Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 261

Chương 261

Vì số người có hạn mà lại cần thay nhau luân phiên, Tina không thể bố trí người cho cả hai phòng bảo hiểm. Chỉ đành lựa chọn loại bỏ tấm ngăn giữa các hành lang và lối đi bị đóng. Ban đầu, đây vốn là một tấm ngăn tạm thời được thêm vào để tạo sự riêng tư mà thôi.Như vậy, ba phòng bảo hiểm dùng chung hai lối đi. Cô sắp xếp hai người mỗi lối, thay nhau canh gác 24 giờ/ngày.Bốn vệ sĩ này tạm gọi là CDEF.Vị trí của họ như hình sau....[Sảnh lớn]......Lối...[Nhà vệ sinh]...... Đường... Lối đi .......[Phòng chờ]...C ......... Hành lang... D ......[Phòng 3]... [Phòng 2]... [Phòng 1]......E... lối đi đóng kín... F......[Phòng đấu giá]...Theo thứ tự được điểm tên, CDEF lần lượt kể lại sự việc đã xảy ra.C nói: "Tôi nhớ lúc đó tôi đang nghịch điện thoại, hừm, nửa đêm không có người nào, dùng điện thoại chơi game chắc cũng không quá đáng nhỉ? Đúng lúc đó, tôi bỗng ngửi thấy mùi lạ. Lúc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy rất nhiều khói trắng, tôi đoán là cháy nên định đi qua xem xét, nhưng đầu lại cảm thấy choáng váng, sau đó không biết gì nữa."D nói: “Lúc đó đã khuya lắm rồi, tôi buồn ngủ quá, thấy hình như ở phòng chờ có thứ gì đó quơ qua quơ lại nên định đi xem, sau đó thì không nhớ gì nữa cả.”E nói: "Tôi nghe F bảo ở đằng kia có tiếng động nên đi xem thử, vừa vào phòng bảo hiểm thì đã ngửi thấy mùi gì đó, đầu óc thoáng cái trở nên choáng váng, vừa quay đầu thì người đã nằm trên mặt đất rồi."F nói: "Tôi nghe thấy ở đằng kia có tiếng động, bịch một cái rồi cùng E qua xem thử, kết quả cũng bị khói làm hôn mê."Giản Tĩnh hỏi: "Mấy anh có nhìn thấy người nào không?"E nói: "Rất mờ ảo, hình như tôi nhìn thấy một cái bóng, nhưng không nhìn rõ, cũng không nhớ rõ."Hay lắm, chẳng có manh mối nào cả.Nhìn lại màn hình giám sát, camera hoạt động rất tốt, tiếc là trên ống kính bị kẻ khác dán vật gì vào nên không thể quay được gì hết.Lúc cô đang đau đầu thì những người khách khác cũng nghe tin mà đến.Vậy mà Tuất Cẩu lại là người đến đầu tiên, dưới ánh đèn, đôi dép được khảm bằng kim cương giả cực kỳ chói mắt: "Oh my god, bị mất thứ gì à?"Giản Tĩnh nhìn thẳng vào mặt cô ta: "Số 2.""Ôi! Không!" Thoáng cái, khuôn mặt Tuất Cẩu trắng bệch ra, thốt: "Là kẻ nào làm?"“Tôi không biết.” Giản Tĩnh hỏi ngược lại: “Không phải cô mua số 3 à?"“À, đúng thế, nhưng dù thế nào thì hôm nay số 2 đã bị trộm, lần sau có thể sẽ là thứ khác lắm chứ.” Tuất Cẩu mất tự nhiên nói: “Cây violon của tôi không thể bị trộm được.”"Cái gì? Đầu Đồng bị trộm à?" Thân Hầu cũng chạy hồng hộc tới nói.Sắc mặt ông cụ vừa vàng vừa trắng bệch như bị bệnh nặng: "Kẻ nào trộm? Cô lập tức kiểm tra ngay đi, bắt lấy tên khốn kiếp đó cho tôi!"Giản Tĩnh vội vàng kêu ông ta ngồi xuống: "Bình tĩnh, đừng nóng vội, dù là người hay Đầu Đồng thì nhất định đều phải ở trên thuyền."Bấy giờ Thân Hầu mới tỉnh táo lại đôi chút, thở hổn hển nhìn xung quanh.Sau đó, những người khác lục tục chạy đến, tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên và lo lắng khi Đầu Đồng bị trộm.Sắc mặt Vị Dương nặng nề: "Đây không phải là trộm, mà là cướp một cách trắng trợn, nhất định phải tìm ra kẻ đó."Sửu Ngưu cau mày: "Là kẻ giết người kia đã làm ư?"Dần Hổ lại quan tâm: "Vậy vật đó còn trên thuyền không?"“Chắc chắn là còn ở đây, chẳng lẽ lại bị ném xuống biển?” Ngọ Mã nói rồi dừng một chút, cười khan: “Chắc không phải bị ném xuống biển thật đâu đấy nhỉ?"Dậu Kê chậm rãi phân tích: "Đầu Đồng không liên quan gì đến vụ án giết người. Chắc là có kẻ lợi dụng lúc chạy nhà đi hôi của thôi. Nếu là vì mưu lợi thì nhất định vật đó vẫn phải ở trên thuyền."Hợi Trư nhàm chán nói: "Đừng nói là vật này có hay không, muốn thì cứ tìm. Có điều phải cảnh cáo trước, không có chứng cứ thì không thể lục soát phòng của chúng tôi, mà cũng không cần phải lục soát, tất cả mọi người đều là người có địa vị thân phận, có địa vị, ai lại đi làm cái trò này?"Giản Tĩnh khó có một lần đồng ý: "Khói mê không phải ai cũng có được, nhất định là đối phương đã có chuẩn bị trước khi đến."“Khụ khụ.” Tị Xà thoạt trông như sắp chết, còn không bằng ông cụ Thân Hầu. “Cũng may chỉ là mất đồ, người không làm sao, khụ khụ, không có việc gì.”Sắc mặt Thần Long lạnh lùng, nghiêm nghị, làn da anh ta trắng, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh, đúng là có vài phần giống người đàn ông làm từ băng. Đôi mắt sắc bén dò xét mọi người, cuối cùng rơi xuống đầu Tina: "Nếu không thể tìm thấy thì mọi người định sẽ làm gì?"Tina bối rối, úp mở nói: "Cái này, cái này phải đợi ông Cổ tới..."“Anh gây khó dễ cho trợ lý thì có ích lợi gì?” Giản Tĩnh ngắt lời anh ta: “Cô ấy không làm chủ được.”“Thứ cho tôi được nói thẳng, với tư cách là người điều tra được ban tổ chức giao phó thì cô đây cũng nên chịu phần nào trách nhiệm về những chuyện xảy ra này." Thần Long lạnh lùng nói."Trong khi điều tra, anh đã từ chối trả lời ba câu hỏi, hiện tại lại nhảy ra nói tôi làm không tốt? Tôi cũng thấy rất kỳ lạ, anh lấy tư cách gì chỉ trích tôi?" Giản Tĩnh từ tốn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ là chủ nhân của đồ sưu tầm?"“Vớ vẩn.” Thần Long phủ nhận.Cô tò mò hỏi: "Vậy anh căng thẳng làm gì?"“Có thể hung thủ vì đầu đồng nên mới giết người, cũng có thể vì đồ sưu tầm khác mà giết người.” Thần Long nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: “Chẳng lẽ mấy người muốn trở thành người tiếp theo à?"Tị Xà hỏi: "Anh cho rằng, khụ, chính hung thủ đã giết Tử Thử đã lấy trộm đầu đồng ư? Nói chẳng đáng tin gì hết." Tuy anh ta bị bệnh tật liên miên, nhưng mạch suy nghĩ vẫn khá nhanh nhẹn: "Sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, Đầu Đồng vẫn sẽ ở lại đây, tên trộm không cần giết người."“Không đúng, anh Thần Long nói rất có lý.” Dần Hổ nói: “Nếu Tử Thử là người bán thì sao? Chỉ cần người bán chết thì gã mới có thể yên tâm mang đồ đi.”Thân Hầu sửng sốt: "Tử Thử là người bán? Tên khốn này điên rồi à?"“Chỉ đoán mà thôi.” Dần Hổ bình tĩnh nhìn Thần Long: “Có lẽ còn có một khả năng khác, hung thủ giết ông Tử Thử vì muốn trộm đi Đầu Đồng, nhưng có người khác đã đi trước một bước nên hung thủ mới nóng vội.”Sắc mặt Thần Long đột nhiên thay đổi: "Ý của anh là gì?"“Lúc tôi rời phòng bán đấu giá là 21:20, khi ấy Tử Thử vẫn còn sống.” Dần Hổ nói: “Tôi nghe cô Thỏ nói người tiếp theo là anh Tị Xà, nhưng sức khỏe anh ấy rất yếu, còn Tử Thử thì rất khỏe, cũng chẳng phải muốn số 2. So sánh thì anh không hề xúc động trước cái chết của Tử Thử, nhưng khi nghe tin Đầu Đồng bị trộm thì anh lại nóng vội nên đương nhiên rất đáng nghi." Phân tích của anh ta khá có lý, trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều đầy nghi ngờ.“Tôi…” Thần Long trầm mặc một hồi, cũng không thừa nhận: “Đâu phải tôi là người duy nhất quan tâm đến vụ đầu đồng mất trộm, anh cũng rất quan tâm đấy thôi, anh định đổ sự nghi ngờ lên đầu tôi đấy à?"Nhất thời, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.Nhưng đúng lúc này, nhân viên công tác vội vàng chạy đến, thông báo kết quả tự tra: "Đã hỏi rồi, lúc xảy ra vụ án, tất cả nhân viên công tác đều ở trong cabin hoặc vị trí của họ, không có ai rời đi, các nhân viên có thể làm chứng cho nhau."Tina thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Ký túc xá đều là phòng hai hoặc bốn người, tôi ở chung với một nữ nhân viên nữa, cũng không có hiềm nghi.""Nói vậy có nghĩa là tên trộm đang ở trong đám chúng ta?" Hợi Trư hét lên: "Chuyện gì thế này? Ngay cả tủ bảo hiểm cũng bị cạy ra rồi, phòng của chúng ta càng không an toàn nhỉ."Tina nhanh chóng giải thích: "Không, phòng bảo vệ chỉ được trang bị một chiếc két sắt, chúng tôi không ngờ đối phương lại táo tợn như vậy, bản thân du thuyền cũng có một hầm bảo hiểm, xung quanh được bao bọc bằng các tấm thép xi măng, là hệ thống an ninh hoàn chỉnh."Vị Dương phụ họa: "Trước đây tôi có đặt một ít đồ, quả thực là nơi này an toàn hơn."Tị Xà hỏi: "Vậy trước tiên chúng ta có thể dời cả số 1 và số 3 đi được không? Nếu vẫn để ở đây thì thực sự không an toàn."Những người khác đều đồng ý: "Đúng vậy, đúng vậy, mấy thứ này không thể bị trộm nữa."Tất nhiên là Tina đồng ý ngay lập tức.Giản Tĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi cũng đi nhìn xem."Hầm bảo hiểm nằm trên tầng hai, cạnh văn phòng thuyền trưởng, có cấp độ kiểm soát cao nhất là khóa vân tay, vốn chỉ có Tử Thử mới có thể vào được. Sau khi qua đời, ông Cổ đã dùng quyền hạn của mình để thêm dấu vân tay của Tina. Hiện nay trên thuyền chỉ có cô ấy mới có thể mở.Sau khi bước vào, bên trong tổng cộng có sáu tủ bách bảo được tích hợp sẵn, điểm khác là các tủ bảo hiểm có mật khẩu khác nhau, khách hàng có thể tự đặt.Xuất phát từ sự xấu hổ và muốn bù đắp, Tina tích cực giải thích: "Đây là hầm bảo hiểm được chuẩn bị khi du thuyền được chế tạo, rất đáng tin cậy. Nó hoàn toàn khác với cái phòng bảo hiểm, dù sao két sắt kia là được đặt tạm thời, để không di chuyển đồ sưu tầm thì chỉ có thể bao lại từ trên xuống dưới, phần đáy có đường nối, tên trộm đã ra tay ở chỗ đó."Giản Tĩnh hỏi: "Đây có phải là ý tưởng của anh Thử không?"“Đúng vậy, ông chủ lo lắng sau khi đồ sưu tầm bị chuyển đi, giao dịch sẽ không rõ ràng.” Tina nói: “Nếu cô nhìn kỹ sẽ thấy bộ phận bên trong tủ bảo hiểm có một số đường vân đặc biệt, đó là do ông chủ đặc biệt thêm vào, kể cả khi có người chế tạo ra ngăn tủ giống nhau như đúc cũng không có cách nào đánh tráo.""Vậy đồ sưu tầm bị chuyển đi như thế nào?" Cô hỏi.Tina: "Tôi không rõ lắm, chắc là được chuyển qua tủ bảo hiểm."Giản Tĩnh ừ hử, im lặng không nói.Tất cả sự sắp xếp của Tử Thử đều xoay quanh dựa trên việc ‘bảo vệ quyền riêng tư của người bán và người mua’. Điều này dẫn đến hai khả năng trái ngược nhau: thứ nhất, anh ta không phải là người bán, người bán đang ở trên thuyền, nếu không với tư cách là người trung gian, hai bên sẽ không bao giờ biết nhau được; thứ hai, anh ta là người bán, tất cả đều cố ý lừa bịp.Cô nghiêng về vế trước hơn.Bởi vì nếu anh ta là người bán và chỉ muốn che giấu thân phận của mình rồi bán giá cao thì hoàn toàn có thể chọn biện pháp bí mật và đơn giản hơn. Với tư cách là người trung gian ẩn danh bán đấu giá, tất nhiên thu hoạch là thứ mà anh ta quan tâm nhiều nhất.Nếu người bán ở trên thuyền, vậy đó là ai?"Trong số sáu tủ bảo hiểm ở đây, cái nào đã được sử dụng rồi?"Tina nói: "Sau khi phòng của anh Mã bị trộm vào buổi trưa thì cô Tuất Cẩu, cô Vị Dương, anh Sửu Ngưu và anh Thần Long lần lượt đến gửi đồ.""Họ đã gửi cái gì?""Chúng tôi không biết."Giản Tĩnh gật đầu, đang định xem xét kỹ tình hình trong hầm bảo hiểm, nhưng cánh cửa lại vang lên. Tina bấm nút liên lạc, người ngoài cửa hỏi: "Cô Thỏ có ở đây không?"Miss Rabbit? Khóe mắt Giản Tĩnh co giật một cái.“Có.” Tina mở cửa, ra hiệu cho Giản Tĩnh đi ra ngoài. Cô ấy nhận ra đối phương muốn nói chuyện với Giản Tĩnh, nhưng cô ấy không muốn nhiều người cùng ở trong hầm bảo hiểm.Giản Tĩnh theo cô ấy ra ngoài, thấy Tuất Cẩu đang lo lắng chờ đợi: “Cô Thỏ, tôi có việc rất quan trọng muốn nói với cô.” Sau đó nói với Tina: “Tôi muốn vào lấy một vật, phiền cô mở cửa giùm."“Được.” Tina nhanh chóng xác nhận dấu vân tay và nhập mật khẩu vào.Cánh cửa mở ra.Một mình Tuất Cẩu đi vào, năm phút sau thì bước ra, ra hiệu cho Tina tránh ra.Sau đó, cô ta kéo Giản Tĩnh đến một góc phòng vắng vẻ, thận trọng nói: "Cô Thỏ, tôi hy vọng cô có thể tìm bức tượng đồng bị mất tích giúp tôi."Giản Tĩnh nhướng mày: "Giúp cô?"“Đúng vậy, chắc cô đã phát hiện ra, tôi chính là người bán đồ sưu tầm số 2.” Tuất Cẩu nghiêm nghị nói: “Tôi không biết liệu anh Thử có chết vì chuyện này hay không, nhưng tôi không thể tin tưởng vào bất cứ ai được. Tôi chỉ nói cho mình cô biết chuyện này, xin cô nhất định phải giúp tôi tìm lại."Giản Tĩnh hỏi: "Cô nói ngươi là người bán, có chứng cớ gì không?"“Đương nhiên có.” Tuất Cẩu lấy từ trong tay ra một hộp gỗ, mở nắp thì thấy một sợi dây chuyền kim cương rất đẹp trị giá khoảng hai đến ba trăm nghìn.Nhưng cô ta chạm vào cơ quan, mở tầng ẩn thứ hai, lấy ra một tờ giấy, nói nhỏ: "Đây là giấy ủy quyền."Giản Tĩnh tiếp nhận, kiểm tra cẩn thận.Vừa chạm vào tờ giấy, cô đã biết đó là một loại giấy đặc biệt, rất khó làm giả, ở các góc có những hoa văn và khe hở kỳ lạ, ngoại trừ lời hứa giao phó của Tử Thử, còn có con dấu và chữ ký ở góc dưới bên phải.Chắc là đúng.Giản Tĩnh suy đoán trong vài phút rồi hỏi Tuất Cẩu: "Vậy cô có phỏng đoán gì về hung thủ không?"“Tôi hoàn toàn không biết gì cả.” Nhà soạn nhạc ấn thái dương, vẻ mặt muộn phiền: “Thực ra thứ này không phải của tôi, là… Ôi, tôi chỉ là muốn bán lấy một ít tiền, chuẩn bị cho chuyến hòa nhạc lưu diễn của tôi. Ai mà biết sẽ xảy ra một vụ giết người chứ? Chúa ơi, chuyện này thật kinh khủng."Cô ta trịnh trọng dặn dò: “Cô nhất định phải giữ bí mật cho tôi, tôi không muốn vận rủi phủ xuống đầu mình đâu.”“Tất nhiên rồi.” Giản Tĩnh nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để truy tìm tung tích của Đầu Đồng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận