Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 99
“Kẻ thực hiện mượn vận kia là ai?”Sau khi Giản Tĩnh nhận điện thoại của đạo trưởng Hà cứ như uống một cốc nước đá trong tiết trời mấy độ đầu xuân vậy. Toàn thân lạnh toát, sởn hết cả da gà.Cô không nói thêm lời thừa mà lập tức gọi điện thoại cho Trương Tịch, hỏi thẳng cô ta về lai lịch của người đàn ông hỏng mặt.Trương Tịch nói: “Thế buổi thử vai...”“Còn nói lời thừa là chấm hết đấy.” Giản Tĩnh không có tâm trạng cò kè mặc cả với cô ta, mở miệng là uy hiếp luôn.Trương Tịch cân nhắc một phen, không muốn đắc tội với cô, đành nói: “Tôi không biết tên của người đó, nhưng nghe ông Vạn gọi người đó là ‘Đại sư Thiên Tề’.”Đại sư Thiên Tề.Tề Thiên?Giản Tĩnh không tài nào ngờ được manh mối đang điều tra lại xuất hiện bằng phương thức như vậy.Mười năm trước, cũng chính là năm 2010, Tề Thiên bị hỏng mặt, có phải điều ấy có nghĩa là gã ta thật sự đã thay hình đổi dạng, dùng diện mạo mới để sống không?Để tránh rút dây động rừng, Giản Tĩnh không hỏi Trương Tịch phương thức liên hệ với gã ta.Cô truyền đạt lại chuyện này cho cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án Tề Thiên lúc trước, bảo bọn họ đi điều tra thói quen sinh hoạt hàng ngày của Tề Thiên. Nếu gã ta từng sống trong bệnh viện thì có lẽ sẽ tìm được đầu mối gì đó.Làm xong mọi chuyện, Giản Tĩnh do dự không biết có nên liên hệ Tạ Duy không.Mấy hôm nay, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi ngày dâu, tâm trạng của cô rất buồn bực, không tập trung được, bỏ lỡ một điểm đáng ngờ vô cùng quan trọng.Sao Tạ Duy lại biết chuyện mượn vận được chứ?Nếu như có cao nhân khác chỉ điểm, sao anh ta lại xác định được là Thiệu Mông và Đào Đào?Thường thì dù anh ta suy đoán ra hai người kia thông qua tuyến thời gian thì hẳn là chọn một trong hai thôi chứ? Vì sao lại chắc chắn có hai người tham gia mượn vận?Có vấn đề.Giản Tĩnh rất muốn hỏi cho rõ, nhưng trong thâm tâm lại hơi mâu thuẫn đối với chuyện này.Nhưng đã không hiểu ra sao lại không làm trắng ra thì không thuyết phục được chính mình. Cô giả vờ như không có chuyện gì, hỏi xin Biên kịch Hứa số điện thoại của đối phương rồi gọi.‘Tuuu…’Âm thanh kết nối giống như cọng lông mèo lướt qua, khiến người ta muốn hắt hơi.“Alo, xin chào.” Đã thông.“Tạ Duy.” Giản Tĩnh bình tĩnh nói: “Tôi muốn hỏi anh một chuyện.”Đầu dây bên kia là sự im lặng kéo dài.Giản Tĩnh sợ anh ta cúp máy, chần chừ mà nói: “Không phải khuyên anh tự thú đâu.”“Không sao.” Giọng nói của Tạ Duy dịu dàng như một cơn gió: “Cô cứ hỏi đi, chỉ cần tôi biết thì nhất định sẽ nói với cô.”Giản Tĩnh hỏi: “Sao anh biết được là Thiệu Mông và Đào Đào?”“Có người nói cho tôi biết.” Quả nhiên anh ta biết gì đều nói ra hết: “Người kia gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi có muốn biết vì sao mình lại như vậy không. Tôi nói muốn, gã ta lập tức kể chuyện này cho tôi.”“Gã là ai?”Tạ Duy thản nhiên nói: “Gã ta không nói, nhưng nếu tôi đoán không lầm thì hẳn là kẻ đã giúp bọn họ trước đây.”“Anh chắc chứ?” Giản Tĩnh kinh hãi.Tề Thiên làm cái gì vậy, một lần gây án mà từ đầu đến cuối bao gồm cả Thiệu Mông, Đào Đào và Trương Tịch, lại thêm cả Tạ Duy nữa, một mũi tên trúng bốn đích?Cô cảnh giác mười phần: “Người kia lòng dạ độc ác, anh...” Lời đã đến bên miệng lại thay đổi: “Có làm giao dịch gì với gã không?”“Ông ta không đòi hỏi gì từ tôi cả, chỉ nói là không đành lòng để tôi chẳng hay biết gì thôi.” Tạ Duy không ngốc, bình tĩnh nói: “Miễn phí mới là đắt nhất, tôi biết mà.”Giản Tĩnh nhíu mày, hỏi: “Các anh đã gặp mặt bao giờ chưa?”“Chưa, sau khi ông ta gọi điện cho tôi thì tôi chỉ nhận được một kiện hàng, bên trong có một lá bùa, gỡ ra thì phát hiện là túi đựng trùng.” Giọng của Tạ Duy bắt đầu khàn khàn, đầu dây bên kia truyền đến từng tiếng ho húng hắng: “Cô... khụ... cô đừng đi tìm người đó.”Anh ta thoáng bình ổn, nói với giọng rất khàn: “Tôi cũng chỉ vì đến bước đường cùng rồi, nhưng cô thì khác. Cô Giản, đừng đụng tới tên đó, gã quái lạ lắm.”“Tôi biết.”Trước đây Giản Tĩnh cho rằng Tề Thiên chỉ là tên bịp bợm giang hồ với thủ đoạn tàn nhẫn mà thôi. Nhưng sau chuyện của Tạ Duy, cô không thể không thừa nhận rằng đối phương tuyệt đối không đơn giản như vậy.Hoặc là một bậc thầy lừa đảo cao siêu, hoặc là có chút phi thường thật.Cho nên lần này cô chọn giao manh mối cho cảnh sát mà không phải tự mình tra xét.Sóng điện từ ở hai đầu lại yên tĩnh như cũ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.Giản Tĩnh lưỡng lự hồi lâu, đang định tạm biệt thì đột nhiên nghe thấy tiếng hít thở ở đầu dây bên kia trở nên ngắn ngủi và không còn sức lực, mơ hồ kìm nén tiếng rên rỉ, dường như đang phải chịu đau đớn gì đó.Cô bất chợt sinh nghi: “Chẳng phải thân thể của anh đã khá hơn nhiều rồi sao? Tại sao lại bệnh rồi?”“Không cẩn thận mà bị cảm thôi.” Tiếng nói của Tạ Duy yếu hơn nhiều: “Cảm ơn đã quan tâm.”“Sao không đi bệnh viện?” Cô hỏi.Anh ta than khẽ, chậm rãi nói: “Tôi đang ở bệnh viện đây.”“Nói dối.” Anh ta không nói dối thì còn đỡ, nói như vậy thì Giản Tĩnh lại càng cảm thấy sai sai: “Anh đang ở đâu, có tiện để tôi sang một lát không?”Tạ Duy bật cười, dáng vẻ dường như rất bất đắc dĩ: “Tại sao cô lại nhạy bén như vậy chứ?”“Rốt cuộc thì anh bị sao thế?” Lông mày của Giản Tĩnh nhíu chặt.Tạ Duy nói: “Không sao thật mà, chẳng qua là chỗ tôi sống có rất nhiều phóng viên nên bây giờ không tiện tới thôi.”Không, anh ta đang nói dối.Giản Tĩnh ngẫm nghĩ, không trực tiếp vạch trần, thử thăm dò mà hỏi: “Tôi qua đưa ít thuốc cho anh nhé. Anh đang ở đâu thế?”Tiếng hít thở bên kia thoáng khựng lại.“Tại sao?” Anh ta hỏi: “Cô phải cực kỳ ghét người như tôi mới phải, quan tâm tôi làm gì chứ?”Giản Tĩnh ngừng một lát, dùng câu hỏi thay cho lời đáp: “Anh không muốn tôi đến sao?”Anh ta bật cười, lại bị hụt hơi, ho mấy tiếng mới nói: “Không, tôi muốn cô tới, xin hãy đến đi.”Tạ Duy nói địa chỉ nhà mình, chỉ là một khu phố bình thường.Giản Tĩnh lập tức mặc thêm áo khoác ngoài, cầm lấy chìa khóa xe rồi đi.May mà bây giờ đã là hơn mười giờ đêm, dòng xe cộ trên đường không nhiều, cô phóng hết tốc độ, cuối cùng cũng tìm được nhà của Tạ Duy sau nửa tiếng.Khu phố bình thường, khách trọ bình thường, ở cửa chỉ có những người bán hàng rong bày chợ đêm chứ không có phóng viên nào cả. Cô chạy nhanh đến tòa nhà tương ứng, thang máy chậm chạp mãi không chịu xuống, dứt khoát chuyển sang cầu thang bộ.Một cảm giác lo lắng vô hình không ngừng thúc giục cô, khiến cô một mạch vọt lên tầng mười hai, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.‘Cốc cốc cốc.’Cô gõ cửa một cách gấp gáp.Cửa mở.Dưới ánh đèn lờ mờ, Tạ Duy xuất hiện như một hồn ma, sắc mặt trắng bệch, toàn thân được bao phủ bởi hắc ám dày đặc: “Mời vào.”Vào tới nơi, Giản Tĩnh mới phát hiện thật ra trong phòng có bật vài bóng đèn, nhưng dường như những bóng đèn này đã lâu chưa được lau chùi, mặt ngoài bị phủ bởi một lớp bụi, ánh sáng không tài nào xuyên qua được.“Anh không sao chứ?” Cô ngập ngừng hỏi thăm.Trên mặt Tạ Duy hiện lên một tầng hôi bại kỳ dị, nhưng đôi mắt còn sáng ngời hơn mọi ngày: “Tôi rất vui vì cô nguyện ý đến.”Linh cảm xấu trong lòng Giản Tĩnh càng tăng thêm, dò xét hỏi: “Chúng ta đi bệnh viện được không?”“Mời ngồi, trong nhà không có gì cả đâu.” Tạ Duy rót cốc nước ấm cho cô, nhưng còn chưa kịp đặt lên bàn thì vẻ mặt chợt vặn vẹo đau đớn, chiếc cốc cũng không được cầm chắc mà rơi vỡ tan tành.Lần này Giản Tĩnh chắc chắn anh ta đã xảy ra chuyện, không nói hai lời đỡ lấy anh ta: “Đi bệnh viện với tôi.”“Không.” Tạ Duy khụy một chân xuống đất, há miệng thở dốc: “Tĩnh Tĩnh, em hãy nghe tôi nói.”Anh ta nắm chặt lấy tay của cô, hết sức bình tĩnh mà mở miệng: “Đây là lựa chọn của tôi, tôi đã... không còn cách nào khác nữa rồi.”Giản Tĩnh nói: “Anh đang nói linh tinh gì thế.”“Hai hôm nay, tôi đã đọc xong ‘Bác sĩ ác quỷ’.” Anh ta trả lời chẳng liên quan đến câu hỏi: “Người thợ săn dưới ngòi bút của em vẫn đang cố gắng vật lộn với con quái vật trong lòng anh ta, nhưng tôi... đã thua.”Tạ Duy nhắm mắt, lại nhìn thấy những bóng đen ở khắp mọi nơi, chúng nó ngồi chồm hổm mà canh giữ ở trong các ngóc ngách, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị kéo anh ta xuống vực sâu: “Tôi đã biến thành một con quái vật rồi.”Giản Tĩnh lập tức buồn bã.Vốn là người tốt, cớ sao lại lầm đường lạc lối.“Anh có thể dùng cách khác để chuộc tội mà.” Cô hít một hơi thật sâu, thử khuyên bảo: “Tự thú có thể được xử nhẹ, hơn nữa, anh còn có tiền sử bệnh tâm thần...”Mấy hôm nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều, mặc dù không đành lòng với cảnh ngộ của anh ta, nhưng vẫn hy vọng anh ta có thể đầu thú. Đối mặt với hành vi phạm tội, trốn chạy được một thời gian nhưng không tránh được cả đời.Nửa đời sau gánh tội ác trên lưng chưa chắc đã sống thoải mái hơn so với đối mặt với quan toà.Tuy nhiên cô không thể ngờ được, đúng là anh ta mang tội mà sống bất an, nhưng lại đi đến bước đường này.“Không.” Anh ta cười, nói một cách khó khăn nhưng lại khẩn thiết: “Tôi thà dùng mạng để bồi thường chứ không muốn bị coi như tội phạm giết người. Tôi không thể để lại vết nhơ cho thầy và mẹ mình, còn cả những người đã luôn bảo vệ tôi nữa.”Giản Tĩnh ngừng lại một lúc lâu, khó khăn lắm mới nói: “Thiệu Mông... không đáng để anh phải một mạng đổi một mạng.”“Có lẽ vậy, nhưng mà, mũi tên đã bắn đi thì không thể quay lại được nữa rồi, có thể làm gì được đây?” Tạ Duy ngồi trên trên sàn nhà lạnh lẽo, dựa lưng vào tường, lồng ngực phập phồng kịch liệt, giọng nói khàn hơn trước, như tiếng giấy nhám ma sát, cực kỳ khó nghe: “Tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu nghĩ sai rồi thì sao đây?”Hai ngày nay, rất nhiều lời mời mà trước kia khó với tới được lại ùn ùn kéo đến. Tạ Duy không phải là thánh, anh ta cũng đã từng nghĩ đến việc quên hết mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu, đoạt lại những thứ mà vốn dĩ mình nên có.Tuy vậy, trọng lượng của mạng người nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh ta, ép anh ta tới nỗi không thở nổi.Trước khi giết người, anh ta vẫn luôn nghĩ, lỡ như vụ mượn vận là thật thì sao đây? Suy nghĩ này cứ thế giày vò anh ta, thúc ép anh ta phải báo thù vì bản thân mình, trút hết đi nỗi đau đớn và sự căm phẫn của mười năm qua.Nhưng sau khi người đó chết, suy nghĩ hoàn toàn trái ngược lại bắt đầu nảy sinh.Nếu như không phải thì sao?Nếu gã kia là một tên lừa đảo, chỉ là do mình vận đen chứ không liên quan gì đến những người khác thì nên làm gì đây? Trong giới cũng không phải là không có người như vậy, say mê nghề diễn cả đời, cuối cùng khi về già vẫn chỉ là người qua đường mà thôi.Ai có thể bảo đảm là Tạ Duy anh ta không phải thế?“Lỡ người tôi giết lại là một người vô tội thì sao đây? Lùi một vạn bước mà nói, dù là anh ta có tội, có lẽ tôi cũng không nên giết anh ta...” Tạ Duy tựa như đang giải thích với Giản Tĩnh, cũng tựa như đang lẩm bẩm tự nhủ: “Em nói rất đúng, tôi không nên làm như vậy.”Cổ họng của Giản Tĩnh nghẹn lại, xót xa vô cùng.Từ thiên đường đến địa ngục cũng chỉ khác nhau ở một ý niệm mà thôi.Một khi đã phạm phải nghiệp chướng thì không còn con đường để quay đầu nữa rồi.“Tôi là một kẻ hèn nhát, trước đây bởi vì thất bại mà hận người khác, bây giờ lại bởi thế mà hối hận, thật là nực cười.” Tạ Duy thở dài, chậm rãi nói: “Nếu có thể bắt đầu lại, tôi...”Tầm mắt của anh ta đặt lên người cô, từ từ trở nên dịu dàng: “Tôi hy vọng có thể giống như em vậy.”Giản Tĩnh vừa ngạc nhiên lại vừa khó hiểu: “Giống tôi?”“Đúng vậy.” Anh ta nở nụ cười, giữa đôi lông mày hàm chứa sự bi thương nhàn nhạt: “Làm một người ở trong nghịch cảnh cũng sẽ không làm hại đến người khác, một người có nguyên tắc có dũng khí, một... người tốt.”Một người bị vây trong bóng tối thì bao giờ cũng sẽ bị ánh sáng thu hút, một người thiếu dũng khí cũng sẽ hướng tới người luôn giữ vững nguyên tắc.Song, cô lại né tránh ánh mắt của anh ta: “Tôi cũng không phải người như vậy đâu.”“Em chất vấn ông chủ Vạn ngay ở bên ngoài chỗ chúng tôi.” Khóe môi của anh ta nhếch lên thành nụ cười: “Tôi nghe được cả rồi.”“Điều đó cũng không nói lên được gì cả.” Giản Tĩnh mím môi, quay mặt lại nhìn anh ta: “Cuộc đời không thể làm lại được, nhưng có thể tiếp tục được, miễn là còn sống thì cái gì cũng có khả năng mà. Tạ Duy, anh đừng buông bỏ, đến bệnh viện với tôi đi.”Tạ Duy nhìn cô chăm chú, không chớp mắt chút nào, nhưng vẻ mặt lại không hề thả lỏng.“Được rồi, dù cho anh có đồng ý hay không thì tôi cũng không thể nhìn anh làm chuyện ngốc nghếch được.” Giản Tĩnh từ bỏ khuyên suông ngoài miệng, lôi điện thoại ra gọi 120.Tạ Duy duỗi tay đè lại: “Đợi một chút.” Anh ta đứng dậy, nói với cô: “Tôi có chuyện muốn nói với em, sau khi nghe xong em lại quyết định xem nên làm gì, được không?”Giản Tĩnh do dự một lát, để điện thoại xuống: “Được rồi, anh nói đi.”Anh ta hít một hơi thật sâu, dường như tích góp hết tất cả sức lực, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.Giản Tĩnh biết anh ta hít thở không thông, nghiêng mặt qua, nín thở nghe. Tuy nhiên anh ta không nói gì cả mà chỉ cúi đầu, đôi môi khô khốc dán lên làn da bên má cô.Tựa như hôn lên một đóa hoa tươi.Cô lập tức hoảng hốt, kinh ngạc mà nhìn về phía anh ta.“Tĩnh Tĩnh, tội ác mà pháp luật không thể xét xử được thì nên để vận mệnh kết thúc.” Tạ Duy nhẹ nhàng hỏi: “Không phải rất tốt sao?”Tầm mắt của Giản Tĩnh dần dần nhòe đi: “Tôi đã từng tự sát rồi, anh sẽ phải hối hận đấy.”“Tôi không hối hận.” Anh ta khép mắt lại, vô cùng mệt mỏi: “Cảm ơn.”Giết người thì đền mạng, nhân quả báo ứng.‘Đã mười năm rồi, tôi mệt mỏi quá, cứ kết thúc như vậy đi.’Anh ta thả lỏng cơ thể, ngã xuống vực sâu vô tận.Ngày 10 tháng 2 năm 2021, Tạ Duy tái phát bệnh trầm cảm, uống thuốc độc tự sát ở trong nhà.[Tên nhiệm vụ: Bí ẩn trộm vận đổi mệnh (đã hoàn thành)][Phần thưởng của nhiệm vụ: 20 điểm giá trị dũng khí cơ bản, 20 điểm giá trị điểm cống hiến đặc biệt (hung thủ thẳng thắn thừa nhận tội ác, phá vỡ âm mưu của Tề Thiên)][Ghi chú: Giá trị dũng khí có thể dùng để rút thẻ ‘thường’, mỗi lần tốn 5 điểm; Điểm cống hiến có thể dùng để rút thẻ ‘đặc biệt’, mỗi lần tốn 10 điểm][Sảnh giới hạn đã mở, có bắt đầu rút thẻ không][Đang rút thẻ giới hạn][Rút xong][Tên: Thẻ trạng thái - Kỹ thuật diễn (đã trói chặt)][Nội dung mô tả: Có được kỹ thuật diễn xuất thần nhập hóa, tuyệt đối không bị người khác nhìn thấu][Ghi chú: Thẻ giới hạn đặc biệt, đã buộc định ký chủ, không thể tiêu hủy, không thể chuyển nhượng, không hạn chế số lần sử dụng]
Bạn cần đăng nhập để bình luận