Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 109
Mặt trời lặn về phía Tây, hoàng hôn rực sáng một góc trời.Xe chạy ra khỏi câu lạc bộ, rời khỏi vùng ngoại ô yên tĩnh, hòa vào dòng xe cộ. Giờ cao điểm buổi tối tấp nập khiến xe phải giảm tốc độ lại.Lục Dục nói: “Tôi không ngờ Tiểu Ngạn còn có một người anh em sinh đôi.”Giản Tĩnh ngồi ở phía sau lục lọi một lúc, tìm thấy chiếc tủ lạnh nhỏ được chuẩn bị trong xe hơi hạng sang, lấy ra một lon coca cola, ừng ực uống hết nửa lon.Lục Dục lại nói: “Năm xưa mẹ cậu ấy giữ lại một đứa trẻ, bây giờ lại đánh tráo, nhất định là có âm mưu không hề nhỏ. Trước khi đạt được mục đích, chắc là bà ta sẽ không làm hại Tiểu Ngạn đâu nhỉ?”Giản Tĩnh xé gói bánh quy ra và bắt đầu ăn.Lục Dục thở dài một hơi: “Cô chán ghét tôi đến vậy sao?”“Tôi vừa phải tìm ra kẻ giết người, vừa phải cứu chú rể, còn phải nghe dượng của anh đe dọa.” Đường huyết tăng lên, sức lực của Giản Tĩnh cũng quay trở lại, cô lạnh nhạt nói: “Bây giờ anh cũng muốn tôi nói chuyện phiếm với anh? Sao nào? Tôi nợ tiền của nhà anh, hay là ăn cơm của nhà anh vậy?”Lục Dục cứng họng.“Yên lặng chút đi.” Cô nói: “Tôi ghét nhất là loại đàn ông như anh.”Lục Dục kinh ngạc, chưa gì mà đã giận.Ghét loại đàn ông như anh ta sao? Nghiêm túc không vậy? Anh ta chưa bao giờ bị cô gái nào chán ghét cả.Anh muốn giải thích gì đó, nhưng lời vừa đến miệng thì không nói nữa.Cuối cùng lỗ tai của Giản Tĩnh cũng được yên tĩnh.Khi trời chuyển tối hẳn, bọn họ cũng đã đến trạm tàu điện ngầm gần trường học.Lúc này là giờ tan học, vô cùng ồn ào, hai bên đường đều là học sinh đông đúc.Giản Tĩnh kéo cửa kính xe xuống, kiên nhẫn đợi một hồi lâu mới bảo thư ký gọi điện thoại: “Anh nói với bà ta, Chủ tịch Phòng bảo anh đến đón, hỏi xem lúc nào thì tiện.”Thư ký có thể trở thành người thân cận của Chủ tịch, rất thông minh, anh ta nói: “Được.”Giản Tĩnh cắm tai nghe vào điện thoại, một bên đưa cho thư ký, một bên để mình tự đeo.Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.Thư ký lễ phép nói: “Chị Văn, tôi là Tiểu Tôn, thư ký của Chủ tịch. À, chuyện là như thế này, Chủ tịch bảo tôi đến đón chị, nhưng tôi đến cửa hàng của chị thì không thấy ai cả, chị đang ở đâu vậy?"Văn Tuệ lạnh lùng nói: “Ông ta bảo tôi đi thì tôi phải đi sao? Cậu hãy nói với ông ta rằng tôi không tin, Tiểu Ngạn đang rất ổn, hôm nay là ngày cưới của nó, sao nó có thể xảy ra chuyện được chứ? Nói đùa cũng phải có giới hạn.”“Chị Văn, chuyện này là thật, cậu chủ…” Thư ký cố gắng hết sức để kéo dài thời gian: “Sao Chủ tịch lại lấy tính mạng của cậu chủ ra để nói đùa được chứ. Bây giờ chuyện tang lễ vẫn chưa có quy trình, chị xem có thể gặp mặt Chủ tịch để nói chuyện được không?”Tiếng thở ở đầu dây bên kia đột nhiên trở nên gấp gáp.“Cậu nói thật ư? Tiểu, Tiểu Ngạn thật sự đã mất rồi sao?” Văn Tuệ nói.“Đúng vậy.”Văn Tuệ im lặng một hồi rồi mới nói: “Tôi biết rồi. Khi nào tổ chức tang lễ, tôi sẽ đến đó.”Thư ký nhìn về phía Giản Tĩnh, cô đưa tay ra hiệu cho anh ta tiếp tục.Anh ta không còn cách nào khác, đành phải nói: “Chủ tịch bảo tôi đến đón chị, để chị gặp mặt cậu chủ lần cuối.”Đầu bên kia đã cúp máy.Giản Tĩnh tháo tai nghe xuống, cố gắng không nhìn 6 điểm giá trị dũng khí đã tiêu hao, nói: “Có lẽ không phải ở đây, đến địa điểm tiếp theo đi.”Vừa rồi, cô đặc biệt đợi đến lúc trường học ở bên cạnh phát nhạc rồi mới bảo thư ký gọi điện thoại. Nhưng cô không hề nghe thấy tiếng nhạc trong điện thoại.Rõ ràng không phải ở gần đây.Chỉ còn cách đến khu vui chơi bên cạnh để thử vận may thôi.Có lẽ đó là nơi mà hai mẹ con họ đã có những kỉ niệm cùng nhau.Khu vui chơi tương đối hẻo lánh, sau khi hết kẹt xe thì xe chạy rất êm. Lục Dục suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Bà ta nói sẽ đến dự tang lễ, có phải là tính thả Tiểu Ngạn ra không?”“Với sự hiểu biết của anh về Chủ tịch Phòng, ông ta biết việc này là do bà ta làm thì sẽ xử lý như thế nào?” Giản Tĩnh hỏi.Lục Dục nói: “Sẽ không cho bà ta có cơ hội thứ hai.”“Nếu anh biết thì nhất định bà ta cũng biết.” Dù sao họ cũng từng ngủ chung giường với nhau, Giản Tĩnh không tin Văn Tuệ lại ngu ngốc như vậy: “Với tình hình hiện tại, cách tốt nhất chính là lấy một số tiền lớn rồi cao chạy xa bay.”Cô đã có dự cảm về điểm đáng sợ của Chủ tịch Phòng từ trên người phù rể C. Văn Tuệ cũng không ngồi chờ chết, đứa con trai thân cận của bà ta đã chết, kế hoạch đánh tráo đã đổ vỡ, có giữ Phòng Ngạn lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Nhưng cho dù là từ góc độ tình cảm hay lợi ích, giết Phòng Ngạn cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.Mà tốt nhất chính là tống tiền.Quả nhiên chưa đến mười phút sau, Chủ tịch Phòng gọi điện thoại đến nói: “Văn Tuệ nói với tôi rằng Tiểu Ngạn đang nằm trong tay bà ta, muốn thả nó đi thì phải đưa cho bà ta ba mươi triệu.”“Như vậy không phải rất tốt sao, một bên giao tiền một bên giao người.” Giản Tĩnh mỉm cười.Chủ tịch Phòng nói: “Tôi sẽ không tin một người phụ nữ bắt cóc con trai mình. Cô Giản, nếu cô tìm thấy bà ta thì 30 triệu đó sẽ là của cô.”“Ồ?” Cô nói: “Phí ủy thác này không hề rẻ nhỉ.”“Con trai tôi xứng đáng với số tiền này.” Giọng điệu của Chủ tịch Phòng rất thản nhiên, rõ ràng là ông ta không hề quan tâm đến chuyện tiền bạc, thậm chí còn nói: “Xem ra bà ta quyết tâm muốn cầm số tiền này rồi bỏ đi. Ba mươi triệu, hừ, tôi còn tưởng bà ta sẽ đòi ba trăm triệu cơ.”Giản Tĩnh nói dứt khoát: “Giao tiền khi nào, ở đâu?”“Hai tiếng sau, tại cao ốc Bách Mậu.”Bách Mậu là một trong những cao ốc thương mại phồn hoa nhất của thành phố Hòa Bình, có nhiều khu vực, địa hình cũng phức tạp, những người lần đầu tiên đi mua sắm ở đây chắc chắn sẽ bị lạc. Nhưng cửa hàng quần áo của Văn Tuệ ở đó, chắc hẳn bà ta biết rất rõ địa hình ở đây.Chủ tịch Phòng: “Lúc nãy tôi đã nói với các vị khách rằng mẹ của Tiểu Ngạn không được khỏe, buổi tối không thể đi ra ngoài. Khó khăn lắm chuyện này mới hạ xuống, tuyệt đối không được làm lớn chuyện. Cô Giản, tôi hy vọng cô có thể tìm được người trong vòng hai tiếng đồng hồ.”Lại nữa, cái giọng điệu hách dịch này.Giản Tĩnh: “Trẫm nghe rồi.”Cô cúp điện thoại, sắc mặt không chút thay đổi: “Lái nhanh một chút.”Tăng tốc lên đến 100 kilomet trên giờ.Đến khu vui chơi giải trí, nhưng không ai ngờ rằng cửa đã khóa, áp phích đã phai màu, lá rơi khắp sân, có vẻ như đã đóng cửa rồi.Thư ký nhanh chóng tra được tin tức: “Khu vui chơi này đã đóng cửa ba tháng trước, miếng đất được bán lại, sau này sẽ xây thành một khách sạn.”Giản Tĩnh ‘Ừ’ một tiếng, đây cũng là một địa điểm bắt cóc rất tốt.Cô xuống xe, đi qua đi lại trước cửa, đột nhiên trèo lên cánh cửa sắt, lao thẳng vào trong. Từ khi sự nhanh nhẹn và sức mạnh tăng lên, cơ thể của cô cũng dễ dàng để thực hiện những động tác này hơn, không hề khó chút nào.Hai vệ sĩ nhìn nhau, hỏi: “Chúng ta có cần đi theo không?”Thư ký bình tĩnh nói: “Đương nhiên rồi.”Lục Dục nói: “Tôi cũng đi.”Họ cũng theo sau, trèo vào cổng sắt.Khu vui chơi đã đóng cửa, đèn đường đương nhiên cũng không bật, một khu vực rộng lớn không hề có chút ánh sáng, chỉ có thể dựa vào ánh trăng để xác định phương hướng.Giản Tĩnh nhịn đau mở khứu giác ra, 2 điểm giá trị dũng khí trong 1 phút, đốt tiền đến nỗi đau tay. Cô luyến tiếc không dám dùng liên tục, đành phải đi một đoạn rồi mở ra 3 giây, nhận ra được thì đóng lại. Tuy vậy cũng phải mất 4 điểm giá trị dũng khí mới có thể ngửi được mùi thức ăn thoang thoảng.Giữa thính giác và khứu giác, cô suy nghĩ một lúc rồi mới chọn khứu giác.Dù sao thì khu vui chơi lớn như vậy, chắc hẳn không thể nào thiếu động vật, tiếng xào xạc gây nhiễu, nhưng tìm được mùi thơm của đồ ăn thì dễ hơn nhiều.Nếu như đám người Văn Tuệ thật sự ở đây, bọn họ nhất định phải ăn cơm.À không, cô đã có thể ngửi thấy mùi bánh pizza rồi.Ở phía nhà ma bên kia.Thật thông minh.Bên trong nhà ma có thiết bị theo dõi riêng, nếu như không tháo thiết bị ra thì chỉ cần kết nối nguồn điện là có thể theo dõi mọi ngóc ngách. Thứ hai là có rất nhiều bộ phận và lối đi bí mật. Những người lần đầu đến đây sẽ rất dễ bị loạn, nếu may mắn gặp phải người sợ ma thì còn gì bằng, chậc chậc.Đương nhiên là nơi này rất dễ giấu người, cũng dễ chạy trốn.Giản Tĩnh đứng trong bụi cây ở đằng xa, suy nghĩ xem phải làm thế nào. Nhiều nơi bị quan sát như vậy, lẻn vào nhất định không được, lỡ như bị phát hiện ra, đối phương chiếm giữ địa bàn có được lợi thế, lại lấy vũ khí ra thì cô cũng chết chắc.Bắt buộc phải sử dụng âm mưu.Ánh mắt của cô lướt qua những người khác một vòng, cuối cùng chỉ vào một trong những nhân viên bảo vệ: “Anh phối hợp với tôi một lát.”Dáng người của nhân viên bảo vệ đó không cao, nhưng lại có thân hình cường tráng, vẻ ngoài vô cùng mạnh mẽ.Lục Dục nói: “Tôi cũng có thể giúp.”“Đúng vậy, anh có thể giữ im lặng.” Giản Tĩnh cởi dây buộc váy ngoài áo sơ mi, toàn bộ váy tản ra như nụ hoa.Cô tháo chiếc kẹp tóc và vòng tay xuống, nhét vào túi xách rồi ném cho một nhân viên bảo vệ khác: “Giữ cho kỹ, không được thiếu đâu đấy.”Sau đó cô nói với nhân viên bảo vệ phối hợp với mình: “Lát nữa tôi chạy phía trước, anh đuổi theo tôi. Nhớ kỹ là đừng nhường tôi, giả vờ hung dữ một chút.”Nhân viên bảo vệ đã hiểu ý cô: “Cô Giản muốn tôi đóng vai một tên cướp đúng không?”Cô gật đầu, nhưng lại nói: “Là tên giết người.”Nhân viên bảo vệ cười khổ: “Việc này quá khó với tôi.”“Xa như vậy, bọn họ không nhìn rõ, anh chỉ cần phối hợp với tôi là được.” Giản Tĩnh giải thích cặn kẽ: “Lúc chạy đến bên cạnh nhà ma tôi sẽ bị ngã, anh đi lên đánh tôi, sau đó tôi mới có thể qua bên đó.”Nhân viên bảo vệ đã hiểu ra: “Được rồi.”Lục Dục không nhịn được, nói: “Đừng đánh thật.”“Cậu Lục, cậu đừng lo, tôi sẽ không làm cô Giản bị thương.” Nhân viên bảo vệ vội vàng trấn an.Giản Tĩnh tự vò rối tóc, hít sâu một hơi: “Chuẩn bị bắt đầu.”Sau đó, cô khởi động thẻ diễn xuất của mình.Đây là lần đầu tiên cô sử dụng thẻ này kể từ khi có được nó, miêu tả của hệ thống cũng không hề phóng đại, chỉ trong tích tắc, toàn bộ cơ thể cô đã bị một nhân vật đã định sẵn chiếm giữ.Một cô gái chạy trong đêm, bị kẻ xấu nhắm tới.Cô sợ hãi, run rẩy, kinh sợ, vô lực, cơ trên gương mặt không có nhiều biểu cảm phong phú, bởi vì cả người đều đã choáng váng, theo bản năng sống sót dưới sự kích thích của adrenalin.Không một tiếng động, không một tiếng la hét, cô loạng choạng chạy ra ngoài.Vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, gương mặt và cánh tay bị cành cây cào đến nỗi không cảm nhận được gì nữa.Kỹ năng diễn xuất thiên phú, kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh, kỹ năng diễn xuất của Tạ Duy.Những người có mặt ở đó đều bàng hoàng, nhân viên bảo vệ hợp tác cùng cô cũng sững sờ một lúc rồi mới đuổi theo.Ngay lúc này, bên trong nhà ma.Văn Tuệ đứng ở trước cửa sổ, trong lòng tràn đầy lo lắng bất an.Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Đa sẽ chết.Đây là đứa trẻ do một tay bà ta nuôi lớn, không giống như Tiểu Ngạn, đã đi theo ba ruột của mình từ nhỏ. Tuy rằng Tiểu Đa chưa bao giờ thiếu ăn thiếu mặc, nhưng cũng lớn lên như những đứa trẻ bình thường khác.Từ nhỏ đã không có ba, từng bị người khác ức hiếp, bà ta bận bịu công việc, không có thời gian quan tâm, khi bừng tỉnh lại được thì đã hình thành tính cách, không thay đổi được nữa.Nhưng bà ta đau lòng cho con mình.Tiểu Ngạn đã được ăn sung mặc sướng từ khi còn nhỏ nên bà ta muốn đối xử tốt với Tiểu Đa nhiều hơn một chút. Đôi khi gặp được Tiểu Ngạn, bà ta nói với anh ấy rằng em trai của con không may mắn bằng con, có thể nhận người giàu có là ba mẹ, con phải nhường cho em trai, bù đắp cho em trai.Nhưng trước ngày hôm nay, bà ta chưa nghĩ tới việc mận chết thay đào.Bà ta cảm thấy tức giận.Chỉ muốn đến dự đám cưới của con trai, nhưng con trai bà ta không đồng ý, nói rằng ‘không thích hợp’ và ‘Không tiện’. Văn Tuệ không phải là người ngốc, bà ta biết rất rõ con của mình không đồng ý là vì kiêng dè bà chủ chính thức trong nhà.Sợ mẹ nuôi cảm thấy tốn công nuôi dưỡng anh ấy nhưng lại không thân với bà ta, sau này sẽ không giúp đỡ anh ấy nữa.Không có lương tâm.Anh ấy cũng chưa từng nghĩ, nếu như khi đó bà ta không sinh ra anh ấy, liệu anh ấy có được làm một cậu chủ nhà giàu có như vậy hay không? Cho dù có được sinh ra, bà ta không lựa chọn đưa anh ấy sang đó, thì liệu anh ấy có được sống những ngày tháng tốt đẹp như vậy hay không?Văn Tuệ không nuốt trôi cơn giận này.Bà ta mua một lẵng hoa cẩm chướng, nhét vào đó cây kẹo bơ cứng hình con thỏ trắng mà bà ta thường tặng cho anh ấy khi còn nhỏ, lấy giấy gói một nửa chiếc khóa trường sinh rồi nhét vào trong.Quả nhiên Tiểu Ngạn đã gọi điện thoại cho bà ta, hỏi bà ta có ý gì.Bà ta nói: “Chiếc khóa này mẹ đặc biệt tìm người làm cho con lúc còn nhỏ. Con đã từng đeo nó, bây giờ hãy tặng nó cho cháu trai tương lai của mẹ.”Anh ấy nói: “Bà đừng gây chuyện nữa.”“Gây chuyện? Sao vậy? Mẹ tặng quà cho con trai của mình cũng không được sao?” Văn Tuệ nổi cơn giận: “Cậu nói tôi muốn gây chuyện đúng không? Được thôi, tôi sẽ đi hỏi nhà vợ cậu, trên đời có đạo lý nào mà mẹ ruột cũng không thể tham gia đám cưới của con trai mình không?”“Mẹ, mẹ đừng làm vậy.” Phòng Ngạn do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng quyết định an ủi mẹ trước: “Mẹ đang ở đâu vậy? Con sẽ tới tìm mẹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận