Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 140
Cuộc sống luôn đầy rẫy những điều bất ngờ.Ví dụ như khi tỉnh dậy thì xảy ra án mạng, không biết là ai xác đã lạnh, hoặc khi tỉnh dậy không chỉ có án mạng mà còn có người đàn ông đang ngủ bên gối.Tuy rằng trên người không có gì dị thường, ngoại trừ nếp nhăn rất đỗi bình thường thì trên quần áo cũng không có dấu vết nào khác. Nhưng việc này cũng đủ hãi hùng.Giản Tĩnh xem lại lời nhắc của hệ thống, sau đó nhìn Tông Tuân Mỹ đang ôm đầu với vẻ mặt biếng nhác, vô cùng nghi ngờ kẻ giết người chính là anh ta.Có khi nào anh ta muốn lợi dụng cô như một bằng chứng ngoại phạm không?Nếu đúng là vậy thì nên vặt đầu anh ta luôn đi.Nhưng khi đó, cô rất bình tĩnh, chỉ liếc mắt nhìn Tông Tuân Mỹ, lập tức xuống giường rời đi mà không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Chỉ có tiếng cửa nặng nề đóng lại mới để lộ cơn giận trong cô.“Đúng là một cô gái vô tình.” Tông Tuân Mỹ chậm rãi thở dài, đứng dậy, ánh mắt chợt rơi xuống đôi dép lê.Ánh sáng lập lòe hiện lên.Anh ta im lặng, đá nhẹ một cái khiến dép lê chui vào gầm giường."Nguy hiểm thật."Giản Tĩnh trở về phòng mình, tắm rửa thay quần áo, chưa kịp lau khô tóc đã nghe thấy tiếng hét kinh hoàng từ biệt thự của Dương Tiếu.Dương Tiếu đã chết.Cô phải phá án.Thời gian quay ngược trở về hiện tại.Dựa theo trí nhớ của bản thân, Giản Tĩnh đã sắp xếp lại thời gian một cách đại khái, sau đó nhờ người khác bổ sung giải thích rõ.Khang Mộ Thành có trí nhớ tốt, rất nhạy bén với thời gian, nhanh chóng sắp xếp quỹ đạo hành động của mình, hầu hết đều trùng với Tư Anh Kiệt.Lúc bảy giờ bốn mươi phút tối, họ đến phòng của Tư Anh Kiệt uống rượu cho đến một giờ ba mươi phút sáng. Trong lúc đó, ngoại trừ đi vệ sinh, hầu như không hề rời khỏi tầm mắt nhau.Nếu phải nói thì lúc mười giờ mười ba, Khang Mộ Thành có đi ra ngoài nghe điện thoại, nói chuyện trong mười tám phút. Nhật ký cuộc gọi rất rõ ràng.Đến một rưỡi, cả Khang Mộ Thành và Tư Anh Kiệt đều đang ngủ.Khoảng ba giờ sáng, Khang Mộ Thành thức dậy, đắp chăn cho bạn rồi trở về phòng ngủ cho đến khi thức dậy vào khoảng hơn sáu giờ.Nhóm tiếp theo là Ngải Lâm Na và Dao Dao.Sau khi hai cô đánh bài xong thì lên sân thượng ngắm sao và uống rượu, cũng chỉ tách ra một lần.Lúc đó là mười giờ bốn mươi. Sau khi các cô uống hết chai rượu mang theo, Dao Dao quay trở lại quầy bar đem về một ít bia.Dao Dao bảo: "Lúc mười rưỡi, chuông báo thức trên điện thoại của tôi vang lên, đó là giờ đi ngủ thường ngày của tôi. Lúc đó, tôi nói đã hơi muộn rồi, có nên về nghỉ không. Ngải Lâm Na nói hiếm khi mới được ngắm sao nên muốn uống thêm chút nữa. Chúng tôi uống nốt phần rượu còn lại xong thì tôi có đến quầy bar để lấy một ít bia, ai ngờ khi tôi quay lại, Ngải Lâm Na đã say rồi. "Ngải Lâm Na cười: "Lúc cô ấy trở về thì tôi tỉnh lại, lúc đó chắc là mười giờ bốn mươi lăm.""Sao nhớ rõ được vậy?""Bia đổ vào điện thoại của tôi, lúc lau thì nhìn thấy thời gian."Dao Dao nói thêm: "Đại khái là chúng tôi uống rượu đến khoảng mười hai giờ mười, tôi đưa Ngải Lâm Na về phòng. Vừa hay khi ấy tình cờ thấy A Húc đang hút thuốc trên ban công nên chào hỏi anh ấy".A Húc gật đầu: "Đúng vậy, tôi vẫn nhớ tới chuyện này."Sau đó bắt đầu tới anh ta và Huấn luyện viên Doãn.Hai người rời nhà hàng lúc tám giờ, luôn ở cùng nhau, chưa từng tách ra. Mười giờ năm mươi phút, A Húc gọi điện đến quầy bar, nhưng người phục vụ quầy bar đã bị Tông Tuân Mỹ đuổi đi nên anh ta phải tự mình đến lấy.Đến khoảng tầm mười một giờ thì đến quầy bar, khi trở về phòng... Huấn luyện viên Doãn cầm điện thoại, mắt nhìn INS: "Sau khi anh ấy mang rượu về tôi có đăng một bức ảnh. Ừm… mười một giờ hai mươi mốt, chắc là đã quay lại sau khoảng mười lăm phút."Giản Tĩnh hỏi: "Chỗ hai người cách quán bar không xa, sao lại đi bộ lâu như vậy?"“Tôi đi hút điếu thuốc.” A Húc giải thích: “Đồng Đồng không thích mùi thuốc lá.”Huấn luyện viên Doãn gật đầu xác nhận lời của anh ta.Giản Tĩnh im lặng không nói gì.Cô phát hiện tám người vào ngày hôm qua, đều là theo từng cặp, cơ bản có thể làm chứng cho nhau, nhưng mỗi người đều có khoảng thời gian không thể chứng minh, nếu khác biệt thì là thời gian dài ngắn khác nhau.Đúng thế, Tông Tuân Mỹ cũng có nó.Sau khi cô say rượu sau mười một giờ, khái niệm thời gian trở nên mù mờ, lúc cô bất tỉnh, anh ta mới có thể phạm tội.Nếu muốn biết ai là người đáng nghi nhất thì phải quay lại hiện trường vụ án và điều tra nguyên nhân thực sự về cái chết của Dương Tiếu.Giản Tĩnh điều tra hiện trường vụ án lần thứ n nên cũng đã quen tay quen việc.Lấy găng tay trong nhà bếp, tháo mũ tắm trong phòng tắm, đeo bao giày dùng một lần vào, lấy một chồng túi zip, thêm giấy dán và thước dây, trang bị đều đủ. Cách bố trí của các biệt thự trên mặt nước tương tự nhau, tầng một là phòng khách và phòng ăn kiểu mở; tầng hai là dãy phòng lớn với phòng ngủ, phòng làm việc, phòng giặt và phòng tắm.Lần đầu tiên Giản Tĩnh nghiên cứu về khóa cửa.Vì là đảo tư nhân nhỏ nên tín hiệu mạng bị ảnh hưởng nhiều bởi thời tiết, an ninh trong phòng sử dụng trụ khóa cơ, mở bằng chìa khóa.Tổng cộng có hai chìa khóa, một chìa do người quản gia giữ, chìa khóa còn lại để trên tủ đầu giường trong phòng ngủ.Cửa phòng có dây xích chống trộm, sáng sớm hôm nay sau khi cùng quản gia mở cửa thì bị dây xích chống trộm chặn lại, bảo vệ phải dùng cưa cắt đứt thì mới vào được.Cửa phòng ngủ không khóa, vừa đẩy đã mở ra.Dương Tiếu mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, tóc còn lưu lại mùi thơm thoang thoảng, trên tủ đầu giường có một lọ tinh dầu dưỡng tóc, có ghi là dùng khi tóc khô một nửa. Những điều này đều chứng tỏ cô ta vô cùng thong thả chìm vào giấc ngủ và không có gì bất thường.Ngoài ra, trong ngăn tủ có một cốc nước, một lọ melatonin và một chiếc điện thoại. Có đoạn ghi âm cuộc gọi trong điện thoại, cuộc gọi cuối cùng là với A Húc, trùng khớp với lời khai.Cửa sổ cạnh giường mở hé một khe hở, gió nóng thổi vào.Giản Tĩnh hơi để ý, trong phòng vẫn bật điều hòa mà tại sao cửa sổ lại mở? Cô nghiêng người về phía cửa sổ, kiểm tra cẩn thận, không tìm thấy dấu hiệu dùng vũ lục cạy phá.Cúi đầu nhìn, A Húc, Dao Dao và hai nhân viên đi quanh bãi cỏ bên dưới.“Sao mấy người lại ở đó?” Cô hỏi.A Húc nói: "Cửa sổ mở, chúng tôi đang nghĩ không biết có con rắn nào chui vào từ cửa sổ hay không nên mới yêu cầu họ kiểm tra".Dao Dao cũng nói: "Bên cạnh là phòng tôi, tôi sợ rắn."“Có thấy rắn không?” Giản Tĩnh hỏi.Nhân viên công tác lắc đầu: "Không thấy, chỗ chúng tôi hiếm khi xuất hiện rắn."Giản Tĩnh im lặng suy nghĩ, tuy rắn cạp nong cũng sinh sống ở khu vực nóng bức, nhưng nó có tính ôn hòa. Hơn nữa, mặc dù độc tính của nó mạnh nhưng tính công kích lại không.Dương Tiếu đang ngủ ngon trên giường, cho dù rắn có thật sự chui vào cũng không thể cắn cô ta.Nhưng nếu có kẻ giả dạng thành rắn độc cắn người, thì sẽ ra tay thế nào?“Chị Dao Dao.” Cô ghé vào cửa sổ, hỏi: “Lúc chị đến vào sáng sớm thì cửa sổ này có mở không?”Dao Dao hơi sửng sốt rồi gật đầu: "Có đấy, tối hôm qua, Tiếu Tiếu bảo trong phòng hơi ngột ngạt nên mở cửa sổ ra hít thở."Giản Tĩnh hỏi: "Không phải trong phòng đã bật điều hòa rồi à?"Dao Dao mông lung: "Bật điều hòa nên mới ngột ngạt đấy."Giản Tĩnh: "...Ừ."Hiểu rồi, người có tiền không quan tâm đến hóa đơn tiền điện chút nào.Bằng cách này, cửa phòng bị khóa, các cửa sổ khác đều bị đóng lại, nếu là bị giết thì hung thủ chắc chắn trèo từ cửa sổ vào.Nhưng trên bệ cửa sổ không có dấu chân, có khi nào là đi giày không?Cô lại xuống cầu thang, đi xung quanh để kiểm tra bức tường bên ngoài cửa sổ. Đáng tiếc là các nhân viên chỉ lo tìm kiếm dấu vết của con rắn nên để lại rất nhiều dấu chân lộn xộn.Tuy nhiên, khi nhìn độ cao thì Giản Tĩnh cảm thấy muốn trèo lên từ chỗ này cũng không khó.Bởi vì tầng trệt là thiết kế mở, không có cửa, xung quanh xây nửa tường mặt thấp, trồng hoa và cây xanh, có tính đến sự riêng tư và thông gió tốt.Leo lên bức tường thấp sẽ rất gần với đường trang trí trên tầng hai, bộ phận nhô lên này có thể miễn cưỡng đi lên đó được, đi qua nửa vòng nhà là có thể tới bệ cửa sổ bên ngoài phòng ngủ.Giản Tĩnh dùng phòng mình làm thử nghiệm, thành công bước vào.Chỉ là leo tường có yêu cầu tương đối cao về thể hình, đối với nam thì không thành vấn đề, còn đối với nữ thì những người thấp bé như Dao Dao và huấn luyện viên Doãn chưa chắc đã làm được.Nhưng Ngải Lâm Na có thể.Giản Tĩnh suy tư về chuyện này, lại nghĩ tới một vấn đề khác, leo tường sẽ mất nhiều thời gian. Trong tất cả mọi người, ai có cơ hội để giết người đây?Từ mười giờ mười ba phút đến mười giờ ba mươi mốt, Khang Mộ Thành và Tư Anh Kiệt tách ra; từ mười giờ ba mươi tám (bốn mươi phút trước đó hai phút) đến mười giờ bốn lăm, Dao Dao và Lâm Ngải Na tách ra, còn A Húc và huấn luyện viên Doãn tách ra từ khoảng mười một giờ đến mười một giờ mười lăm.Ngoài ra, từ mười một giờ đến mười hai giờ bốn lăm, ký ức của cô bị đứt đoạn, Tông Tuân Mỹ chưa hẳn đã ở quán bar.Tông Tuân Mỹ là đáng nghi nhất.Với khả năng của anh ta, việc nhảy qua tường giết người không thành vấn đề.Vấn đề ở đây là động cơ là gì?Lời nhắc hệ thống là đa giác tình yêu.Được biết: Tư Anh Kiệt là bạn trai của Dương Tiếu và là chồng cũ của Ngải Lâm Na, A Húc và huấn luyện viên Doãn là người yêu, Dương Tiếu đã kết hôn một lần, nhưng chồng sắp cưới của cô ta đã qua đời.Ở đâu ra nhiều mối quan hệ đa giác như vậy? Đều là EX nữa đấy.Chẳng lẽ có những điểm nào không muốn người khác biết sao?Giản Tĩnh quyết định chọn người điều tra.Lựa chọn đầu tiên đương nhiên là Tư Anh Kiệt.Khi nói về Dương Tiếu, anh ta thao thao bất tuyệt, như có thể nói đến ba ngày ba đêm."Anh và Tiếu Tiếu hẹn hò từ thời đại học, tính cách cô ấy độc lập, không gì không làm được, hơn nữa còn cực kỳ giỏi. Lúc đó, trong câu lạc bộ của bọn anh có rất nhiều việc, cô ấy đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy. Lúc đó, anh... ôi, lúc đó rất tán thưởng cô gái như vậy, lập tức quyết định theo đuổi cô ấy.”"Trong hai năm đầu, bọn anh rất tốt, cô ấy không so đo, không bắt bẻ anh với ai khác, anh cũng xứng với cô ấy, không làm việc bậy bạ với người khác. Đến tận sau khi tốt nghiệp, cô ấy vào làm việc cho công ty của gia đình, nhưng anh không thích làm mấy việc này lắm nên vẫn tiếp tục tận hưởng với sở thích riêng của mình.Vì chuyện này mà bọn anh thường chia tay, thậm chí bắt đầu cãi nhau. Cô ấy muốn anh trưởng thành hơn, dù không muốn làm việc cho gia đình thì cũng phải có sự nghiệp riêng. Làm ầm lên mãi, cuối cùng bọn anh không muốn cãi nhau nữa nên chia tay.Nhà cô ấy sắp xếp một buổi xem mắt, hơn một năm sau, cô ấy đính hôn với con trai cả của nhà họ Lý. Tên đó hơi giống Mộ Thành, có tham vọng, cũng định tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, chắc là rất hợp nhau. Ai ngờ còn trẻ đã yểu mệnh, đúng là đáng tiếc. "Rốt cuộc Giản Tĩnh đã nghe được thông tin mấu chốt, vội hỏi: "Anh có quen chồng sắp cưới của cô ấy không?"Tư Anh Kiệt nói: "Có quen, nhưng không thân, Mộ Thành đã từng tiếp xúc chưa?""Anh ta hơn bọn anh hai tuổi, nghe nói lúc nhỏ anh ta cũng chơi bời lêu lổng, hoạt động thể thao quá sức, có lần còn suýt chết. Nằm viện gần nửa năm mới bớt lại.” Quả nhiên Khang Mộ Thành biết tương đối rõ ràng.Giản Tĩnh do dự một lúc mới hỏi: "Vậy có phải Dương Tiếu chỉ trải qua hai lần tình cảm với anh Anh Kiệt và người chồng sắp cưới đó đúng không?"Tư Anh Kiệt cau mày: "Em hỏi cái này làm gì?"“Thường chỉ có hai lý do giết người, vì tình hoặc báo thù.” Giản Tĩnh không giấu giếm: “Em muốn biết Dương Tiếu có thù oán với ai, liệu có tranh chấp tình cảm với người khác hay không.”Mặt Tư Anh Kiệt thoáng lộ vẻ do dự, như thể đã nhớ ra gì đó.Giản Tĩnh sắc bén nói: "Đó là anh Húc, chị Dao Dao hay là Ngải Lâm Na?"Người có thể khiến Tư Anh Kiệt do dự, chắc chỉ có hai người bạn này và vợ cũ của anh ta.“A Húc từng theo đuổi Tiếu Tiếu, nhưng đó là chuyện thời đại học.” Anh ta chậm rãi nói: “Thực ra, người mà anh nghi ngờ là Ngải Lâm Na.”Giản Tĩnh: "Ồ?"Tư Anh Kiệt lộ vẻ do dự hiếm thấy, nửa tiết lộ: "Thành thật mà nói, anh luôn cảm thấy Ngải Lâm Na có gì đó không đúng lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận