Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 317
Đại lộ Anh Hoa là một trong những công trình bộ mặt thành phố mới được xây dựng của thành phố Hòa Bình, có trồng loại anh đào Yoshino được nhiều người biết đến nhất. Vào cuối tháng ba, thời gian hoa anh đào nở rộ, cả con đường sẽ được phủ toàn những cánh hoa hồng phấn, hệt như giấc mộng.Nhưng nay đang là mùa hạ, anh đào đã héo tàn từ lâu. Vị trí nơi này lại khá hẻo lánh, người đi đường lác đác, chỉ có một vài phương tiện lui tới.Nguyên nhân bọn bắt cóc chọn nơi này không khó đoán: Người ở đây ít ỏi, camera giám sát vẫn chưa phủ lớn.Sau khi đến nơi, anh rể Tư tìm đại một chỗ đổ xe, đợi thông báo từ bọn bắt cóc.Nắng trời gay gắt, anh ta ngơ ngác ngồi trên ghế, bần thần ra đó một lúc không biết đang nghĩ gì. Mãi đến khi chuông điện thoại di động vang lên, anh ta mới hồi hồn lại."Tôi đến rồi." Anh ta nuốt nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn.Bọn bắt cóc bảo: "Anh đi từ Nam tới Bắc, dừng lại bên cạnh thùng rác thứ sáu."Anh rể Tư khởi động xe, tìm được nơi.Thùng rác thứ sáu không có khác biệt gì với những cái thùng rác khác, điểm khác lạ duy nhất là bên trên có một cái móc đặc biệt."Treo hộp lên trên đó, rồi anh đi được rồi."Quai của cái hộp cực kỳ khớp với cái móc, anh ta vừa treo lên thì nam châm ẩn đã hít vào thật chặt, khó mà làm rơi được. Sau đó, không biết là có kẻ điều khiển từ xa hay cảm ứng tự động, sợi dây trên cái móc bắt đầu tự động thu về, kéo lấy cái hộp, từ từ lên cao, cuối cùng biến mất tại một bóng cây xanh ngắt.Đừng nói là người tình cờ đi ngang qua, đến cả anh rể Tư, anh ta đứng dưới tàng cây nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra hộp được giấu ở đâu."Được rồi." Anh ta thử hỏi dò: "Con tôi...""Đợi thông báo."Cuộc gọi lập tức kết thúc.Anh rể Tư chần chừ ở dưới tàng cây một lát rồi vẫn nghe theo lời dặn, lái xe đi.Anh ta gọi điện cho vợ: "Đưa đồ rồi.""Con đâu?" Chị hai Tư lo lắng truy hỏi.Anh rể Tư lo lắng bảo: "Hắn bảo sẽ báo cho chúng ta..."Giọng của chị hai Tư cao lên: "Cái gì?"Anh rể Tư hỗn loạn không thôi: "Chỉ có thế, hắn cúp điện thoại rồi.""Anh!" Chị hai Tư muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói được gì. Tư Anh Kiệt khuyên bảo: "Tiền mất thì kiếm lại được, trước tiên cứ làm theo yêu cầu của tên bắt cóc đi, Thông Thông an toàn là quan trọng nhất."Chị hai Tư miễn cưỡng gật đầu: "Phải rồi, vậy em về đi! Bọn chị... bọn chị đợi một lát.""Không sao đâu." Anh rể Tư bất lực an ủi câu mà đến bản thân cũng không tin được.Thông Thông... thật sự có thể bình an trở về à?Xe đi xa, tầng mây che mất mặt trời nhức mắt, trời chợt về tối.Trong phút chốc, đường phố vắng tanh, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy như bay qua.Gió thổi qua ngọn cây, tiếng ầm ĩ vang lên, kèm với vài cái lá cây xanh ngắt bay xuống. Một cái máy bay không người lái bay ra từ bên trong bóng cây, xoay trên không mấy vòng. Sau khi xác định là không có ai, nó chợt bay vút lên cao, tiến về phía một tòa nhà cao tầng gần nhất.Tuy nhiên, máy bay không người lái chỉ dừng lại trên sân thượng tòa nhà một chốc. Mười phút sau, nó cất cánh lần nữa, quay ngược lại theo hướng ban nãy, bay dọc theo đại lộ Anh Hoa, quẹo vào cửa nhánh của con đường.Ở chỗ đó, một chiếc xe con màu đen thông thường đã dừng đợi từ lâu.Máy bay không người lại hạ xuống, được người bên trong thu về. Tuy nhiên, sau khi tháo hộp gỗ xuống, người đó lại gắn một cái hộp giống như đúc lên, cũng khởi động máy lần nữa, để nó bay về một hướng khác.Cùng lúc đó, xe lái đi.Chiếc xe hệt như một phương tiện rất đỗi bình thường trên đường phố chậm rãi dừng lại trước một khách sạn tiện nghi.Người lái chưa ra vội, trái lại mở cái hộp gỗ, đổ kim cương bên trong ra kiểm tra lần lượt. Trông thì tất cả đều không có vấn đề, nhưng khi người này mò tới viên ngọc bích lớn nhất, dường như đầu ngón tay đã chạm vào vật lạ gì đó.Người này hoảng hốt, lập tức cầm nó lên kiểm tra dưới ánh mặt trời.Ngọc bích đẹp đến kinh người, hệt như vùng biển sâu thẳm. Khi được soi dưới ánh sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy như bên ngoài viên ngọc được phủ bởi một lớp lá mỏng trong suốt, độ sáng bóng có hơi sai lệch.Lòng anh ta rộn lên, vội vã lấy một mảnh giấy thật mỏng, hình tròn nhỏ ra miết lên, nhưng không hề cảm nhận được vết tâm ảnh. Thứ này không giống một máy móc nào đó. Tuy nhiên, vì lý do cẩn thận, anh ta vẫn hạ ngay cửa sổ xe xuống, chuẩn bị quang nó ra ngoài.Nhưng ngay giây phút cửa sổ vừa hạ xuống, một loại mùi gay mũi lập tức xộc vào từ kẽ hở.Hai mắt anh ta đau rát, đôi mắt hoàn toàn không mở được. Nếu như đổi lại người bình thường, chắc chắn họ đã mất đi khả năng cử động, nhưng người này phản ứng rất nhanh, lập tức dùng cánh tay che mắt, khởi động xe, quay ngược đầu lại về sau không hề suy nghĩ.Đồng thời anh ta mở cửa sổ xe lẫn điều hòa, cố gắng nhanh chóng xua làn khí đi.Nếu xem xét công tâm thì phải nói tốc độ anh ta không thể gọi là chậm, nhưng cũng ngay lúc anh ta khởi động xe, 'kẻ đánh lén' đã với cánh tay vào, mở cửa xe từ bên trong.Tình thế lập tức đảo ngược, người tới cũng nắm được cổ áo anh ta."Đừng có nhúc nhích." Đối phương uy hiếp: "Dao tôi đang trên cổ anh đấy."Người kia cảm nhận được lưỡi dao sắc bén kề sát vào yết hầu, lông tơ dựng đứng cả lên."Dừng xe lại."Tay đối phương chống lấy cửa xe, chân đạp vào trong, dùng một tư thế có độ khó cao trong phim võ thuật để giữ vững ưu thế của mình.Người bị giữ không thể không đạp phanh lại, cũng nhận ra được tên 'Trình Giảo Kim' này từ tầm mắt nhỏ hẹp.Chính là cô tác giả gì đó mà người nhà tìm tới kia.Không phải cô ta bị dẫn đi rồi à?"Cô bắt tôi, đứa bé sẽ mất mạng ngay lập tức." Phản ứng anh ta không hề chậm, lập tức mở miệng uy hiếp: "Tiền quan trọng hay là người quan trọng, tự cô rõ.""Nói vậy là anh có đồng bọn à?" Giản Tĩnh nở nụ cười.Tên bắt cóc liếc lấy cô, không đáp."Có đồng bọn cũng chẳng sao." Cô thờ ơ bảo: "Trái lại thì đống tiền này, chắc chắn một mình độc chiếm đã hơn là chia đôi ra rồi."Tên bắt cóc cười nhạt."Đứa bé ở đâu?" Giản Tĩnh hỏi: "Không nói thì anh thử nghĩ hậu quả đi.""Ở đây là khu vực nội thành, cô cũng coi như nhân vật công chúng, chẳng lẽ cô định giết người?" Tên bắt cóc không để bụng."Khẩu khí to thật đấy!" Giản Tĩnh bảo: "Anh không sợ đến đồn cảnh sát?"Tên bắt cóc chẳng sợ hãi: "Nếu như tôi bị bắt, cộng sự của tôi sẽ lập tức chuyển con tin đi, các người mãi mãi không tìm thấy đứa bé."Giản Tĩnh liếc anh ta, vươn tay ra lấy điện thoại di động anh ta để bên cạnh.Tên bắt cóc lập tức chợp được cơ hội, quyết đoán thụt trỏ về phía bụng của cô, đồng thời chân đạp ra trước, uốn người giơ tay lên, hiển nhiên là muốn nhân cơ hội ghìm chặt cổ cô, chế ngự trong một động tác.Tiếc thay, anh ta thật sự chọc nhầm người rồi.Thẻ cận chiến của Giản Tĩnh đã ở mức cao cấp.Cái thẻ cao cấp duy nhất là hàng giỡn à?Cô cúi đầu né khỏi cánh tay anh ta, bắp thịt ở bụng dưới căng chặt, nháy mắt đã lùi về sau, cong lên, cũng nhấc khuỷu tay, đánh mạnh về phía mũi anh ta.Tên bắt cóc đã đoán sai khả năng chiến đấu của cô, phút chốc vô ý gãy mũi, máu tươi trào ra.Nhưng độ ứng biến của anh ta cũng không gọi là thấp. Tên này đã cởi dây an toàn ra từ lâu, quay người lăn đi, trốn sang ghế bên cạnh tài xế. Không gian vừa được kéo ra thì khoảng trống lập tức to lên.Một tay anh ta cầm gối tựa ném về phía trước mặt Giản Tĩnh, vừa tranh thủ được nửa giây để đồng thời đẩy cửa xe, tung người nhảy ra.Giản Tĩnh: "Đứng lại! Nếu không... tôi nổ súng!"Tên bắt cóc chẳng tin chữ nào. Chưa nói việc trong nước không thể có súng, thì coi như có trong tay đi, nhưng lúc hai người giao thủ ban nãy, anh ta đã quan sát từ lâu rồi. Cô gái nhỏ thích chưng diện, mặc quần ngắn áo vest, lấy súng ở đây ra?Giản Tĩnh: "Haizz."Sao lại không tin chứ.Cô thuận tay kéo hộc chứa trong xe xuống, vừa hay dùng được bùa hộ mệnh nặng trình trịch.Cô nhắm trúng, mở ra, ném mạnh.'Bụp!' Tên bắt cóc chỉ thấy ót mình xót lên, lập tức váng đầu hoa mắt. Đợi anh ta hồi hồn lại thì bản thân đã ngã nhào xuống đất rồi.Giản Tĩnh: Ặc.Kỹ năng này dễ sử dụng hơn đá bóng.Cô lấy một cái túi nhựa ra khỏi xe, trùm cái đầu của anh ta lại, bó chặt, chỉ để lại một lỗ ngay chỗ cổ, nhắm vào đó phun khí gây tê. Đồ chơi này là thứ dùng cho con vật (Kỵ Sĩ: Gâu?), tất nhiên hiệu quả không được tốt như hàng chính quy. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh bị bưng kín mít thì nó đủ để khuất phục một người trưởng thành.Tên bắt cóc đã hoàn toàn ngất đi.Cô soát người anh ta.Trong túi quần có một cái ví da, bên trong có một chút tiền mặt. Một bịch khăn tay, một cái khẩu trang, một cái bật lửa, một gói thuốc lá.Ví tiền của đàn ông cũng tào lao quá rồi. Cô oán thầm, lại đi lật xem cổ áo và đế giày anh ta.Cổ áo có dính chút cà phê, đế giày bình thường, không lấm thứ bùn đất đặc biệt nào, chỉ có loại bụi thông thường, nhưng trên ống quần lại dính chút vệt bùn.Quan sát hoàn tất, cô nhét người vào cốp sau.Bắt cóc... à không, không phải, bắt giữ hoàn tất.Giản Tĩnh ngồi vào trong xe như không có gì xảy ra, mở ra hướng dẫn và nhật ký hành trình ra.Địa điểm khởi đầu của hôm nay là bãi đỗ xe của một cửa hàng tổng hợp."Cẩn thận lắm à! Cũng phải, đây là lần đầu mình thấy có ai dùng máy bay không người lái để di chuyển tiền chuộc." Cô lẩm bẩm: "Trước cứ qua xem thử thế nào."Cô cho xe chạy, dựa theo hướng dẫn mà lái xe quay lại nơi xuất phát.Sau đó cô mở xem điện thoại di động của tên bắt cóc.Ở trong đó, trừ số liên lạc của chị hai Tư và anh rể Tử thì chỉ có một số điện thoại.Cô nhấn vào đó hai lần trước, bên kia bắt máy rất nhanh, giọng rặt địa phương: "Alo, ơ?""Chào bạn, tôi muốn đặt một chỗ cho bữa tối.""Ngại quá, bạn gọi nhầm số rồi.""A, tôi từng gọi cho bạn rồi, bạn là?""Tôi là người giao hàng.""À, à, xin lỗi." Cô áy náy: "Là người tôi gọi tới công viên phải không?""Chính đó chính đó.""Được, cảm ơn."Giản Tĩnh cúp điện thoại. Cô đã chứng thực được phỏng đoán của mình. Xem ra sau khi cô bảo sẽ tới mai phục ở công viên Nhân Dân, bọn bắt cóc đã tìm riêng một anh giao hàng tới đỡ một chiêu, toan kế 'dụ hổ rời núi'.Tuy nhiên, cô cá rằng công viên không phải mục đích thật sự, căn bản không hề tới.Cô lại quan sát những thông tin khác trong điện thoại di động.Trong này chẳng có lấy một ghi chép thanh toán, chứ nói chi là chi phiếu? Cô cũng không thấy tung tích gì về các phần mềm truyền tin tức ra ngoài, thậm chí là không có cả bản đồ.Anh ta cần xem hướng dẫn để lái xe, nói cách khác là anh ta cũng không quen đường lắm. Trong điện thoại di động không có hướng dẫn chứng minh tình hình giao thông từ bãi đỗ xe đến nhà không hề phức tạp.Hoặc là có thể đi bộ, hoặc có thể dùng phương tiện công cộng.Cô bèn tìm kiếm thông tin khác của anh ta.Giản Tĩnh lục tung khắp nơi, cuối cùng tìm được mấy thứ trong xe: Nước khoáng, bánh mì, vé đỗ xe, tiền xu.Vé đỗ xe là vé của bãi xe mở, thời gian đỗ là hai mươi sáu tiếng, từ tám giờ tối qua đến mười giờ sáng nay.Cô cầm đồng xu lên, mở thẻ năm giác quan ra ngửi một cái.Một mùi hương bánh rán hành.Xem ra bánh mì là bữa trưa, bánh rán hành là bữa sáng.Cô vội vã kiểm tra bản đồ, tìm kiếm những quán ăn sáng ở xung quanh. Thật ra thì số lượng không hề ít, tổng cộng có năm chỗ.Phạm vi quá rộng, còn manh mối nào nữa không?Giản Tĩnh bắt đầu suy nghĩ kĩ hơn: Đầu tiên, rõ ràng trong lần nói chuyện điện thoại trước thì Thông Thông vẫn còn tỉnh táo. Nó khóc thật to mà hàng xóm xung quanh không thấy khả nghi à?Với sự cẩn thận của tên bắt cóc này, chắc chắn anh ta sẽ không chọn một khu nhà cũ. Nếu không... mấy bác gái bác trai cung quanh rõ gốc tích mọi người, phát hiện trong nhà có đứa bé thì chưa biết chừng sẽ hoảng lên, báo thẳng cho cảnh sát.Cũng không thể là chỗ của chính anh ta.Dự tính của anh ta là cầm tiền chuộc trốn đi, bị cảnh sát tìm được nhà thì tất nhiên thân phận sẽ bại lộ.Vậy thì có thể là chỗ thuê ngắn hạn. Hàng xóm cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác. Chỗ mà có nhiều khuôn mặt xa lạ lại không dễ gây nghi ngờ thì không đâu hợp hơn homestay.Giản Tĩnh lập tức đăng nhập vào ứng dụng, định vị bãi đỗ xe, kiểm tra các homestay gần đó.Có một nhà trọ cho thuê, chỉ tốn mười phút đi bộ. Cô xem ảnh phòng thì thấy phần lớn đều thông thoáng, trang trí rất đẹp đẽ, hợp để quay hình từ trên cao, lại được bảo vệ nghiêm ngặt, giá cả cũng rất đắt.Chỗ còn lại là phòng cho thuê ngắn hạn, giá rẻ, nhưng xem bố cực ảnh thì cô đoán phần lớn không có tường xây thật, hẳn là cách âm không tốt lắm.Đều không quá hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận