Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 278
Mặc dù việc sang bên kia bờ đại dương nhận giải không phải chuyện gì to tát, nhưng Khang Mộ Thành lại xuất phát từ một nỗi lo nào đó khó diễn tả thành lời mà anh không yên tâm để Giản Tĩnh đi một mình nên đã sắp xếp một chuyến công tác đi cùng với cô.Lại là một chuyến bay đường dài.Điểm khác biệt duy nhất so với trước đó là có thêm nhiều người hơn.Khang Mộ Thành đi chuyến này, còn phải đàm phán một số hợp tác với nhà xuất bản ở Mỹ, cho nên trợ lý, thư ký, phiên dịch viên và luật sư đều đi cùng.May mắn lớn nhất của Diane là có một ông chủ không keo kiệt.Theo đạo lý thì thư ký và trợ lý đều chỉ có thể ngồi khoang phổ thông. Ông trời ơi, ngồi ghế hạng phổ thông suốt mười mấy tiếng bay đường dài thật sự có thể chết người đấy. Nhưng Khang Mộ Thành lại bảo cô ấy đặt khoang thương gia.Lúc này, máy bay đã đến trễ ba mươi phút. Diane ngồi trên chiếc ghế dựa mềm mại trong phòng chờ VIP, trong lòng không hề sốt ruột chút nào.Trì hoãn thời gian làm việc, tốt thật đấy.“Diane.” Cô ấy quá ngây thơ rồi. Sao ông chủ có thể cho phép nhân viên nhận lương lười biếng được chứ? Khang Mộ Thành nói với cô ấy: “Cô có thể giúp tôi một chuyện không?”Diane: ‘Chẳng lẽ tôi có thể nói không à?’“Được thưa sếp.” Bộ nhớ máy móc của cô ấy phản ứng một cách trơn tru.Khang Mộ Thành đưa cho cô ấy một quyển sách gốc tiếng Anh: “Đọc cái này đi, đợi đến lúc chúng ta gặp vị tác giả kia, có thể tôi sẽ cẩn cô trợ giúp.”Diane: “…” Mặc dù kết quả Ielts của cô không tệ, nhưng đã lâu rồi nên cô không đọc hiểu.“Được ạ, tổng giám đốc Khang.” Trong lòng sụp đổ, nhưng phận xã súc* vẫn phải mặt đầy tươi cười đồng ý.(*)Xã súc: Thuật ngữ dành cho nhân viên văn phòng, ăn lương công ty nuôi nên gọi là xã súc.Đương nhiên, ông chủ không chỉ sắp xếp người khác làm việc, chính anh cũng mở laptop ra, không biết đang đọc tài liệu gì, vẻ mặt rất chăm chú.“Tăng ca ở phòng chờ và tăng ca ở văn phòng có gì khác nhau sao?” Tiểu công chúa rót cà phê espresso vào ly kem, chế nhạo hỏi.Ông chủ: “Làm việc vào giờ hành chính không thể gọi là tăng ca.”Tiểu công chúa: “…”Diane: Ôi!Cô ấy phiền não lật giở quyển sách tiếng anh ra, khổ sở như gặm miếng thịt sống.‘Bạch bạch’, một cậu nhóc mang giày da chạy tới chạy lui trong đại sảnh trơn bóng, thỉnh thoảng lại bật cười khanh khách giống như một chú vịt con ồn ào.Diane lặng lẽ quay đầu.Một người phụ nữ xinh đẹp đi tới, nói với chú vịt con: “Bảo bối, mẹ nhóc đang gọi nhóc đấy.”“Mẹ.” Chú vịt con quay đầu, chạy đến cách ghế cách đó không xa, nơi người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo đang vẫy tay với cậu. Cậu bật cười khúc khích, giang hai cánh tay nhào tới.“Trẻ con hơi ồn ào một chút.” Người phụ nữ xinh đẹp ngồi xuống, mái tóc đen nhánh, sáng bóng hệt như tơ lụa trải dưới ánh đèn, truyền đến hương thơm thoang thoảng.Mùi hoa mai vờn quanh.Diane âm thầm tặc lưỡi. Cô ấy cũng xem như đã gặp không ít mỹ nữ, mấy ngày trước còn nhìn thấy nữ giám đốc xinh đẹp, phóng khoáng hiếm thấy. Tiểu công chúa thì càng khỏi phải nói rồi, nhưng người trước mặt lại là một kiểu xinh đẹp khác.Mặc dù người phụ nữ đã ngoài ba mươi, thậm chí là gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn rất có hương vị phụ nữ. Bên trong dáng vẻ thành thục gợi cảm vẫn còn giữ lại nét ngây thơ của thiếu nữ, vừa mâu thuẫn lại hài hòa.“Nhóc con.” Cô ấy không kìm lòng được nên lên tiếng bắt chuyện, nghĩ chắc người ta không thể nào bơ mình đâu.Trợ lý nam có hơi bối rối, đột nhiên ngắt lời: “Không có gì đâu, đừng bận tâm.”Người phụ nữ xinh đẹp cười với anh ta: “Cảm ơn mọi người đã thông cảm.”Trợ lý nam tay chân luống cuống, suýt chút nữa đã đứng dậy cúi đầu.Cũng may người phụ nữ xinh đẹp không nói gì nữa, bà ấy nhìn Giản Tĩnh một chút, sau đó lại nhìn về phía Khang Mộ Thành: “Hình như tôi đã gặp anh một lần.”Khang Mộ Thành thản nhiên nói: “Xin chào.”“Có lẽ là tôi nhớ nhầm.” Cô ấy mỉm cười áy náy rồi rời đi như không có việc gì.Diane cười nhạo trợ lý nam: “Anh đỏ mặt kìa.”Trợ lý nam: “Khụ.”Giản Tĩnh cười híp mắt hỏi: “Tổng giám đốc Khang, anh đã từng gặp bà ấy à?”Khang Mộ Thành nói: “Không có ấn tượng.”“Thú vị đấy.” Giản Tĩnh nói: “Chuyến bay lần này sẽ rất vui cho xem.”Lúc đó, Diane chỉ nhìn cô một chút, hoàn toàn không hiểu ngụ ý trong lời nói đó. Mãi đến sau này, cô ấy mới giật mình nhận ra là thú vị chỗ nào. Gần như để lại bóng ma tâm lý trong lòng Diane.“Hành khách từ thành phố Hòa Bình đến New York xin chú ý, quý khách sẽ ngồi trên chuyến bay XXX…”Thông báo vang lên, đã đến giờ lên máy bay.Hành khách đi khoang hạng nhất và khoang thương gia có thể đi lối vào VIP, không cần phải xếp hàng, nhanh chóng lên tới khoang máy bay.Lần đầu tiên Diane được ngồi ghế hạng thương gia, rất hứng thú làm quen với từng chức năng khác nhau. Ông chủ của cô ấy hỏi tiểu công chúa: “Còn chỗ trống, muốn thăng hạng ghế cho em không?”“Không cần.” Giản Tĩnh tập trung chơi ván game cuối cùng trước khi mất kết nối Internet, đầu cũng không ngẩng lên.Khang Mộ Thành để vali của cô lên: “Em mang theo gì đấy, sao lại nặng thế này?”“Đồ ăn vặt.”Diane bóp cổ tay: ‘Hỏng rồi, hôm qua tan tầm đã hơn hai mốt giờ, các siêu thị đều đóng cửa hết, chỉ có thể mua chút bánh mì trong cửa hàng tiện lợi.’Hành khách đã yên vị, máy bay bắt đầu cất cánh.Bay lên, xóc nảy, ổn định lại, có người bắt đầu đi vệ sinh.Tiếp viên hàng không bắt đầu phát đồ uống.Tiểu công chúa gọi một ly Champagne, uống một hơi cạn sạch rồi chuẩn bị đi ngủ.Diane yên lặng đeo tai nghe lên, mở đèn đọc sách, chuẩn bị tranh thủ lúc tinh thần còn tỉnh táo sẽ đọc hiểu ba chương đầu tiên.Thời gian trôi qua nhanh chóng.Cô ấy đọc xong nội dung chương thứ nhất, ngẩng đầu lên thấy tiểu công chúa đã ngủ. Trên người cô đắp một tấm chăn nhỏ màu vàng có in hoa, vải lông xù đáng yêu cực kỳ, ở bốn góc còn có vuốt mèo.Tấm chăn không đắp kín, có một phần vuốt mèo vừa vặn rơi xuống đầu gối của Khang Mộ Thành, cực kỳ tương phản với chiếc quần tây của anh.Diane nhịn cười, giơ điện thoại lên chụp lại.Ông chủ nhìn cô ấy một cái.Diane: Cúi đầu đọc sách.Ông chủ nắm chặt tấm thảm, nhét lại mép ghế bên cạnh.Môi trường trên không vốn dễ khiến người ta buồn ngủ và khát nước. Diane vô thức uống hơn nửa tách trà, không nhịn được muốn đi vệ sinh.Khoang thương gia và khoang hạng nhất có tổng cộng một nhà vệ sinh, theo lý thuyết chỉ có hơn ba mươi người. Nhưng Diane vẫn phải đợi mãi, đứng đực cả một hồi mới đợi được phòng trống, vội vã đi giải quyết.Lúc đi ra, cô ấy nghe thấy mấy hành khách đang trò chuyện.“Cô à, cà phê nhạt quá, cô vui lòng pha cho tôi ly khác nhé.” Một người phụ nữ nói với tiếp viên hàng không, đồng thời khuyên bảo con trai mình: “Bảo bối, yên tĩnh chút nào.”Diane liếc nhìn, hỏng bét, lại là đứa bé như con gấu kia.Thằng nhóc bịt lỗ tai lại, giọng nói cao vút: “Mẹ, con khó chịu.”“Con đừng làm ồn đến người khác.” Người phụ nữ vuốt lưng nó: “Nói nhỏ thôi, đừng lộn xộn.”Diane rất có cảm tình với những bậc cha mẹ như vậy, cô ấy đưa một miếng kẹo cao su: “Cháu có muốn ăn cái này không? Sẽ dễ chịu hơn đấy.”“Cảm ơn.” Bà ấy khách sáo nhận lấy rồi đưa cho con trai: “Không được nuốt đấy, biết chưa?”Đứa bé cười hì hì rồi chui vào lòng mẹ.Ở bên kia, có một người đàn ông lấy ra một tấm ảnh trong tập danh thiếp của anh ta, nhét vào cổ áo của tiếp viên hàng không: “Muốn liên lạc với tôi thì gọi vào số điện thoại này.”Tiếp viên hàng không nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất đi lịch sự: “Thưa ngài, ngài có cần gì nữa không?”Người đàn ông mỉm cười: “Chờ điện thoại của em.”Diane bí mật liếc mắt, cố tình nói chen vào: “Xin lỗi, nhường đường một chút.”Tiếp viên hàng không nhân tiện đi đến chỗ hành khách tiếp theo.“Thưa cô, tôi có thể giúp gì cho cô không?”Người phụ nữ ngồi ở vị trí này có vóc dáng cao gầy, đi đôi giày cao gót màu đỏ tươi, đắp mặt nạ, đang sơn móng tay: “Cho tôi một chai nước suối lạnh, nhưng đừng lạnh quá.”“Vâng thưa cô.”Diane trở lại chỗ ngồi, thở phào, tiếp tục lật sách.Sau đó, tiếp viên hàng không bắt đầu phục vụ đồ ăn.Bánh mì, salad rau củ, súp kem nấm thịt gà, cá chiên, bò bít tết, mì ống, hai chiếc bánh gatô nhỏ, một phần trái cây, một hộp sữa chua. Nếu có yêu cầu, tiếp viên còn có thể phục vụ một viên kem vị dâu hoặc vani.Công bằng mà nói, đây là một bữa ăn không tệ.Diane quyết định lấp đầy bao tử trước đã, sau đó tiếp tục công cuộc đọc hiểu đáng chết kia.Cô ấy để ý tiểu công chúa vẫn chưa dậy ăn.Ông chủ nói: “Đợi con bé tỉnh dậy rồi nói.”Diane và trợ lý trao nhau ánh mắt hóng chuyện.Sau khi ăn xong, nhiều người chọn tắt đèn đánh một giấc hoặc là xem phim một lúc. Diane cũng không nhịn được đeo tai nghe lên nghe nhạc chợp mắt.Không biết đã qua bao lâu, lần này đến lượt chén canh tác oai tác quái, buộc cô ấy phải đi vệ sinh.Diane nhìn đèn đỏ trong nhà vệ sinh, nhưng nó nhanh chóng chuyển sang màu xanh, người bên trong đi ra.Cô ấy cực kỳ mừng rỡ, vội vàng đi vào, sợ bị người khác vượt lên trước. Nhưng không biết có phải do quá vội hay không mà cô vô tình đụng phải người nào đó.Nhưng cô ấy không để ý, chỉ gấp gáp vào đi vào phòng vệ sinh. Lúc đi ra mới nhớ lại, thầm nói xin lỗi, nhưng thấy người ngồi đó vẫn đang ngủ say, xem ra không bị đánh thức.Diane đang định rời đi thì đột nhiên cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, cô nhìn lại một chút.Người kia đang nhắm mắt, dầu tựa trên chiếc gối mềm, cả gương mặt hiện lên một cảm giác… Cô ấy không thể nào miêu tả được, cũng rất khó hình dung cảm giác đó là gì.Diane rùng mình, không dám nhìn nhiều, bước nhanh về chỗ ngồi.“Diane?” Giản Tĩnh tỉnh dậy, đang thong thả dùng cơm, hỏi cô ấy: “Cô sao vậy, nhìn có vẻ không thoải mái lắm.”Diane không cách nào miêu tả cảm giác của mình, cũng sợ hù dọa tiểu công chúa. Cô ấy miễn cưỡng cười cười: “Không có gì.” “Cơ thể của cô không nói như vậy.” Giản Tĩnh nhấp một hớp cà phê, cắt bò bít tết đưa vào miệng. Đại khái là cảm thấy không có mùi vị gì, lại còn rắc quá nhiều tiêu đen: “Không thoải mái thì nghỉ ngơi chút đi.”Cô liếc nhìn Khang Mộ Thành đang ngủ, làm khẩu hình: “Tổng giám đốc Khang sẽ không nói gì đâu.”Diane lắc đầu, muốn dời sự chú ý đến trang sách. Nhưng những chữ tiếng Anh trước mắt giống như nhảy Disco, vẫn cứ không chịu đi vào đầu.Cuối cùng cô không nhịn được nữa, nói với Giản Tĩnh: “Hành khách ở đằng kia rất lạ.”Giản Tĩnh bỏ bánh mì vào bát súp đặc, hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào?”“Ông ấy không nhúc nhích.” Diane nói ra hết: “Thật đáng sợ, không phải có bệnh gì đấy chứ? Có nên nói với tiếp viên hàng không một tiếng không? Lỡ như có bệnh gì thì có thể tạm thời hạ cánh… cô Giản?”Cô ấy kinh ngạc phát hiện, Giản Tĩnh giống như nghe được chuyện gì đó thú vị, lập tức đặt dao nĩa xuống: “Người nào?”Diane chỉ về phía bên kia.Giản Tĩnh đứng dậy, cẩn thận bước nhanh đến chỗ ngồi đó, cẩn thận quan sát một lúc. Sau đó, cô lấy một chiếc găng tay từ chiếc túi bên váy, đeo vào, sờ lên mạch đập của đối phương, sau đó lại lật mí mắt.Diane thấy sắc mặt của cô lập tức trở nên cứng lại, nhanh chóng gọi tiếp viên hàng không.Không biết cô nói cái gì, tiếp viên hàng không mặt mày tái mét trong phút chốc.Diane không nhịn được xích lại gần hơn, một vài câu nói rời rạc lọt vào tai cô.Tiểu công chúa: “Người đã chết hơn một tiếng đồng hồ.”Tiếp viên hàng không: “Trời ạ!”Tiểu công chúa: “Theo phán đoán sơ bộ thì là chết do trúng độc.”Tiếp viên hàng không: “Đây không phải là sự thật.”Tiểu công chúa: “Đồ uống có vấn đề, có lẽ hung thủ đang ở trên máy bay này.”Tiếp viên hàng không lảo đảo sắp ngã.“Bình tĩnh nào.” Diane kinh ngạc phát hiện, tiểu công chúa không hề sợ hãi, ngược lại còn bình tĩnh đến khó tin.“Trước tiên phải liên lạc với mặt đất, sau khi hạ cánh thì mời cảnh sát tới. Cô và đồng nghiệp của cô trở về nhớ lại một chút, có người ra vào nơi này hay không? Để xem có thể giới hạn những người tình nghi từ hàng 1 đến hàng 13 không.”Diane không nhịn được quay đầu quan sát xung quanh.Máy bay được chia thành khoang hạng nhất, khoang thương gia và khoang phổ thông. Giữa khoang thương gia và khoang phổ thông có rèm ngăn cách, còn có ghế ngồi cho các tiếp viên.Tiếp viên hàng không kia cũng đã được đào tạo bài bản, sau phút bối rối ngắn ngủi đã lập tức bận rộn với công việc.Giản Tĩnh đứng ở đầu khoang, ghi nhớ toàn bộ khung cảnh vào trong đầu.… Phòng vệ sinh … Nhà bếp1… A..B..C..D..E..2… A..B..C..D..E..…11..A.B..C.D..E.F..12..A.B..C.D..E.F..13.. A.B..C.D..E.F..Trong đó, hàng 1-2 là ghế hạng nhất, hàng 11-13 là ghế thương gia, tổng cộng có hai mươi tám chỗ. Nhưng chuyến bay lần này không đầy người.Chỗ ngồi của người chết là 1B, ngay trên đường đến phòng vệ sinh và nhà bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận