Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 210
Âm nhạc bên trong quán bar được mở lớn hết cỡ, bên trong có rất nhiều người, mùi hương trộn lẫn rất phức tạp.Giản Tĩnh tìm được quầy bar, ngồi xuống và gọi một ly Mojito không quá khó uống, cúi đầu chụp ảnh. Tải ảnh của chủ nhiệm khoa trên bảng tin của học viện xuống, sử dụng một phần mềm để thay đổi khuôn mặt, đổi thành kiểu tóc nữ uốn sóng, xóa nếp nhăn trên da, bức ảnh chủ nhiệm khoa chuyển đổi giới tính ra lò.“Thưa cô, rượu của cô.” Nhân viên pha chế rượu cực kỳ dịu dàng đối với chị gái nhỏ xinh đẹp.“Cảm ơn.” Giản Tĩnh lấy điện thoại di động ra: “Anh có từng thấy qua người phụ nữ ngày không?”Nhân viên pha chế nghẹn ngào, trong đầu nhanh chóng hiện lên hai chữ ‘Bắt gian?’, ‘Không phải như vậy?’, ‘Là tìm phụ nữ sao?’ Sau khi thoát khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, thuận miệng đáp: “Chưa từng nhìn thấy.”Giản Tĩnh: “Anh còn chưa nhìn kỹ mà.”“Mỗi ngày tôi phải gặp quá nhiều người, thật sự không thể nhớ kỹ được.” Giọng điệu thành khẩn, ánh mắt chân thành tha thiết khiến người ta không thể không nảy sinh nghi ngờ, có lẽ bọn họ được huấn luyện bài bản dùng cho các tình huống tương tự.Giản Tĩnh híp mắt, nhẹ nhàng nói: “Đây là em chồng tôi, đã mất tích mấy ngày nay rồi, người trong nhà rất lo lắng cho nó.”Một khi cô đã diễn, ai có thể nghi ngờ?Độ cảnh giác của nhân viên pha chế đã giảm xuống đáng kể, chủ yếu là do bọn họ sợ khách sinh sự, nhưng mà chị gái xinh đẹp này nói tới tìm người thân, nhìn không giống người biết gây sự, thế nên mới cẩn thận xem lại ảnh chụp.Nhìn kỹ lại, hình như có chút quen thuộc: “Là một vị khách quen ở đây.”Đáy lòng Giản Tĩnh ngay lập tức cảm thấy có biến.Được rồi, chủ nhiệm khoa nhà mình có sở thích dị dạng và không phải đang chạy trốn.Ông ta vứt điện thoại di động và chứng minh thư lại trong xe, chắc không phải là vì đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám đấy chứ? Dựng lên một câu chuyện mất tích sau đó cải trang đơn giản đến quán bar thông đồng… Ừm, thông đồng với mọi người.Nhưng làm gì có ai bận đi nhảy Disco mấy ngày không thèm về nhà? Mọi thứ thật rắc rối.Làm sao để thuyết phục được ông chủ quán bar cho cô xem camera giám sát một chút được nhỉ? Hay làm giống như Bạch Tiểu Miêu, lẻn vào xem trộm?Bắt chước phim đặc vụ có rắc rối quá không nhỉ?Đang phân vân không biết làm thế nào thì cơ hội lại chủ động đưa đến cửa.“Lần đầu tiên đến đây sao?” Có người ngồi xuống bên cạnh cô trò chuyện vài câu: “Chưa từng nhìn thấy cô.”Thái độ của Giản Tĩnh lúc này không quá tệ: “Tôi tới tìm người.” Rồi sau đó giơ điện thoại di động lên cho anh ta xem ảnh: “Anh đã bao giờ nhìn thấy người phụ nữ này chưa?”Đối phương liếc mắt nhìn, sau đó đáp: “Có chút quen quen.” Tiếp đó lại bắt chuyện: “Cô tìm cô ấy làm gì? Cô ấy đi cùng ai tới đây? Cái này phải suy nghĩ thật kỹ mới trả lời được. Nếu không cô đến chỗ chúng tôi ngồi một lát, tất cả đều là bạn bè hay cùng nhau đến đây, nói không chừng có người quen biết cô ấy.”Giản Tĩnh không do dự, dứt khoát đồng ý.Có một sự hiểu lầm lớn ở đây.Cô đồng ý mà không cần suy nghĩ là bởi vì thể lực của cô có thể so với đàn ông, thậm chí còn tốt hơn những người đàn ông bình thường. Đã từng thấy qua người đàn ông nào có vóc dáng cường tráng lại suy nghĩ nhiều về một lời mời hết sức bình thường chưa?Tuy nhiên, thế giới này rất tàn nhẫn, hầu hết các cô gái chưa chắc đã được tận hưởng những ‘đặc quyền’ như vậy, các cô muốn đi đến chỗ này phải thật cẩn thận, sẽ không bao giờ đi một mình.Một khi đã đến cuộc hẹn, tức là những người đàn ông đã ngầm hiểu rằng cô gái đó sẵn sàng đi xa hơn một bước. Nhưng đây không phải là điều mà cô gái nào cũng biết, và họ cũng không hiểu được.Dù sao cũng có thể đoán trước được kết quả là gì.Giản Tĩnh dò xét thông tin: “Có thấy người phụ nữ này không?”“Rất quen, lúc trước có gặp qua.” Trong phòng riêng, mấy người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, đáp án của ai cũng gần giống nhau: “Gặp nhau khi nào? Chuyện này tôi không nhớ rõ được.”Một người nói như vậy là chuyện bình thường, nhưng có đến tận hai ba người được hỏi mà đáp án vẫn giống nhau thì rõ ràng là đang đùa giỡn người khác.Giản Tĩnh trợn trắng mắt – lúc này cô không thèm tức giận – xua tay, dứt khoát nói: “Không nhớ được thì thôi.” Cô không muốn lãng phí thời gian ở đây, định đứng dậy rời đi.“Đừng đừng.” Người đàn ông gọi cô tới tươi cười, đưa cho cô một ly rượu: “Bọn họ chỉ đang đùa cô thôi, chúng tôi đúng là đã gặp qua người này, là khách quen ở đây, chơi rất vui vẻ. Cô tìm cô ấy có việc gì?”Giản Tĩnh hỏi: “Vào đêm ngày mùng 3, cô ấy đã đến đây, anh có thấy cô ấy đi cùng với ai không?”“Cái này… Tôi cũng không để ý.” Đối phương ngượng ngùng trì hoãn: “Cô vội vàng tìm cô ấy là có chuyện gì? Nói ra rồi chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp cô.”Giản Tĩnh suy nghĩ.Anh ta nhân cơ hội này thuyết phục cô uống rượu: “Không cần phải vội, uống chút gì đó rồi từ từ nói sau.”Ánh sáng của quán bar dịu êm, giống như một chiếc máy quay xinh đẹp. Người có ngoại hình tầm thường cũng có thể nhìn thấy một chút dịu dàng trong ánh đèn mờ ảo, chứ chưa nói đến người đàn ông mời cô uống rượu có bộ dáng trông rất đoan chính, nói chuyện không tệ, con người cũng rất hài hước dí dỏm.Nhưng… Cặn bã ít nhất cũng phải có đạo đức.Giản Tĩnh cúi đầu nhìn chén rượu. Dưới ánh sáng tối, màu sắc của rượu hoàn toàn biến dạng, trên chén rượu còn có hoa văn, cho dù có nhìn kỹ đi chăng nữa thì cũng chưa chắc có thể phát hiện ra manh mối.Cô nghi ngờ bản thân bị hoa mắt, ngậm ống hút nhấp một ngụm.Giao diện nhân vật: Có dấu vết ngộ độc thuốc.Qua năm giây, trạng thái biến mất, ám chỉ chất độc đã bị thanh trừ.Cô ấn thái dương, quay đầu nhìn lướt qua người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bên cạnh, hít một hơi thật sâu.Sau đó, nhanh chóng đứng dậy, dùng năm ngón tay bóp chặt hai má anh ta.Người đàn ông này bị mù.Đại não còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy thiếu nữ ngây thơ ngây thơ bên cạnh véo cằm mình ra, rót cả chén rượu vào miệng anh ta.Một ít rượu chảy vào khí quản, khiến anh ta ho dữ dội: "Khụ khụ, cô, cô đang làm gì vậy? Ọe!”Đám bạn của anh ta ngạc nhiên, vội vàng đến khuyên can: “Đặt xuống, mau đặt xuống, cô làm gì vậy hả?”“Mau đi gọi ông chủ lại đây.” Giản Tĩnh nhìn về phía nhân viên phục vụ đang lững thững đi lại trên sân khấu, cười lạnh: “Nếu không tôi báo cảnh sát nói mấy người có giao dịch trái pháp luật.”Người phục vụ giật mình, vội vàng ngăn cản: “Thưa cô, cô không nên nói bừa, chúng tôi là quán bar làm ăn chân chính, không có làm chuyện gì trái pháp luật.”Vừa nói vừa ra hiệu cho người gọi bảo vệ đến đây đánh người.“Thưa cô, mời cô đi theo chúng tôi.” Bảo vệ đặt tay lên vai cô, dùng sức ấn xuống.Giản Tĩnh cầm lấy cô tay anh ta, dùng sức quật ngã đối phương qua vai.Ly rượu vỡ vụn, động tĩnh hấp dẫn không ít khách hàng xung quanh.“Muốn đánh nhau, tôi chơi cùng mấy người, dù sao sau khi cảnh sát tới đây, tôi cũng là người có lý.” Cô chậm rãi nói, liếc nhìn người đàn ông đang mê man: “Tôi khuyên các người đừng tự mình tìm phiền phức, chỉ cần cho tôi xem video giám sát ở đây, tôi sẽ chỉ tìm một mình anh ta gây phiền toái.”Nhân viên phục vụ này rất có bản lĩnh nhìn thời thế.Trên sân khấu có người đánh nhau, mấy khách hàng khác nhất định là muốn chạy, nếu gây ảnh hưởng tới người khác thì không tốt.Yêu cầu của khách hàng này cũng không quá đáng, để cho bọn họ tự mình cãi nhau là được rồi: “Cô gái, hình như cô có hiểu làm gì rồi, nếu cô có nghi ngờ gì thì chúng ta sẽ nói chuyện sau.”Giản Tĩnh: “Coi như anh thức thời.”Người phục vụ lập tức gọi đến văn phòng, tức giận nói: “Chỉ là hiểu lầm nhỏ, hôm nay miễn phí toàn bộ cho cô. Chúng tôi còn có phiếu giảm giá, nếu lần sau cô đến đây, tất cả mọi thứ sẽ được giảm giá cho cô.” Giản Tĩnh không muốn nói nhảm: “Đưa camera giám sát cho tôi.”Nhân viên phục vụ lảng tránh vấn đề này: “Chuyện này liên quan đến sự riêng tư của khách…”“Anh muốn tôi gọi cảnh sát đến điều tra camera giám sát, sau đó điều tra ra chuyện giao dịch ma túy?”Nhân viên phục vụ câm miệng, lập tức nháy mắt với bảo vệ.Bảo vệ hiểu ý: “Bên trong chúng tôi không lắp camera giám sát, điều này không thể giúp được cô rồi.”“Cái ở cửa.” Cô kéo một chiếc ghế, ngồi xuống: “Chuyển đến bảy giờ tối ngày mùng 3.”Bảo vệ đưa đẩy: “Cái này bị hỏng rồi.”Giản Tĩnh nhướng mày, hỏi ngược lại: “Mấy người không cảm thấy tôi rất quen hay sao?”Người phục vụ nhìn kỹ lại, cảm thấy đúng là có hơi quen, nhưng cũng không quá để ý, đáp lại cho có lệ: “Có phải cô đã từng đóng bộ phim truyền hình nào hay không? Tôi thấy cô giống như một minh tinh nào đó.”“Tôi họ Giản, tên đầy đủ là Giản Tĩnh.” Cô cảm thấy hơi xấu hổ khi tự báo tên mình để uy hiếp người khác. Giản Tĩnh sau khi xây dựng tâm lý xong mới nói tiếp: “Anh có thể kiểm tra weibo một chút, sau đó cân nhắc có nên để tôi gửi tin nhắn nói rằng khách hàng của anh quen với việc đánh thuốc mê phụ nữ hay không.”Trong khi nhân viên phục vụ vẫn còn đang do dự thì bảo vệ đã vỗ đùi nhớ ra: “Bảo sao tôi cảm thấy cô rất quen thuộc, hóa ra cô chính là nhà văn nữ viết tiểu thuyết hả? Con gái tôi rất thích sách của cô viết, nó mua rất nhiều sách của cô.”Anh ta cho rằng, cái tên Giản Tĩnh này không hề xa lạ, ít nhất cũng ngang với mấy ngôi sao hạng hai, hạng ba. Người phục vụ ngay lập tức thay đổi giọng: “Camera giám sát bị hỏng hả? Để tôi kiểm tra lại xem, tôi nhớ là đã sửa lại rồi.”Bảo vệ thức thời thao tác hai cái, giả vờ ngạc nhiên: “Chà, đúng là đã được sửa rồi.”Giản Tĩnh: Mệt tim quá!Dưới sự uy hiếp và dụ dỗ, cuối cùng cũng có thể xem video giám sát.Có hai tin, một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là cô nhìn thấy chủ nhiệm khoa Vạn đi vào bên trong quán bar, ông ta không để ý đến xung quanh, mặc cho camera giám sát chụp được một nửa khuôn mặt, tin xấu là… ông ta chưa từng rời khỏi đây.Cái này là đi ra bằng cửa sau hả? Hay là ông ta thay lại quần áo nam rồi mặc đồ của người khác nên cô đã bỏ lỡ mất rồi?Giản Tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình, sau đó bất thình lình đứng dậy.“Cô Giản…” Nhân viên phục vụ đuổi theo.Giản Tĩnh không để ý tới anh ta, đi thẳng tới cửa sau. Ra khỏi quán bar, giơ tay lên gọi 110, nói bên trong quán bar có người hạ thuốc, đề nghị bọn họ điều tra nghiêm ngặt.Gọi điện thoại xong mới nghiêm túc quan sát toàn cảnh nơi này.Cửa sau của quầy bar là một con hẻm tối tăm. Vốn dĩ 2077 được mở ở khu công nghiệp, nghe nói cửa sau khu công nghiệp là một toà nhà u ám.Dưới tầng bảy thì cơ bản không có ánh sáng, trên tầng bảy, là biển chỉ dẫn thoát hiểm.Một tòa nhà thương mại sống dở chết dở chỉ thích hợp cho ngành thương mại kinh dị.Giản Tĩnh đi một vòng kiểm tra xung quanh rồi trở lại bãi đỗ xe, thả ra Kỵ Sĩ đang chán muốn chết ra. Sau đó sử dụng áo khoác để cho nó ngửi lại một lần nữa rồi nói: “Đi, tìm người này.”Một lần chưa quen thì lầm thứ hai cũng sẽ thành quen, lần này, Kỵ Sĩ lần theo dấu vết rất có bài bản.Đầu tiên nó dừng lại trước cửa quán bar một lát, sau đó bị Giản Tĩnh kéo tới cửa sau, đi tới đi lui vài lần mới ngập ngừng bước vào bên trong.Tầng trệt của tòa nhà là mấy cửa hàng, hiện giờ tất cả đều đã đóng cửa, chỉ để lại mặt tiền tối tăm, trên mặt đất chất đống vật liệu xây dựng bỏ hoang.Thang cuốn ngừng hoạt động, cực kỳ bụi bặm, chỉ có một thang máy vẫn có thể sử dụng được. Cũng may là bên trong thang máy này vẫn có ánh đèn sáng, đèn ở nơi khác không phải hỏng thì cũng bị tháo dỡ, hoàn toàn không có ánh sáng.Giản Tĩnh một tay dắt chó, một tay cầm đèn pin, chiếu qua chiếu lại.Tiếng vọng của bước chân ở trong tòa nhà tối tăm xen kẽ, bóng tối u ám, trong góc hình như truyền đến thanh âm sột soạt.Ngay lập tức, sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới bên ngoài bị chặn lại, nhường chỗ cho những bóng ma lấp ló nhìn trộm trong bóng tối.Kỵ Sĩ hoảng sợ, không ngừng quay đầu nhìn về phía chủ nhân.Giản Tĩnh vỗ đầu nó, ra hiệu cho nó khuỵu chân xuống, bước đi thật chậm.Bụi bay mù mịt, chùm sáng dừng lại ở trong góc.Cái xác nằm ngay ở đó.Kỵ Sĩ không còn bình tĩnh được nữa, từ từ lùi lại.Giản Tĩnh để nó ở nguyên vị trí, tự mình lục túi, lấy ra một đôi găng tay đeo vào, quen thuộc khám nghiệm tử thi.Đầu tiên quan sát mặt, không sai, chính là chủ nhiệm khoa Vạn Viễn mà cô đang tìm kiếm. Tuy rằng không biết vì sao lúc này trên người ông ta không còn bộ quần áo nữ kia nữa mà đã đổi sang quần áo nam.Cơ thể xuất hiện các đốm xác chết ở giai đoạn thâm nhiễm rõ ràng, có màu đỏ tươi, hoàn toàn cố định, cho dù có dùng sức ấn mạnh cũng không biến mất, thi thể đã bớt xơ cứng, thời gian tử vong trên ba ngày.Khiến cho người ta sởn tóc gáy chính là biểu tình trên mặt của ông ta, cười như không cười, kỳ lại nhất là trong hoàn cảnh hiện tại, tạo ra một hiệu ứng rất kỳ dị.Giản Tĩnh cắn chặt răng, phải mau báo cho cảnh sát.Lại là người quen tới, cảnh sát Cao.Anh nhìn thấy Giản Tĩnh, thở phào nhẹ nhõm, bắt chuyện: “Cô Giản, sao cô lại phát hiện ra thi thể?”Giản Tĩnh nói: “Ông ấy là giáo viên của trường chúng tôi, đã mất tích.” Sau đó đơn giản tóm tắt lại mọi chuyện, đặc biệt chú ý đến việc tráo đổi quần áo, nói: “Nếu ông ta chết sau khi qua đêm với một ai đó thì còn có thể giải thích được vì sao ông ta phải thay quần áo, nhưng tại sao ông ta lại quanh quẩn ở gần quán bar?”Mí mắt cảnh sát Cao giật giật: “Cô nói xem, tại sao trước đó ông ta lại mặc quần áo phụ nữ?”“Tại sao?”Không biết cảnh sát Cao đang nghĩ tới điều gì, liếc nhìn cô, nói: “Cô biết vì sao Quý Phong không đến đây không? Cậu ấy bị điều đi xử lý một vụ án khác, một vụ án giết người liên hoàn mà thi thể của phụ nữ đều bị đóng băng.”Trong mắt Giản Tĩnh thoáng cái đã có tia sáng vụt qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận