Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 361

Chương 361

Tám giờ ba mươi phút, Khang Mộ Thành đến văn phòng làm việc rất đúng giờ. Vừa đến nơi, anh đã mở laptop ra và đăng nhập vào app livestream [Vua trinh thám].Đúng chín giờ, livestream mở ra. Dù mạng hơi bị nghẽn một chút, nhưng may đã nhanh chóng vào được trang web livestream.Anh tìm phòng số “4” của Giản Tĩnh, vào trong đó.Đập vào mắt anh là hàng lông mày đang nhíu lại.Nhưng nhìn kỹ vẻ mặt của cô, trái tim đang treo lơ lửng của anh dần dần hạ xuống. Dưới máy quay HD, gương mặt của Giản Tĩnh rạng rỡ bừng sáng, nhìn vô cùng xinh đẹp. Kim tuyến trên đôi mắt cô sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, lóe lên giống như vảy của người cá.Cô vừa mong chờ, vừa thích thú đưa mọi người đến phòng sách.Máy quay phim chiếu lại gần, mọi người đều nhìn thấy thi thể của Đan. Ông ta nằm gục dưới đất, máu đỏ thấm đẫm tấm thảm, phần đầu không cánh mà bay.“Á!” Kim Lan Nhi lộ liễu hét toáng lên, diễn cảnh ngất xỉu tại chỗ.Nếu như so sánh thì cô ta chuyên nghiệp hơn Giang Bạch Diễm rất nhiều. Vẻ mặt cậu ấy trông rất hoảng sợ, nhưng ánh mắt lại rất khéo léo mà nhanh chóng lướt nhìn gương mặt mọi người. Không biết cậu ấy đang nghĩ cái gì.Võ Liệt cũng cống hiến biểu cảm của mình, vẻ mặt rất phức tạp không rõ là đang hoảng sợ hay lúng túng, hay là cái gì khác.“Ba!” Lý Khang Nạp thì diễn tả cảm xúc của mình qua hành động. Anh ta nhào đến bên thi thể, luống cuống lật lên xem: “Trời ơi, đây… Đây đúng là ba tôi sao?”Giản Tĩnh nghĩ nhiều hơn anh ta một chút.Cái xác không đầu cô nhìn thấy tối qua, chính là cái xác không đầu hiện tại sao?Nếu như cái xác này là thật, vậy thì mọi thứ cũng dễ hiểu thôi. Cơ thể đặc thù rõ ràng như vậy, với khả năng quan sát của cô không khó để phân biệt là thật hay là giả.Nhưng hiện tại là người giả.Người giả mặc quần áo của Đan, có thể chứng minh chính là người tối qua sao?Cô giống như nhân vật mình cài đặt, vẻ mặt hoảng sợ, không chắc chắn được điều gì.“Khụ.” Nếu như cốt truyện đã dẫn dắt xong xuôi, vậy cô không cần phải diễn vai cô gái ngốc nghếch nữa mà nó thẳng ra: “Ai biết về y học thì đến kiểm tra thi thể đi.”Người rút được nhân vật bác sĩ là cậu nhóc Raj đến từ Ấn Độ.Anh ta đương nhiên không có kỹ thuật diễn xuất, cầm lấy tờ giấy trong tay nhân viên rồi bắt đầu đọc: “Theo như suy đoán của tôi, nạn nhân là đàn ông trung niên, rất trùng khớp với ông Đan.”“Trùng khớp không có nghĩa chính là ông ấy.” Giản Tĩnh vô cùng cẩn thận, thứ gây tranh cãi nhất từ cái xác không đầu này chính là thân phận của nạn nhân: “Nguyên nhân cái chết thì sao?”Raj: “... Cái này cần phải giám định mới biết được.”Ngoài lời: ‘Vẫn chưa cầm kịch bản.’Giản Tĩnh mím chặt môi: “Vậy chúng ta có thể biết được cái gì?”Raj nói dứt khoát: “Hung thủ nằm trong số chúng ta.”“Nói đúng một chút đi.” Ông chú Hàn Quốc Park Min Chul đi vào trong phòng, lục tìm trên xác chết giả: “Hình như trên người ông ta không có vết thương nào, lật lại xem nào.”“Không thử tìm vân tay sao?” Giản Tĩnh hỏi.Park Min Chul nói: “Chúng ta đều tiếp xúc với Đan, cho dù tìm thấy ai thì cũng có cớ giải thích hợp lý.”“Được rồi.” Cô nhún vai, tham gia tìm kiếm.“Tiền bối, chú và cô Giản Tĩnh ăn ý thật đấy.” Là thần tượng của nhóm nhạc nam nổi tiếng, Liễu Tú Trí đã tham gia rất nhiều gameshow nên tâm trạng khá thoải mái: “Có cảm giác giống như vợ chồng vậy.”Giản Tĩnh: “...”Trên màn hình dày đặc dòng chữ bình luận.‘Thằng ở xứ sở kim chi cút đi! Đừng có cướp mất vợ của tao!’‘Trên mặt cô Giản hiện chữ ‘từ chối’.’‘Nữ thần thảm quá, rút thăm may mắn nhưng không ra gì.’‘Tĩnh Bạch Đường rất tiếc, Tiểu Bạch, anh không đấu tranh chút giận cho lão Tam sao?’‘Từ chối đánh CP, cô Giản là người đẹp nhất.’‘Đây là chương trình trinh thám, đừng có yêu đương, thật phiền quá.’Nhìn thấy cảnh gió mưa tanh máu này, Khang Mộ Thành lập tức tắt bình luận trên màn hình.Đúng lúc thông thoáng tầm nhìn một chút.Các khách mời bắt đầu tìm kiếm hiện trường, nhưng trừ két sắt đã khóa và chiếc điện thoại cố định ra thì không còn manh mối đáng chú ý nào khác.Không mở được két sắt, chỉ đành chú ý đến điện thoại.Liễu Tú Trí ấn xuống nút gọi lại, lấy được số điện thoại gọi đến cuối cùng.“Tinh tinh tinh…”Đầu dây bên kia điện thoại là giọng nói tự động: “Xin chào, đây là nhà ăn, điện thoại kết nối đến…”“Nhà ăn?” Mọi người vô cùng bất ngờ.“Đây là hung thủ gọi.” Ông chú Park Min Chul đẩy gọng kính, suy đoán một cách chắc chắn.Kim Lan Nhi: “Tại sao?”“Thời gian gọi là mười một giờ bốn mươi bảy phút.” Ông chú Park thể hiện sự tỉ mỉ của phóng viên tin tức: “Tôi nhớ chúng ta rời đi vào lúc mười giờ thì nhà hàng cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Chắc chắn Đan biết rất rõ vào lúc này nhà hàng sẽ không có ai nghe điện thoại của ông ta. Mà nếu như ông ta có yêu cầu gì thì hoàn toàn có thể tìm quản gia.”Giản gia NPC nói: “Đúng vậy, nếu như ông chủ có yêu cầu gì đều gọi điện thoại đến phòng của tôi.”Những người khác liếc mắt nhìn nhau, nói: “Cho nên hung thủ gọi vào số chắc chắn sẽ không trả lời là muốn che giấu chuyện Đan gọi điện thoại cho mình?”“Không hẳn là vậy.” Thạch Xuyên nói: “Có lẽ là muốn tạo hiện trường giả nạn nhân vẫn còn sống vào lúc mười một giờ bốn mươi bảy phút.”“Có lý đấy.” Nhiều người phụ họa theo.Nhưng Giang Bạch Diễm liếc nhìn Giản Tĩnh, hỏi: “Tĩnh Tĩnh, chị thấy sao?”Giản Tĩnh suy nghĩ, nói: “Gần mười hai giờ Đan gọi điện thoại đến nhà ăn đúng là không hợp lý. Nhưng bây giờ suy đoán về uẩn khúc trong dãy số này thì hơi sớm.”“Cô có suy đoán khác?” Họa sĩ truyện tranh trinh thám Kojima Shibu từ nãy đến giờ không nói gì liếc ánh mắt đến.Giản Tĩnh nhìn về phía đó. Kojima Sibu còn rất trẻ, nghe nói mới hơn hai mươi tuổi nhưng là họa sĩ truyện tranh trinh thám được yêu thích nhất ở Nhật Bản. Nhưng nhìn bề ngoài anh ấy hơi lôi thôi (Đương nhiên, chuyên gia trang điểm đã tạo hình dựa trên cơ sở nền tảng), mái tóc đã được cắt tỉa nhưng vẫn còn tùm lum, đôi mắt phía sau cái kính nửa nhắm nửa mở, dường như không có tinh thần gì.Nói tóm lại, anh ấy rất có khí chất của thám tử tư luôn ru rú trong phòng.“Thay vì nói là suy đoán, chi bằng nói là chưa thể đưa ra kết luận.” Cô thẳng thắn nói: “Nhìn vết máu trên hiện trường, nạn nhân chảy rất ít máu.”Kojima Shibu lập tức gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Ví dụ đây là hiện trường phát hiện vụ án đầu tiên thì vết máu không thể chỉ có một ít như vậy. Đầu nạn nhân bị chặt đứt, mạch máu chịu áp lực sẽ phun máu ra khắp nơi.”Anh ấy giơ ngón tay ra: “Có hai khả năng. Thứ nhất đầu của nạn nhân bị chặt đứt sau khi chết, thứ hai nơi này không phải là hiện trường vụ án đầu tiên. Cũng chính vì như vậy nên Giản Tĩnh mới không dám xác định về vấn đề điện thoại nhỉ.”“Đúng vậy.” Giả Tĩnh nửa ngồi nửa quỳ, quan sát kỹ điện thoại riêng. Điện thoại riêng trong phòng sách này rất lớn, không phải là kiểu điện thoại bàn phím có ống nghe mà giống như điện thoại quay số: “Nếu như hung thủ có xung đột với nạn nhân, vô tình ấn vào hoặc là để lại gì đó…”“Thì ra là vậy.” Kojima Shibu đi đi lại lại, quan sát liên tục: “Bàn phím được lau chùi rất sạch sẽ.”Park Min Chul chậm rãi bước đến, theo kịp dòng suy nghĩ: “Có lẽ vì lau vết máu và dấu vân tay cho nên hung thủ mới cố tình gọi một cuộc điện thoại để đánh lừa quan sát của chúng ta, cũng có thể trong lúc đánh nhau đã gọi điện thoại. Vì để xóa bỏ thời gian chết thật sự nên anh ta mới gọi bừa một cuộc.”Những người khác: “...”Trong chỗ bình luận.‘Được lắm, livestream chưa đến một tiếng đã được xem thần tiên đánh nhau.’‘Gọi một cuộc điện thoại thôi mà cũng có nhiều khả năng như vậy.’‘Chết tiệt, hay quá!’‘Tại sao không có khả năng là gọi nhầm…’‘Nếu như nạn nhân đói, muốn ăn mì thì sao? (buồn cười)’‘Theo như trực giác của tôi, cuộc điện thoại này có điều bí ẩn nào đó.’Qua dòng bình luận ngập tràn có thể thấy rằng các khách mời đang dần nhận ra cuộc điện thoại này rất có vấn đề. Nhưng hiện nay thật sự vẫn còn rất ít manh mối, không thể nào phán đoán được.Giản Tĩnh không ngừng thúc giục Raj (Có nhân viên đứng phía sau): “Mau kiểm tra thi thể đi, thi thể mới là bằng chứng quan trọng nhất.”“Thời gian tử vong…” Kojima Shibu nói: “Điều này mới quan trọng nhất.”Raj nghiêm túc nói: “Nhanh nhất là hai giờ chiều nay mới có kết quả.”Giản Tĩnh: “... Được rồi.”Park Min Chul nói: “Chúng ta có thể sắp xếp bằng chứng không có mặt ở hiện trường trước.”Thế là đoàn khách mời đi đến nhà ăn, lần lượt từng người dựa theo số mà kể hoạt động tối hôm qua của mình.“Thưa mọi người, kẻ hèn mọn này cho rằng.” Hiroto Kishikawa, người lớn tuổi nhất và cũng là người có địa vị cao nhất trong xã hội phát biểu ý kiến của mình: “Chúng ta cần phải biết lần cuối cùng nhìn thấy Đan.”Lý Khang Nạp cũng hỏi: “Sau bữa tiệc lúc tám giờ tối, có ai nhìn thấy Đan không?”Bầu không khí trở nên yên ắng lạ thường.Park Min Chul bỗng nhiên mỉm cười, nói thẳng thừng: “Theo như tôi được biết, không chỉ một người từng nhìn thấy Đan. Nhưng bây giờ không ai muốn là người đầu tiên lên tiếng, điều này hoàn toàn có thể hiểu được, lỡ như bỗng nhiên biến thành kẻ khả nghi đầu tiên thì thật phiền phức.”“Ông Park muốn làm người đầu tiên sao?” Kumiko Terauchi bỗng nhiên lên tiếng.Park Min Chul lại nói: “Tôi nghĩ cứ theo thứ tự sẽ tốt hơn.”Valeria bốc được số một nghiêm túc nói: “Được.”Cô ấy suy nghĩ một chút, bắt đầu kể: “Sau tám giờ ngày hôm qua, tôi, Thạch Xuyên, Tú Trí và ông Võ ngồi đánh bài. Lúc chín giờ Tuyết Nhi đến đổi cho tôi, tôi đi ra boong tàu hóng gió, đến hơn chín rưỡi mới về.”Liễu Tú Trí bốc được số hai.Anh ấy nói: “Tôi đánh bài đến chín rưỡi, sau đó gặp cô Giản. Mười giờ tôi về phòng nghỉ ngơi.”Raj bốc số ba.Anh ta nói: “Sau khi ăn xong tôi đi dạo trên du thuyền, từ tám rưỡi đến chín giờ mười lăm phút thì đọc sách trong phòng. À đúng rồi, tôi còn nhìn thấy Giản và anh Lý.”Giản Tĩnh bốc số bốn.Cô suy nghĩ, cố gắng tình tĩnh kể lại: “Ừm, từ tám giờ đến mười giờ tôi làm rất nhiều việc.” Cô dừng lại một chút rồi khéo léo ám chỉ: “Đại khái là tìm một vài người khác giới tâm sự về cuộc đời.”Những khách mời khác không hẹn mà cùng nhau bật cười.Chỉ có Kojima Shibu là nghiêm túc ghi chép lại trong quyển sổ, còn hỏi: “Theo thứ tự là ai?”“Anh Lý, anh Liễu và Tiểu Bạch.”“Lý do là gì?”Giản Tĩnh mặt lạnh lùng: “Chuyện riêng tư.”Số năm là Võ Liệt.Anh ta nói: “Tôi bắt đầu đánh bài lúc tám giờ bốn mươi phút, mãi cho đến chín rưỡi mới kết thúc.”“Trước đó anh làm gì?”“Tôi đi bộ cho tiêu cơm.”Số sáu là Kumiko Terauchi.Cô ấy vô cùng nhập vai: “Tôi đến phòng thăm anh của tôi. Nhưng anh ấy nói muốn ở một mình một chút nên tôi quay về nghỉ ngơi, khoảng chín giờ tôi chơi mạt chược với mọi người.”Số bảy là Andre.“Tôi chơi mạt chược đến chín giờ, thua nhiều quá nên không chơi nữa.” Anh ấy nói: “Cô Terauchi thay vị trí của tôi.”Số tám là Kim Lan Nhi: “Tôi rất thích chơi mạt chược nên chơi suốt ở trên bàn. Chín giờ bốn mươi lăm phút là chơi xong, tôi quay về phòng mình nghỉ ngơi.”Số chín là Lynnell: “Tôi hơi đau họng nên về phòng nghỉ ngơi từ lâu rồi. À, đến chín giờ tôi có gọi nhà ăn mang tổ yến đến cho tôi.”Số mười là Giang Bạch Diễm: “Tôi chơi mạt chược, đến tám giờ năm mươi phút thì ra ngoài một chút, nói chuyện vài câu với Tĩnh Tĩnh.”Số mười một là Park Min Chul: “Tôi đi dạo xung quanh du thuyền, chín giờ năm mươi phút thì về phòng.”Số mười hai là Kojima Shibu: “Tôi học chơi mạt chược.”Số mười ba là Lý Khang Nạp: “Chín giờ mười phút tôi đi tìm ba tôi để bàn một số chuyện với ông ấy, đến chín giờ ba mươi phút tôi rời đi và quay về phòng nghỉ ngơi.”Anh ta lại bổ sung thêm: “Tám giờ hai mươi phút tôi có chạm mặt cô Giản.”Giản Tĩnh cúi đầu xuống, làm ra vẻ không dám nhìn thẳng.Số mười bốn là Thạch Xuyên: “Tôi chơi mạt chược đến chín giờ, sau đó không chống đỡ được nên đi nghỉ ngơi.”Số mười lăm là Chương Tuyết Nhi: “Sau khi ăn tối xong tôi về phòng nghỉ ngơi một chút, đến tám giờ bốn mươi phút thì tìm ba nói một vài chuyện. Chín giờ tôi đổi chỗ cho Valeria, chơi mạt chược với mọi người đến chín giờ ba mươi phút.” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận