gã đi gán nợ chứ?""Lúc đó, lòng mẹ thật sự đã nguội lạnh rồi. Mẹ bèn cầm con dao phay, kề thẳng vào cổ gã, nói với gã, muốn trả tiền hay nộp mạng. Dù sao mẹ cũng nợ nần chồng chất, không ngồi tù cũng phải nhảy lầu, kéo thêm gã cũng không lỗ."Chủ tịch Khang cong môi, nở nụ cười: "Rồi con đoán sau đó thế nào?"Khang Mộ Thành nói: "Gã ta trả lại tiền.""Đúng thế, gã sợ, thế là gọi điện cho tình nhân, bảo cô ta mang tiền đến." Chủ tịch Khang bật cười, lại nói: "Mẹ đã từng kể với con chuyện này rồi nhỉ, nhưng con không biết, thật ra sau khi sinh con, chuyện xấu đó lại tái diễn một lần nữa."Khang Mộ Thành tỏ vẻ ngạc nhiên."Là người trong công ty ôm tiền bỏ trốn." Bà nói: "Lúc ấy mẹ vừa mới sinh con ra, chịu rất nhiều đau khổ, đang yên đang lành suốt ngày bực dọc, khả năng tập trung kém, không thể tiếp tục làm rất nhiều việc, buộc phải giao hết cho cấp dưới. Kể ra cũng lạ, mẹ cảm thấy ông ta là công nhân lâu năm, mẹ lại không đối xử tệ bạc với ông ta, dù thế nào cũng không đến nỗi đâm mẹ một dao chứ? Kết quả, lòng người thật sự khó đoán..."Bà lắc đầu, không cảm thán nữa, mà nói: "Lúc mới nghe chuyện này, máu bốc lên đầu. Nghe Tiểu Nhiếp kể lại, cậu ta còn tưởng mẹ bị xuất huyết não, sợ nhũn cả chân. Nhưng mẹ con là người thế nào? Khi ấy, suy nghĩ đầu tiên trong đầu mẹ chính là làm thịt tên khốn nạn đó."Khang Mộ Thành: "...""Nhưng mẹ không đi." Khang Luy đổi đề tài, hỏi con trai: "Biết vì sao không?"Anh nói: "Vì chú Nhiếp cản mẹ lại.""Vớ vẩn, chỉ dựa vào cậu ta?" Chủ tịch Khang mỉm cười, nhìn chăm chú vào con trai, nét dịu dàng rạng rỡ trong mắt: "Là vì con.""Con mới chỉ bé bằng ngần ấy." Bà khoa tay múa chân, mô tả kích cỡ một em bé sơ sinh: "Mới được mấy tháng tuổi, mẹ không bế con, con sẽ không chịu ngủ. Con nói xem, sao mẹ có thể đi liều mình với người ta được?"Khang Mộ Thành ngẩn ngơ.Khang Luy nói: "Con cảm thấy mình có trách nhiệm phải trông nom Tĩnh Tĩnh. Dù bị con bé ghét nhưng chỉ cần con bé có thể khỏe mạnh thì cái gì cũng đáng, đúng không? Con đã thử nghĩ xem bản thân Tĩnh Tĩnh nghĩ như thế nào chưa?""Con không còn biết em ấy nghĩ gì nữa rồi." Anh tự giễu."Đúng. Con không thể hiểu được, bởi vì con không giống con bé. Con bé chẳng có gì cả." Khang Luy nói trúng tim đen: "Nhưng mẹ có thể hiểu tâm trạng của con bé: Không có ba mẹ, dù con có đối xử tốt với con bé đến mấy đi chăng nữa thì con vẫn có cuộc sống của mình. Chuyện quan trọng với con bé cũng chỉ có bản thân con bé mà thôi, người khác đã không cần con bé như thế, vậy con bé làm chuyện mà mình thích thì đã sao?"Khang Mộ Thành lặng im."Con nói nguy hiểm hàng nghìn hàng vạn lần cũng chẳng có tác dụng đâu, con bé không sợ nguy hiểm, cũng không sợ cái chết." Người mẹ nhìn con trai với vẻ thương hại, chân thành nói: "Mộ Thành, con nghĩ sai rồi, nếu muốn một người không mạo hiểm thì chỉ có thể khiến bản thân người đó không đồng ý mạo hiểm, con đã hiểu chưa?"Không bận tâm thì không sợ hãi, chỉ khi trong lòng quan tâm một ai đó, người ta mới sợ hãi cái chết.Khang Mộ Thành nghe xong đã hiểu đạo lý ấy.Thế rồi, lòng anh tràn đầy chua chát.*Trước khi lên máy bay, mọi chuyện trầm bổng nhấp nhô, chuyến bay lại bình tĩnh thái quá. Không có mưa bão sấm chớp, không có khí lưu, máy bay đáp xuống vùng đất của tổ quốc vô cùng thuận lợi.Giản Tĩnh cảm thấy hết sức mệt mỏi.Có lẽ vì hai sự kiện sát nhau quá, có lẽ vì quá trình tìm kiếm quá tổn hao tinh thần nên khi xuống máy bay, cả người cô đều phờ phạc ỉu xìu.Tinh thần không tốt, đương nhiên tính cảnh giác cũng không online.Mãi đến khi Khang Mộ Thành ở bên cạnh bất chợt dừng bước, cô mới phát hiện sự khác thường.Một đóa hồng đỏ tươi đẹp đập vào mắt.Đó là một bó hồng siêu to, to hơn cả chậu rửa mặt, chắc phải chứa những chín mươi chín bông. Bó hồng chĩa thẳng vào mặt cô, toàn bộ tầm nhìn đều bị ngăn cản, mùi hoa nồng nặc ập vào mặt, hạt sương lóng lánh.Giản Tĩnh: "???"Phản ứng đầu tiên: ‘Tươi ghê.’Phản ứng thứ hai: ‘Là hoa hồng thật chứ không phải tường vi Trung Hoa.’Phản ứng thứ ba: ‘Ai tặng nhỉ?’Cô ngửa đầu, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tông Tuân Mỹ.Bên cạnh có người lấy di động chụp ảnh, các nữ sinh kìm nén vẻ kích động và hưng phấn, vây xem, xì xào bàn tán đủ đường: "Có phải sắp cầu hôn không?""A, anh trai này đẹp trai ghê, như ngôi sao ấy.""Trời ơi, hạnh phúc quá!"Giản Tĩnh: "..."Cô nhọc nhằn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn đối phương: "Anh làm gì đấy?""Bày tỏ chút lòng cảm kích của tôi ấy mà." Anh ta giang tay, ôm chầm lấy cô, môi hôn lên gò má: "Cảm ơn."Giản Tĩnh trợn trắng mắt: "Cũng không phải vì anh.""Đó mới là điều khiến tôi mang ơn nhất." Anh ta buông cô ra, cười nói: "Lại nợ em một ơn nghĩa."Giản Tĩnh nhìn nhìn anh ta, nhoẻn miệng cười: "Một bó hồng chính là lòng thành của anh hả? Tôi không thiếu hoa đàn ông tặng."Tông Dã bật cười."Ok, tôi đã hiểu." Như biết làm ảo thuật, anh ta lấy ra một tấm thiệp chúc mừng, đặc biệt tấm thiệp còn có dạng hình con thỏ. Nhét tấm thiệp vào trong bó hoa, anh ta cười: "Trong vòng ba ngày, kính cẩn chờ em mọi lúc."Giản Tĩnh không nén được sự tò mò, vươn tay lấy thiệp chúc mừng, ai ngờ lập tức bị anh ta cầm ngón tay.Anh ta nâng mu bàn tay cô lên, khẽ hôn lên đó, rồi lại cười nói: "Tôi sẽ chờ em." 

Bạn cần đăng nhập để bình luận