Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 275

Chương 275

Giản Tĩnh hơi không vui.Trò chơi cũng đã chơi hết bốn tiếng rưỡi mà phần suy luận không quá nửa tiếng, thời gian còn lại đều là dàn xếp vở kịch tình cảm: anh yêu tôi, tôi yêu anh, tình yêu đến và đi, mãi vẫn không thấy kết thúc. Ngay cả một chứng cứ mang tính quyết định cũng không có.Hung thủ còn cực kỳ phách lối.Quý Phong an ủi cô: “Người ta đến để xã giao, không tập trung phá án cũng là chuyện thường thôi.”Giản Tĩnh bĩu môi: “Khách mời thì thôi không nói, kịch bản toàn là thứ vớ vẩn gì không, đây là lừa gạt đó.”“Đây là trò chơi, có thể qua cửa thì mới thú vị, khó quá khách mời không phá được. Hơn nữa, vụ án cũng không quá bất hợp lý, còn có chút tinh tế trong đó.” Anh đánh giá khách quan: “Chỉ là thêm mấy màn tình cảm nhiều quá nên không phân biệt được cái nào chính, cái nào phụ.”“Đúng đó, anh xem chứng cứ tìm ra đều liên quan đến mấy trò tình cảm.” Giản Tĩnh tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Mật mã kia sau khi giải ra thì lại là thư tình, lãng mạn cái quái gì? Ai viết ra cái kịch bản này đấy? Rác rưởi.”Quý Phong chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, anh không nhịn được cười: “Được rồi, được rồi. Đừng xụ mặt ra nữa, tôi mời cô ăn cơm.”Giải thích: “Ăn cái gì chứ? Mau phá vụ án Miêu Đồng này đi.”“Được thôi.” Quý Phong sao cũng được, anh gật đầu: “Trước tiên, Miêu Đồng cũng không đơn thuần là người bị hại.”Sắc mặt Giản Tĩnh sầm xuống, cô nói: “Điều này có thể giải thích được dấu vân tay trên lan can. Miêu Đồng quả thật đã trèo qua, nhưng không nhất thiết là vì muốn tự sát, cũng có thể là muốn khiến người khác trượt chân rơi xuống.”“Nhưng cuối cùng là cô ta rơi xuống, là trượt chân ngoài ý muốn hay do người khác gây ra, chỉ sợ phải hỏi hung thủ thôi.” Quý Phong thở dài, hơi rầu rĩ: “Không dễ xử lý đâu, vẫn còn là học sinh, giải quyết không cẩn thận là ảnh hưởng đến cả một đời.”“Tự sát và mưu sát nhất định có những ảnh hưởng không giống nhau đối với học sinh.” Giản Tĩnh ngẫm lại, cô nói: “Tìm chứng cứ trước nhé?”Quý Phong hỏi: “Đi ngay bây giờ?”“Ừ.” Sức lực Giản Tĩnh nín nhịn suốt bốn tiếng chưa được tung ra, hôm nay nhất định phải làm cho xong: “Dù sao buổi tối bọn họ còn có giờ tự học.”Quý Phong đành phải cùng cô đi một chuyến đến trường học, mất một chút thời gian, cuối cùng cũng tìm được bằng chứng để đưa về cục kiểm tra.Hôm nay trùng hợp đến lượt anh Cao trực ban, nhìn thấy hai người họ cùng đi vào thì lập tức lên tinh thần: “Ôi.”“Cảnh sát Cao, lâu rồi không gặp.” Giản Tĩnh cười tủm tỉm chào hỏi.Anh Cao dọn dẹp chỗ ngồi cho cô: “Ngồi đi, cô Giản, hai người từ đâu về vậy?”“Hiện trường vụ án.” Cô tò mò hỏi: “Anh đang bận gì vậy?”“Một vụ trộm cướp.”Giản Tĩnh: Thành phố Hòa Bình quả là vẫn Hòa Bình như mọi khi.Quý Phong giao vật chứng xong trở về: “Giao rồi, ngày mai có kết quả. Cô Giản, tôi đưa cô về?”Giản Tĩnh giả vờ không nghe thấy, đi dạo khắp nơi.Trong phòng thẩm vấn, nghi phạm nào đó đang khai báo tội ác của mình.Cô kiễng chân lên xem.“Cô Giản, chúng ta đi ăn tối thôi, này.” Quý Phong nhanh chóng tóm được cô, cưỡng ép kéo người ra ngoài.“Không được nhìn, cô đừng nhìn, người ta đang khai báo. Chết tiệt, sau này cô đừng tham gia mấy cái show giết chóc gì đấy nữa, không hợp với người chuyên nghiệp như cô đâu...”Anh dốc hết sức bình sinh mới nhét được người vào ghế phụ.Quý Phong thở phào nhẹ nhõm. Số nghi phạm anh từng bắt đã quá ba con số, nhưng không có người nào là phải tốn sức như vậy.“Nhìn chút thôi có sao đâu? Hẹp hòi chết đi được.” Giản Tĩnh ôm cánh tay, cơn giận vẫn chưa tiêu tan.Quý Phong: “Không có đất cho cô dụng võ đâu. Hôm nay cô đi nghỉ ngơi sớm, ngủ sớm một chút đi. Sáng mai chúng ta sẽ giải quyết vụ án này, được không?”Giản Tĩnh miễn cưỡng: “Được thôi.”“Tối nay ăn gì?”“Tôi không đói.”“Mười một giờ rồi, dù sao cũng phải ăn chút gì, mì được không?”“Không muốn.”“Đồ nướng.”“Không muốn ăn.”Quý Phong liếc cô một cái: “Cho tôi chút manh mối.”“Nóng, mềm, mặn, không dầu mỡ, không phải cháo hay mì.”Quý Phong: “Vậy thì ăn bún gạo, không được phản đối, ai bảo vừa rồi cô không trừ ra.”Giản Tĩnh không thể tưởng tượng nổi: “Bún gạo với mì khác nhau chỗ nào chứ?”“Một cái là từ lúa, một cái là lúa mạch, không khác nhau à?” Quý Phong càng khó bề tưởng tượng hơn so với cô.“Không muốn ăn bún gạo, không muốn ăn mì hoành thánh, không muốn sủi cảo, không muốn bánh bao chiên.”Quý Phong: “Bánh gạo.”Giản Tĩnh chịu phục: “Ý tưởng đưa ra rất rõ ràng, phải chọn lựa, loại trừ theo nguyên vật liệu chứ?”“Có ăn hay không?”“Bánh gạo cay.”Nói thì nói thế, nhưng khi vào cửa hàng bán thức ăn Hàn Quốc, khẩu vị của Giản Tĩnh lại trở về.Cô chọn một phần bánh gạo cay, một phần gà rán cay ngọt, một phần mì Soba lạnh, còn có thịt ba chỉ nướng.Quý Phong: “...”Cho nên vừa rồi cô bảo không muốn ăn đồ dầu mỡ, không muốn mì sợi, đồ nướng, đều là nói bừa thôi à?Phụ nữ thật sự là một sinh vật dễ thay đổi.Hôm sau, thời tiết trong lành, ánh nắng chói chang.Lớp trưởng Ô lên sân thượng của tòa nhà thí nghiệm, nhìn thấy Giản Tĩnh mặc một chiếc váy hoa kiểu Pháp, đang cầm ô che nắng.Cô mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Lại gặp nhau rồi.”“Thầy Trần nói chị tìm tôi có việc.” Lớp trưởng Ô lễ phép hỏi: “Tôi có thể giúp gì cho chị?”“Cậu có thể giúp tôi làm rõ một vài suy nghĩ.” Giản Tĩnh tháo kính râm xuống: “Thời tiết hôm nay và hôm Miêu Đồng chết có giống nhau không?”Lớp trưởng Ô: “Chị có ý gì?”Giản Tĩnh lấp một xấp giấy từ trong túi ra: “Nhìn xem.”Lớp trưởng Ô nhận lấy, ngón tay cứng lại. Bên trên là một số ảnh chụp màn hình được in ra, nội dung là tài khoản nào đó đăng những bình luận kích động lên nhiều nền tảng khác nhau, trong đó có một số câu còn khoe khoang năng lực của họ hàng nhà mình.“Cậu đã xóa bình luận, nhưng Miêu Đồng đã lưu toàn bộ ảnh chụp màn hình. Chúng tôi mã hóa tài liệu trong máy tính của Miêu Đồng và phát hiện ra cái này.” Giản Tĩnh nói: “Là cậu à?”Lớp trưởng Ô gượng gạo trả lời: “Tôi không biết.”“Nói dối không phải là sự lựa chọn sáng suốt, cậu hẳn phải biết, với công nghệ kỹ thuật hiện nay, tra được người nào thật sự không hề khó. Nhưng cậu vẫn còn là một đứa trẻ, ôm tâm lý may mắn cũng không có gì lạ.”Giản Tĩnh nói không nhanh không chậm: “Để tôi giải thích toàn bộ cho cậu.”“Vào ngày xảy ra vụ án, Miêu Đồng hẹn cậu đến tòa nhà thí nghiệm để gặp mặt. Tôi nghĩ mục đích là uy hiếp cậu từ bỏ suất được cử đi học, nếu không sẽ công khai những thứ này. Đến lúc đó, cậu không chỉ mất đi suất học mà còn liên lụy đến người chú hiệu trưởng của cậu. Cậu chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đi đến điểm hẹn.”“Mười hai giờ hai mươi, các cô cậu bắt đầu tiết thể dục. Cậu cùng các bạn học đến sân thể dục trước để mượn dụng cụ, sau đó cùng những người khác đến sân bóng rổ. Sẽ không có ai nghi ngờ cậu, bởi vì nam sinh chơi bóng rổ là chuyện quá bình thường. Lúc rời đi cũng vậy, mọi người sẽ chỉ nghĩ là học sinh giỏi như cậu cần phải ôn tập, đến đây chỉ để trông chừng bạn cùng lớp thôi.“Nhưng thực tế, cậu lại lặng lẽ đi đến tòa nhà thí nghiệm, để tránh bị người khác nhận ra, cậu đã thay quần áo của nhân viên dọn vệ sinh ở phía sau cầu thang nối tầng trệt với lầu một.”Mặc dù câu chuyện giết người trong kịch bản rất tệ, nhưng lại trùng khớp với hiện thực đến lạ kỳ.Trong vụ án ngã lầu ở tiệm cơm, hung thủ lợi dụng vị trí, khéo léo tạo ra một căn phòng bí mật chân chính. Còn trong hiện thực, lời khai của nhân chứng ở ba khu cũng khéo léo tạo thành một căn phòng giám sát bí mật.Nhóm người Quý Vân Vân ở phía sau tòa nhà thí nghiệm chỉ có thể thấy Miêu Đồng đi tới.Nhân viên dọn vệ sinh ở bên trái lầu một cũng chỉ nghe được tiếng bước chân của một người. Đôi tình nhân hẹn hò bên phải lầu một thì chỉ thấy được nhân viên dọn vệ sinh, không nhìn thấy bóng dáng của những người khác.Thoạt nhìn thì giống như không tồn tại bất kỳ nghi phạm nào.Nhưng Giản Tĩnh nhớ rõ cô gái có nói rằng, nơi bọn họ hẹn gặp có giàn hoa tử đằng sinh trưởng tốt tươi (câu này mang tính then chốt và chưa từng xuất hiện trong khẩu cung của cảnh sát, khiến người trong cuộc không để ý đến). Cô đến hiện trường kiểm tra thực hư, xác thực nó thật sự tươi tốt, nhưng lại được trồng ở giữa.Chỉ có nơi đó mới có thể tránh được tầm mắt từ ký túc xá, bí mật hẹn hò.Tương tự, bởi vì bị giàn hoa ngăn cách, bọn họ không thể nào thấy được nhân viên quét dọn vệ sinh bên trái. Vậy thì người nhân viên dọn vệ sinh đó là ai?Đương nhiên là một người khác đến điểm hẹn.“Chúng tôi đã tìm được bộ đồ cậu lấy trộm ở phòng làm việc của nhân viên trong trường. Rất may là thu nhặt được một ít lông tóc và mảnh da vụn, đối chiếu với DNA thì sẽ biết là ai.”Giản Tĩnh nhắc nhở cậu: “Cậu có gì muốn nói không? Tự thú còn có thể bị xử phạt nhẹ, cậu còn trẻ.”“Tôi không giết cậu ta.” Lớp trưởng Ô nắm chặt nắm đấm, giọng điệu kiên định: “Cậu ta tự ngã xuống thôi.”Giản Tĩnh nhíu mày: “Thật à? Tôi nhắc nhở cậu, chứng cứ tôi nói không chỉ có những thứ này, tốt nhất cậu nên nói thật.”“Những gì tôi nói đều là sự thật.” Cậu ta không đổi giọng: “Trước đó một ngày, Miêu Đồng hẹn tôi tiết thể dục đến tòa nhà thí nghiệm. Nhưng buổi trưa, cậu ta lại thần thần bí bí đi về hướng kia, tôi rất lo lắng nên đã đi theo.”Giản Tĩnh chờ cậu ta nói tiếp.Lớp trưởng Ô dừng một chút, sau đó tiếp tục giải thích: “Cậu ta lén lén lút lút đi lên lầu, cạy mở khóa sân thượng, còn trèo qua ngoài lan can, dán thứ gì vào đó. Tôi nghĩ là cậu ta đang giấu thứ gì, cho nên sau khi cậu ta rời khỏi, tôi đã lập tức lấy thứ đó đi.”“Sau đó thì sao?”“Sau đó tôi giả vờ như không biết gì. Trong tiết thể dục, như chị đã nói, tôi lén đi lên. Lúc đó, cậu ta dường như đã phát hiện ra thứ đồ kia không còn ở đó, tôi tưởng là mọi chuyện đã được giải quyết, không ngờ cậu ta lại lấy USB ra, ném nó ra ngoài lan can.”Cậu ta thở sâu, dằn cơn phẫn nộ: “Cậu ta nói đã xóa hết những thứ đó, không ngờ lại sao chép từng phần một. Lúc đó tôi quá tức giận, hỏi cậu ta đang làm gì, cậu ta có tật giật mình nên bị dọa, rồi vì không đứng vững mà ngã xuống dưới.”“Tôi rất sợ.” Giọng nói của lớp trưởng Ô trở nên khô khốc: “Lúc đó mọi người nghe thấy tiếng động đã chạy tới, tôi không dám ở trên đó nữa nên đi thay đồ, giả vờ như mình không biết gì cả… Nhưng tôi thật sự không giết cậu ta, là cậu ta tự ngã xuống.”Giản Tĩnh không bình luận gì.Hiện nay, lời khai của lớp trưởng Ô trùng khớp với chứng cứ, hệ thống giám sát của trường học đã quay được cảnh cậu ta và Miêu Đồng xuất hiện ở gần tòa nhà thí nghiệm vào buổi trưa.Nhưng phần quan trọng nhất, rốt cuộc là Miêu Đồng ngã lầu ngoài ý muốn hay là bị đẩy vẫn phải chờ thảo luận.“Chúng tôi lấy được dấu vân tay của cậu trên quần áo của Miêu Đồng.” Ánh nắng quá gắt, Quý Phong nãy giờ vẫn đứng trong bóng râm sau cánh cửa, lúc này mới xuất hiện, nhắc nhở cậu ta: “Ở vị trí bả vai.”Lớp trưởng Ô nói: “Tôi là cậu ta học cùng lớp, vỗ vai cậu ta cũng không có gì lạ.”“Vậy tại sao cậu phải mặc quần áo của nhân viên dọn vệ sinh? Rõ ràng chứng cứ đã bị cậu lấy đi, thậm chí cậu cũng có thể không đến điểm hẹn.” Giản Tĩnh nói trúng tim đen: “Nhưng cậu lại cố ý thay đổi cách ăn mặc để cải trang sau đó còn làm giả di thư.”Cô lấy di thư được dán kín trong túi vật chứng ra, nói: “Ở mép giấy có dấu vết đã bị lưỡi dao cắt qua, nếu tôi đoán không lầm thì đây là bản mẫu cậu cố ý nhờ Miêu Đồng viết ra, sau đó xé đi một phần để thành di thư.”Nguyên văn bức di thư như sau:Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cách nào chấp nhận đượcEm đã quyết định từ bỏThật sự xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự tùy hứng của emVới một bức di thư thì nội dung này quá mơ hồ và trừu tượng, không thể chấp nhận được cái gì? Từ bỏ cái gì? Đối tượng của bức thư là ai? Tất cả đều không viết rõ ràng.Nhưng nếu mở rộng ra một chút, nội dung rõ ràng là hợp tình hợp lý hơn, ví dụ như nói:Thầy X, em nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cách nào chấp nhận đượcChuyện cử đi học, em đã quyết định từ bỏEm đã phụ lòng tin của thầy, thật sự xin lỗi, xin hãy tha thứ cho sự tùy hứng của emEm vẫn định dựa vào thành tích của bản thân để đỗ vào trường đại học mơ ước.“Thay quần áo chẳng qua là sợ bị người khác trông thấy, tôi không thể để chuyện này truyền ra ngoài được.” Lớp trưởng Ô giải thích: “Về sau tôi mới nghĩ đến bức di thư, là cậu ta bảo tôi viết, nói sợ tôi lừa cậu ta. Nhất định phải tự tay viết một bức thư như thế này, sau đó cậu ta bỏ vào hộp thư của hiệu trưởng, chỉ là hôm đó chưa kịp lấy về… Tôi quá sợ hãi, cậu ta vô duyên vô cớ chết ở tòa nhà thí nghiệm, nhất định sẽ khiến rất nhiều người nghi ngờ. Nếu bị người khác biết được lúc ấy tôi cũng ở đó, vậy thì tôi xong đời rồi!”Cậu ta đau khổ nói: “Dù sao cũng là chuyện ngoài ý muốn, tôi chỉ muốn để chuyện này được coi là một vụ tự sát… Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.”“Ý của cậu là, sau khi cậu nhìn thấy Miêu Đồng ngã xuống lầu, đầu tiên là cậu chạy xuống xem thi thể, sau đó thừa lúc hỗn loạn chạy trở về tòa nhà dạy học, tìm được bức thư này. Rồi ngay trước phòng học nhiều người như vậy, cậu xé đi một phần, ngụy trang thành di thư nhét vào trong ngăn kéo của Miêu Đồng?” Giản Tĩnh hỏi lại.Lớp trưởng Ô nói: “Đúng vậy, lúc đó tất cả mọi người đều sợ hãi, không ai để ý tới, thật sự là sau khi cậu ấy chết tôi mới nghĩ đến.”Giản Tĩnh khẽ thở dài, phút chốc nghiêm mặt lại: “Tôi đã cho cậu cơ hội.”“Buổi trưa hôm đó, Miêu Đồng đã mua một hộp sữa chua, là vị đào mới ra mắt vào hôm đó.” Cô giống như làm ảo thuật lấy ra một hộp sữa chua mới: “Thấy không, mở nắp, dùng với một cái thìa nhỏ.”Lớp trưởng Ô lộ vẻ khó hiểu.“Theo lời khai của các nhân chứng, trước tiết thể dục Miêu Đồng có ăn sữa chua, mà sau khi kiểm tra đo lường, xác nhận vết sữa đọng trên bức di thư là từ loại sữa chua đó.” Sau khi trí nhớ được + 1, năng lực ghi nhớ của Giản Tĩnh gia tăng không ít, còn nhớ rõ lời khai mà Quý Vân Vân và Tiêu Tiêu đã đưa ra.Khi đó, chẳng ai ngờ rằng, thứ này lại có thể trở thành bằng chứng quan trọng đến vậy.“Lúc cảnh sát điều tra ngăn kéo bàn học cũng không tìm thấy hộp sữa chua chưa uống xong. Chứng minh trước khi rời đi, Miêu Đồng đã uống xong và vứt đi. Nếu cậu để lại di thư sau khi vụ án xảy ra thì phía trên làm sao lại có vệt sữa đọng lại được?”Sắc mặt Ô Cẩm Trình tái nhợt, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhưng lại không biết làm sao để phản bác lại chứng cứ đanh thép này.Giản Tĩnh dứt khoát kết thúc công việc: “Đáp án chỉ có một, cậu đã cất kỹ bức di thư trước giờ thể dục, hay nói cách khác, lúc đó cậu đã quyết định sát hại Miêu Đồng.”Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận