Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 358
Ba tháng tuyên truyền, một tuần chiêu sinh. Tổ sản xuất chia nhân lực làm ba, cuối tháng Mười sẽ công bố danh sách khách quý khu vực Châu Á.Nhật Bản: Kumiko Terauchi (Nữ diễn viên nổi tiếng, nhà vô địch cuộc thi Karate), Kojima Shibu (Họa sĩ truyện tranh suy luận, tác phẩm tiêu biểu [Tiểu thuyết trinh thám của Kasuga]), Hiroto Ishikawa (Diễn viên kịch ngắn nổi tiếng).Hàn Quốc: Park Min Chul (Phóng viên truyền hình, người nổi tiếng trên mạng xã hội), Liễu Tú Trí (Trưởng nhóm nhạc nam thần tượng, người nổi tiếng số 1 châu Á, nam ca sĩ hiện tượng), Kim Lan Nhi (Con gái nhà giàu, nữ diễn viên tân binh, du học Hoa Kỳ).Thái Lan: Lynnell (Chuyển giới, Ca sĩ, Diễn viên)Ấn Độ: Raj Sharma (Sinh viên đại học Yale, người nổi tiếng trên YouTube, sinh viên y khoa).Singapore: Lee Conner (Diễn viên châu Á, gương mặt thường thấy trong phim truyền hình Mỹ).Nga: Andre (Vận động viên, nhà vô địch Olympic bắn súng), Valerie (vũ công ba lê).Trung Quốc: Giản Tĩnh (Nhà văn), Giang Bạch Diễm (Diễn Viên), Chương Tuyết Nhi (Người mẫu), Võ Liệt (Diễn viên võ thuật nổi tiếng, nhà chỉ đạo võ thuật, đang làm việc tại Hollywood).Tổng cộng mười lăm người.Trong nước được phen xôn xao.‘Không biết phải nói gì.’‘Quả nhiên, nhiều nhất vẫn là diễn viên minh tinh, rõ là một tiết mục giải trí.’‘Không biết nên nói gì, gương mặt xa lạ mọi người không biết như nào thì thôi đi, nhưng toàn một đống minh tinh thế này, có suy luận được không đấy?’‘Tổ sản xuất chọn người như thế nào vậy? Quán quân [Thử thách mạnh nhất] sao lại không được mời? Hạ đo ván hết luôn!’‘Cứ thấy là lạ, nhưng không tả được.’‘Sao lại có hai Lông Gấu? Phân chia theo tỉ lệ gì vậy?’‘Rối loạn căng thẳng sau sang chấn của Trung Quốc, Nga và Mỹ chưa tốt thôi.’‘Chỉ có thể nói chưa có đồng tính là chưa đủ.’‘Nhưng có người chuyển giới kìa.’‘Miễn bình luận, cứ làm đi.’‘Tiểu Bạch thì tôi không nói, tốt xấu gì cũng từng đạt giải ảnh đế, còn Chương Tuyết Nhi là cái gì? Còn không phải siêu mẫu nữa!’Tóm lại, một viên đá đã làm dấy lên hàng nghìn cơn sóng.Không riêng thảo luận trong nước, ở nước ngoài cũng bàn tán ầm ĩ với chuyện này, rất nhiều người phản đối, cho rằng khách mời này không thể đại diện cho sức mạnh của đất nước họ.Diễn viên, ngôi sao ca nhạc, người nổi tiếng trên mạng… Đây đều là dưới cái nhìn của đông đảo quần chúng, phương diện trí tuệ không đủ đại diện cho ngành nghề.Đối với việc này, tổ chương trình cho biết, chương trình [Vua trinh thám] là một chương trình truyền hình thực tế, không phải Olympic toán học, cũng không phải cuộc thi tuyển chọn nhân tài đứng đầu.Điều bọn họ cân nhắc đến là tính giải trí và tính thưởng thức, chứ không phải là tính chuyên nghiệp và so tài.Nếu mọi người đều theo đuổi điều này, tại sao không tham gia các lớp học trực tuyến? Lớp học mở ở Harvard và MIT không chuyên nghiệp sao? Bạn xem các bộ phim truyền hình địa phương của chúng tôi, chúng tôi cũng mời những người nổi tiếng, người dẫn chương trình, ca sĩ, cũng không có gì thiên vị mà.Giản Tĩnh: ‘Có quỷ mới tin mấy người.’Mấy người có kịch bản, cơ mà là kịch bản địa phương.Nhưng cho dù nói như thế nào, làm một chương trình truyền hình thực tế, người ta muốn mời ai thì mời người đó, dù có bày trò cũng không có cách nào trách mắng.Điều làm cô tò mò là vì sao trong đây có Giang Bạch Diễm nữa.Cô điện thoại hỏi.Giang Bạch Diễm: “Tôi không biết mà, bọn họ mời tôi thì tôi tham gia.”“Bài kiểm tra của cậu là gì?”“Cùng mọi người đến gây chuyện.” Cậu ấy thành thật trả lời.Giản Tĩnh: “…” Biết ngay bọn họ hành tôi.“Những người khác thì sao?”“Chương Tuyết Nhi có quen biết, cô ta là người phát ngôn đại diện của XX, có quan hệ rất tốt với đội sản xuất.” Giang Bạch Diễm vĩnh viễn không làm người ta thất vọng, tin tức cực kì nhanh nhạy: “Thầy Vũ là tổ chương trình chọn, bọn họ cần một gương mặt nước ngoài quen thuộc, nhìn là có thể lập tức nghĩ đến Trung Quốc.”Cậu ấy phân tích: “Tĩnh Tĩnh, sự nổi tiếng của chị rất cao, lại có dính dáng đến trinh thám, bọn họ nhất định mời chị, vậy còn sót lại chắc chắn là nghệ sĩ nổi tiếng. Đã có hai nữ, người cuối cùng nhất định sẽ là nam.”Tổ chương trình sàng lọc rất khắt khe. Đầu tiên là phải có danh tiếng, ít nhất là hạng nổi tiếng trong nước, sau đó nếu như nổi tiếng một chút ở quốc tế thì tốt hơn.Mà [Đứa trẻ chơi trốn tìm] của Giang Bạch Diễm đã giành được giải thưởng quốc tế, [Hoa hồng hoàng kim] cũng có doanh thu phòng vé khá ở nước ngoài, các điều kiện đều đã được đáp ứng.“Tôi biết mấy đồng nghiệp đều được mời, nhưng bọn họ có người thì không rảnh, có người thì không vượt qua được kiểm tra.”Mọi người đều biết lịch trình của nghệ sĩ lớn đều rất kín, lời mời không ngừng, xếp hàng tới nửa năm sau cũng là chuyện bình thường, nhưng [Vua trinh thám] mới loan tin ba tháng trước.Hơn nữa có mấy nghệ sĩ có tiếng tăm, lưu lượng cao, nhưng về mặt trí tuệ thì tương đối bình thường, đoàn đội cũng không thể tự đập vỡ bảng hiệu của mình. Nhất là chương trình truyền hình thực tế lần này có khách mời có quốc tịch phức tạp, toàn bộ hành trình cần đối thoại bằng tiếng Anh, lập tức đánh rớt một nhóm người đến nhìn mặt chữ cũng không hiểu.Tổng hợp lại từ những điều trên, quay xong phim chiến tranh tình báo thì không sắp xếp công việc cho mình, độ nổi tiếng không tệ, tiếng Anh cũng khá ổn, Giang Bạch Diễm tự nhiên thuận lợi được tham gia.“Tĩnh Tĩnh, có phải chị không muốn nhìn thấy tôi không?” Cậu ấy giải thích xong thì thảm thương kể khổ: “Gần đây chị đều không để ý đến tôi.”Giản Tĩnh: “Có à?”“Có.” Cậu ấy khẳng định: “Tôi biết vụ án trước đó khiến chị không vui, nhưng đó cũng không phải do tôi làm, tôi cũng không biết bọn họ phát rồ đến vậy mà.”Giản Tĩnh không nhịn được nói: “Đây không phải là vấn đề hài lòng hay không, là ô nhiễm tinh thần.”“Cho nên chị mới giận chó đánh mèo.”“Không được à?” Cô trừng mắt nói.Giang Bạch Diễm sợ hãi: “Được, được hết, lỗi của tôi. Xin hãy trút hết lửa giận lên tấm thân nhỏ bé đáng thương của tôi đi, tôi sẽ không phản kháng.”Giản Tĩnh: “…”“Hẹn gặp lại trên du thuyền.” Cô lắc lắc đầu, bỏ đi hình ảnh kì quái trong đầu, dứt khoát cúp điện thoại.Thời gian quay [Vua trinh thám] khu vực Châu Á là từ mười bốn tháng mười một đến hai mươi tháng mười một, trong vòng một tuần.Giản Tĩnh thở phào, trong thời gian ghi hình không được sử dụng thiết bị truyền tin, lỡ mất dịp mười một tháng mười một coi như toang. Căn nhà nhỏ của cô sắp hoàn thành, còn một đống chuyển phát nhanh đang chờ lấy.Một ngày trước khi lên đường, Khang Mộ Thành đến nhà cô chuẩn bị dẫn Kỵ Sĩ đi.“Thật sự không cần anh đi cùng em à?” Anh hỏi.Giản Tĩnh nói: “Anh yên tâm xem trực tiếp là được. Đi quay chương trình mà thôi, có gì nguy hiểm đâu.”Khang Mộ Thành bình tĩnh nói: “Câu này làm cho anh cảm thấy đặc biệt nguy hiểm.”Giản Tĩnh: “…”“Tiết mục ghi hình bảy ngày, thời gian trực tiếp là ba ngày hai đêm, mỗi ngày ít nhất mười tiếng.” Anh đối chiếu xem xét nội dung trên hợp đồng, lông mày nhíu chặt lại: “Nói cách khác, trừ lúc đi ngủ, mỗi giờ mỗi phút đều có người đang nhìn em, không có việc gì chứ?”Giản Tĩnh nhún nhún vai: “Ba ngày chắc vẫn ổn.”Khang Mộ Thành thở dài, đáy lòng lại nổi lên sự sầu lo mơ hồ. Loại cảm giác này giống như một buổi chiều nào đó quên ăn cơm chiều, bỗng nhiên uống sạch một ly cà phê đặc, dạ dày bị kích thích ngọ nguậy, một cảm giác thiêu đốt chậm chạp hiện lên.Nhưng anh không hề nói gì, bởi vì nói cũng không không có gì thay đổi, đành phải đưa tay sờ sờ đầu cô.Cô quay đầu sang một bên, những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng áp vào lòng bàn tay anh.Anh cảm thấy hơi vui mừng, cảm xúc không thể làm gì lúc nãy biến mất trong phút chốc.“Nhớ kỹ lời anh đã nói với em.” Khang Mộ Thành nói: “Một giây cũng đủ làm anh hài lòng.”“Không có khoa trương như vậy mà.” Cô cười: “Yên tâm đi, Tổng Giám Đốc Khang.”Anh nhìn về phía cô.Giản Tĩnh thở dài rõ to, nắm chặt tay anh: “Yên tâm đi, Mộ Thành.”Cuối cùng Khang Mộ Thành cũng mỉm cười, nhưng vẫn không yên lòng, nhất định phải dặn dò cô: “Có việc thì cứ liên hệ anh bất cứ lúc nào, coi như không thắng cũng không sao, an toàn của em là quan trọng nhất.”“Được.”“Đừng để bản thân bị ức hiếp.” Anh nói: “Nếu như bọn họ đưa ra điều kiện không hợp lý, lập tức gọi điện thoại cho anh, cùng lắm thì thưa kiện.”“Rõ.”Khang Mộ Thành nhìn hai bên một chút, lại nói: “Quần áo đầy đủ chưa? Muốn mang mấy món châu báu đi không?”Giản Tĩnh: “Đủ rồi, em mang theo hành lý mười ngày.”Khang Mộ Thành: “Ngày mai anh đưa em ra sân bay.”“Anh vẫn nên dẫn chó của em về nhà đi.” Giản Tĩnh không chịu nổi, đẩy anh đi: “Em muốn đi ngủ, ngày mai phải dậy sớm.”Lúc này Khang Mộ Thành mới nuốt câu nói tiếp theo lại.“Đi thôi đi thôi, đừng lo lắng, nhớ xem trực tiếp.” Cô đe dọa: “Nếu anh không xem, sau này em sẽ không để ý đến anh nữa.”Anh buồn cười: “Xem, nhất định xem.”“Ngủ ngon.”“Ngủ ngon.”Một đêm này, Giản Tĩnh ngủ ngon giấc.Hôm sau bắt đầu ghi hình.Thật ra nội dung ngày thứ nhất là nhân vật lên sàn, trên đường đi tâm sự cách nhìn đối với chương trình, có lòng tin hay không, có chờ mong hay không vân vân. Hậu kỳ sẽ thêm giới thiệu vắn tắt về nhân vật, để khán giả dễ nhận mặt.Muốn khen cũng chẳng có gì để khen, ngoại trừ phương tiện giao thông là máy bay trực thăng.Quả là đoàn đội giàu có chơi lớn, không thiếu tài trợ, vừa ra trận đã tạo nên một bút tích lớn, máy bay trực thăng tập hợp.Giản Tĩnh trải qua gần một giờ bay, máy bay đáp xuống trên du thuyền có sức chứa hơn năm trăm người, trình độ xa hoa vượt quá sức tưởng tượng.Nghe nói du thuyền này đã tiếp đãi rất nhiều người nổi tiếng và chính khách, thậm chí từng tổ chức các bữa tiệc giảng hòa.Đây là do cư dân mạng Hàn Quốc vạch trần, thật giả chưa biết, nhưng Giản Tĩnh cảm thấy không chừng là thật, bởi vì chiếc du thuyền này xa xỉ hơn gấp n lần so với chiếc lần trước cô đi tham gia hội đấu giá.Ngẫm lại cũng đúng, kia là Tử Thử thuê, còn đây là tài sản riêng của chủ tập đoàn lớn, đương nhiên làm sao có thể xa hoa lãng phí bằng.Phòng cho khách cực kỳ rộng rãi, có thể nhìn ra mặt biển xanh thẫm xa xa, phòng vệ sinh mười mấy mét vuông, có thể vừa ngâm trong bồn, vừa xem ti vi thưởng thức biển cả.Vật dụng trên giường tất cả đều mới, được làm từ tơ tằm, tùy tiện lấy một bình rượu trong tủ cũng có giá trị hơn một vạn.Giản Tĩnh: “…”Cảm giác đi nhầm sang chương trình giải trí.Nhưng đây đúng là [Vua trinh thám].Sau khi sắp xếp xong, mười lăm vị khách quý có thời gian một ngày để làm quen với nhau. Bạn có thể lựa chọn nói chuyện với những người khác, quan sát tính tình của người kia, cũng có thể đơn độc một mình, ai cũng lờ đi, giữ lại cảm giác thần bí.Như vậy, chuyện làm càng nhiều, càng có nhiều tài liệu, tỉ lệ xuất hiện dưới ống kính càng cao.Giản Tĩnh quyết định đi nằm một chút.Hai giờ chiều, Giang Bạch Diễm đến, đi tới lên tiếng chào.Ba giờ chiều, Chương Tuyết Nhi đến, cũng trò chuyện với cô hai câu.Năm giờ chiều, Võ Liệt tới tìm cô, để làm quen nhận mặt.Tóm lại mọi người kết hợp rất rõ ràng.Sáng ngày hôm sau, mười lăm vị khách quý lần đầu tiên xuất hiện cùng nhau.Giản Tĩnh gặp được nhóm đối thủ cạnh tranh lần này, bởi vì nhiều người, tình huống phức tạp, tạm thời không giới thiệu nhiều. Tóm lại mọi người đều lễ độ gật đầu chào nhau rồi ngồi vây quanh bàn dài trong phòng ăn.Người dẫn chương trình tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình Daniel, hoan nghênh mọi đến với [Vua trinh thám].Tiếng vỗ tay.Daniel lần lượt giới thiệu thân phận mỗi vị khách quý.Nói xong một người, người đó sẽ đứng dậy, cúi đầu, cũng bày tỏ loại cảm nghĩ như ‘Thật vui khi được tham gia chương trình, nhất định tôi sẽ thắng’.Đến lượt Giản Tĩnh.“Giản Tĩnh, nhà văn nổi tiếng Trung Quốc, tác phẩm tiêu biểu [Bác sĩ ác quỷ], [Đứa trẻ chơi trốn tìm], [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ].” Daniel giới thiệu đơn giản rõ ràng: “Hoan nghênh Giản, cô có gì muốn nói với mọi người không?”Giản Tĩnh đứng dậy nhìn xung quanh, mỉm cười: “Mặc dù tôi chỉ là một tiểu thuyết gia, nghề nghiệp cũng không phải là thám tử, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức, cảm ơn.”Giang Bạch Diễm ra sức vỗ tay.Chương Tuyết Nhi và Võ Liệt vỗ tay cổ vũ.Người Nhật Bản và người Hàn Quốc vỗ tay qua loa.Người Thái Lan, Ấn Độ, Singapore, Nga vỗ tay thường thường không có gì lạ.Giới thiệu hết một vòng, Daniel đi vào chủ đề chính: “Như vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu vào bước rút chọn nhân vật. Mọi người có thấy hai ống thẻ bên tay tôi không? Nam ở bên trái nữ ở bên phải, mời rút ra con số của các vị.”Nhóm khách quý dựa theo thứ tự bảng chữ cái từ ký tự đầu của họ mình.Giản Tĩnh rút được số 4, một số thích hợp.“Mời mọi người dựa theo mã số của mình, đi vào gian phòng ở tầng 7, tin tức về thân phận của mọi người ở đó.” Trên môi Daniel nở ra nụ cười thần bí: “Lần sau lúc gặp mặt, chuyện xưa sẽ chính thức bắt đầu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận