Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 229
Như đã miêu tả ở phía trên, Lâu đài Mùa đông nằm trên vách núi, một mặt hướng ra biển rộng vô tận, mặt kia lại nối với một con đường riêng.Đây là con đường xuống núi duy nhất từ lâu đài, đáng tiếc bởi vì mấy hôm nay tuyết rơi quá dày mà nó đã bị tắc nghẽn.Nhưng xế chiều hôm nay, dường như ông trời đã đoán trước được rằng vụ án sắp kết thúc nên nể tình giấu gió và tuyết đi, thả mặt trời đã xa cách từ lâu ra.Ánh nắng ấm áp chiếu xuống tuyết đọng trên mặt đất làm tan chảy lớp băng cứng. George đang lái một chiếc xe dọn tuyết nhỏ màu vàng, miễn cưỡng dọn ra một làn xe có thể đi lại.Leo đổi sang lốp xe chạy được trên tuyết, đỡ Melanie lên xe.“Chúng ta đến bệnh viện trong thị trấn trước đi, nếu may mắn lấy được một ít thuốc thì trở về.” Leo xin lỗi những khách mời: “Nếu cần phải nằm viện thì tôi sẽ liên hệ với Mary.”Anh ta dặn Mary: “Giao cho cô.”Mary biết rõ ý tứ thật sự của anh ta chính là giao Margaret cho mình, cô ấy cẩn thận trả lời: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”Ánh mắt Leo tràn đầy biết ơn, nhưng anh ta không nói lời nào mà chỉ đỡ Melanie. Cơ thể cô ấy vẫn còn rất yếu ớt, nhiệt độ thấp của tuyết tan khiến Melanie lạnh run.“Lên xe thôi.” Leo mở cửa ghế phụ.Melanie yếu ớt ngồi xuống, hai hàng lông mày tinh tế nhíu chặt.“Em sẽ thấy đỡ hơn khi đến bệnh viện.” Leo an ủi cô ta, khởi động xe.Mặt đường khá trơn nên anh ta chỉ có thể giảm tốc độ. Hai bên đường là những luống tuyết trắng dày như bông tỏa ra ánh sáng long lanh, ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ một vùng trắng xóa.“À, Leo, dừng xe đã.” Melanie cầu xin.Leo không biết tại sao, chậm rãi đạp phanh.Cô ta nói: “Em phải về uống thuốc chống say xe, anh đợi em một chút.”“Để anh quay đầu xe.” Leo lập tức nói.“Đừng làm chuyện vớ cẩn, đường trơn lắm.” Melanie đẩy cửa xe bước xuống, quấn chặt khăn quàng cổ: “Em sẽ quay lại ngay.”“Anh đi cùng em.” Leo giẫm phanh, cẩn thận dừng lại.Tuy nhiên đúng lúc này, anh ta cảm thấy chiếc xe rung lên. Ngay sau đó, tầm nhìn của anh ta quay cuồng, cơ thể hoàn toàn lật ngược theo chiếc xe, ngã xuống đống tuyết.Mùi khói nồng nặc tràn vào trong xe, nhiệt độ nhanh chóng tăng cao.Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh ta lắc đầu, càng thêm choáng váng.“Leo.” Một cánh tay trắng như tuyết bất ngờ duỗi ra từ ghế sau, đặt tay lên thành ghế dựa ghế phụ. Giản Tĩnh nhanh nhẹn leo lên phía trước, vung búa trong tay, thành thạo đập nát cửa kính.Cô thô bạo quét qua rìa mép cửa kính, chui người ra ngoài, sau đó nắm lấy cánh tay anh ta: “Đi ra.”Leo chỉ cảm thấy một lực rất lớn truyền tới, dây an toàn đã bị cắt đứt, thân thể không khống chế được bị kéo ra khỏi xe.“Chạy!” Mệnh lệnh của cô vừa ngắn gọn vừa hiệu quả.Leo loạng choạng chạy được vài bước, ngay sau đó lưng bị đẩy mạnh, làn sóng nhiệt nóng hổi đẩy anh ta ra xa vài mét, ngã xuống đống tuyết.Lớp tuyết dày cộp chịu lực, không khiến anh ta ngã bầm dập mặt mũi.“Leo.” Cách đó không xa, Melanie đứng dậy từ mặt đất lảo đảo nhào về phía anh ta: “Trời ơi, Leo, anh không sao chứ?”“Anh không sao, em có bị gì không?” Leo vẫn chưa lấy lại tinh thần, ôm chặt vợ mình.Các vị khách khác đều chạy xuống dưới, lo lắng hỏi: “Hai người có khỏe không? Có bị thương không?”“Leo, anh đang chảy máu.” Mary nói.Leo nhìn xuống cánh tay của mình, làn da bị trầy xước, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ: “Giản đâu rồi?”“Tôi ở đây.” Giản Tĩnh vỗ tuyết trên người, không hề bị thương một sợi tóc.“Cảm ơn cô.” Leo lộn xộn cảm ơn: “Nếu không nhờ cô, chắc chắn tôi đã chết rồi, nhưng sao cô lại ở trong xe?”Cô mỉm cười: “Rất đơn giản, bởi vì tôi đã dự đoán được vụ mưu sát này.”“Hả, không...” Những người vây xem hoảng sợ hét lên.Sắc mặt của Giản Tĩnh trở nên nghiêm túc, cô nhìn mọi người xung quanh: “Đúng vậy, đây là vụ mưu sát thứ ba. Tuy nhiên, tôi đã biết kẻ giết người là ai. Để thuận tiện, chúng ta phải lập tức quay trở lại lâu đài, sau đó tôi sẽ chậm rãi giải thích cho mọi người.”Không ai có ý kiến gì với đề nghị của cô.Mọi người quay trở lại phòng khách, George mang socola nóng lên cho mọi người: “Mọi người cần đường, rất, rất, rất nhiều đường.”Giản Tĩnh cảm ơn, nhấp một ngụm.Vị socola rất đậm, đầy ngọt ngào.Mẹ nó quá ngọt.Cô vội vàng đặt tách xuống, hắng giọng: “Tôi nghĩ mọi người cũng không muốn tôi thừa nước đục thả câu nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Nếu tôi nói sai hoặc xúc phạm đến danh dự của người nào, tôi xin được xin lỗi trước.”Sau khi ở chung với người nước ngoài vài ngày, cô đã vô thức bắt chước cách nói chuyện của bọn họ.“Trước hết, tôi cần các người hiểu rõ một chuyện. Cho đến bây giờ, tổng cộng đã xảy ra bốn vụ án: Một là vụ đầu độc Strychnin. Hai là thi thể đe dọa. Ba là giết người bằng Xyanua. Bốn là vụ tai nạn xe hơi vừa xảy ra mười lăm phút trước. Trong số đó, vụ thứ hai đã được chứng minh chỉ là một trò đùa dai tệ hại, tạm gác nó sang một bên. Hiện tại chúng ta cần tìm hiểu rõ ràng ba vụ giết người kia.”Người xem đang có mặt ở đây gật đầu tán thưởng, không ngoài dự đoán, đây chính là thời khắc huy hoàng nhất của một thám tử.Suy nghĩ của Giản Tĩnh trở nên trôi chảy chưa từng có trước đây.Cô nói: “Ba vụ án này có thể có ba hung thủ, ba động cơ, cũng có thể chỉ có một người. Có quá nhiều tổ hợp, tôi không muốn sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất. Vì vậy hãy điều tra vụ Kimberly trước, dù sao thì cũng chỉ có một khả năng cực kỳ bé nhỏ. Từ đầu đến cuối, kẻ đó chỉ muốn giết chết một mình Kimberly.”Carl phản đối: “Tôi không hiểu, ai muốn giết cô ấy? Cô ấy cũng không quen biết ai.”“Có hai người rưỡi là kẻ tình nghi.” Giản Tĩnh giải thích: “Anh, Melanie và người đã xảy ra tranh chấp với Kimberly trước khi cô ta chết, Horan. Tuy nhiên, chỉ nói như vậy không có nghĩa chỉ có hung thủ mới biết rõ động cơ thật sự, chúng ta phải xuất phát từ chi tiết của vụ án.”Cô nói: “Bây giờ chúng ta quay trở lại đêm đó, mọi người đều tự chia ra. Dựa theo lời khai của mọi người: Melanie và Kimberley ở phòng nghỉ trên tầng hai, Mary và George ở phòng tầng một, còn Leo và Khang đang thay quần áo. Horan đang hút xì gà, Carl đang ở trong phòng của mình và cả Tư Anh Kiệt chuẩn bị dùng Freddy dọa tôi sợ.”Tư Anh Kiệt giật giật khóe miệng, Horan đan tay, Carl khẽ nhúc nhích.“Tuy nhiên, có người đã nói dối.”Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của bọn họ, chậm rãi nói: “Mary đang ở trong bếp, Horan và Melanie, thật đáng tiếc là lúc đó họ đang ở cùng nhau...”Leo ngạc nhiên, Horan lại không vui nói: “Không phải như vậy, Giản, rõ ràng cô dùng từ không chính xác.”“Hả, phải không? Không phải từ ‘together’ à?” Cô vô tội nói: “Xin lỗi, tiếng Anh của tôi không tốt lắm.”Khang Mộ Thành: “Khụ, sau đó thì sao?”Giản Tĩnh nói tiếp: “Horan phải tránh mặt Leo để nói chuyện với Melanie một mình, như vậy có nghĩa anh ta có quan hệ với Leo hoặc Melanie, hơn nữa cũng không phải là chuyện tốt. Có người nói với tôi rằng Horan là một người bạn tận tâm, tôi tạm thời tin tưởng anh ta không nói xấu Leo, đáp án chính là người sau.”“Những chuyện anh ta muốn nói không hay lắm, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của bọn họ. Thế thì rất kỳ lạ, nếu bản thân Melanie có vấn đề, với tư cách là ‘người bạn tận tâm’, tại sao anh ta không nói rõ từ trước? Vì vậy, câu trả lời đã vô cùng rõ ràng, việc đó có liên quan đến Kimberly và Carl.”Vẻ mặt của Carl khó coi, ánh mắt cứ quanh quẩn trên người Horan.Melanie chắp tay, hơi xấu hổ nói: “À, chuyện này thật sự... Tôi rất biết ơn vì August đã giữ bí mật cho tôi nhưng thật sự rất khó, khó mở miệng.”Mary mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc là chuyện gì?”“Thật khéo, câu trả lời có liên quan đến hành động của anh Carl vào ngày hôm đó. Anh nói rằng anh đang ở trong phòng, vừa nghe thấy âm thanh thì đi xuống ngay.” Cô xoay người về phía Carl, chỉ mặt gọi tên: “Tuy nhiên, phòng tôi lại ở ngay đối diện với anh, tôi còn đợi một lúc mới đi xuống, mà anh lại đến chậm hơn tôi một bước.” Carl biện luận: “Tôi trễ có một chút.”“Vâng, tất nhiên là trễ rồi, bởi vì anh cần phải trả đồ vật bị hư về chỗ cũ.”Leo khó hiểu: “Giản, mời cô nói rõ một chút, tôi không hiểu.”“Lúc đó Carl đang ở trong phòng sưu tầm, có lẽ anh ta đang nghĩ… Thật xin lỗi, tôi không tìm được từ thích hợp nên chỉ có thể nói thẳng, anh ta muốn ăn trộm thứ gì đó.” Giản Tĩnh công bố câu trả lời.Những người khác đều nhìn về phía anh ta.Carl lạnh lùng nói: “Đừng tạt nước bẩn vào người tôi, cô có bằng chứng gì?”“Anh đang nhìn chằm chằm vào thanh kiếm cổ treo trên tường, trên chuôi kiếm có một viên ngọc.” Giản Tĩnh nháy mắt: “Hơn nữa khi mất điện, anh có tật giật mình khiến bản thân càng hoảng sợ hơn nên đã bị đập đầu vào thứ gì đó, tôi nói đúng không?”Carl cố gắng giả vờ như không có chuyện như vậy, chẳng qua vẻ mặt ngạc nhiên và nỗi sợ hãi ẩn giấu đã hoàn toàn phản bội anh ta.Cô giơ tay lên, lắc lắc vật chứng trong túi trong suốt: “Nhìn xem đây là gì, bộ tóc giả màu trắng của Einstein. Sau khi anh đội thử bộ tóc giả này, sau lưng anh có bị dính sợi tóc hóa học, sau đó nó bị mắc vào chiếc đầm cổ được trưng bày ở góc vuông phía dưới thanh kiếm. Trên quần áo của vị quý bà này có rất nhiều đồ trang sức kỳ lạ. Mà nó, bị mắc lại ở phía trên.”Chứng cứ vô cùng chắc chắn khiến Carl vô thức tránh ánh mắt của mọi người. Một lúc sau, đại não anh ta mới kịp phản ứng lại, lập tức bịa cớ lừa gạt: “Tôi chỉ thưởng thức một chút, không cẩn thận phá hư, sợ mấy người đòi tôi bồi thường nên mới không dám nói.”Horan cười mỉa: “Thật không? Vậy câu ‘Chỉ là một viên ngọc mà thôi, bọn họ sẽ không phát hiện được’ mà tôi nghe thấy anh nói với người phụ nữ kia chỉ là ảo giác à?”Carrl ngậm miệng.Melanie xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, Leo, xin hãy tha thứ cho em vì đã không nói với anh. Em thật sự không thể tin nổi Kimmi lại làm điều đó.”“Không có gì.” Leo an ủi vợ, tha thứ không hề tính toán: “Giản, cô nói tiếp đi.”Giản Tĩnh nói: “Được, vì vậy chúng ta loại trừ Horan. Anh ta biết rõ Melanie không đeo sợi dây chuyền kia, cũng đồng nghĩa loại trừ Carl, bởi anh ta ở trên lầu suốt. Tuy nhiên dường như những người còn lại cũng không có hiềm nghi...”“Chờ đã, tôi muốn hỏi một chút, ai là người đã hù dọa Kimberley? Với cả lần tôi nữa.” Tư Anh Kiệt cắt ngang.“Lát nữa sẽ nói.” Giản Tĩnh che giấu sự tồn tại của Margaret, lẩm bẩm: “Nếu phân tích kỹ ba vụ án này thì chúng ta có thể vẽ ra một kẻ giết người như vậy trong tâm trí. Cô ta vô cùng chán ghét Melanie và muốn giết cô ấy để diệt khẩu ba lần, đồng thời vô cùng quen thuộc với địa hình, có thể đầu độc qua mặt George và tấn công trong bóng tối một cách chính xác.”“Thật không may, có một người như vậy tồn tại.”Không ít người liếc mắt nhìn về phía Mary, nhưng sắc mặt cô ấy không có biểu cảm nào.Giản Tĩnh lại nói: “Tôi không thể không tự hỏi bản thân mình, là cô ta ư? Cô ta có năng lực làm chuyện này không? Có, tất nhiên là có. Nhưng có một việc khiến tôi khó hiểu, đó chính là vụ Melanie trúng độc.”“Nhớ lại lúc chúng ta liên hoan, vị trí ngồi của mọi người là ngẫu nhiên, những ly rượu đã được chuẩn bị từ rất sớm. Hung thủ đã bôi thuốc độc trước, sau khi bữa tối bắt đầu mười phút mới có hiệu lực. Thế nhưng người lấy rượu sâm panh là Mary, người rót rượu lại là Leo. Trong suốt quá trình, không có ai đến gần ly rượu của Melanie ngoại trừ Kimberly đang ngồi bên cạnh, vậy ai đã bôi thuốc độc?”Horan nói: “Đúng là vô cùng kỳ lạ, xét theo chỗ ngồi lúc đó, Kimberly là người đáng nghi nhất.”“Bên phải Melanie là Leo, bên trái là Kimberly, ai có khả năng hãm hại cô ta nhiều hơn?” Giản Tĩnh hỏi lại.Tư Anh Kiệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Kimberly. Cô ta ghen tị với Melanie.”“Melanie, cô nghĩ thế nào?” Giản Tĩnh hỏi.Melanie đau khổ nói: “Tôi không biết”.“Cô biết, tất nhiên là cô ta ghen tị với cô, tôi nhớ Kimberly luôn nói cô là một cô gái may mắn.”“Thật sự là chị ấy ư?” Melanie hỏi.Giản Tĩnh mỉm cười: “Tất nhiên là… không rồi. Cô ta thiếu tiền, không phải đòi tiền cô thì tốt hơn à? Tại sao cô ta lại muốn giết cô, lẽ nào cô ta có thể gả cho Leo thay cô? Không, không phải cô ta, cũng không phải Leo mà là cô, Melanie, cô chính kẻ chủ mưu thật sự trong vụ án thứ ba.”Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận