Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 419
Diane làm thư ký cho Khang Mộ Thành ba năm rồi mới có thể vinh quang bước vào bộ phận điện ảnh và truyền hình, thăng chức cao hơn.Trước khi chuyển bộ phận, cô phải bàn giao cho thư ký mới, nhân tiện chỉ dạy cô ấy một vài hạng mục công việc cần chú ý: "Julie, đây là tên thật của cô à? Khá tốt, đỡ phải lấy tên tiếng Anh nữa."Julie đã đi theo thư ký khác làm việc vặt hai tháng trời, cô ấy gần như đã quen hết người trong văn phòng Tổng giám đốc và người phụ trách những bộ phận khác.Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn rất hoảng hốt: "Chị cả, em có làm được không?""Phải có niềm tin với mình." Diane cổ vũ cô ấy: "Với những bộ phận khác thì còn khó mà nói, nhưng công việc của bộ phận chúng ta thật sự không khó, em chỉ phải nhớ kỹ một điều…"Julie: "?"Diane: "Sếp là một người cuồng công việc."Julie: "...""Chị không nói đùa đâu." Diane kiên nhẫn giải thích: "Giờ chị nói với em nhé, sếp không rảnh làm phiền em, nói chuyện tán tỉnh em, cũng không đặc biệt chĩa mũi nhọn vào em, em chỉ cần làm việc giỏi là có thể thăng chức tăng lương. Song, điều này cũng có nghĩa là em phải vô cùng nỗ lực, giờ tan tầm cũng phải khởi động máy, sẵn sàng làm việc của mình bất cứ lúc nào."Julie: "..."Diane: "Yên tâm, nhiệm vụ không nặng nề gì đâu, chỉ là bất cứ lúc nào cũng có thể bị giao việc, nếu em chịu đựng được thì em có thể làm tiếp, không chịu đựng được thì có thể xin chuyển chức."Julie điều chỉnh tâm trạng: "Em làm được.""Vậy là tốt rồi, chị có thể nói trước cho em thế này, tiền lương cơ bản của thư ký không cao, hàng năm tăng hai mươi phần trăm lương, gần như dựa vào tiền thưởng."Diane cũng nói thật: "Tổng giám đốc Khang rất hào phóng, lượng công việc lớn, anh ấy trả không ít đâu."Julie yên lòng rồi.Nói về tiền thưởng xong, Diane bắt đầu phổ biến nội dung chính của công việc: "Hành trình bình thường rất đơn giản, khi nào họp bộ phận thì phải thông báo cho mọi người biết, tốt nhất em nên nhắc trước một ngày, tiện để mọi người sắp xếp công việc. Nếu có cuộc họp tạm thời, em nhớ ngoài gửi bưu kiện thì phải gọi điện thoại xác nhận, tránh tình trạng người ta không biết..."Julie ghi nhớ toàn bộ.Diane dẫn cô ấy đi làm quen nửa ngày, đến buổi chiều, Diane bắt đầu nhắc đến một chuyện then chốt: Sở thích cá nhân của sếp lớn."Công việc thư ký không khó, khó ở chỗ làm thế nào để trở thành một thư ký xuất sắc." Diane nói: "Em phải hiểu sếp, phải nghĩ đến nhiều việc trước cả sếp."Julie gật đầu.Diane: "Vậy để chị kiểm tra em nhé, nếu Tổng giám đốc Khang yêu cầu em rót cà phê, em sẽ chọn loại nào?"Julie không cần nghĩ ngợi: "Americano lạnh."Diane: "Trượt! Buổi sáng phải lấy sandwich với Americano nóng. Bắt đầu từ tách cà phê thứ hai, nếu ăn cơm bình thường, sau bữa cơm, em đưa Americano lạnh là đúng, nhưng nếu chưa ăn cơm thì lựa chọn tốt nhất là Caramel Macchiato nóng."Julie: "... Gu của Tổng giám đốc Khang thay đổi nhanh quá đi thôi.""Thay đổi ư? Không hề." Diane chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Sandwich lạnh nên cần Americano nóng, nếu không giám đốc sẽ dễ bị đau dạ dày. Giữa trưa, ăn cơm xong uống Americano lạnh để nâng cao tinh thần, tỉnh táo trí óc. Nếu chưa ăn cơm, anh ấy cần thêm đường, nên Caramel Macchiato là mới thức uống phù hợp nhất. Hiểu chưa?"Julie: "Hiểu, em hiểu rồi ạ."Diane: "Ừ, ví dụ như hôm nay đi ra ngoài họp, Giám đốc chưa ăn cơm, trong cửa hàng lại không có socola, không làm được Macchiato thì sao?"Julie: "Đổi thành một ly Latte, rồi mới mua ít đồ ăn phải không ạ?"Diane: "Ok, em đã hiểu rồi đó. Tổng giám đốc Khang không có yêu cầu đặc biệt với đồ ăn, nhưng em phải chú ý, thật ra anh ấy không thích mấy món ngọt. Donut? No. Bánh mì phết mứt hoa quả? No. Tốt nhất là bánh sừng bò, bánh mì bơ."Julie: "Anh ấy không thích món Trung Quốc ạ?"Diane: "Sai rồi. Nếu em quan sát kĩ bản ghi chép đặt cơm, em sẽ phát hiện trong trường hợp dùng cơm chính thức, Tổng giám đốc Khang đều dùng món Trung. Khi nào mời người khác ăn cơm, anh ấy mới cân nhắc đến thực đơn món ăn khác."Julie vội vàng ghi nhớ."Phải xem ghi chép đặt bữa đấy." Diane nhắc: "Khi Tổng giám đốc Khang hẹn khách ăn cơm, chắc chắn anh ấy sẽ chọn món mà họ thích, khách nào đặt món nào, em chắc chắn phải nhớ rõ."Julie nói: "Vâng chị.""Thế chị kiểm tra em, nếu ăn cơm với sếp Vương, em sẽ đặt ở đâu?""Quán Nhật.”“Tổng giám đốc Trần thì sao?”“Cơm Pháp.”“Cô Giản thì thế nào?”Julie rơi vào thế bí, ấp úng đáp: “Hình như không có quy luật nào khi ăn cơm với cô Giản ạ.”“Đương nhiên vẫn có, chỉ là em chưa nghiên cứu kỹ thôi.” Diane bắt đầu sầu lo, người thay thế như vậy thật sự sẽ không bị Tổng giám đốc Khang phê bình chứ?Cô ấy đành phải truyền đạt nhiều kinh nghiệm hơn: “Cô Giản không có khẩu vị cố định đặc biệt, nhưng cô ấy thích những món mới, vì vậy em cần phải chú ý đến những nhà hàng mới mở và có đánh giá tốt nhiều hơn.”Julie gật đầu như giã tỏi: “Em hiểu rồi ạ.”Diane vẫn rất nghi ngờ, cô ấy nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như hôm nay cô Giản sẽ tới đây đó. Em đi theo chị một ngày, chú ý nhiều hơn nhé. Cô ấy là nhân vật cấp quan trọng mà em cần đặc biệt chú ý đấy.”Ba giờ, nhân viên lễ tân gửi tin nhắn vào trong nhóm.‘Cô Giản tới rồi đấy.’Diane: ‘Tuân lệnh!’Cô ấy bảo Julie đi xuống quán cà phê ở tầng dưới lấy cà phê và đồ ngọt lên: “Đã đặt từ hai mươi phút trước rồi, có lẽ bây giờ vừa đúng lúc họ làm xong.”Julie nhanh chân chạy đi.Đến cửa thang máy, cô ấy tình cờ gặp được Giản Tĩnh.Gần như chỉ trong nháy mắt, Julie đã nhận ra thân phận của cô. Cô ấy không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Thầm nghĩ, chẳng trách tất cả mọi người đều nói cô Giản là gương mặt đại diện của Kim Ô. Cô đẹp thật!“Cô là thư ký mới tới à?” Giản Tĩnh chớp mắt mấy cái với cô ấy.Gò má Julie nóng lên: “Vâng.”“Hình như mới có một tiệm bán đồ ngọt mới mở bên cạnh quán cà phê đó, cô mua một miếng bánh kem trà xanh giúp tôi nhé?” Cô hỏi.Theo bản năng, Julie gật đầu.“Cảm ơn! À đúng rồi, tôi muốn cà phê nhiều đá, thời tiết thật sự quá nóng ha.” Cô khoát tay, nhanh nhẹn đi vào văn phòng: “Diane? Cô sắp rời khỏi cương vị công tác tạm thời à? Ồ, cô thăng chức rồi ấy hả? Chúc mừng nhé!”Julie đi vào thang máy, đầu óc vẫn còn lơ mơ.Sao cô ấy biết mình phải xuống lấy cà phê nhỉ?Diane thì đã quen với việc này rồi.Cô ấy báo cáo tình hình của Khang Mộ Thành trước: “Tổng Giám Đốc Khang và Tổng Giám Đốc Nhiếp đang trao đổi công việc, chắc sẽ xong ngay đấy.”Giản Tĩnh không thèm để ý, cô đi qua vách ngăn phòng làm việc, buôn chuyện với mọi người.“Cô Giản, cô XX kết hôn thật ạ?” Một trợ lý khác mang tài liệu vào văn phòng, vừa nhìn thấy cô, lập tức túm lấy cô để hỏi kĩ.Giản Tĩnh: “Phải. Tôi nhận được thiệp mời rồi, bọn họ định ra nước ngoài kết hôn.”“Ôi chao!”Còn có người hỏi: “Cô Giản, tôi cảm thấy chồng tôi đang ngoại tình.”Giản Tĩnh: “Tôi không nhận bắt gian đâu.”“Nếu cô cảm thấy chồng mình có bồ thì chắc chắn anh ta ngoại tình thật đấy.” Người từng trải lạnh lùng nói: “Ly hôn đi.”“Ngộ nhỡ tại tôi nghĩ nhiều thì sao.” Đối phương vẫn còn băn khoăn: “Dù sao cũng phải có chứng cứ mới được.”“Chứng cứ?” Giản Tĩnh cầm bình hoa trên bàn làm việc của cô ấy: “Đây là quà anh ta tặng cô à?”Đối phương tỏ vẻ sợ hãi: “Đúng vậy, sao thế, có độc à?”Giản Tĩnh nói: “Cách điều chế thuốc viết chi tiết là hoa hồng, hoa cúc, bụp giấm, bách hợp. Nhưng theo tôi đếm qua thì hình như ở đây có năm loại, có thêm trúc đào nữa thì phải.”Chỉ cần là người từng xem phim cung đấu hoặc trạch đấu thì sẽ không lạ gì thực vật có độc thông thường như trúc đào. Gương mặt chị gái nọ lập tức trở nên đen tối, bàn làm việc bỗng chốc tràn ngập sát khí đè nén.Mọi người thức thời cúi đầu làm việc.Lúc này, cửa kính văn phòng mở ra.Khang Mộ Thành đưa Tổng Giám Đốc Nhiếp đi ra, biểu cảm trên mặt hai người đều rất bình tĩnh, trông không có gì khác thường. Nhưng bình thường Tổng Giám Đốc Nhiếp là người thích bông đùa, thế mà hôm nay lại không nói gì với mọi người đã đi mất dạng.“Chị ơi, cà phê…” Julie bước vào, bị bầu không khí im phăng phắc bên trong dọa cho phát sợ.Giản Tĩnh cười tủm tỉm nói: "Đưa cho tôi nào, cảm ơn.” Cô lấy hai tách cà phê và đồ ngọt: “Mộ Thành?”Khang Mộ Thành mới nhìn thấy cô: “Em đến rồi à? Vào đi.”Giản Tĩnh bê trà chiều vào, tò mò hỏi: “Hai người bàn bạc chuyện gì đấy?”“Mẹ anh sắp về hưu rồi.” Khang Mộ Thành tung quả bom siêu nặng: “Gần đây công ty hơi nhiều chuyện.”Giản Tĩnh giật mình: “Chủ tịch chịu về hưu á?”Chủ tịch Khang cũng không phải người thích sống hưởng thụ, bà thích sự nghiệp, gây dựng sự nghiệp chính là niềm vui trong đời bà. Mà bà vẫn chưa đến sáu mươi tuổi, nói về hưu có vẻ còn hơi sớm.Quả nhiên, con trai ruột xác nhận: “Chẳng qua bà ấy chỉ không muốn xen vào chuyện trong công ty nữa thôi.”“Thế nên anh tiếp nhận à?” Cô hỏi.Khang Mộ Thành gật đầu, lại an ủi cô: “Không phải chuyện to tát gì, chỉ điều chỉnh công việc như thường lệ thôi, có vài rắc rối nhỏ, nhưng anh vẫn có thể giải quyết được.”Giản Tĩnh tin tưởng anh.Từ khi du học về, Khang Mộ Thành lập tức vào làm việc trong công ty nhà mình, bắt đầu tiếp nhận làm từ vị trí biên tập bình thường. Ngồi trên vị trí Phó Tổng Giám đốc liên tục năm, sáu năm, năng lực kiểm soát công ty của anh không hề tầm thường.Trên thực tế, chuyện Chủ tịch Khang từ chức cũng chỉ là làm theo quy trình mà thôi.“Chúng ta nói về [Ác Quỷ 4] đi, anh định sẽ cho lên kệ cuốn sách này vào ngày Quốc khánh tháng mười.” Khang Mộ Thành nói: “Anh cảm thấy tác phẩm này sẽ có tiếng vang tốt, phần cuối kết thúc rất hay.”Giản Tĩnh thở dài: “Cũng xem như giở chiêu trò, trong truyện có hai phần đều lấy bối cảnh cổ đại. Trước đó em chưa viết bối cảnh này bao giờ.”“Đó cũng là một chi tiết mới, có gì đó mới mẻ, độc giả càng dễ chấp nhận.” Khang Mộ Thành nói: “Em đã có kế hoạch gì cho sáu tháng cuối năm chưa?”Giản Tĩnh do dự: “Em định viết truyện dài, viết truyện ngắn nhiều quá rồi.”“Có thể thử xem, vẫn viết trinh thám à?” Anh thận trọng đề nghị: “Em có thể viết âm mưu xuyên suốt một bộ truyện dài không?”Giản Tĩnh nói: “Em muốn thiết lập một hệ trinh thám.”Khang Mộ Thành ra vẻ lắng nghe.“Vu thuật giết người.” Cô vẫn luôn rất muốn làm Tề Thiên chết thêm một lần trong truyện: “Càng nhiều người chết, tình hình vu thuật cũng biến đổi nhiều hơn.”Giản Tĩnh không thiếu tài liệu sống về các vụ án mưu sát, chưa kể đến món quà to bự mà Quý Phong tặng, chỉ tính riêng kinh nghiệm của bản thân cô cũng đã đủ để viết hết vài quyển sách rồi.Nhưng cứ lấy tư liệu từ đời sống hiện thức cũng không có gì hay ho. Thủ pháp giết người cũng chỉ có thế, động cơ phạm tội cũng không gì ngoài mưu lợi hoặc có xích mích tình cảm.Cứ viết truyện như thế mãi, độc giả cũng sẽ thấy chán.“Nếu thấy tài liệu thực tế thú vị, em sẽ viết vào trong tập [Thiếu Nữ Mộng Du], cũng xem như không lãng phí tư liệu.” Cô sắp xếp rõ ràng: “Đúng rồi, trong truyện vu thuật này, có khả năng nhân vật chính sẽ là nhân vật phản diện.”Khang Mộ Thành: “Quỷ tự thuật à?”“Không, đây là một trò chơi.” Giản Tĩnh nói: “Trước khi mở màn, từng người chơi sẽ nhận được một năng lực. Lần đầu tiên, nhân vật chính ngẫu nhiên có năng lực thôi miên, có thể khiến người khác đi giết người thay anh ta. Vì vậy, trước khi câu chuyện mở màn, độc giả đã biết hung thủ là ai, điều mà bọn họ không biết là người chết và thủ pháp giết người.”Khang Mộ Thành: “Trò chơi nào cũng như thế à?”Giản Tĩnh: “Không, năng lực của nhân vật chính sẽ thăng cấp, nếu anh ta chiếm được đạo cụ nào đó, độc giả có thể biết trước hung khí là gì.”Cuối cùng, anh gật đầu: “Nghe qua cũng hay đấy.”Nhưng cô cũng báo trước: “Chưa chắc sáu tháng cuối năm đã viết được đâu.”Khang Mộ Thành cười nói: “Không cần vội.”Hai người không thảo luận về sách mới nữa, trái lại nói đến việc phát hành [Ác Quỷ 4]. Thấm thoát, trời đã sắp tối.Diane gõ cửa bước vào: “Tổng Giám đốc Khang, tôi đã đặt bàn bữa tối rồi…” Cô ấy nhìn họ, trưng cầu ý kiến: “Có cần thay đổi thời gian không ạ?”“Không cần.” Đáp án hoàn toàn nằm trong suy đoán của cô ấy, Khang Mộ Thành nói: “Đi ăn cơm trước đã.”Diane tiễn bước bọn họ, mình lại ở lại, dặn dò Julie: “Đừng tưởng hôm nay có thể tan làm rồi. Sách mới của cô Giản sắp phát hành, em phải đọc tạp chí.”Julie không hiểu: "Tạp chí gì cơ?"“Tạp chí thời trang.” Diane lấy một tập san tạp chí mới ra: “Tuy cô Giản sẽ tự sắm sửa quần áo, nhưng nếu cô ấy gặp… ờm… tình huống bất ngờ nào đó xảy ra, cô ấy sẽ quên béng chuyện này. Chắc chắn Tổng Giám đốc Khang sẽ cần em chuẩn bị sẵn trước.”Julie xấu hổ: “Chị, những người khác đều không được đối xử như vậy, cô Giản là họ hàng với Tổng Giám đốc Khang ạ?”Diane: “Không phải.”“Vậy thì…” Cô ấy nhỏ giọng tán phét: “Là bạn gái ạ?”“Cũng không phải.” Ngoài chuyện công tác, điều khiến Diane phiền muộn nhất chính là chuyện này. Couple cô ấy ship vẫn chưa đến với nhau, sau này cô ấy không thể có mặt ở tuyến đầu ăn đường nữa rồi.Julie: “Vậy sao…”“Ai cũng không thể biết trước chuyện tương lai.” Diane nghiêm mặt nói: “Nhưng cô Giản là người rất quan trọng với Tổng Giám đốc Khang, bọn họ không chỉ có quan hệ hợp tác thôi đâu, không giống với các tác giả khác.”“Dạ.” Julie chưa ngộ ra sự ảo diệu trong đó, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh: “Em sẽ nhớ kỹ.”Diane vui mừng nói: “Xem nhiều, nghĩ nhiều, làm việc nhiều.” Nghĩ một lúc, cô ấy đưa ra đề nghị đúng trọng tâm nhất: “Bình thường xem phim về tội phạm nhiều lên, ngộ nhỡ ngày nào đó thấy người chết em cũng đừng hoảng.”Julie: “Dạ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận