Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 283
Diane đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc, cô ấy nóng lòng đi tìm Giản Tĩnh để báo cáo.Lúc này tiểu công chúa đang chuẩn bị dùng bữa ăn nhẹ.Trên một chuyến bay quốc tế dài đằng đẵng, chỉ một bữa ăn thôi là chưa đủ.Các tiếp viên hàng không vì để cảm ơn cô đã đứng ra nên đã cung cấp một bữa ăn chất lượng vượt trội với rất nhiều món ăn phong phú. Nào là những chiếc bánh xinh xắn, nào là cà phê nóng hổi, và còn có cả các loại kem ly đủ mùi vị khác nhau.Hai người vừa ăn, vừa thảo luận tình tiết vụ án.Diane mở bản ghi chép ra, giống như trong các cuộc họp thường ngày ở công ty, báo cáo một cách ngắn gọn: “Tôi đã hỏi thăm thư ký, phiên dịch viên của người chết và người giúp việc của nhà họ Bao, thu thập được một vài tin tức như sau…”Giản Tĩnh nghẹn lại, vội vàng nói: “Thả lỏng đi, không cần báo cáo quá nghiêm túc như vậy đâu.”Sau đó cũng không quên nói xấu Khang Mộ Thành: “Tôi lại không giống như Tổng giám đốc Khang, không thích thông tin vắn tắt.”Khang Mộ Thành ngồi ở bên cạnh nghe thấy, quay sang liếc nhìn cô: “Cái gì cơ?”“Không có gì.” Giản Tĩnh quay đầu: “Từ từ rồi nói, nào, ăn một miếng bánh quy trước đi.”Diane ăn một miếng bánh quy sô cô la rồi uống vài ngụm nước trái cây, tư duy đã trở nên rõ ràng hơn: “Đầu tiên, tôi nói chuyện với thư ký một lúc. Ban đầu cô ta có vẻ không muốn nói chuyện cho lắm, nhưng sau khi buôn dưa lê bán dưa chuột một hồi, mãi về sau cô ta mới bằng lòng nói ra vài câu thật lòng.”Có thể lên làm được thư ký thì phải cẩn thận mồm mép, nếu như đi đâu cũng bô bô nói ra chuyện của sếp thì liệu còn có thể làm việc được sao? Thế nhưng ở một phương diện khác, giữa sếp và nhân viên chắc chắn luôn có một khoảng cách nhất định, mà giữa nhân viên với nhân viên lại càng có nhiều đề tài nói chuyện hơn.Than phiền về việc làm thêm giờ, than phiền về sếp, than phiền về sugar baby của sếp… Lập tức có thể kết thành đồng minh.Diane nói rằng cô ấy đi máy bay đường dài, còn muốn làm rõ sự việc, dần dần giảm bớt sự đề phòng của đối phương. Sau đó mới giả vờ để lộ bí mật, nói rằng vấn đề rất rắc rối, và tốt nhất là giải quyết vụ án càng sớm càng tốt, kẻo tất cả mọi người đều phải chịu xui xẻo.Nói qua nói lại nửa ngày, cuối cùng cũng vào được chủ đề chính.Theo lời của thư ký, đêm hôm qua, Tổng giám đốc Xa có tham gia một bữa tiệc rượu, dường như ông ta muốn thu hút thêm khoản đầu tư mới, làm loãng cổ phần của Tổng giám đốc Mông tại công ty và làm suy yếu tiếng nói của ông ta.Đến mười giờ sáng ngày hôm nay, Tổng giám đốc Xa đến công ty tham dự cuộc họp, có vài triệu chứng của cảm cúm nên đã đặc biệt nhờ thư ký đi mua thuốc. Sau khi dùng bữa trưa, ông ta uống thuốc cảm cúm, các triệu chứng dường như đã thuyên giảm không ít.Tuy nhiên, trong khi chờ chuyến bay, điều hòa ở trong phòng chờ được mở hết công suất khiến cho triệu chứng cảm cúm trở nên trầm trọng hơn. Ông ta sợ lây bệnh cho đứa trẻ nên đã cố ý đổi chỗ ngồi.Giản Tĩnh làm động tác ra hiệu dừng lại: “Hôm nay người chết còn tới công ty nữa ư?”Bởi vì đặc điểm công việc của mình nên Diane rất nhạy cảm với các lịch trình hàng ngày, cô ấy trả lời: “Đúng thế, sáng nay ông ta đến công ty lúc mười giờ, còn tổ chức một buổi hội nghị thường kỳ theo kế hoạch, đến mười hai giờ thì đi ăn trưa, một giờ ba mươi phút chiều mới xuất phát ra sân bay.”Giản Tĩnh hỏi: “Cả Tổng giám đốc Mông và Tổng giám đốc Bao đều tham gia họp ư?”“Đúng vậy, nhưng tôi nghe nói Tổng giám đốc Mông biết chuyện xã giao tối qua của Tổng giám đốc Xa, vô cùng không vui, họp được một nửa thì rời đi, còn gây ầm ĩ một lúc nữa. Những nhân viên bên dưới đều đang lo lắng rằng liệu hai vị cổ đông có giải tán nhau hay không.”“Sau đó thì sao?”“Người chết đã đi thẳng tới sân bay để gặp gia đình. Tổng giám đốc Bao thì về nhà để đón vợ và con gái cho nên ông ta tới chậm hơn một chút. Còn Tổng giám đốc Mông sau khi rời công ty thì tới thẳng đây luôn.”Diane nhìn lại bản ghi chép và báo thời gian chính xác: “Tổng giám đốc Mông vào khoảng 13:30, bà Xa và con đến tầm 13:45, người chết đến đúng giờ nhất - 14:05. Còn Tổng giám đốc Bao và người nhà đến muộn nhất, lúc ấy là khoảng 14:15.”Giản Tĩnh không nhịn được mà khen ngợi: “Thư ký các cô đều tài giỏi như vậy hả?”Diane khiêm tốn cười cười: “Đây chỉ là yêu cầu của công việc thôi, trên Wechat vẫn còn lịch sử cuộc trò chuyện, cũng không cần phải đặc biệt ghi nhớ.”“Chuyện này rất quan trọng.” Giản Tĩnh gật gật đầu, rồi hỏi tiếp: “Thế còn người giúp việc và phiên dịch viên thì sao?”Diane: “Người giúp việc kể rất nhiều chuyện về bà Bao.”Giản Tĩnh cảm thấy vô cùng hứng thú: “Nói những gì thế?”“Bà ấy nói rằng bà Bao là hồ ly tinh, suốt ngày chỉ biết liếc mắt đưa tình với đàn ông, rất ít khi chăm sóc con mình, cho tới bây giờ bà ấy chưa từng thấy người mẹ nào như vậy.” Diane thấp giọng nói: “Ngoài ra, người giúp việc còn nói rằng Tổng giám đốc Bao mười phần thì tám phần là ngoại tình.”Giản Tĩnh hỏi lại: “Làm thế nào mà bà ấy biết được?”“Tôi cũng hỏi như vậy.” Diane nói: “Người giúp việc giải thích rằng sau khi sinh con, Tổng giám đốc Bao có chút không hài lòng với vợ, lúc nóng lúc lạnh. Thế nhưng nửa năm gần đây lại trở nên vô cùng nhiệt tình.”Cô ấy xòe ngón tay ra đếm: “Bà Bao thích một chiếc váy đã không còn sản xuất trong nước nữa, khi Tổng giám đốc Bao đi công tác, ông ta đã đến một số cửa hàng cổ để tìm, cuối cùng cũng mua được nó. Còn có lần bà Bao thích cái gì mà bánh trôi Nhật Bản*, tôi đoán là wagashi**. Vào ngày sinh nhật bà ta, Tổng giám đốc Bao đã đích thân ngồi máy bay đến Nhật Bản để mua về mấy hộp. Xế chiều hôm nay, đáng lẽ là tự bọn họ đến được. Thế nhưng ông ta lại muốn tự về nhà để đón bà Bao và con, một mình chăm sóc con cái suốt dọc đường, cũng không tiếp tục than phiền về vợ…”* Bánh trôi Nhật Bản: hay còn gọi là Dango, là một loại bánh trôi của ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp, tương tự như bánh dày Nhật Bản (mochi).** Wagashi: Wagashi là tên gọi chung cho các loại đồ ngọt truyền thống của Nhật Bản với nguyên liệu thường dùng là thực vật, các loại bánh này thường ăn cùng với trà.Giản Tĩnh: “... Chậc.”“Một người đàn ông đột nhiên trở nên ân cần thì chắc chắn là chột dạ, mà chột dạ thì còn có thể vì sao nữa? Do ngoại tình thôi.” Diane thuật lại kết luận của người giúp việc, đồng thời cũng cảm thấy bội phục: “Hèn gì bà Bao biết được.”Giản Tĩnh mừng rỡ như điên, vội ăn hai miếng bánh ngọt để dằn lại.“Thế còn phiên dịch viên thì sao?” Cô đưa cho Diane một chiếc bánh sandwich, thúc giục hỏi: “Anh ta có nói gì không?”“Anh ta là nhân viên của công ty du lịch, không thân quen với gia đình cả ba người. Thế nhưng anh ta là người đến sân bay sớm nhất, 13:00 đã có mặt rồi.” Diane nhẹ giọng nói: “Khi tôi hỏi anh ta thì thấy anh ta có chút do dự, dường như là biết được điều gì đó nhưng lại không dám nói ra. Mãi một lúc sau anh ta mới ấp a ấp úng nói là hình như trước đó mình đã nghe được có người đang nói chuyện điện thoại.”Giản Tĩnh hỏi: “Là Tổng giám đốc Mông ư?”“Chắc là vậy. Thời điểm nói chuyện là vào khoảng tầm một giờ ba mươi phút chiều.” Sắc mặt của Diane dần trở nên nghiêm trọng: “Anh ta kể lại, giọng điệu của người gọi điện thoại rất tồi tệ, lời nói cũng không thích hợp lắm, cái gì mà ‘Dám chơi tôi một vố, tôi nhất định phải cho ông ta đẹp mặt’, rồi là ‘Cứ nghĩ mình không tầm thường, cũng không phải là không có ông ta thì không được’, đại loại là như vậy.”Giản Tĩnh gật gật đầu: “Chắc hẳn đó là Tổng giám đốc Mông rồi. Ông ta biết được việc làm của người chết tối hôm qua nên chắc chắn vô cùng tức giận.”Diane cẩn thận từng li từng tí nói: “Thế nhưng cái này rất kỳ lạ, nếu như ông ta đã tức giận như vậy thì vì sao còn tới sân bay làm gì? Trừ phi là ông ta có lý do nào đó… Thế nhưng mấy người bọn họ là đi nghỉ phép mà.”“Cô nói cũng có lý.” Giản Tĩnh đắm chìm trong suy nghĩ.Diane muốn nói lại thôi: “Cái kia… Cô Giản…”“Sao thế?”“Sữa bò được phục vụ sau bảy giờ tối, tại sao cô không điều tra xem có ai đã đi vệ sinh sau bữa ăn hay không?” Diane nghi hoặc: “Không phải làm như vậy thì sẽ có thể nhanh chóng xác định được kẻ tình nghi hay sao?” Giản Tĩnh hỏi ngược lại: “Cô đã từng đọc quyển ‘Cái chết giữa thinh không*’ chưa?”*Cái chết giữa thinh không (tên gốc Death in the Clouds): là một tác phẩm trinh thám viễn tưởng của nhà văn người Anh Agatha Christie, được xuất bản lần đầu tiên tại Mỹ năm 1935.Diane ngượng ngùng cười: “Tôi mới chỉ xem phim thôi.”“Cũng tương tự như nhau, phương thức giết người được phát hiện chưa chắc đã là phương thức giết người thực sự.” Giản Tĩnh nói: “Rất khó xác định thời gian ngộ độc hóa chất cyanide, nhanh thì bỏ mạng sau hai đến ba phút, mà từ mười đến ba mươi phút cũng có, lâu hơn thì có thể kéo dài tận mấy tiếng đồng hồ.”Diane ngây người.“Trừ phi có thể tìm được hung khí thực sự, nếu không thì việc điều tra theo tuyến thời gian cũng sẽ chẳng có ích gì.” Giản Tĩnh thở dài: “Bây giờ cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng có khả năng chính là hung thủ giết người. Cho dù người đó có rời khỏi chỗ ngồi hay không.”Diane trầm tư suy nghĩ: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”Giản Tĩnh đặt chiếc thìa con xuống, ngả người tựa lưng ra sau ghế, chống cằm suy tư: “Nếu như nguyên nhân dẫn đến cái chết là ở ly sữa bò kia, vậy thì mọi chuyện sẽ rất đơn giản. Thế nhưng điều đó không giải thích được tại sao hung thủ lại muốn hạ độc ở trên máy bay.”Máy bay là một môi trường khép kín đặc biệt, có thể nói là kín đáo hơn cả các căn phòng bí mật trên mặt đất.Đầu độc ở trên máy bay, cảnh sát có thể khoanh vùng xác định ngay những kẻ tình nghi, vả lại cũng không có công cụ để tiêu hủy vật chứng. Cho dù vạn bất đắc dĩ mới phải làm như vậy (chẳng hạn như chỉ có ở thời điểm này mới có thể tới gần người chết), thì cũng nên sử dụng chất độc có tác dụng chậm để sau khi xuống máy bay có thể phi tang chứng cứ.Nhưng nếu như không phải là do sữa bò, vậy thì tại sao lại phải vẽ vời thêm chuyện làm gì?“Ai chà, xem ra vẫn phải đi hỏi lại lần thứ hai mới được.” Giản Tĩnh lười nhác vươn vai, đứng dậy bắt tay vào làm việc: “Đi thôi Diane, chúng ta qua hỏi bọn họ một vài vấn đề nhỏ. Nếu như may mắn thì có thể lập tức tìm được chân tướng sự việc.”Diane: “Thật vậy chăng? Tôi không tin.”Cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy chút hy vọng nào.Thế nhưng cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, chống lại cấp trên đều không có chỗ tốt. Cô ấy ngoan ngoãn đi theo, chuẩn bị quan sát kỹ càng cẩn thận xem liệu tiểu công chúa rốt cuộc sẽ làm như thế nào.Giản Tĩnh cho gọi đoàn người đi cùng người chết và ba tiếp viên hàng không tới, và bắt đầu một cuộc điều tra công khai trên cabin máy bay.“Chắc hẳn là tất cả mọi người đều biết, ông Xa Mậu Tài đã tử vong ngay trên máy bay.” Giản Tĩnh bỏ qua những câu chào vô nghĩa và đi thẳng vào chủ đề chính: “Mà tôi có lý do để nghi ngờ, hung thủ chính là một trong số những người đang ở đây.”Bà Bao dịu dàng nở nụ cười: “Thật vậy chăng? Điều này khiến cho người ta rất kinh ngạc đấy, ý của tôi là cứ y như là thám tử phá án vậy.”“Bà nói đúng, vụ án giết người lần này chính là đã được kịch tính hóa, không gian trên máy bay vô cùng kín đáo, không cần phải xem xét bất kỳ nhân tố nào khác ở bên ngoài. Hung thủ căn bản không có nơi nào để trốn thoát.” Giản Tĩnh nói: “Hiện tại điều mà tôi có thể nói cho các vị ở đây đó chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân. Ông Xa Mậu Tài tử vong do trúng độc cyanide. Do đó, tôi cần biết hôm nay người chết đã ăn những thứ gì.”Cô làm một động tác ra hiệu, điểm danh người mẫu nữ trước tiên: “Cô nói đầu tiên đi. Sáng nay ông ta đã ăn những gì?”Trước con mắt chăm chú của mọi người, người mẫu nữ theo bản năng mà co rúm lại, nhưng sau đó lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin nói: “Cái gì cũng không ăn, ông ta chỉ uống một cốc nước thôi.”“Tốt, tiếp theo ông ta tới công ty.” Giản Tĩnh lại nhìn về phía thư ký: “Ông ta đã ăn cái gì?”Thư ký cẩn thận nhớ lại: “Dựa theo thói quen thường ngày của Tổng giám đốc Xa, tôi đã mua bánh mì sandwich và cà phê cho ông ấy, thế nhưng ông ấy chỉ ăn có chút xíu thôi. Sau đó ông ấy lại kêu tôi đi mua thuốc cảm cúm về pha với nước uống, á, nước có được tính không?”“Tính, còn gì nữa không?”Thư ký vắt óc nghĩ lại: “Bình thường thì Tổng giám đốc Xa hay ăn kẹo cai thuốc lá, nhưng tôi không biết là hôm qua ông ấy có ăn hay không.”Tổng giám đốc Bao lên tiếng: “Có ăn, lúc họp tôi có nhìn thấy.”“Sau khi họp xong thì mọi người đi ăn trưa đúng không?”Thư ký gật đầu: “Công ty có đặt cơm từ trước, các vị tổng giám đốc cùng nhau dùng cơm, thế nhưng hình như khẩu vị của Tổng giám đốc Xa không được tốt lắm cho nên không ăn nhiều. Buổi chiều tôi lại pha cho ông ấy một tách trà.”Giản Tĩnh nhìn về phía Tổng giám đốc Bao: “Ông cũng ở công ty, có nhớ là ông ta đã ăn những gì hay không?”Tổng giám đốc Bao nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: “Tôi không để ý lắm.”“Vậy thì sau khi tới sân bay thì sao?” Giản Tĩnh quay sang hỏi bà Xa.Bà Xa không hổ là vợ hiền dâu đảm, thế mà lại nhớ được rất chi tiết: “Nửa bát mì, một ly nước. Thế nhưng vừa ăn xong thì ông ấy đã cảm thấy không thoải mái và nôn hết ra ngoài. Tôi cho là bệnh dạ dày của ông ấy lại tái phát nên để đói một chút mới tốt, ai ngờ ông ấy chưa ăn bất kỳ thứ gì cả.”Giản Tĩnh hỏi: “Ông ta thích uống sữa bò ư?”Bà Xa gật đầu giải thích: “Hồi nhỏ lúc ông ấy bị bệnh, mẹ chồng tôi thường hay cho ông ấy uống sữa bò nóng. Cho nên mỗi lần bụng dạ không thoải mái là ông ấy thích uống sữa bò, mặc dù cái này không tốt cho dạ dày.”“Thì ra là như thế.” Giản Tĩnh nhìn một vòng xung quanh: “Có ai muốn bổ sung nữa không?”Không người nào lên tiếng.Giản Tĩnh lại quay sang hỏi Tổng giám đốc Mông: “Ông có để ý không?”Tổng giám đốc Mông trả lời: “Sau khi tôi gây gổ với ông ta ở công ty thì chúng tôi đã không nói chuyện gì với nhau nữa cả.”Nói tới đây, Giản Tĩnh làm bộ đột nhiên nhớ ra: “Ông đã cãi nhau cùng với ông ta, vậy tại sao vẫn muốn đi nghỉ phép chung?”Tổng giám đốc Mông cười khẩy một tiếng: “Tại sao tôi lại phải hủy bỏ toàn bộ hành trình của mình chỉ vì ông ta cơ chứ? Ông ta mới là người giở trò chơi xấu tôi trước, nhưng tôi cũng không phải ra tay với ông ta, xuống máy bay rồi mỗi người đi một nơi không phải là tốt hơn sao?”“Thật vậy chăng, thế mà tôi còn tưởng là ông dự định tiết lộ bí mật nào đó, cho ông ta một cú tát thật mạnh kia chứ.” Giản Tĩnh cười cười, nhưng cũng không đào sâu, ngược lại nói: “Vấn đề thứ hai, hôm nay các vị có rời khỏi chỗ ngồi của mình những lúc nào không?”Cô điểm danh từng người: “Bắt đầu theo vị trí ngồi đi, bà Xa?”Bà Xa đáp: “Lúc vừa lên máy bay, tôi có vào nhà vệ sinh một lần, sau đó đi qua phòng bếp pha sữa bò, tiếp theo thì đưa đứa nhỏ đi vệ sinh. Sau khi ăn trưa xong thì đi dặm lại lớp trang điểm, tổng cộng là bốn lần.”Tổng giám đốc Mông: “Chỉ có một lần lúc trước khi ăn cơm.”Giản Tĩnh hỏi: “Thời gian?”Tổng giám đốc Mông: “Tôi cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết là trước khi bọn họ chuẩn bị phát cơm thôi.”Tổng giám đốc Bao: “Sau khi máy bay ổn định thì tôi đưa đứa nhỏ ra nhà vệ sinh, sau khi tỉnh ngủ cũng có đi một lần.”Giản Tĩnh: “Ông có còn nhớ thời gian cụ thể không?”Tổng giám đốc Bao: “Lúc đó chắc là khoảng hơn tám giờ thì phải, tôi nhớ trên màn hình hiện là còn mười một tiếng nữa mới tới nơi.”Bà Bao: “Khi bà Xa đi pha sữa bò thì tôi có đi vệ sinh một lần. Sau khi ăn cơm trưa xong thì tôi đắp mặt nạ khoảng tầm mười lăm phút, sau đó tới nhà vệ sinh rửa mặt.”Thư ký của người chết: “Tôi có tới nhà vệ sinh lúc dùng bữa tối.”Phiên dịch viên: “Sau khi máy bay ổn định thì tôi đi vệ sinh và có đi dạo một lúc ở phía sau cabin sau khi ăn xong.”Người giúp việc nhà họ Bao vô cùng lo lắng: “Tôi rời khỏi chỗ rất nhiều lần, tại đứa nhỏ liên tục chạy tới chạy lui nên tôi phải bám sát theo cô bé. À, chúng tôi đi ở bên khoang phổ thông đằng kia, trước giờ ăn cơm mới quay trở lại.”Tiếp viên hàng không làm chứng: “Chúng tôi có nhìn thấy bà ấy và đứa trẻ.”Giản Tĩnh chậm rãi gật đầu, nở một nụ cười: “Tốt lắm, rất cảm ơn mọi người đã phối hợp, tôi đã biết hung thủ là ai rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận