Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 183
Làm xong tất cả thì vừa qua phút thứ sáu.Giản Tĩnh liếc nhìn nữ bác sĩ đang đứng chết lặng ở cửa, nhắc nhở: “(Tiếng Anh) Cô có thể giả vờ bất tỉnh.”Nữ bác sĩ không nói thêm lời nào, lập tức nằm xuống, dáng vẻ chân thành nói với Giản Tĩnh một câu: “Be careful.”Cô cười cười, nhẹ nhàng lắc mình đi ra ngoài.Nếu nhà vệ sinh ở tầng hai thì hành động của cô sẽ tiện lợi hơn nhiều, đáng tiếc tên bắt cóc không cho phép bọn họ đi quá xa. Nếu muốn hành động ở tầng một, chỉ có thể chấp nhận rủi ro.Thời gian quá dài sẽ khiến những người khác chú ý, nhất định phải tranh thủ thời gian.Cô rón rén thò người ra, nhanh chóng quan sát và phác thảo lộ trình trong đầu.Sau đó, một lần nữa sử dụng trạng thái của mèo trắng, đi xuyên qua các cửa hàng lớn với tốc độ cực nhanh. Tên bắt cóc đã khóa cửa trung tâm thương mại, nhưng vì không đủ thời gian để khóa lối đi của từng cửa hàng.Trong các cửa hàng sang trọng, kệ quầy trang sức và đồ da chính là những rào cản tự nhiên.Không ai phát hiện ra bóng dáng nhanh nhẹn này.Nhún người, nhảy lên, chạy, đáp xuống, dù sàn gạch trơn bóng nhẵn thính nhưng cô không mắc một lỗi nào. Thân hình uyển chuyển, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, dưới vẻ ngoài vô hại ẩn chứa sức mạnh đáng kinh ngạc.Đây không phải là mèo sao?Đây rõ ràng chỉ là mèo con.Chúng mềm mại ngoan ngoãn, đáng yêu, nhưng một khi trở thành thợ săn mồi thì đừng nói là chuột trong hang, kể cả chim đang bay cũng có thể bắt chuẩn xác.Trước đây, Giản Tĩnh chỉ có thể thông qua ngòi bút mà tưởng tượng ra dáng vẻ oai phong lên trời xuống đất của nữ chính. Bây giờ được đích thân trải nghiệm mới cảm thấy trí tưởng tượng của mình vẫn còn quá kém.Chỉ trong vòng một phút, cô đã băng qua một sảnh lớn và lẻn vào khu vực bên cạnh phòng điều khiển điện.Cửa không đóng.Cô không chút chần chừ bước vào, lấy trong hộc để đồ ra một chai nước khoáng, nhìn một lát rồi đổ vào nơi phức tạp nhất.Sau đó cắt dây điện một cách loạn xạ, rút ổ cắm, cúp cầu dao, giải quyết xong toàn bộ mạch điện của trung tâm thương mại.Đèn lần lượt tắt, cả trung tâm thương mại chìm vào bóng tối.Ở sân giữa lớn, bọn bắt cóc lập tức phát hiện có điều không ổn liền lớn tiếng quát tháo. Tên cầm đầu lệnh cho hai tên tay sai đến phòng điều khiển điện kiểm tra, đồng thời bật đèn lên, uy hiếp con tin không được lộn xộn.Đúng lúc này, có người hét lên: “Hai tên đó bỏ chạy rồi.”Đúng vậy, anh lính và ông chú về hưu bị trói ở một bên không biết từ lúc nào đã biến mất.“Connard!” Tên cầm đầu thô lỗ chửi tục một câu bằng tiếng Pháp, rồi ra lệnh cho tay sai lập tức đi tìm kiếm. Trong lúc hỗn loạn, không ai phát hiện ra Tông Dã đã biến mất, và những người khác cũng không thấy đâu.Về phần thủ phạm gây ra chuyện này, sau khi phá hoại xong thì chạy thoăn thoắt lên lầu hai.Cô cũng không quá lo lắng cho Khang Mộ Thành còn đang ở sân giữa. Nếu nơi đó đã bị đặt bom, chỉ cần tên bắt cóc chưa bị khùng thì sẽ không dám nổ súng trong bóng tối. Lỡ như đạn lạc trúng phải bom thì cả đám xem như cùng đi chầu ông bà.Ngược lại, phải giải quyết mấy tên tuần tra càng sớm càng tốt, phòng khi chúng bắn lén.Giản Tĩnh nấp sau quầy của một cửa hàng trang sức, quan sát vị trí của đội tuần tra bằng kính nhìn ban đêm. Thực lòng mà nói, lúc này cô có chút do dự không đúng lúc.Dù đã cầm súng trên tay, nhưng vẫn chưa sẵn sàng bóp cò.Đây không phải là trò chơi nhà ma, cứ thoải mái mà bắn chết NPC. Đó là những con người đang sống sờ sờ. Dù là bọn cướp hung ác, nhưng cô thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng để giết người sao?Một khi nổ súng, không ai có thể đảm bảo chỉ bắn bị thương chứ không chết.Cách chắc chắn hơn là chiến đấu trong cự ly gần, dùng dao găm trên người để giải quyết, nhưng làm vậy quá nguy hiểm.Không chỉ gây nguy hiểm cho bản thân mà còn gây thêm nguy hiểm cho người khác.Giản Tĩnh thật sự đã dằn vặt một lúc lâu, cho đến khi một tên bắt cóc đi tuần tra đến gần, xuất hiện trong tầm nhìn màu xanh lá.Vào thời điểm sống chết, không có chỗ cho sự chần chừ.Cô khẽ cắn chặt răng, nhắm vào mục tiêu rồi từ từ bóp cò.Bằng! bằng! bằng!Trong bóng tối, máy nhìn ban đêm chính là vua!Tuy khả năng ngắm bắn của cô chỉ tạm được, nhưng cho bắn liên tục nên đối phương không có sức chống đỡ.Tên bắt cóc ngã xuống đất kêu lên.Tiếng kêu thu hút sự chú ý của một tên bắt cóc khác. Gã đi đến, thận trọng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng bắn vài phát đạn.Giản Tĩnh đổi vị trí và bóp cò lần nữa.Máu phụt ra. Chất lỏng tanh tưởi rơi xuống mặt đất kèm theo âm thanh ‘tí tách’ nhớp nháp.Giản Tĩnh nuốt nước bọt, khấp khởi mừng thầm vì đang ở trong bóng tối, hình ảnh qua thiết bị nhìn đêm trông không giống máu nên dạ dày chỉ hơi thắt lại, không quá khó chịu.Cô không dám nhìn nhiều, rút băng đạn quăng đi.Những tên ở bên dưới nghe thấy tiếng súng, dáo dác nhìn nhau, lục tìm dấu vết của cô.Hai tên bắt cóc lao thẳng đến thang cuốn để chạy lên chi viện. Bọn chúng không đủ kiên nhẫn lục soát từng chút mà lập tức lia súng bắn khắp xung quanh. Ba lô, trang sức đắt tiền đều bị trúng đạn, giống như một núi đá nứt toác, khắp nơi đều là tiếng tạch tạch tạch.Mùi thuốc súng xộc lên mũi, khói súng bay khắp người.Giản Tĩnh cảm giác như bản thân bị chia làm hai phần, thể xác bên ngoài đang chìm trong nước đá, ngón tay không thể nhúc nhích, còn lồng ngực lại nóng như lửa đốt.Một vòng bắn phá kết thúc.Cô nín thở, nhẹ nhàng vượt qua các chướng ngại vật, đi xuyên qua cửa hàng bên cạnh. Cửa hàng này có rất nhiều quần áo và túi xách, ở phía sau những giá áo di động, nương vào những quần áo hàng hiệu đắt tiền, những nòng súng lấp lóMáy nhìn ban đêm đã mở, máy dò thân nhiệt được mở.Những viên đạn lại trút xuống như mưaMáu nóng bắn tung tóe, hiện ra màu đỏ rực trong máy dò thân nhiệt.Sau đó nhanh chóng lạnh dần và chết.Giản Tĩnh không hề lưu luyến, di chuyển một lần nữa.Cuối cùng cô cũng hiểu được chút ít về sức mạnh của công nghệ đen. Hóa ra, giải quyết vấn đề nan giải trong phòng kín vẫn là chuyện nhỏ. Trong tình huống bị người khác cản trở tầm nhìn như thế này, cô chỉ cần trang bị vũ khí thì việc đánh bại những người khác chẳng còn là vấn đề.Thật vậy chăng?Tên bắt cóc cũng không phải là ngốc, chẳng qua là bọn chúng nhất thời mất cảnh giác, cho rằng có con tin bỏ trốn nên chỉ tùy tiện sai hai tên đi giải quyết.Nhưng không ngờ đối thủ thiện xạ như vậy (nhờ vào công nghệ), bọn chúng nhanh chóng đề phòng hơn.Tên bắt cóc cấp báo cho tên cầm đầu. Hai tên bắt cóc lập tức đeo máy nhìn ban đêm và mặt nạ, hùng hổ đi lên tầng hai. Sau đó, trước khi bọn chúng kịp ra tay, một bóng dáng ma quái từ trên trần nhà nhảy xuống, nhanh nhẹn tóm cổ một trong hai tên.Răng rắc.Tên đi cùng cũng thế, gã ôm lấy cổ, máu tươi từ kẽ tay chảy ra, cổ họng phát ra tiếng ‘ặc ặc’, chưa được một lúc đã không còn hơi thở.Có hai người hành động.Bọn họ mỗi người tự lấy trang bị của bọn bắt cóc, nhẹ nhàng mà nhanh chóng mặc lên mình.Giản Tĩnh nghe thấy tiếng nói phát ra từ bộ đàm: “(Tiếng Pháp) Tình hình trên lầu hai có điều khác thường, nghi ngờ có kẻ đột nhập.”Tên cầm đầu: “(Tiếng Pháp) Mấy tên?”“(Tiếng Pháp) Không đoán được… A!” Cuộc liên lạc bị cắt đột ngột.Tên cầm đầu im lặng một lúc, đột nhiên đứng lên ra lệnh: “(Tiếng Pháp) Bốn người ở lại trông chừng, những đứa còn lại đi theo tao.”Không có chút bản lĩnh thì làm sao làm đại ca?Tên cầm đầu đích thân dẫn đội, đạn dược súng ống sẵn sàng, vừa đi lên thì phát hiện ông chú về hưu đang trốn trong một cửa hàng ở tầng một.Lại một loạt đạn bắn ra.Ngay khi bọn chúng định phóng dao đến, thì lầu hai đột nhiên vang lên tiếng súng phản kích.Lầu trên đánh xuống lầu dưới, lầu dưới muốn tiêu diệt lầu trên, thành lan can bằng kính không chịu nổi lực vỡ tung. Một lượng lớn mảnh kính vỡ rơi xuống tầng trệt như mưa rào, âm thanh vô cùng chói tai.Con tin bị khống chế ở sân giữa không dằn được nỗi sợ hãi, kinh hoàng tìm chỗ nấp.Có người bắt đầu chạy trốn.Tên bắt cóc đang canh giữ họ đương nhiên không khách sáo, chỉ cần bọn chúng không nhắm về phía túi hành lý, chúng sẽ bắn không nương tay. Trong nháy mắt, trên mặt đất đã có thêm mấy cái xác.Càng nhiều người đã bất giác dựa sát vào nhau, ôm gối cúi đầu không dám nhìn thêm.Khang Mộ Thành đẩy người phụ nữ và đứa trẻ bên cạnh ra sau một cây cột để tránh đạn lạc làm bị thương. Anh ấy cũng đang lưỡng lự không biết có nên vào nhà vệ sinh xem thử không. Giản Tĩnh đi vào lâu như vậy sao mãi vẫn chưa quay lại.Hay là cô bị thương?Lỡ như có chuyện gì thì sao?Những phỏng đoán đáng sợ cứ tra tấn thần kinh của anh ấy, rất nhiều lần suýt nữa thì hành động.Giản Tĩnh trước khi đi đã thì thầm vào tai anh ấy: “Hãy tin em.”Cô chủ động yêu cầu đi vệ sinh, có lẽ đã có kế hoạch khác, nhưng… Dù Khang Mộ Thành tự thuyết phục bản thân đến thế nào, vẫn không thể yên tâm chờ đợi.Chỉ cần nghĩ đến vẫn còn một phần vạn khả năng cô đã ngã xuống trong vũng máu, trong lòng anh ấy lại nóng như lửa đốt.Khang Mộ Thành hít một hơi thật sâu, cúi thấp người hết mức có thể. Nhân cơ hội tên bắt cóc chạy lên lầu chi viện liền nhanh chóng rẽ vào lối đi đến nhà vệ sinh.Trong nhà vệ sinh tối om.Anh mở bật lửa, xác định vị trí. Vừa bước vào cửa đã thấy có người nằm dưới đất.Trái tim anh co thắt dữ dội rồi chùng xuống.Không phải Giản Tĩnh.Anh ấy đẩy cửa từng buồng một và nhìn thấy cô gái đội mũ lưỡi trai. Cô ta mềm oặt người ngồi trên bồn cầu, đầu dựa qua bên cạnh, không hề động đậy.Máu đã đông lại, thanh quản dường như đã bị đứt, không thể cất tiếng dù là âm thanh nhỏ nhất.Hồi lâu sau, anh mới khẽ gọi: “Tĩnh Tĩnh?”Không có phản ứng.Khang Mộ Thành vội vàng bước đến, nắm lấy bả vai cô ta: “Tĩnh Tĩnh?”Mũ lưỡi trai rơi xuống, để lộ ra một khuôn mặt người da trắng.Anh ngẩn người, chân tay chợt ấm lại.Không phải là cô.“She is ok.” Nữ bác sĩ giả vờ bất tỉnh thì thầm: “(Tiếng Anh) Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”Khang Mộ Thành hít sâu, bóp chặt bàn tay thành nắm đấm trước ngực, một lúc sau mới buông ra: “(Tiếng Anh) Cô có biết cô ấy đã đi đâu không?”Nữ bác sĩ nói: “(Tiếng Anh) Cô ấy đã cầm súng bỏ đi, bảo tôi giả vờ ngất ở đây.”Súng? Trong tình hình này mà cô lại đi tham gia trò vui sao. Khang Mộ Thành vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi lại có chút tức giận. Tuy nhiên, biết cô không sao nên cũng không tức giận thêm.Nữ bác sĩ: “(Tiếng Anh) Nếu không ngại thì chúng ta có thể cùng nấp ở đây một lúc.”Khang Mộ Thành trốn cũng trốn rồi, đương nhiên không định quay lại. Anh nghĩ một lúc rồi hỏi: “(Tiếng Anh) Cô có sim điện thoại không? Có lẽ chúng ta có thể liên lạc với bên ngoài.”Nữ bác sĩ gật đầu. Cô ấy rất thông minh, lúc tên bắt cóc yêu cầu giao nộp điện thoại di động đã lén lút rút lại sim điện thoại, đề phòng sau này phải làm lại thì rất phiền.Anh ấy nói: “(Tiếng Anh) Đưa cho tôi.”Nữ bác sĩ hỏi: “(Tiếng Anh) Anh có điện thoại di động sao?”Khang Mộ Thành lấy ra một chiếc điện thoại di động khác. Vốn dĩ anh có hai điện thoại cho công việc nhưng ra nước ngoài phải đổi sim, nên đã dứt khoát mua thêm một chiếc. Cách làm của người có tiền cũng thật là đơn giản.Tuy nhiên, chiếc điện thoại này dùng sim nội địa không thể sử dụng tại Pháp, phải mượn sim của người khác mới được.Nữ bác sĩ không còn nghi ngờ gì, mau chóng đưa sim cho anh ấy.Hai người họ đã liên lạc được với bên ngoài như vậy.Cảnh sát cho biết sẽ lập tức bố trí người đột kích vào trong, bảo họ nấp cẩn thận.Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng súng vang lên, hết đợt này đến đợt khác.Oan gia ngõ hẹp, đội của tên cầm đầu lại đụng độ một nhóm nhỏ ba người.Nhóm ba người này cũng thật thú vị, thân hình to lớn nhất chính là do Tông Dã giả dạng thành mập mạp. Người bên trái thân hình cường tráng đĩnh đạc, chính là anh lính ban nãy giả vờ ngất rồi nhân cơ hội chạy thoát. Người bên phải thì không ai ngờ đến.Cô ấy chính là nữ viên chức đã nói giúp đứa trẻ và bị tên bắt cóc đá một cái.Ba người họ phong thái chuyên nghiệp, dùng thủ ngữ để trao đổi, vừa độc lập lại vừa yểm trợ lẫn nhau. Tuy quân số chỉ bằng một nửa đối phương, nhưng sức chiến đấu không hề kém cạnh.Có điều, chỉ là tạm thời.Lượng đạn dược của hai bên chênh lệch khá lớn, trang bị cũng không giống.Giản Tĩnh đã nhìn thấy rõ một tên bắt cóc nham hiểm nãy giờ vẫn chưa lộ mặt, chỉ nép mình trong cửa hàng bên cạnh, muốn từ phía sau tấn công để họ không kịp trở tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận