Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 186

Chương 186

Tin tức về sự kiện bắt cóc tại trung tâm thương mại Paris nhanh chóng lan truyền khắp thế giới.Tuy thế giới này có tỷ lệ tội phạm rất cao nhưng những vụ thảm khốc như vậy cũng rất hiếm. Theo thống kê, lúc đó có hơn năm mươi người chết, hơn trăm người bị thương, gây chấn động cả trong và ngoài nước.Giản Tĩnh nhận được rất nhiều cuộc gọi hỏi thăm tình hình, từ thầy giáo, Tả Hinh, biên kịch Hứa, đạo diễn Hoàng. Ai nấy đều quan tâm cô có bị ảnh hưởng gì không.Cô phát hiện ra nhân duyên của mình cũng không tệ lắm, trả lời từng người một.Sau đó, Quý Phong gọi điện thoại đến.“Có gì không?” Cô hỏi.Anh hỏi ngược lại: “Không sao chứ?”Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Không ngờ anh cũng biết gọi điện cho tôi.”“Nhìn tôi giống động vật máu lạnh lắm sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy, quan tâm một chút cũng là chuyện bình thường mà.” Anh nói: “Tuy rằng cô bảo là đi xem trình diễn thời trang, nhưng tôi tính lại thời gian thì trở về có hơi sớm.”Giản Tĩnh: “Đáp án đúng rồi”Quý Phong: “Không bị thương chứ?”“Không có.” Cô dừng một chút, hạ giọng: “Hỏi anh một vấn đề nhé. Anh đã từng giết người chưa?”Hơi thở ở đầu dây bên kia như ngừng lại trong giây lát. Một lúc sau, tiếng ồn xung quanh tan dần, dường như anh đã đi ra một nơi khác vắng vẻ hơn: “Cô Giản, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”Giản Tĩnh nhảy xuống giường, bước nhẹ chân đi đóng cửa, thì thầm: “Tôi còn chưa nói gì mà.”“Ta cũng đâu nói gì cô.” Anh khịt mũi: “Cứ vậy đi nhé. Con người không cần sống quá triết lý, cứ suy nghĩ những thứ như người này có đáng chết không. Chết là hết.”Cô thở dài, muốn nói lại thôi.“Tĩnh Tĩnh.” Ngoài cửa có người gọi cô: “Ăn khuya đi.”“Đến ngay đây.” Cô trả lời, kết thúc cuộc trò chuyện: “Không có gì đâu, còn nặng thêm hai cân. Tôi cúp máy đây.”Quý Phong nói: “Cô không ở nhà sao?”“Hai hôm nay ở nhà Tổng Giám đốc Khang.” Cô nói: “Có chuyện gì sao?”“Có thời gian thì đến cục cảnh sát, tôi có việc muốn nói với cô.” Quý Phong dứt khoát: “Bye.”Điện thoại ngắt kết nối.Giản Tĩnh nhíu mày, nghĩ không ra là chuyện gì. Cô đành buông điện thoại, xỏ dép đi ra. Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi tôm hùm đất nồng đậm.Cô: “Bữa khuya hôm nay là anh Anh Kiệt mua phải không?”“Bingo!” Tư Anh Kiệt mở ra gói đồ, lấy ra một đĩa lớn xiên que nướng: “Qua ăn đi. Dì ơi, dì cũng ăn một ít đi.”Con trai bị cuốn vào một vụ khủng bố, sao Chủ tịch Khang có thể an tâm ở nước ngoài được. Hai hôm trước bà đã trở về, bảo là để kiểm tra tình hình công ty, thực chất là muốn giúp con trai nhẹ bớt gánh nặng, để anh được nghỉ ngơi.“Dì không ăn đâu.” Chủ tịch Khang cầm ly rượu vang đỏ, nói: “Không tốt cho da.”“Dì còn rất trẻ mà, trông chẳng khác gì chị của cháu.” Tư Anh Kiệt không muốn về nhà, cứ nằm vạ ở nhà họ Khang, từ khách thành chủ. Anh ta còn giống con trai ruột hơn cả Khang Mộ Thành: “Ăn hai miếng thôi.”Chủ tịch Khang vừa uống hết một bát tổ yến tuyết nhĩ bách hợp, khó khăn từ chối bữa khuya thứ hai.“Bọn trẻ các cháu ăn đi.” Bà còn phải xông mặt, đắp mặt nạ cho mặt cho tay, bận rộn lắm.Người thật sự không muốn tham gia chính là Khang Mộ Thành. Anh nói: “Cứ đến nửa đêm lại ăn bữa khuya, cậu sắp làm hỏng thói quen ăn uống của Tĩnh Tĩnh rồi.”Giản Tĩnh đã bắt đầu lột tôm hùm đất: “…”“Nói nhiều quá, thích ăn thì cứ ăn.” Tư Anh Kiệt xem như không quen anh, khui một lon bia: “Tiểu Tĩnh Tĩnh, cạn ly!”“Cạn ly.” Nhấp một ngụm bia mát lạnh, Giản Tĩnh linh hoạt lột tôm hùm đất.Ah, thật không ngờ hiệu quả đầu tiên sau khi được cộng điểm, lại là dùng để ăn bữa khuya.Cả hai đang rất hưng phấn, Khang Mộ Thành không muốn làm mất hứng, đành ngồi xuống cùng. Anh không thích ăn những thứ này nên chỉ cầm một chai bia uống từ từ. Rượu tuy lạnh nhưng trong lòng lại rất ấm áp.Mẹ hiếm khi lại ở nhà, Giản Tĩnh và Tư Anh Kiệt thì cứ làm mới các hoạt động ăn khuya. Tất cả những thứ này đơn giản chỉ vì muốn ở bên cạnh anh.Thời gian đầu anh rất khó chịu, tự thấy bản thân đã trưởng thành, không cần phải chăm sóc tỉ mỉ như vậy. Nhất là cũng chẳng bị thương gì, anh cứ cảm thấy mọi người chuyện bé xé ra to.Tuy nhiên, nửa đêm thức giấc, khi men say đã tan, anh thường nghe thấy tiếng súng nổ trong bóng đêm. Tất cả chỉ là ảo giác.Đều là bóng đen ám ảnh.Hóa ra chấn thương không phân biệt tuổi tác.Anh không khỏi nghĩ đến Giản Tĩnh, nghĩ đến mấy tháng mà cô biến mất đó.Chỉ vài giờ ngắn ngủi đã trở thành nỗi ám ảnh không thể xóa nhòa trong đời anh.Vậy còn cô?Rốt cuộc Khang Mộ Thành cũng nhận ra anh chưa đủ quan tâm cô, cái ăn cái mặc, nhà cửa đi lại chỉ có thể chữa lành vết thương bên ngoài. Còn những vết sẹo hằn sâu trong lòng, dù qua bao năm tháng nó vẫn ở đó. Không ai có thể biết được tình trạng đó thế nào.Vào lúc anh không để ý, cô im lặng lựa chọn chấm dứt mọi thứ.Nghĩ đến đây, trái tim anh như bị một bàn tay vô hình siết chặt đến không thể thở nổi. Cùng với niềm vui mất đi tìm lại được, là nỗi sợ hãi sâu sắc.Cũng may cô vẫn còn sống.Cũng may vẫn còn kịp bù đắp.Anh suy nghĩ rồi chợt nhận ra một điều. Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi xảy ra vụ bắt cóc, cô ở bên cạnh an ủi anh nhưng bản thân lại chưa bao giờ tỏ vẻ sợ hãi.Đáy lòng bỗng dưng trống rỗng.Chi nhánh cục công an vẫn vậy, đậu xe bừa bãi, chỗ đậu xe chật đến mức không nhét vào được.Giản Tĩnh không khách sáo, thẳng thừng gọi Quý Phong ra: “Giúp tôi đậu xe!” Anh đến rồi nhưng cô vẫn còn bắt bẻ: “Các anh quản lý chỗ này đàng hoàng chút được không? Đậu xe cho gọn gàng để thuận tiện cho quần chúng nhân dân nữa chứ.”Quý Phong: “Cô Giản, thừa nhận kỹ thuật đậu xe của mình kém khó đến vậy à?”“Ai kỹ thuật kém?” Cô cười khẩy.Quý Phong nói đại cho xong chuyện: “Là tôi kỹ thuật kém, tôi kém được chưa.” Anh đậu xe xong thì dặn dò bảo vệ không được để người khác chắn lối đi. Xong việc mới dẫn cô vào trong: “Mới sáng sớm, vừa ngủ bù được một lát đã bị cô gọi ra lái hộ, lại còn hung dữ.”Giản Tĩnh không thèm để ý đến lời phàn nàn của anh: “Chuyện gì, nói đi.”“Hung thủ của vụ án giết người hàng loạt mà tôi nhắc đến lần trước đã sa lưới.” Anh nói: “Nhưng gã chưa từng gặp qua người đó, tất cả mọi liên lạc đều qua internet, chuyển IP rất nhiều lần, không tra ra được.”Tâm trạng Giản Tĩnh đang hào hứng lại thất vọng: “Ta còn tưởng rằng có tin tốt nữa.”“Chuyện vừa rồi không phải tin tốt à?” Quý Phong hỏi lại.Cô liếc mắt: “Phải sao?”Quý Phong nhìn cô mỉm cười: “Được rồi, không phải. Nói vào chuyện chính.” Anh lật lật lục ra một tài liệu trên bàn làm việc: “Xem thử đi.”Lại kéo ghế của mình qua: “Ngồi đi, từ từ mà xem. Tôi đi mua đồ ăn sáng.”Không trả lời.Vừa cúi xuống cô đã hoàn toàn nhập tâm vào xem.Đây là báo cáo so sánh DNA của Đao Ba Nam.Trước đó, anh ta phẫn nộ vì ý nghĩa của bộ truyện [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] mà tập kích Quý Phong, khiến anh phải nằm viện hơn một tuần. Quý Phong cũng không khách sáo, anh bắn tôi một phát, tôi cũng trả anh một phát. Tuy rằng không thể bắt giữ Đao Ba Nam, nhưng cũng khiến anh ta bị thương, ở hiện trường còn sót lại vài giọt máu.Anh gửi mẫu DNA quý giá này lên trên, yêu cầu so sánh với DNA trong cơ sở dữ liệu.DNA trong kho dữ liệu về cơ bản có hai loại. Một là do cha mẹ của những đứa trẻ bị thất lạc gửi đến, loại còn lại được thu thập từ những tên tội phạm.Có thể kiểm tra đối chiếu ra kết quả hay không thì còn tùy vào vận may.Giản Tĩnh cũng khá may mắn đã tìm được kết quả liên quan.Cô lướt qua những mô tả chuyên môn trong báo cáo, đọc đến phần kết luận như sau: ‘Do đặc điểm di truyền của nhiễm sắc thể Y, có thể xác định rằng DNA của nghi phạm Tiết Quân và chủ nhân mẫu DNA này có quan hệ thân thích.”Nói cách khác, chỉ cần từng kiểm tra từng người bà con bên nội của Tiết Quân, thì có thể tìm ra danh tính thực sự của Đao Ba Nam.Ít nhất là lúc danh tính ban đầu.Quý Phong đã thức trắng một đêm, sàng lọc hết trong danh sách tất cả những người đàn ông có độ tuổi phù hợp, còn đủ cả cha lẫn mẹ, cuối cùng lọc ra ba người.Liệu có ai trong số đó là Đao Ba Nam hay không, vẫn còn chờ điều tra.“Xem xong rồi à?” Mùi thơm của bánh bao thịt phảng phất bên cạnh.Giản Tĩnh gấp báo cáo lại, đi thẳng vào vấn đề: “Khi nào đi?”Quý Phong: “Đi đâu?”“Này!”“Có bị ngốc không vậy, đã có thông tin về thân phận rồi. Tìm công an địa phương hỗ trợ điều tra một chút là xong thôi.” Quý Phong nhai ngấu nghiến bánh bao thịt, miệng nhồm nhoàm: “Đợi đi. Tôi sợ cô lo lắng nên mới nói trước với cô.”Lần đi vừa rồi nghĩ lại vẫn còn sợ, nếu có thể không cần đi công tác là tốt nhất.Giản Tĩnh vui vẻ gật đầu: “Vậy được, phải đợi bao lâu?”Quý Phong nói dò: “Bảy tám chín mươi ngày gì đó?”Cô: “…”“Giục liền đây! Giục liền đây!” Anh vội vàng bảo đảm.Giản Tĩnh định nói gì đó thì phòng thẩm vấn bên kia có người bước ra gọi anh: “Quý Phong, nghi phạm khai rồi, có đến không?”“Đến ngay.” Anh vội nói: “Có việc phải làm rồi, không tiễn nhé.”Giản Tĩnh vẫn là “…”Quý Phong quay lại nhìn cô, dừng bước chân, đặt phần bánh bao còn lại vào tay cô, thì thầm: “Không có gì to tát đâu. Đừng phiền lòng vì những kẻ không đáng. Ăn được thì ăn, uống được thì uống.”Trên đầu cô có một vạch đen: “Cảm ơn, tôi ăn rồi.”“Vậy trả lại đây.” Anh nhét bánh bao vào miệng rồi vội vàng đi đến phòng thẩm vấn. Vừa đẩy cửa ra đã kịp nuốt hết xuống bụng: “Chịu nói rồi sao? Vậy là đúng rồi. Nào nào nào, làm cho xong còn đi ăn sáng.”Giản Tĩnh bấm tay tính toán, trong ba giây ăn hết một cái bánh bao mà không bị nghẹn, cũng khá ấn tượng.Lẽ nào đây là kỹ năng cơ bản của dân đi làm?Cũng may cô không phải đi làm.Làm nghề tự do thật là tốt.Vừa suy nghĩ lung tung vừa quay người muốn đi, thình lình thấy một ông chú trung niên đứng bên cạnh.“Cô Giản?” Cảnh sát Cao hòa nhã hỏi: “Sao hôm nay rảnh rỗi đến đây thế, tìm Quý Phong à? Cậu ấy lại tăng ca phải không. Không sao, để chú đi đổi với cậu ấy. Hai người có thể đi ăn cơm rồi từ từ nói chuyện.”Giản Tĩnh bối rối trước sự nhiệt tình của ông ấy, vội cười xã giao: “Cảm ơn chú, đã nói xong rồi ạ. Không quấy rầy công việc của mọi người nữa. Tạm biệt.”“Vậy thôi, lần sau nhé. À, ý chú là muốn đổi ca thì không cần khách sáo.” Cảnh sát Cao muốn báo đáp cô về chuyện ở công viên nên hứa hẹn rất nghĩa khí.Giản Tĩnh bối rối, cũng không hỏi thêm chỉ mỉm cười gật đầu rồi đi.Cảnh sát Cao nhìn theo bóng cô rời đi, quay đầu hỏi đồng nghiệp đang giả vờ ngủ bên cạnh: “Đến bao lâu rồi?”“Mười phút.” Đồng nghiệp đang nằm dài trên bàn ngủ vẻ mặt đầy tinh thần nhiều chuyện: “Quý Phong không được rồi. Khẩu cung xem lúc nào mà chẳng được, lại không thèm nói chuyện với người ta vài câu. Chẳng trách chị Vương bảo là giới thiệu đối tượng cho anh ta, mười lần hỏng hết chín lần rưỡi.”Cảnh sát Cao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc không đâu. Có khi nào cậu ấy cố tình làm vậy không?”Đồng nghiệp đau lòng: “Cố ý à? Anh ta muốn gì? Chị Vương, chị Lưu, chị Trương ai nấy đều thiên vị. Mấy cô gái họ giới thiệu đều không tới lượt cháu, nếu không phải cùng hệ với chúng ta thì cũng là dân kỹ thuật, anh em đơn vị tổng cộng cũng chỉ có mấy cô gái.”Cảnh sát Cao không trả lời.Đến mười hai giờ, sau khi lấy khẩu cung xong, kẻ tình nghi ký tên lăn dấu tay nhận tội.Quý Phong nộp tài liệu lên, cả người thoải mái đến nhà ăn ăn trưa.“Ở đây.” Cảnh sát Cao gọi anh ấy đến ngồi cùng.Quý Phong mới vừa ngồi xuống, liền nói: “Vụ án giải quyết xong rồi. Chậc, gã cũng khá giỏi, chạy lâu như vậy.”“Xong rồi thì tốt.” Cảnh sát Cao cắn đũa hỏi anh ấy: “Này, buổi sáng cô Giản đến đây, cháu rõ biết chú sắp đến sao không nói chuyện thêm một chút. Chỉ là khẩu cung thôi mà, không có cháu thì không được sao?”Quý Phong nói: “Nói xong thì tất nhiên phải đi làm việc. ”Cảnh sát Cao cười khà khà: “Chị Trương hỏi cháu ngày mai có trực đêm không? Nếu không trực thì giúp cháu hẹn ăn cơm đó.”Quý Phong thở dài: “Lão Cao à, chú nói xem, lương cháu không cao, nghỉ phép không nhiều, còn có một đứa em gái khác cha nữa. Sao mấy chị đại cứ bắt cháu đi xem mắt mãi vậy?”Cảnh sát Cao hỏi lại: “Cháu đã đi cả mười lần rồi, thật sự không chấm được ai à, hay là cháu cố tình?”“Không có duyên phận chính là không có duyên phận.” Quý Phong đúng là một cao thủ lừa gạt“Ồ.” Cảnh sát Cao lại phát huy tinh thần ‘nhiều chuyện’: “Cô Giản đó thì sao?”Quý Phong ngắt lời: “Liên quan gì đến cô Giản, chẳng dính líu gì.”“Chột dạ sao?” Cảnh sát Cao quan sát anh ấy: “Nói câu thật lòng khó quá nhỉ?”Quý Phong vàng thật không sợ lửa: “Cháu nói gì không thật nào? Chứng cứ đâu, không có bằng chứng thì đừng nói bừa.”Cảnh sát Cao giận dữ: “Thằng nhóc này, có tin chú bảo với chị Trương là cháu cố tình làm xấu mặt chị ấy, tìm cách đổi ca để tránh ba bữa cơm của chị ấy không?”Quý Phong: “Vậy cháu sẽ nói với vợ chú là chú giấu quỹ đen dưới ghế xe.”Cảnh sát Cao: “Gan!” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận