Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 331

Chương 331

Fina sững sờ, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Cô định nói… Ba tôi? Sao có thể được!”“Không có gì là không thể.” Giản Tĩnh nói chắc nịch: “Vụ án phức tạp là bởi vì chúng ta đã làm sai từ bước đầu tiên. Những chuyện xảy ra vào tối hôm trước vốn dĩ không phải là chuyện tình cờ mà là do một tay Giáo sư Law sắp xếp.”Cô nhìn mọi người xung quanh, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Là kế hoạch của giáo sư, cũng chính là nạn nhân.”Bầu không khí bỗng nhiên yên lặng, mọi người không nói được lời nào, không biết nói cái gì.Giản Tĩnh nói: “Bởi vì trước đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hệ thống GPS được tăng cấp lên một lần nữa, ngăn chặn sự xâm nhập của người ngoài. Nhưng đối với giáo sư mà nói đây không phải là chuyện khó, ông ta muốn làm giả sổ ghi chép số hai mươi mốt dễ như trở bàn tay, đúng chứ?”Trần suy nghĩ một lúc, lặng lẽ gật đầu.Fina không thể chấp nhận được: “Sao ba tôi phải làm như vậy?”“Ông ta cần chứng cứ không ở hiện trường.” Giản Tĩnh chậm rãi nói: “Đêm hôm trước, ông ta chuẩn bị giết một người.”Trái tim Fina treo lơ lửng trên cao: “Ai?”Giản Tĩnh không trả lời câu hỏi này, lẩm bẩm nói: “Giết người không phải chuyện dễ gì. Giáo sư thạo dùng súng nên nếu như tuỳ tiện ra tay sẽ dễ dàng điều tra ra ông ta. Vì vậy nên ông ta cần một kẻ chết thay phù hợp, một chứng cứ vắng mặt ở hiện trường. Đúng lúc ấy, Trần phát hiện sự khác thường của động vật hoang dã, phóng viên Lê cũng cung cấp thông tin là nước láng giềng đang tham chiến, có lẽ có phần tử phạm pháp đã chạy trốn vào khu rừng này.”Phóng viên Lê hít sâu, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, tôi từng nói như thế.”“Đây là cơ hội thích hợp nhất, không thể bỏ lỡ được.” Giản Tĩnh nói: “Giáo sư Law làm giả sổ ghi chép số hai mươi mốt, khiến mọi người nghĩ ông ta ra ngoài tìm kiếm số hai mươi mốt chứ không có mặt trong trạm quan sát. Sau đó ông ta tìm cơ hội tách khỏi mọi người để có thể quay trở lại đây, lặng lẽ thực hiện kế hoạch của mình.”Nói đến đây, dường như Law đã hiểu ra gì đó, muốn nói nhưng lại thôi.“Nhưng thời gian tập hợp quá ngắn, từ chỗ mọi người tách nhau ra quay về trạm quan sát rồi lại đi đến điểm quan sát số 3 phải mất ít nhất tám mươi phút. Đương nhiên Giáo sư Law không có cách nào về kịp, vì thế ông ta cần một cái cớ để bản thân có thể kéo dài thêm hai mươi phút.”“Ông ta quyết định lợi dụng Polly, tiêm một liều thuốc mê cho nó, tạo hiện trường giả nó bị trúng đạn gây mê. Như vậy ông ta có thể tạo ra viên đạn không có thật, cũng có thể giải thích tại sao bản thân chậm trễ. Kế hoạch này cũng chứng minh người ông ta muốn giết không phải là bà Law, Fina hay là Trần, nếu không ông ta không cần phải ra tay với Polly.”“Đến đây kế hoạch đã rất rõ ràng rồi, nhưng dường như vẫn chưa hoàn thiện, còn thiếu cái gì đó nhỉ?”Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, toát lên sự vui vẻ của người làm chủ cuộc chơi: “Súng, là tiếng súng. Ông ta phát hiện ra kẻ địch thì sao có thể không bắn súng? Cho nên Giáo sư Law cần phải chuẩn bị thêm ít nhất một viên đạn.”“Viên đạn đầu tiên dùng để bắn người, viên thứ hai dùng để tạo hiện trường giả phát hiện ra kẻ địch.” Giản Tĩnh giải thích vô cùng cặn kẽ: “Cho nên ông ta cần có mười một viên đạn, nhiều hơn hay ít hơn cũng không được.”Fina cắn môi: “Nhưng nếu là như vậy thì thiếu mất một viên đạn rồi.”“Cứ bình tĩnh.” Giản Tĩnh mỉm cười khẽ: “Chúng ta tiếp tục phân tích theo dòng suy nghĩ vừa nãy. Có lẽ giáo sư phải quay về quán khách sạn, giết chết kẻ ông ta muốn giết… Nhưng tại sao trước đó ông ta lại xuất hiện ở điểm quan sát số 3?”Law: “Tại sao?”“Có hai khả năng, một là kế hoạch của ông ta bị phát hiện, người đó có thể là một trong số ba người. Nhưng trước đó tôi có nói, mấy người đã chuẩn bị giết giáo sư trước, vậy thì giáo sư không cần phải bắn viên đạn đó.”“Cho nên còn khả năng thứ hai, ông ta chủ động thay đổi ý định. Tuy giáo sư là người đàn ông mang lòng đố kỵ, nhưng cũng là chuyên gia bảo vệ động vật. Tôi nghĩ, để có thể khiến ông ta từ bỏ lợi ích cá nhân mà thay đổi chủ ý, có lẽ có cả sự nghiệp của ông ta.”Giản Tĩnh nhìn mọi người xung quanh, chậm rãi nói: “Ông ta phát hiện ra một người.”Ánh mắt Trần nhìn chằm chằm vào Charlie và phóng viên Lê.Chủ tịch Khang rất bình tĩnh: “Không phải bác sĩ.”Giản Tĩnh gật đầu: “Nếu như là bác sĩ, Giáo sư không nổ súng là có lỗi với cơ hội này. Ông ta chuẩn bị thêm đạn, sau đó quay về điểm quan sát số ba đổi hai cây súng loại 56, hung khí trở thành loại súng mà ai cũng có thể cầm được. Đúng rồi, đây có lẽ cũng là nguyên nhân giáo sư sắp xếp tập hợp tại điểm quan sát số ba. Ông ta cần phải đổi hai khẩu súng.”“Nhưng thật đáng tiếc, người đó không phải là bác sĩ.” Cô khẽ thở dài, nhìn phóng viên Lê: “Là anh.”Phóng viên Lê ngạc nhiên: “Tôi? Sao có thể như vậy được, lúc ấy tôi đi ngủ từ lâu rồi.”“Động vật hoang dã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một phóng viên viết báo như anh lại không hề ngạc nhiên hay tò mò gì về chuyện này. Hơn nữa anh còn về phòng đánh một giấc, như vậy có khoa học không?”Anh ta nói: “Đó là do tôi mệt. Không thể vì tôi đi ngủ sớm mà nghi ngờ tôi hung thủ được chứ.”“Tôi dùng phương pháp loại trừ. Bác sĩ từng nói ông ấy có bằng chứng để chứng minh mình không ở hiện trường, bảo tôi đến hỏi anh có nhìn thấy ông ấy hay không. Nếu như ông ấy không ở khách sạn, nói như vậy rất dễ bị vạch trần. Hơn nữa anh nói mình đi ngủ sớm, nhưng tôi nhớ phòng của các anh luôn sáng đèn.”“Như vậy thì chứng minh được gì? Tôi quên tắt đèn không được sao?” Phóng viên Lê phản bác lại: “Về chỗ bác sĩ, có lẽ ông ta làm người giả, lấy tôi làm bằng chứng chứng minh ông ta không ở hiện trường. Mà có khi nói không chừng bác sĩ biết giáo sư muốn giết ông ta, vì thế bác sĩ đã hẹn giáo sư đến nơi nào đó nói chuyện rồi nhân cơ hội giết ông ta.”Từ dự đoán của phóng viên Lê, Giản Tĩnh nói: “Tôi cũng đã suy nghĩ đến khả năng này, nhưng rất xin lỗi, tôi có một chút kiến thức nho nhỏ về pháp y.”Cô khua tay ra dấu: “Thông qua miệng vết thương do đạn bắn, áp dụng hàm số lượng giác có thể tính ra góc độ bắn.”Phóng viên Lê khẽ nhíu mày.“Tôi không làm lại quá trình tính toán cụ thể. Nói tóm lại, dựa theo kết quả tính, tôi phát hiện góc bắn của kẻ sát nhân là 60 độ theo chiều ngang hướng xuống, nên góc bắn bổ sung là 30 độ.”Giản Tĩnh làm tư thế giơ nòng súng lên, nói: “Giáo sư bị thương ở ngực, góc 30 độ có nghĩa là khẩu súng được đặt ở vị trí thấp hơn ngực của ông ấy, nhưng bác sĩ Charlie lại cao hơn giáo sư.”Bà Law như hiểu ra gì đó.“Nếu như là Charlie, hướng súng của ông ấy chắc chắn sẽ hướng lên chứ không phải là hướng xuống.” Bà ấy nói: “Hung thủ phải thấp hơn chồng tôi một chút, nhưng…”Bà Law nhìn mọi người trong hiện trường, cười đau khổ: “Người thấp hơn ông ấy chỉ có tôi và Fina.”“Cao hơn cũng không phải là không có liên quan.” Giản Tĩnh lật đổ suy nghĩ của mọi người lần thứ n, cô phân tích: “Nếu như người quen bỗng nhiên phát hiện, giáo sư có cơ hội bóp cò sao?”Mọi người suy nghĩ, sau đó đồng loạt lắc đầu.Ba người là Trần, Fina và bà Law có kỹ thuật dùng súng bình thường, giáo sư Law không có khả năng nổi lòng sinh nghi. Vì thế nếu bọn họ bỗng nhiên nổ súng thì chắc chắn giáo sư sẽ chết ngay tại chỗ và không có khả năng nổ súng phản kích lại.Nhưng nếu như gặp bác sĩ Charlie hoặc là phóng viên Lê, bản thân Giáo sư Law là người có kinh nghiệm, sau khi phát hiện bọn họ cầm súng trên tay thì không thể nào không cảnh giác được.Một khi hai bên giao chiến, đương nhiên ông ta sẽ tìm kiếm chỗ che chắn đầu tiên.Trong tình huống như vậy, giáo sư bị trúng đạn ở ngực là điều bình thường, nhưng tại sao lại bị trúng đạn ở ngực trong trạng thái không hề đề phòng gì?Hơn nữa với thói quen nổ súng điên cuồng của giáo sư, trong khi giao tranh tại sao ông ta không nổ súng?Trần nói: “Mai phục.”“Tôi cũng nghĩ như vậy, Giáo sư Law lén lút theo dõi kẻ tình nghi, bị anh ta dẫn đến gần điểm quan sát số ba. Sau đó hung thủ tìm một nơi có lợi, đánh lén ông ta.”Nói đến đây, Giản Tĩnh dừng lại một chút rồi mới nói: “Đương nhiên, đây là suy đoán về bác sĩ và phóng viên. Nhưng mọi người đừng quên một chuyện… Giáo sư mang theo rất nhiều đạn.”Fina nói: “Cô nói vậy là có ý gì?”“Tại sao phải mang theo nhiều đạn?” Giản Tĩnh nhấn mạnh hỏi lại.“Rất đơn giản, dù mang theo nhiều đạn, tạo ra hiện trường giả người khác nổ súng cũng không khó, nhưng muốn điều tra vỏ đạn thì có thể phân biệt được là khẩu súng nào.”Đừng cho rằng chúng đều là loại 56 mà nhầm, sau khi xả xong đạn mới có sự khác biệt, thật ra là sự khác biệt rất lớn.Trên đầu đạn bắn có tổng cộng bốn dấu vết khác nhau.Dấu vết thứ nhất: Vết va chạm: Khi đạn đi vào buồng đạn, đầu đạn va chạm với cấu tạo bên trong súng tạo thành vết, các cấu tạo súng khác nhau có các vết lồi khác nhau.Dấu vết thứ hai: Dấu phát đạn: dấu vết khi thuốc súng được đẩy mạnh, và đầu đạn bắn ra khỏi vỏ đạn.Dấu vết thứ ba: Vết lỗ khoan nghiêng: Đầu đạn bị xước do lỗ khoan của súng, có thể phản ánh đặc điểm bề mặt của nòng súng.Dấu vết thứ tư: Vết ở thân súng: Sau khi đầu đạn đẩy lên thân nòng súng và quay về phía trước, một loạt vết rạn hình thành, chúng được chia thành các vết gợn dương chẵn, dấu vết gợn cái, vết rạn chính, dấu rãnh phụ, v.v.Đến khi rời khỏi vỏ súng, đầu đạn cũng sẽ biến đổi do chịu lực và xuất hiện thêm dấu vết mới.Vì thế cho dù là đạn 7.62 mm cũng có thể đoán không phải là súng loại 56, cũng không thể nhầm lẫn cụ thể là loại 56 nào.Nếu như giáo sư Law biết phải đổi hai khẩu súng, đương nhiên sẽ không quên điều này.“Nếu như ông ta dùng súng của mình để mô phỏng tiếng súng đối phương, lỡ như nhặt được vỏ đạn thì chuyện sẽ rất phiền phức. Vì thế cách tốt nhất chính là khẳng định đối phương có súng.”Giản Tĩnh nói: “Nếu như đối phương có súng, vậy thì khi ông ta giết người nào đó đương nhiên cũng cần phải dùng đến thứ này.”Cuối cùng Fina cũng hiểu: “Ba tôi cầm súng? Vậy tiếng súng…”“Đúng vậy, tiếng súng mà mấy người nghe thấy không phải là của giáo sư Law, mà là của hung thủ.”“Tiếng súng mà chúng tôi nghe thấy…” Bà Law kinh ngạc nói: “Nhưng chẳng phải chỉ có hai vết thương thôi sao?”“Ba vết thương, nhưng đúng là chỉ bắn một phát. Đạn xuyên qua cánh tay của ông ta và ghim thẳng vào tim.” Giản Tĩnh nói: “Điều này cũng có thể giải thích tại sao khẩu súng khác không thiếu đạn, chính là giáo sư Law dùng xong viên này và mang theo đạn dự phòng để giết người.”Trước đó, Giản Tĩnh đã kiểm tra rất kỹ xác của giáo sư, dù tư thể di chuyển rất khó để nhận ra. Nhưng sau khi so sánh cẩn thận, rất dễ phát hiện ba vết thương có thể cùng một đường bắn.Trong phòng vang lên tiếng hít thở khe khẽ, không biết là bùi ngùi hay là thổn thức.Trần nói: “Nếu như là một phát trúng ngay, vậy thì kỹ năng bắn súng của người đó rất tốt.”“Không chỉ là kỹ năng bắn tốt. Dù tối hôm đó có ánh trăng, nhưng cây cối trong khu rừng rậm rạp, chắc chắn ánh sáng có hạn. Nếu như bắn chí mạng trong môi trường như vậy thì cần phải có thiết bị hỗ trợ.”Giản Tĩnh nhìn phóng viên Lê, mỉm cười: “Ví dụ như máy ảnh, ví dụ cụ thể hơn nữa là ống ngắm hồng ngoại trên máy ảnh.”Đặt thiết bị hồng ngoại trên máy ảnh không phải chuyện mới mẻ gì, nhất là để chụp chim trong môi trường tự nhiên. Ngắm bằng thiết bị hồng ngoại có thể giải quyết rất tốt vấn đề tiêu cự dài.Phóng viên Lê nói rằng muốn quay động vật hoang dã nên việc dùng thiết bị hồng ngoại như vậy là điều vô cùng bình thường. Trước đó bọn ngồi thuyền chụp ảnh, cô nhìn thấy một trong những máy ảnh của anh ta có loại tích hợp ống ngắm hồng ngoại.“Tôi nghĩ như vậy có thể giải thích thời điểm giáo sư Law nổ súng.” Cô nói: “Ông ta nhìn thấy laser hồng ngoại nên lập tức nổ súng phản kích, nhưng cùng lúc này viên đạn cũng trúng lồng ngực ông ta.”“Ôi trời ơi!” Fina khẽ kêu lên, đau khổ ôm hai gò má của mình.“Có lẽ hung thủ cũng không ngờ mình lại thành công mỹ mãn như vậy. Anh ta kiểm tra xác giáo sư, phát hiện ra súng và rất nhiều đạn. Thế là anh ta nhanh trí nhét đầy đạn vào súng của mình, cướp súng của giáo sư, tạo hiện trường giả ông ta chết bởi cuộc đọ súng và cũng để che giấu mình.”Giản Tĩnh nói: “Còn về hung khí, tôi nghĩ nó là vũ khí từ điểm quan sát số ba. Như vậy thì phù hợp hơn với giả thuyết rằng có kẻ đột nhập vô tình giết chết giáo sư đúng không? Phóng viên Lê, đây vốn là tin tức anh nói cho mọi người biết mà.” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận