Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 162
Chuyến đi nói đi là đi đôi khi thật sự không tệ, đôi khi lại... khá là khiến người ta đau đầu.Buổi chiều lúc một giờ rưỡi, Giản Tĩnh và Quý Phong xuất phát, điều tra bản án cũ năm 2009. Theo như cách nói của anh, đã liên hệ được đối phương, trực tiếp qua đó là được.Nhưng mà, làm sao tính được số trời – ý trên mặt chữ.Đi được nửa đường thì trời mưa.Mặt đất trơn trượt, tầm nhìn không được tốt, hơi nước mịt mù dày đặc giữa không trung. Sương mù mờ ảo thật khiến người ta ghét.Giản Tĩnh ăn hamburger, nói: “Tôi không ghét trời mưa nhưng ghét ra ngoài vào ngày mưa.”“Đây chính là lý do cô ném xe cho tôi lái à?” Quý Phong đáp lại.Cô trả lời: “Tôi ra xe, anh ra người, rất hợp lý mà.”Quý Phong nhắc nhở: “Tôi đã nói có thể tới đón cô.”“Khuân đồ rất phiền phức.” Cô ghét bỏ vứt lá rau héo queo trong bánh hamburger đi: “Đồ của tôi nhất định nhiều hơn anh.”Quý Phong nhìn chiếc xe của cô một cái, không thể nào phản bác được.Rõ ràng mới mua xe chưa được bao lâu nhỉ? Vậy mà trong xe cô đã có thêm một đống đồ, chỗ ngồi phía sau cũng chất chồng chất đống, thậm chí còn có không ít đồ ăn vặt.Thật sự giống như các bạn nhỏ ra ngoại ô chơi.“Nhưng mà hình như sương mù càng ngày càng dày đấy.” Giản Tĩnh nhìn bên ngoài cửa sổ: “Lái chậm một chút.”Quý Phong nói: “Thế thì tới nơi đã là buổi tối mất rồi.”“Vậy thì ngày mai tới hỏi thăm, dù sao tôi cũng có mang theo hành lý.” Cô không sợ.Quý Phong: Quả nhiên xem như đi ngoại ô chơi.Nhưng mà, vào ngày mưa cũng nên giảm tốc độ lái xe. Anh không có ý kiến, thả tốc độ cho xe chạy chậm lại, ứng dụng dẫn đường thỉnh thoảng nhắc nhở một câu.Sau hai giờ, sắc trời hoàn toàn đen kịt, xe rời khỏi cao tốc, rẽ vào đường quốc lộ.Xe cộ xung quanh cũng dần ít đi với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.Giản Tĩnh nói: “Là một địa phương nhỏ à?”“Ừm. Thành phố nhỏ, không đủ an ninh, gia đình bị chọn lại là hai người già và trẻ nhỏ.” Quý Phong nói. “Đây là vụ án đầu tiên anh ta chính thức bước vào con đường này, nhưng không phải lần đầu tiên anh ta ra tay.”Cô gật đầu: “Theo như kịch bản thường thấy, người thân của anh ta hẳn là người bị hại đầu tiên.”Quý Phong nhướng mày: “Có manh mối nào tốt hơn thì nói thử xem?”“Cảm giác thôi.” Giản Tĩnh không muốn giải thích, nói mập mờ: “Anh ta cho rằng chết chính là giải thoát, hạnh phúc chỉ là cái bẫy lừa gạt con người tiếp tục chịu khổ. Nhận thức này phải có mối liên quan nào đó với tuổi thơ của anh ta.”Quý Phong nhìn cô một cái: “Cô nhớ ra gì rồi?”“Tìm được quyển nhật ký trước kia.” Cô nói ngắn gọn, không muốn nói thêm.Anh lại cảm thấy rất hứng thú: “Cô viết nhật ký từ lúc nào? Viết những gì vậy?”Giản Tĩnh quay mặt đi chỗ khác: “Anh hỏi nhiều quá.”“Ô kìa, tâm sự một chút đi, đừng ngại.” Quý Phong cười. “Tôi lo lắng cho cô mà.”Cô nhìn anh một cái: “Lo lắng à? Thật hay giả vậy?”“Thật trăm phần trăm.”“Nói ngoài miệng thì được gì, hành động thực tế đi.”“Ví dụ như?”“Đưa hồ sơ cho tôi xem.”Quý Phong nhún vai: “Đừng ép tôi, tôi không thể đưa cho cô, nhưng mà...” Anh nháy mắt ra hiệu. “Trong cái túi phía sau.”Giản Tĩnh ‘Xùy’ một tiếng, leo xuống chỗ ngồi phía sau lấy túi hồ sơ.“Này, đừng làm động tác nguy hiểm như thế trên xe.” Quý Phong kéo cô lại. “Ngồi xuống, phía trước có camera ghi lại hành vi làm trái quy định.”Giản Tĩnh không nghe, với tay một cái, vẫn lấy được: “Chỗ hoang vu thế này làm gì có camera... hả?” Cô nhận ra điểm bất thường. “Càng ngày càng hoang vu, anh chắc chắn đi đúng đường không?”Quý Phong cũng cảm thấy kỳ quặc, dừng xe một bên, xem lại dẫn đường cẩn thận: “Dẫn đường chỉ như thế nhưng mà hình như cách khu vực thành phố chúng ta muốn tới hơi xa.”“Tôi xem thử.” Cô tiến tới xem.Dưới ánh đèn xe yếu ớt, hai người nghiên cứu một hồi lâu mới phát hiện vấn đề.Con đường quy hoạch trước đó xuất hiện trục trặc, ứng dụng dẫn đường đã quy hoạch lại tuyến đường khác, sau đó chẳng hiểu sao lại dẫn bọn họ vào nơi hoang vu này.Thời điểm này, trước không có thành phố thị trấn, sau không có điểm dừng chân, vô cùng hoang vắng.Ngay cả đường cái cũng chật hẹp, lộ ra hương vị vắng vẻ.“Đi vòng quanh phía trước thử xem.” Quý Phong tự nhận xui xẻo.Giản Tĩnh cũng không thể làm gì: “Đành vậy thôi.”Thế nhưng bọn họ đã quá xem thường vận xui của ngày hôm nay. Nửa giờ sau, một cơn mưa to giáng xuống.Giản Tĩnh nói thẳng: “Ngày mai chúng ta mới xuất phát không chừng còn tới sớm hơn hôm nay.”Quý Phong: “Nói cái gì tôi không biết đi.”“Buổi tối qua đêm ở đâu?” Cô biết lắng nghe, lập tức đổi chủ đề. “Đã hơn chín giờ tối rồi.”Anh lướt bản đồ trên điện thoại, tìm ra khách sạn cách đó ba cây số: “Tới đó ở tạm một ngày?”Giản Tĩnh gật đầu.Mười phút sau, xe dừng trước cửa điểm đến.Đây là một khách sạn mới, bên ngoài duy trì dáng vẻ của thế kỷ trước, cực kỳ giống nhà khách trước đây, thẩm mỹ trang trí quê mùa. Trước cổng dán tờ biểu ngữ: Địa điểm quay [Cương thi thôn vắng], với nhiều loại phòng khác nhau, cần gì cũng có, hỗ trợ thanh toán qua Wechat.Rất là... quỷ dị.Nhưng ban đêm mưa to cũng không thể nào đi chỗ khác, đành phải tạm chấp nhận vậy.Giản Tĩnh đẩy cửa đi vào, trang trí bên trong cũng rất cũ kỹ, giấy dán tường vàng khè. Trên đèn treo bám đầy bụi, ánh đèn cũng hơi trầm không sáng lắm.Chỗ quầy lễ tân có một nữ nhân viên phục vụ, cô ta nói: “Mấy người? Chúng tôi chỉ có một phòng.”Cô bất ngờ: “Ở đâu ra nhiều người thế?”“Mưa lớn, khách lên núi bị kẹt lại hết rồi.” Thái độ của nhân viên phục vụ rất tệ. “Có ở không? Không ở thì thôi.”Giản Tĩnh: Hung dữ quá.Cô không tình nguyện, nhưng Quý Phong lại mặt không biến sắc, nhẹ nhàng đẩy cô ra sau lưng: “Ở, đương nhiên ở rồi. Có chỗ là không tệ rồi.”Anh dùng khuôn mặt vô cùng chính trực, giọng điệu thân thiện nói: “Trời mưa lớn thế này có an toàn không? Tôi thấy ở bãi đỗ xe hình như có một chiếc xe bị đụng, không ai bị thương chứ?”“Không có, chỉ bị dọa thôi.” Biểu cảm nữ nhân viên phục vụ khẽ thay đổi, vô cùng thần bí nói: “Bọn họ ấy... gặp phải cương thi.”Giản Tĩnh: “?”Cô xen vào: “[Thôn vắng cương thi] dán ngoài cửa là cái gì thế, nơi này là địa điểm phim kinh dị nào đó lấy cảnh sao?”“Cô không biết à?” Nhân viên phục vụ ngạc nhiên hỏi. “Cô chưa từng nghe nói sao?”Giọng điệu này, thần thái này khiến Giản Tĩnh bất giác muốn xem xét lại mình một chút, có phải bản thân quê mùa quá không.“Đây chính là một trong mười điểm quay linh dị trong nước, có một bộ phim cùng tên ghi hình dựa vào đây.” Người trẻ tuổi từ trên lầu bước xuống, giải đáp nghi vấn. “Hai người chưa xem sao?”Giản Tĩnh: Xin lỗi, không phải người bản xứ.Quý Phong nói: “Bình thường không chú ý lắm, là bức ảnh trên tường này sao?” Anh chỉ vào bối cảnh nào đó trong bức hình trên tường. “Cái bóng kia là cương thi à?”Một bức ảnh phim cũ kỹ treo trên tường, chụp cảnh thôn trang vào đêm giông tố. Tia chớp bổ xuống, ánh sáng lướt qua chiếu rõ bóng người trong bụi cây.Một người vô cùng cao lớn, ngũ quan cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, trừng mắt nhìn thẳng vào camera.Bầu không khí u ám kinh khủng.“Đúng vậy, cái này được chụp tại khách sạn chúng tôi.” Nữ nhân viên phục vụ vô cùng tự hào: “Rất nhiều người không tin từng tới đây điều tra, nhưng tấm hình này chưa qua bất kỳ xử lý hình ảnh nào.”Người trẻ tuổi bổ sung: “Mọi người còn từng điều tra trong làng, vùng lân cận luôn có lời đồn về cương thi. Có một người già vẫn còn sống nói bà ấy đã tận mắt nhìn thấy cương thi vào thất tuần đầu tiên của mẹ chồng bà ấy.”Không biết là vô tình hay cố ý, giọng nói của người đó dần dần trầm xuống. “Đó là một đêm giông tố bão bùng, bà ấy gác đêm bên linh cữu, bỗng nhiên phía xa xa truyền tới một tiếng...”“Mèo kêu?” Giản Tĩnh tiếp nối.Người trẻ tuổi dừng lại, hỏi lại: “Cô từng nghe rồi à?”Cô: “Tôi đoán thôi, sau đó thì sao? Con mèo nhảy lên thân thể người mẹ chồng, rồi bà mẹ chồng đột nhiên ngồi bật dậy từ trong quan tài à?”“Á, đúng, sau đó...”“Bà cụ gặm mặt bà ấy?”Giọng nói của người trẻ tuổi im bặt, không khỏi hoảng sợ nhìn cô: “Không, bà ấy chạy đi... sao cô lại nghĩ như vậy? Cương thi không ăn thịt người mà?”“Vậy tôi nhớ nhầm, tôi tưởng là ăn não người, đó là cương thi nước ngoài.” Cô nhớ lại. “Nước mình hẳn là hút máu nhỉ?”Người trẻ tuổi trả lời khô khan: “Có lẽ vậy.”Chủ đề cuộc trò chuyện kết thúc.Quý Phong nhân cơ hội hỏi: “Vậy nên, xe của các người đụng phải cương thi à?”Người trẻ tuổi muốn nói gì đó, nhưng lúc này ở tầng trên truyền tới một giọng nói: “Từ Đào, cậu xong chưa? Mua mì tôm thôi mà lâu thế?”Người trẻ tuổi họ Từ, xét thấy anh ta nhuộm tóc màu vàng, tạm thời gọi là Từ tóc vàng. Anh ta đang cười áy náy, hỏi nhân viên phục vụ mua hai gói mì tôm, vội vàng lên lầu: “Đến đây đến đây.”Chủ đề bị cắt đứt.Nhân viên phục vụ ghi chép qua loa tên của họ. Thái độ lồi lõm ném qua một cái chìa khóa: “205.”Giản Tĩnh cầu nguyện từ đáy lòng là phòng tiêu chuẩn, tránh khỏi một ngày mệt mỏi còn phải trình diễn tiết mục máu chó,Nhưng cô đã nghĩ nhiều rồi, hầu hết các khách sạn nhiều nhất là phòng tiêu chuẩn, nơi này tất nhiên cũng thế. Mặc dù giường hơi nhỏ, khoảng cách giữa hai giường chỉ có thể nghiêng người đi qua nhưng vẫn là giường đôi.Nhưng mà... “Lần đầu tiên tôi thấy một căn phòng không có nhà vệ sinh.”Giản Tĩnh khiếp sợ, tam quan vỡ vụn: “Còn có căn phòng không có nhà vệ sinh sao?”Điều này có khoa học không?Thời đại nào rồi chứ?Tại sao trong phòng có thể không có nhà vệ sinh chứ?Dường như Quý Phong cảm thấy dáng vẻ sụp đổ của cô rất thú vị, anh trả lời: “Có rất nhiều. Nếu như cô may mắn được tới công tác ở những nơi nông thôn xa xôi, không chừng còn được ngồi hố xí. Cô Giản, nghĩ thoáng chút đi, nhà vệ sinh ở ngay bên kia hành lang kìa.”Giản Tĩnh lườm anh một cái, trung thực không khách sáo nói: “Tôi quyết định ghét việc ra ngoài cùng anh.”Anh cười lớn.“Cười cái rắm.”“Cô đáng yêu ghê.” Quý Phong khoát tay, không tranh luận với cô nữa. “Ưu tiên phụ nữ, bên trong hay bên ngoài?”Giản Tĩnh nhìn hai bên một cái, cuối cùng chọn nơi dựa vào cửa.Quý Phong ngắm nhìn cửa sổ cũ kỹ, nói: “Xem ra cô cảm thấy ngoài cửa sổ không an toàn lắm.”“Anh từng thấy cương thi gõ cửa chưa? Đương nhiên nó có khả năng nằm nhoài trên cửa sổ hơn.” Giản Tĩnh cố ý nói.“Trí tưởng tượng của tiểu thuyết gia thật phong phú.” Quý Phong đánh giá khách quan: “Đáng tiếc trên thế giới không có cương thi đâu.”Giản Tĩnh giương mắt: “Xem ra anh cũng không tin chuyện người chết sống lại nhỉ?”“Không tính giả chết thì đương nhiên.”“Sức tưởng tượng của cảnh sát khiêm tốn thật.” Cô nói: “Tiếc cho anh.”Quý Phong: “...”Giản Tĩnh thắng một ván, tâm tình đã tốt hơn chút, cho đến khi cô dọn đồ đi vào phòng tắm.Đúng vậy, phòng tắm công cộng!Cuối lầu một có hai phòng cho nam nữ, bốn vòi nước. Hai cái ở mỗi mặt tường đối diện nhau, ở giữa không có gì ngăn cách.Thành thật mà nói, Giản Tĩnh đã trải qua những chuyện còn tồi tệ hơn thế này nhiều, tự tử trong phòng kín, trốn thoát khỏi đám cháy, nhà ma chôn xác người, mỗi chuyện đều có điểm kinh dị riêng. Cô không thể nói mình không chút sợ hãi, nhưng ít ra cô đã vượt qua được.Nhưng giờ khắc này, cô đã đầu hàng.“Đây không phải sự thật chứ.” Cô không dám tin nói với người phục vụ: “Khách sạn thời buổi này mà không có phòng tắm riêng sao?”Nhân viên phục vụ trả lời với giọng điệu thờ ơ, hoàn toàn không có chút cảm xúc: “Đây là địa điểm quay của một bộ phim kinh điển, cách bố trí ghi hình lúc đầu vẫn được giữ nguyên. Ngoài ra, ở phương Bắc đều là phòng tắm như vậy, có gì không được sao?”Giản Tĩnh lại hỏi: “Có phòng tắm riêng không? Tôi có thể trả thêm tiền.”“Không có.” Nhân viên phục vụ lạnh lùng nói: “Muốn tắm hay không, sau mười một giờ sẽ không cung cấp nước nóng nữa đâu.”Giản Tĩnh bĩu môi: “Thái độ phục vụ của cô có vấn đề đó.”“Cô có thể không ở.” Nhân viên phục vụ cực kỳ phách lối.“Tôi đã thanh toán tiền, xin cô có ý thức hợp đồng một chút.” Cô kính tôi một thước, tôi kính cô một trượng. Đối phương đã không lịch sự, Giản Tĩnh cũng cứng rắn.Nhân viên phục vụ trừng mắt: “Mời lấy lại tiền.”“Đó không phải là vấn đề tiền bạc.” Giản Tĩnh liếc nhìn tấm giấy phép treo sau lưng cô ta: “Cô phách lối như vậy, tôi sẽ khiếu nại cô lên Cục Công Thương. Vừa rồi tôi đã xem qua, biển báo sơ tán trên tầng hai là giấy, không có đèn hay thứ gì phát sáng cả, mỗi tầng cũng chỉ có một cái bình chữa cháy thôi.”Nhân viên phục vụ lập tức câm nín.“Làm khó người ta thì được ích gì?” Đúng lúc này, có hai cô gái chuẩn bị tắm rửa đi tới, cô gái tóc đuôi ngựa trong đó bênh vực lẽ phải: “Cho dù cô có khiếu nại thì họ cũng không thay đổi được chuyện không có phòng tắm riêng đâu. Không muốn ở những khách sạn như thế này, thì đặt một khách sạn sang trọng thôi, làm thế thì được gì?”Tóc búi củ tỏi bên cạnh kéo cô ta, ra hiệu cô ta bớt nói vài lời, đừng đắc tội với người khácTóc đuôi ngựa lại không cảm kích: “Tôi ghét nhất là những người không tôn trọng người khác, có năng lực thì đừng ở, già mồm cái gì chứ.”“Không chỉ trỏ chuyện của người khác cũng là phép lịch sự cơ bản đấy.” Giản Tĩnh nói.Tóc đuôi ngựa nhún nhún vai, tỏ vẻ ‘Cô làm gì được tôi’. Tóc búi củ tỏi không muốn gây thù kết oán với người khác, vội kéo cô ta rời đi.Trời đang mưa to, Giản Tĩnh đứng trong phòng khách hai giây. Cô buồn bực phát hiện, cho dù cô có phản kháng như thế nào thì thực tế vẫn là không thể có phòng tắm riêng.Thật sự là một ngày tồi tệ.Cô không bao giờ ra ngoài với Quý Phong nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận