Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 145
Giản Tĩnh vặn nắp nhựa ở đuôi cây lau nhà, nghiêng nó xuống và lắc mạnh.Một ống thép không mối hàn trượt ra ngoài.Hầu hết các cây lau nhà hiện nay đều có thể thu vào, tay cầm rỗng, chỉ đủ để giấu một ống thép có đường kính nhỏ hơn. Mà những sản phẩm gia dụng như vậy có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, hòa vào môi trường xung quanh, mọi người sẽ bỏ qua sự tồn tại của chúng theo bản năng, hiếm có người tháo ra để kiểm tra.Nhưng Lâm Dao vẫn cố chấp: "Tôi không biết có thứ như vậy, có khi nó có từ nhà máy."“Tự tin như vậy, xem ra lúc chị chế tạo vũ khí chắc chắn có đeo găng tay.” Giản Tĩnh tìm được mấu chốt, càng thêm bình tĩnh.Cô đi thẳng tới chỗ thùng rác trong bếp, lấy ra một chai tương cà.Tương cà được chua trong chiếc chai trong suốt, là loại chai lớn dành cho gia đình, còn hơn nửa chai, còn lại khoảng 20%.“Vẫn còn một ít, sao lại vứt đi?” Cô hỏi.Lâm Dao gượng gạo nói: "Muốn vứt thì vứt, cần gì lý do?"“Nếu theo ý chị, vứt bỏ đồ không dùng nữa đúng là rất hợp lý, nhưng thật không may, tôi thấy rất kỳ lạ.” Giản Tĩnh lắc chai và lộn ngược lại.Việc này đúng là không dễ dàng, thiết kế dạng chai khó lật ngược, nhưng từ từ, tương cà bên trong đổ xuống, lộ ra ống tiêm ẩn dưới đáy.Lâm Dao bất lực thở dài một hơi."Chị giả vờ lộn ngược mọi thứ, muốn giấu ống thép trong cây lau, lại giấu ống tiêm và kim tiêm trong chai. Tất nhiên, còn chỉ được dùng cho lông đuôi và kim tái chế bị chị xen lẫn vào len." Giản Tĩnh giơ chiếc chai lên, nương theo ánh sáng để nhìn thứ bên trong: "Chỉ có một cây kim, lỗ kim thứ hai hẳn bị châm vào lúc sáng khi chị đi qua nhỉ?"Ngụy tạo thành bị rắn độc cắn nhất định phải khoét hai lỗ, bắn kim độc hai lần chắc chắn tương đối rắc rối, chi bằng ngày thứ hai nhân lúc mọi người hoảng loạn, bổ sung một châm, thần không biết quỷ không hay.Lâm Dao hỏi: "Tôi để lộ sơ hở ở đâu?"Giản Tĩnh tự giễu nói: "Không có kẽ hở nào, sau khi tôi loại trừ nghi những người tình nghi, đã suy ra kết quả. Trước đây tôi từng đến phòng của chị, hoàn toàn không nhìn qua." Không khỏi cảm khái: "Trận bão đêm qua là cơ hội tốt nhất để tiêu hủy chứng cứ, đáng tiếc là chị bị vướng bận, chưa kịp thu xếp, nếu không..."Trận bão đêm qua rất lớn, nếu ném hung khí ra sau núi rồi để gió mạnh thổi bay thì e rằng sẽ không bao giờ tìm được."Coi như tôi may mắn thì chắc nọc độc của rắn cạp nong vẫn còn trong ống tiêm." Cô hỏi.Việc đã đến nước này, Lâm Dao không còn gì để chống chế, lẳng lặng ngồi trên sô pha, nhắm mắt cố nén lệ.Một lát sau, cảm xúc tồn đọng đến một ngưỡng, đập tan lý trí, tuôn ra."Tôi rất hận Tiếu Tiếu, dù cô ta không làm gì sai, nhưng tôi thực sự rất hận cô ta! Tôi hận cô ta có được trái tim của Anh Kiệt, hận cô ta không trân trọng anh ấy, khiến anh ấy buồn, cũng hận cô ta rõ ràng đã vứt bỏ anh ấy nhưng khi chồng sắp cưới vừa chết lại mắt đi mày lại với anh ấy!"Cô ta nghẹn ngào, lấy tay che mặt, bộc lộ ra nỗi đau tột cùng: "Tôi vốn đã bỏ cuộc, nhưng cô ta lại đột ngột chia tay với anh ấy, tôi cho rằng cơ hội của mình đã đến, cuối cùng anh ấy cũng có thể gặp tôi, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn luôn là cô ta... Tôi thực sự rất mong cô ta biến mất khỏi thế giới này, không có cô ta, tôi sẽ không còn là bạn của Tiếu Tiếu nữa, là Lâm Dao, là Dao Dao!!"Nước mắt tuôn rơi như đê vỡ, cô ta đột ngột ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi có gì không tốt, còn cô ta thì tốt chỗ nào chứ, tại sao, tại sao?"Giản Tĩnh khẽ thở dài, không trả lời cũng không chỉ trích.Cô biết thực ra Dao Dao hiểu tình yêu không liên quan gì đến những thứ này, thích là thích, không thích là không thích, cho dù Dương Tiếu có chết, Tư Anh Kiệt chưa chắc đã thích cô ta.Nhưng dù lý trí đến đâu, khi gặp tình yêu cũng thành phi lý, đã định trước là sẽ thất thủ.Không thể tránh khỏi ảo tưởng có lẽ mưu mẹo của mình sẽ hữu dụng, có thể giấu giếm được, khó tránh khỏi hy vọng, người ta chết đi, mình sẽ lọt vào mắt xanh của mũi tên thần Cupid.Để đặt cược vào cái khả năng hư ảo ấy, phải trả giá bằng việc đánh mất chính mình.Ding-dong, điện thoại reo lên.Giản Tĩnh nhìn lại, nói: "Cảnh sát đến rồi, chị có muốn gặp Tư Anh Kiệt một lần không?"Tiếng khóc bi thương của Lâm Dao đột ngột dừng lại.Cô ta ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt ngọt ngào lóe lên một tia hy vọng, một chút khao khát, hy vọng xa vời ấy thiêu đốt ánh mắt cô ta, tựa như có ngàn lời muốn nói. Nhưng ngọn lửa chỉ vụt sáng trong tích tắc, như ngọn nến cháy suốt đêm rồi buồn bã vụt tắt.“Không cần.” Lâm Dao khó nhọc nói: “Tôi không muốn nhìn thấy vẻ căm hận của Anh Kiệt khi nhìn tôi.”Lời còn chưa dứt, tiếng thút thít lại trào ra từ cổ họng. Đúng thế, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cuối cùng cô ta cũng lấy lại được lý trí của mình, Tư Anh Kiệt sẽ không yêu cô ta vì cái chết của Dương Tiếu, mà sẽ chỉ hận cô ta.Cô ta không muốn xuất hiện trước mặt anh ta với thân phận là kẻ giết người.“Để cảnh sát trực tiếp đến đây đi.” Cô ta vừa hèn mọn vừa đáng thương cầu xin.Giản Tĩnh đồng ý.Nhưng khi Khang Mộ Thành đưa cảnh sát đến, Tư Anh Kiệt lại bất chấp theo vào. Anh ta đứng ở cửa lớn tiếng hét: "Chắc chắn làm nhầm rồi, Mộ Thành, cậu điên rồi sao, Tĩnh Tĩnh chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn không biết tra án, sao có thể là Dao Dao được? Lá gan cô ấy nhỏ như vậy, nhìn thấy chó lang thang trên đường cũng sẽ đưa đến bệnh viện"Anh ta nói như chém đinh chặt sắt: "Không thể nào!"Giản Tĩnh lắc đầu ra hiệu bảo Khang Mộ Thành ở lại thu dọn tàn cục, vừa bước ra cửa liền kéo lấy cánh tay anh: "Đi theo em."Tư Anh Kiệt muốn vùng khỏi cô, nhưng không ngờ lại không thể thoát ra, bị cô kéo đi lảo đảo. Anh ta vẫn tự nói với mình rằng say rượu chưa tỉnh, chưa từng nghĩ nhiều: "Tĩnh Tĩnh! Em và Mộ Thành sai rồi, không thể nào."“Em tìm thấy hung khí trong phòng chị ta, chị ta cũng đã thừa nhận.” Giản Tĩnh nắm lấy anh ta: “Bây giờ không phải lúc nói về chuyện này, chúng ta đến biệt thự số 12.”Tư Anh Kiệt bối rối: "Đến biệt thự số 12 làm gì?""Gặp vợ cũ của anh."Thanh thế của cảnh sát lớn đến mức đánh thức cả A Húc và huấn luyện viên Doãn vẫn còn đang say ngủ. Họ vội vàng đi đến, ngạc nhiên và không hiểu gì trước những chuyện đang xảy ra, nhưng lại không quan sát được. Động tĩnh lớn như vậy, mà không thấy Ngải Lâm Na và Tông Tuân Mỹ đâu.Tất cả đều ở tòa số 12.Tư Anh Kiệt vô cùng đau khổ, sáng nay tỉnh lại thì nghe tin bạn mình giết người yêu, lúc này thấy vợ cũ xuất hiện trong căn phòng mà người anh họ từng ở, trong tay vẫn còn cầm súng.Cũng may, khẩu súng nhằm vào Tông Tuân Mỹ, nếu không anh ta nhất định sẽ nghi ngờ mình vẫn say chưa tỉnh.“Mấy người đang làm gì vậy?” Anh ta ngẩn ra.Ngải Lâm Na liếc nhìn Giản Tĩnh: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ không kéo anh ấy đến đây. Chuyện ở đây không liên quan đến các cô."Tư Anh Kiệt tức giận: "Cô nói nhảm gì thế? Bỏ súng xuống! Cô điên à? Cảnh sát đang ở trên đảo đấy."“Câm miệng, không liên quan gì đến anh.” Ngải Lâm Na lạnh lùng, ánh mắt như dao nhìn về phía Tông Tuân Mỹ: “Tránh ra, nếu không tôi sẽ bắn."Tông Tuân Mỹ giơ tay ra ý đầu hàng, nhưng giọng điệu lại tỉnh bơ: "Cô giết tôi cũng vô dụng thôi, đồ không còn ở đây nữa."Vẻ mặt Ngải Lâm Na xấu đi: "Quả nhiên anh cũng là..."“Bỏ tay xuống, rời khỏi đây đi.” Tông Tuân Mỹ thành khẩn nói: “Nếu không bị cảnh sát bắt đi thì cô cũng sẽ rắc rối lớn đấy.”Đôi mắt đẹp của Ngải Lâm Na hơi nheo lại, như thể đang đánh giá liệu anh ta phải đang giả bộ phô trương thanh thế hay không.“Cô cho rằng tôi nói dối cô.” Anh ta cười: “Lúc tiến sĩ Ngô chết, tất cả dữ liệu trong máy tính và điện thoại đều rỗng, trong đồ đạc tùy thân không có gì đặc biệt, thứ đó không có bên cạnh anh ta."Giản Tĩnh có cảm giác dường như đã đi nhầm vào trường quay, lòng đầy nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi: "Anh Anh Kiệt, tiến sĩ Ngô là ai?"“Là anh họ của anh.” Hai mắt Tư Anh Kiệt tối sầm, vẻ mặt u ám: “Anh ấy qua đời ở nước ngoài, nguyên nhân chết không rõ, nói là đột ngột nhồi máu cơ tim, nhưng…”“Tiến sĩ Ngô là cố vấn kỹ thuật của một công ty khám phá đại dương, dẫn đầu nghiên cứu, phát triển hệ thống khai thác dưới đáy biển sâu 'Nến rồng'." Tông Tuân Mỹ nói tiếp: "Công nghệ này đi trước ít nhất năm năm so với trình độ của các công ty lớn ở châu Âu và Mỹ. Để có được nó, họ đã giết hại tiến sĩ Ngô."Giản Tĩnh hít vào một ngụm khí lạnh, không thể tin vào tai mình.“Nhưng không ai có thông tin về Nến rồng.” Tông Tuân Mỹ nói: “Ba ngày trước khi chết, tiến sĩ Ngô như có linh cảm nên đã giao di chúc của mình cho luật sư, trong đó bao gồm cả việc xử lý tài sản dưới tên của mình. Nơi anh ta sống lúc sinh thời, chắc đã có không ít kẻ tới điều tra, đều không có kết quả gì."Anh ta càng nói nhiều, gương mặt Ngải Lâm Na càng xấu đi.Dù sao Tư Anh Kiệt cũng không ngu, phản ứng ngay lập tức, nhìn chằm chằm Ngải Lâm Na, hung hăng hỏi: "Cô vì điều này mới kết hôn với tôi?""Cô ta là 'người tài đặc biệt' được công ty Aegir thuê." Đôi mắt Tông Tuân Mỹ ẩn chứa ý cười: "Muốn tìm ra bí mật của tiến sĩ Ngô qua việc tiếp cận anh, rõ ràng là họ đã nghi ngờ di chúc kia có gì đó."Tư Anh Kiệt: "Fuck!"Đến bây giờ, tranh cãi cũng vô dụng. Ngải Lâm Na bóc trần đáp án: "Trước khi tiến sĩ Ngô chết, trong tay có cầm trên tay một tách cà phê Starbucks, nhưng bình thường anh ta không bao giờ uống cà phê, chỉ uống trà".Cuối cùng Giản Tĩnh cũng hiểu.Nhãn hiệu của Starbucks là Người Cá.Không phải ngẫu nhiên mà Ngải Lâm Na đến đảo Nhân Ngư.Thương trường trong cái thế giới này kích thích thế sao? Trực tiếp phái người đẹp đến bí mật do thám? So với vụ chụp trộm chủ tịch ở thế giới ban đầu thì chênh lệch không nhỏ chút nào đâu.Quá đáng sợ.“Biệt thự số 12 lớn như vậy, cô đã đến đây không phải chỉ một lần, tìm thấy chưa?” Tông Tuân Mỹ cười híp mắt hỏi.Sắc mặt Ngải Lâm Na cực xấu.Tông Tuân Mỹ nói: "Cho cô một cơ hội rời đi, nếu cô không đi, hối hận cũng đã muộn rồi."Ngải Lâm Na nhanh chóng liếc nhìn Tư Anh Kiệt, khuôn mặt anh ta đã đỏ bừng vì tức giận, gân xanh trên thái dương nảy thình thịch, nhưng cố kìm lại: "Nếu cô không cút đi, tôi sẽ gọi người tới bắt cô."Bản thân bị lộ, lại không lấy được đồ, hơn nữa cảnh sát đã tới đảo rồi, cứng quá thì không có lợi gì.Đúng là xui xẻo, nửa năm qua đều đổ bể.Ngải Lâm Na thầm kêu xui xẻo, nhưng không có ý tiếp tục giằng co với họ, suy cho cùng, cô ta là chỉ là gián điệp thương mại, nhận tiền làm việc chứ không phải đặc công, có thể lấy một đấu trăm trong làn mưa đạn.“Thật vô tình.” Cô ta thu súng, cơ thể như thỏ chạy đi, nhanh nhẹn né bọn họ, vọt ra cửa, xa xa chỉ để lại một câu đùa quen thuộc: “Một đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa, hẹn gặp lại, Anh Kiệt."Tư Anh Kiệt thở ra cục tức trong lồng ngực, nhưng khó có thể diễn đạt được, không thể làm gì hơn ngoài việc tức giận đá ghế.Giản Tĩnh vô cùng thông cảm cho anh ta, nhưng không có thời gian lo lắng, mắt nhìn chằm chằm vào Tông Tuân Mỹ: "Ngải Lâm Na được công ty phái đến, còn anh thì sao? Anh đến đây làm gì? Có phải ‘Nến rồng’ đang trong tay anh không?""Ba năm trước, tôi gặp được tiến sĩ Ngô, được anh ta nhờ vả. OK, dĩ nhiên là tôi nhận một khoản thù lao khá lớn để giúp anh ta sao lưu dữ liệu của Nến rồng và giao nó cho người mà anh ta chỉ định." Tông Tuân Mỹ buông tay, chậm rãi nói: "Hai năm qua tiếng gió khá căng, tôi không hành động hấp tấp. Cũng vì không có manh mối nào khác, tin tức tôi có cũng giống của bọn họ."Giản Tĩnh đang muốn hỏi lại, nhưng Tư Anh Kiệt không thể nhịn đựng được nữa, tức giận nói: "Mấy người coi tôi là gì? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi à? Cút! Cút ra ngoài cho tôi!"“Được người khác giao trọng trách, tất nhiên phải hết lòng làm việc.” Tông Tuân Mỹ không để ý, chỉ khi đi ngang qua Giản Tĩnh mới dừng lại một chút, giải thích: “Tình huống khẩn cấp, đã mạo phạm em, xin lỗi.”Ngón tay anh ta khẽ động, cài danh thiếp của mình vào tóc cô: "Tôi nợ em một ơn, em có thể yêu cầu tôi bất cứ lúc nào. Tạm biệt, cô Giản."Lúc anh ta giơ tay lên, Giản Tĩnh định đưa tay ra ngăn lại, nhưng chậm một nhịp, chỉ chạm vào một tấm thẻ.Cô gỡ nó xuống, thấy trên đó chỉ có hai dòng chữ.Tông Dã.Tiếp đến là một dãy số điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận