Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 370

Chương 370

Tiết mục quay chụp ngày thứ sáu, cũng là ngày thứ ba phát sóng trực tiếp, ngày phá án cuối cùng.Tám giờ sáng, Khang Mộ Thành ra cửa đúng giờ, ngồi trên xe của chính mình, mở ra cuốn notebook tùy thân luôn mang theo, bật chiếc máy tính đang ở chế độ ngủ đông lên, hiện ra trang web đang chuẩn bị phát sóng trực tiếp.Tài xế dẫm chân ga, khởi động xe.Phát sóng trực tiếp bắt đầu.Anh nghe thấy âm thanh của công chúa nhỏ: “Chào buổi sáng, Raj đã chết chưa?”Anh trai camera nói: “Vẫn còn sống tốt.”“Vậy tôi ngủ tiếp một lúc.” Âm thanh đóng cửa.Tám giờ hai mươi phút, Khang Mộ Thành đến công ty. Diane thấy vậy chạy chậm lại gần, thuần thục nhận túi công văn của anh, sau đó đưa một ly cà phê nóng cho anh.Thuận tiện ngó nhìn màn hình.“A, hôm nay cô Giản rất xinh đẹp.” Diane nói: “Rõ ràng hôm qua còn nói trang điểm không thoải mái.”Khang Mộ Thành hỏi bí thư: “Cô cũng xem?”Diane: “Tất nhiên, tôi vẫn luôn theo dõi cô Giản đấy. Ngày hôm qua cô ấy quá tuyệt vời.”Khang Mộ Thành gật đầu. Biết tiết mục này không có nguy hiểm nên tâm tình của anh ổn định hơn ngày thường rất nhiều, càng dễ dàng đánh giá biểu hiện của cô một cách khách quan hơn.Giống như lời Diane nói, cô biểu hiện rất tốt.Vừa tinh tế vừa lớn mật, vừa thông minh vừa tùy cơ ứng biến, trong vô thức đã đè trên đầu những người khác.Hôm nay là ngày cuối cùng.Trong lúc suy nghĩ, hai người đã đi vào văn phòng, Diane đem lịch trình trong ngày đã được sắp xếp giao lại cho anh, cũng đưa cho anh bánh mì nướng vừa mới mua ở tiệm cà phê dưới lầu.Khang Mộ Thành nhìn qua, mười giờ sẽ bắt đầu hội nghị.Anh quyết định nhìn những bình luận đối với Giản Tĩnh ở trên mạng trước.Khu bình luận của weibo [Vua trinh thám].‘Cô Giản thật tuyệt! Không ai có thể xứng với bà xã của tôi!!!’‘Thật tuyệt thật tuyệt, xử lý hết các đại diện của nước khác, Trung Quốc sẽ chiến thắng.’‘Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, thật kích động, quá mong đợi.’‘Cô Giản trang điểm thật đẹp, chụp hình jpg’‘Chắc hôm nay sẽ không bị lật ngược tình thế chứ?’‘Thể nghiệm trò chơi đứng thứ nhất, thắng thua đứng thứ hai, hy vọng mọi người không cần đè quá nhiều áp lực lên Tĩnh Tĩnh.’‘Tĩnh Tĩnh đã rất tuyệt rồi.’…Mặc dù ngẫu nhiên có ghép CP, có bi quan, có không tin tưởng, nhưng nói chung, mọi người đều ôm chờ mong rất lớn với Giản Tĩnh, hy vọng cô có thể tìm được hung thủ, lấy được tiền thưởng.Lại vào trang web nước ngoài.Ừm, thảm thiết hơn rất nhiều.Minh tinh Hàn Quốc sôi nổi cổ vũ người nhà trên Twitter, cũng diss Nhật Bản. Nhật Bản lại thổi phồng năng lực của người nhà, hơn nữa còn kiến nghị Kojima Shibu cầu hôn Giản Tĩnh, sinh ra em bé thiên tài, Khang Mộ Thành xem mà nhíu chặt mày.Các quốc gia như Singapore, Malaysia có độ hảo cảm tương đối cao với Giản Tĩnh, nhưng cũng không quên cổ vũ cho đám người Lee Conner, Võ Liệt…Người châu Âu thì ăn dưa.Phần lớn mọi người không phân biệt được ai với ai, ngoại trừ Giản Tĩnh. Bởi vì chỉ có cô có một đầu than chì, tóc màu đay, ở trong một đám người tóc đậm giống như hạc trong bầy gà, rất dễ phân biệt.Có thể bởi vì không phải là tiết mục theo đuổi mình tinh, cũng không có liên quan đến ân oán giữa các quốc gia châu Âu nên đa số mọi người đều chú tâm vào thảo luận trinh thám.Tất nhiên, cũng có lôi kéo dẫm đạp, không ít người cho rằng trinh thám của châu Á không tốt bằng châu Âu, cũng không hiểu biết về vu thuật.--Chín giờ, nhà ăn.Ăn xong bữa sáng là mở họp như ngày thường.“Hôm nay…” Park Min Chul vừa định nói gì đó thì Giản Tĩnh đã nhấc tay.Mọi người tò mò: “Có chuyện gì vậy?”Giản Tĩnh nói: “Thời gian còn lại chỉ có mười ba tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy có một chuyện tôi cần nói với mọi người, đảm bảo mỗi người đều có thể có được toàn bộ manh mối.”Kojima Shibu: “Sự kiên trì của tiểu thuyết gia trinh thám hả?”“Anh có thể coi là vậy.” Giản Tĩnh nói: “Tất nhiên, tôi cũng rất rõ ràng, chuyện này sẽ mang đến nguy hiểm cho tôi. Có lẽ mọi người sẽ bởi vậy mà nghi ngờ tôi là hung thủ, bịa ra một lời nói dối đánh lạc hướng mọi người, việc này tùy vào tự do của mỗi người.”Park Min Chul: “Cô muốn nói cái gì?”Giản Tĩnh: “Hơn hai mươi hai giờ tối ngày đầu tiên, Đan đã gọi một cuộc điện thoại cho tôi, muốn tôi đi gặp ông ta lúc mười hai giờ ba mươi phút. Nhưng lúc tôi đến thư phòng của ông ta thì chỉ có một khối thi thể không đầu.”Đột nhiên không khí trầm lặng.Cô nói: “Đây là nguyên nhân tôi rất để ý thi thể không đầu, mụ phù thủy và Đan đều là người già, thân thể là loại hình khô quắt, nếu ăn mặc cùng một loại quần áo, tôi không thể xác định được thi thể kia là của ai.”“Một nam một nữ……” Andre nói thầm.Giản Tĩnh lạnh mặt: “Tôi không dám nhìn.”Dựa theo giả thuyết của trinh thám, bình thường khi nhìn thấy một thi thể người không đầu sẽ bị dọa nhảy dựng, sau đó xô cửa chạy, hoặc là ngất tại chỗ, tóm lại sẽ không ai dám tiến lại gần sờ sờ, nhìn một chút, nghiệm chứng một chút đó là ai.Nếu không phải quỷ kế thì còn chơi cái gì nữa?Nhưng nếu là người thật… Khụ khụ, không đúng không đúng, trò chơi là tốt nhất.Giản Tĩnh khôi phục như thường: “Thứ tôi nhìn thấy không có gì khác so với mọi người. ‘Tôi’ vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã sợ đến mức lập tức chạy trốn (theo lý luận là vậy), không thể xác định thân phận của thi thể.”Dừng lại, bổ sung tiếp: “Cũng không thể xác định, lúc đó có người thứ ba ở đó hay không.”Những người khác hai mặt nhìn nhau.Một lúc sau, Kojima Shibu mở miệng nói: “Khoảng một giờ ba mươi phút, tôi có đi qua phòng của người chết, cũng nhìn thấy thi thể.”Giản Tĩnh ngạc nhiên: “Là Đan gọi anh đi, hay là…”Kojima Shibu lắc đâu: “Tôi muốn lẻn vào, tìm xem có thứ gì liên quan đến vu thuật hay không.”“Anh hiểu biết bao nhiêu về vĩnh sinh, biết bao nhiêu về kế hoạch của Đan?” Cô hỏi.Kojima Shibu nghĩ lại, nói từ đầu: “Tôi ở chỗ dượng tình cờ nghe được tiêu chí của thôn Ô. Có một lần tôi đi ra ngoài sưu tầm phong tục, vừa vặn đi ngang qua thôn Ô, dự định đi xem. Thông qua việc dò hỏi người dân địa phương, tôi cũng hiểu biết một chút tri thức về vu thuật, đối với cái này sinh ra lòng tò mò.”“Nhưng, càng hiểu biết, tôi càng thấy khó hiểu, cũng càng… động tâm.”Anh ta nói xong, nhìn về phía Giản Tĩnh, ánh mắt sáng rực.Giản Tĩnh mệt mỏi: “Tôi có một người bạn, cũng rất thích ra đề cho tôi, anh biết hiện tại người đó như thế nào không?”--“Khụ.” Thật vất vả mới họp xong, Quý Phong vừa mới đặt mông ngồi xuống đã nghe được câu hỏi này của cô, suýt nữa sặc bánh bao vào khí quản.Lão Cao buồn bã nói: “Ai nha, tôi có một người bạn, là ai đây, là ai đây? Là ai quá đáng như vậy chứ, thích kiểm tra cô Giản?”Qúy Phong: “Khụ khụ khụ khụ.”Lão Cao nhanh chóng cầm một cốc nước đưa qua, sợ ngôi mộ thật sự mọc xanh cỏ.--“Một lần cuối cùng.” Giản Tĩnh đáp lại lời khiêu chiến của Kojima Shibu: “Anh muốn cứu bạn gái của anh, cô gái mặc váy trắng xuất hiện rất nhiều lần trong ảnh.”Nhưng, đáp đề thì đáp đề, nói nhảm cũng muốn nói nhảm: “Vì sao tôi luôn phát hiện ra mấy chuyện tình cảm mờ ám vậy?”Các khách quý vừa rồi còn nghiêm túc căng thẳng đồng thời bật cười.“Ha ha ha.”“Cô Giản cứ như vậy, chắc chắn bạn trai tương lai sẽ có áp lực rất lớn.”“Quả nhiên phụ nữ rất nhạy bén với mấy chuyện như này.”Sau khi vui đùa một chút, mọi người trở lại chuyện chính.Kojima Shibu nói: “Đúng vậy, tôi muốn ăn cắp tư liệu về vu thuật, hồi sinh người tôi thích.”“Có thể miêu tả lại cảnh tượng anh nhìn được lúc đó không?” Giản Tĩnh hỏi.Kojima Shibu nhớ lại, nói: “Thi thể ngã trên mặt đất, gần đó có một vũng máu, phòng ở cũng không có cảm giác lộn xộn. Lúc đó tôi cũng chưa phát hiện mật thất, chỉ đơn giản nhìn thoáng qua hiện trường.”Nói đến đây, cảm thấy không hợp với nhân thiết nên nhanh chóng bổ sung: “Đáng tiếc là không tìm được tư liệu liên quan đến vu thuật nên đành phải bỏ đi.”Giản Tĩnh gật đầu, cũng tin anh ta. Năng lực trinh thám của Kojima Shibu không tệ, nhưng hoàn toàn là phái ghế bành, không am hiểu khai quật manh mối ở hiện trường. Anh ấy càng giỏi về lợi dụng tin tức để tiến hành suy đoán logic.“Hai người bọn tôi đã nói xong, còn có ai gặp qua người chết không?”Im lặng một lúc lâu, Andre mở miệng: “Tôi có đi qua, mười một giờ mười lăm phút.”“Nguyên nhân?”Andre nhún vai: “Đi đòi tiền, gần đây tôi thật sự không có tiền, tôi muốn ông ta nể tình người chị gái đã mất của tôi, giúp tôi trả nợ.”“Ông ta đồng ý rồi hả?”“Đồng ý rồi, nhưng muốn tôi đảm bảo về sau không được chơi bài bạc nữa.” Andre trả lời: “Tất nhiên là tôi đồng ý rồi, ông ta nói sẽ gọi người trả tiền hộ tôi, sau đó tôi đi ra ngoài.”“Mấy giờ?”“Khoảng mười một giờ ba mươi phút.”Giản Tĩnh suy nghĩ nói: “Sau mười một giờ ba mươi phút còn ai đi qua không?”Võ Liệt: “Tôi đi trước lúc đó.”Anh ta nói: “Tầm mười giờ ba mươi phút Đan gọi điện cho tôi, muốn tôi đi ra ngoài gặp ông ấy, tôi đi.”“Ông ta tìm anh làm gì?”“Ông ta nói, nhìn bộ dáng của tôi hình như có tâm sự, có phải gặp rắc rối hay không. Tôi nói với ông ta về vấn đề tài vụ, ông ta hứa hẹn giúp tôi giải quyết rắc rối, cũng nguyện ý cho tôi vay một số tiền để vượt qua nguy cơ.” Võ Liệt nói rất chi tiết: “Lúc tôi rời đi chắc khoảng tầm mười giờ năm mươi phút .”Giản Tĩnh nhíu mày: “Trong điện thoại Đan nói như thế nào, gọi anh qua đó luôn sao?”“Đúng vậy, ông ta nói nếu tôi chưa ngủ thì đi đến phòng tìm ông ta.” Võ Liệt hỏi: “Có vấn đề gì không?”Cô nói: “Không phải vấn đề của anh, là của tôi, Đan gọi điện thoại cho tôi lúc mười giờ, nhưng lại bảo tôi mười hai giờ ba mươi phút mới đi qua…”“Khoảng cách thời gian quá lớn.” Kojima Shibu đồng ý: “Cho dù là sợ cô ngủ nên dặn dò trước thì khoảng cách hai tiếng đồng hồ cũng quá lâu. Trừ khi ông ta không muốn để người khác biết chính mình muốn gặp cô.”Giản Tĩnh cúi đầu suy nghĩ một chút, tạm thời không tỏ thái độ, tiếp tục hỏi: “Còn có người nào không?”Không ai trả lời.Giản Tĩnh kinh ngạc: “Không còn ai?” Cô nhìn về phía Park Min Chul: “Con cả và con gái thứ hai đã nói chuyện với Đan rồi, không đi cũng có thể hiểu được. Nhưng ông ta không tìm anh mà anh cũng không đi tìm ông ta?”Park Min Chul trả lời: “Không có, giữa tôi và ông ta không có chuyện gì để nói.”“Anh có chuẩn bị thạch tín.” Kojima Shibu vẫn chưa quên tin tức quan trọng này.Park Min Chul nói: “Đúng vậy, tôi muốn độc chết ông ta, nhưng buổi tối hôm đó không tìm được cơ hội xuống tay.”Giản Tĩnh khó hiểu: “Anh muốn độc chết ông ta ở tiệc tối?”“Đúng vậy.” Park Min Chul nói có sách mách có chứng: “Đơn độc ở chung giết chết ông ta, tên ngốc cũng biết là tôi làm, chỉ có ra tay dưới tình huống mọi người đều tụ tập, mới không dễ bị nghi ngờ.”Kumiko Terauchi nói: “Như vậy có chút kỳ quái.”Liễu Tú Trí: “Hình như không có sức thuyết phục.”“Nhưng ít nhất tôi có hành động, các người thì sao?” Park Min Chul hỏi lại: “Con rể, cậu em vợ, con dâu, cháu ngoại trai cũng không có kế hoạch hả?”Liễu Tú Trí: “Mặc dù tôi gặp rắc rối nhưng Đan không phải lựa chọn đầu tiên của tôi, chắc chắn tôi phải thương lượng với vợ trước.”Kim Lan Nhi: “Tôi chỉ chán ghét việc Đan sắp xếp chuyện đi xem mắt thôi, hoàn toàn không có lý do giết ông ta.”Valeria: “Vấn đề của tôi là con cái, Đan chết không phải chuyện tốt với tôi, ngược lại, tôi còn cần ông ta giúp.”“Có ý gì?”Valeria giải thích: “Chồng của tôi có đứa con riêng ở bên ngoài, nếu như Đan chết thì tôi chắc phải ly hôn với anh ta. Nhưng như vậy tôi sẽ không chiếm được bất cứ đồng nào. Vì vậy, tôi không chỉ không giết người mà còn hy vọng ông ta sống tốt nữa.”Lý do này cũng coi như hợp lý.Giang Bạch Diễm: “Tôi muốn làm người thừa kế của Đan, hiện tại ông ta chết, đối với tôi không có chỗ tốt nào, người tôi muốn diệt trừ là hai người con trai.”“Vậy Ishikawa thì sao?”Hiroto Ishikawa nói: “‘Tôi’ là bạn tốt của Đan, ông ta xem ‘tôi’ như người bỏ vốn. Hơn nữa, cái chết của bác sĩ Sharma cũng không phải do tôi gây ra, tôi không có bất kỳ động cơ nào để giết ông ta.”Cuối cùng, mọi người nhìn về phía Raj.Raj: “Tôi không đi tìm Đan, cũng không muốn giết ông ta, bởi vì…” Anh ta nhìn mọi người xung quanh, nhún nhún vai, dùng tiếng anh dày đặc khẩu âm nói: “Tôi cảm thấy ông ta sắp chết.”Mọi người kinh ngạc: “Vì sao?”“Hai mươi hai giờ, tôi đưa ông ta về phòng nghỉ ngơi. Đan nói với tôi, trong khoảng thời gian này tôi đã vất vả rồi. Tôi rất giống như ba của ông ta vậy, làm ông ta nhớ lại những năm tháng xưa cũ, nhưng trong lòng ông ta rất rõ ràng, thời gian của bản thân đã không còn nhiều lắm. Lần này có thể thông qua tiệc mừng thọ gặp lại bạn bè thân thích đã vô cùng vui vẻ.”Raj nói: “Tôi cảm thấy hình như ông ta đã biết ngày chết của bản thân mình rồi. Cho dù tôi nghi ngờ ông ta thì cũng không cần phải giết chết một người già sắp chết.” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận