Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 399
Đêm nay thế nào cũng là một đêm dài đằng đẵng.Bảy giờ tối, Dư Xán gọi điện cho Giản Tĩnh, nói là cô không liên lạc được với con gái nên có chút lo lắng: “Chuyến bay của nó bay vào lúc hơn bốn giờ, đáng ra sáu giờ là đến nơi, tôi cứ tưởng chuyến bay bị hoãn lại nhưng sau khi kiểm tra một hồi thì chắc chắn nó đến rồi.”Giản Tĩnh liền nói: “Cô đừng sốt ruột, cô đi hỏi hãng hàng không xem có ghi chép lại cô bé đã lên máy bay hay không.”Một lúc sau, điện thoại gọi đến nói là không có.Giản Tĩnh bình tĩnh nói: “Đừng hoảng, nếu như là bị bắt cóc thì bây giờ cô bé vẫn chưa gặp gì nguy hiểm, lần cuối cùng cô gặp cô bé là khi nào?”Dư Xán lẩm nhẩm: “Ba giờ, tôi đưa nó đến ga tàu điện ngầm.”“Cô đang ở đâu, tôi qua đó tìm cô.”Cô ta nói là đang ở Home cityNhưng khi Giản Tĩnh đang đi được nửa đường thì Dư Xán gọi điện đến bảo là: “Không sao.”“Hình như nó đã đến nhà của bạn học rồi.” Giọng nói Dư Xán run run sợ hãi nhưng lại cố giả vờ điềm tĩnh: “Nó có nói với tôi mà tôi lại mất. Thật xin lỗi, hại cô phải lo lắng với tôi rồi.”Sau đó liền cúp ngang điện thoại.Cái cớ này cũng quá là vụng về đi. Giản Tĩnh hoàn toàn không tin, nhưng cô cũng đoán ra được vì sao Dư Xán lại làm như vậy. Có đến tám chín phần là nhận được tin tức gì rồi, sợ con gái bị làm sao nên mới quyết định bịa chuyện.Cô sợ điện thoại bị nghe lén nên không gọi nữa mà đi thẳng đến Home city.Cửa hàng của Dư Xán vẫn còn đang mở cửa, nhân viên cửa hàng nói là bà chủ vừa mới đi khỏi, vội vội vàng vàng, cũng không biết đã đi đâu.Giản Tĩnh thử dùng điện thoại bàn của cửa hàng để gọi nhưng Dư Xán đã tắt máy nên cô chỉ đành đi tìm Quý Phong.“Dù sao thì cô cũng không phải cảnh sát nên không có sự thuyết phục.” Tám giờ ba mươi, Quý Phong vừa lái ra khỏi đường cao tốc đã lập tức đi đến cầu vượt của thành phố Hòa Bình: “Tôi đi tìm cô ấy nói chuyện, cô có địa chỉ của cô ấy không?”Giản Tĩnh hỏi nhân viên cửa hàng địa chỉ khu chung cư của nơi Dư Xán sống và nói lại cho anh ta.Mười giờ hai mươi phút, Quý Phong đến nơi và lấy được nơi ở của Dư Xán từ nhân viên lễ tân. Mười giờ ba mươi anh ta đến gõ cửa nhà của Dư Xán.Dư Xán dè dặt hỏi: “Ai đấy?”“Cảnh sát đây.” Quý Phong đưa ra giấy chứng nhận: “Tôi muốn nói chuyện với cô về Thiệu Bân và con gái của cô.”Dư Xán lúc này mới mở cửa.Quý Phong giải thích rõ về nguyên nhân hậu quả và hỏi có phải có người liên hệ với cô ấy không.Cô ấy nói: “Phải.”“Họ đã nói gì với cô?”“Không muốn Hân Nhi xảy ra chuyện thì đừng lo chuyện bao đồng.” Dư Xán lộ ra vẻ mặt hối hận: “Tôi thật sự không biết những lời tôi nói với Giản Tĩnh lại nghiêm trọng như thế...”Cô ta cười cay đắng, khẩn cầu nói: “Cứ xem như là tôi chưa nói đi. Anh cảnh sát, đừng hỏi thêm gì nữa, tôi chỉ có mỗi Hân Nhi là người thân thôi...”Quý Phong trấn an cô vài câu rồi lại hỏi: “Anh ta với cô có quan hệ gì?”Dư Xán lấy ra một tờ giấy in A4: “Tôi đi lấy đồ ăn tối gọi ở bên ngoài, ai biết được bên trong túi có bỏ cái này.”“Số điện thoại của nơi đưa đồ ăn đến là bao nhiêu?” Quý Phong hỏi.Dư Xán tìm hóa đơn rồi nói cho anh ấy biết số điện thoại của nhân viên giao hàng.Quý Phong gọi đến hỏi anh ta có nhớ đã đưa một món xào đã đưa đến Home city không.Nhân viên giao hàng nói là nhớ, lại hỏi có người nào động đến đồ ăn không, anh ta nói: “Home City không cho mang vào nên chúng tôi đều để ở cửa sau, có phải thức ăn của anh bị người khác cầm nhầm không?”“Không sao.” Anh cúp máy rồi lặng lẽ thở dài và căn dặn Dư Xán: “Đứa trẻ quay về rồi thì điện đến số này thông báo cho tôi biết, nếu như đối phương liên lạc với cô, hoặc đề xuất ra yêu cầu gì thì tốt nhất là nhanh chóng liên hệ với chúng tôi.”Dư Xán do dự một lúc rất lâu mới đồng ý.Mười một giờ ba mươi, chi cục nhận được cuộc điện thoại báo án.Sáng sớm Quý Phong đến hiện trường.Địa điểm đốt xác là một tòa nhà chưa hoàn thiện nhưng đã hoàn tất thi công, chỉ có công viên, cây xanh, phòng cháy chữa cháy… Là các cơ sở hạ tầng chưa làm xong. Vì vậy thậm chí đã có người đến sống bên trong tòa nhà.Để mua được một căn nhà ở đây, bọn họ đã phải gánh một khoản nợ rất lớn, mỗi tháng đều phải trả tiền vay mua nhà. Nhưng nhà đầu tư đã phá sản, ngôi nhà mơ ước không có gì cả, điện nước đều không có.Đây là một đả kích cực kỳ lớn. Tiền thì trôi theo nước, mà tiền thuê nhà và khoản vay ngân hàng thì không thể không trả. Không còn sự lựa chọn nào khác, một vài người nhanh chóng dọn vào, dù sao thì cũng không cần phải chi tiền thuê nhà.Không có nước thì nối ở khu chung cư bên cạnh, không có điện thì dùng bảng điều khiển năng lượng mặt trời.Trước mắt, trong khu chung cư này có gần mười hộ gia đình đang sinh sống.Phát hiện ra thi thể là một cặp mẹ con. Người con trai là nhân viên giao hàng, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, còn người mẹ thì bị bệnh nên nằm ở nhà tĩnh dưỡng.Chưa đến mười một giờ tối qua, cậu bé giao hàng xong việc về nhà thì phát hiện ra ánh lửa của tòa nhà trong khu chung cư sáng lên, ngọn lửa lan đến lối vào đường hầm tối đen, lan rộng vô cùng. Cậu giật mình lái chiếc xe điện qua xem và xác nhận đang cháy to nên vội vàng gọi cho 119.Xe chữa cháy đầy đủ trang thiết bị chạy đến, nhìn thấy hiện trường lập tức thở phào. Đó chỉ là một căn nhà thô sơ không có lắp đặt gì cả, đồ dễ cháy không nhiều, ai ngờ vừa bước vào thì có một cái xác trên mặt đất, đã cháy đến biến dạng rồi.Bọn họ nhanh chóng gọi cho 110.Vì phát hiện ra rất sớm nên thi thể bị thiêu cháy ở mức độ hạn chế, đương nhiên là da đã bị cháy không thể nhận ra. Mặc dù hình dạng trông vô cùng đáng sợ, nhưng nội tạng thì vẫn còn nguyên vẹn.Hiện trường tro bụi khắp nơi, có thể chụp lại được một số dấu chân mờ nhạt không rõ hoa văn, có lẽ hung thủ mang tấm bọc giày. Theo tính toán sơ bộ thì kích thước dấu chân ở khoảng 40 đến 41.Nhân viên kiểm tra dấu vết không thể tìm thấy dấu vân tay, lông còn sót lại ở trong nhà được xác định không phải là lông mèo thì là lông của các loại động vật gặm nhấm khác.Dường như hung thủ vô cùng cẩn thận để cố gắng hết sức không để lại manh mối.Nhưng anh ta vẫn phạm phải một sai lầm.Khi vận chuyển người chết đi, có khả năng nạn nhân vẫn còn sống nên cố ý đánh rơi một vật bất kì ở bên người, hoặc có khả năng những con mèo hoang gần đó quá tinh nghịch đến mức moi móc thi thể, thế quái nào mà điện thoại của người quá cố lại có thể được tìm thấy bên trong ổ của một chú mèo.Hai chú mèo con đang gảy những viên kim cương giả bên trên chiếc vỏ của điện thoại và chiếc móng sắc nhọn đã cào thành những vết xước khiến màn hình không cảm ứng được nữa.Nhưng cuối cùng nó vẫn chưa hỏng.Vài giờ sau, Quý Phong đã nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi của bộ phận pháp y, nội dung như sau: ‘Người chết là một cô gái trẻ, khoảng 18- 22 tuổi, chưa sinh nở. Bên trong dạ dày là bánh mỳ, rau, dăm bông và sắn. Kết quả xét nghiệm cho thấy bên trong máu có thành phần cafein và thuốc ngủ, cái đầu tiên có lẽ là bắt nguồn từ trà sữa trân châu, cái sau có thể là hành vi của hung thủ. Theo như tình trạng tiêu hóa thì cô ấy đã chết khoảng hai đến ba giờ sau khi ăn.’Tiếp theo là danh tính người đã mất.Chiếc điện thoại di động đã xác định được người sở hữu là Thái Hân, con gái của Dư Xán, những miếng còn lại của áo quần và vật dùng hàng ngày cũng trùng khớp với những gì cô mặc khi mất tích – một chiếc áo khoác ngoài bằng nỉ màu nâu nhạt, quần jean và đôi giày thể thao hàng hiệu.Về đặc điểm tự nhiên, vì Thái Hân là con của chồng Dư Xán và vợ trước sinh ra nên hai người không có quan hệ huyết thống, không có cách nào kiểm chứng DNA. Nhưng cô bé có bảo hiểm y tế ghi chép lại, cô bé vừa mới nhổ răng khôn vào một năm trước, trên phim x-quang cho thấy bên trái còn có một cái răng khôn lớn.Đặc điểm này rất phù hợp với thi thể, Dư Xán là người nhà của người bị hại nên bị cảnh sát thẩm vấn.Tinh thần của cô ta hoảng loạn, ngồi được một lúc mới nói được: “Tôi không hiểu... Là tôi hại Hân Nhi sao? Trước khi mất, ba của nó không yên tâm về nó nhất... Đứa trẻ này số khổ, mẹ ruột thì huyết áp cao, vốn dĩ bác sĩ bảo không được sinh con, ấy thế rồi lại có thai, không sao đành lòng bỏ được, sinh con được nữa năm liền tạ thế.”“Ba nó là một người tốt, vừa làm ba và vừa làm mẹ, khi kết hôn với tôi thì bảo sau này tôi không cần sinh nữa, chắc là sợ mẹ kế ngược đãi con gái. Sức khỏe của tôi cũng không được tốt, bác sĩ nói, cả đời này đừng nghĩ đến việc sinh con nên tôi cũng không quan tâm. Nhiều năm như thế, tôi đã xem Tiểu Hân như là con của mình... Sau đó ba của nó mất đi, hai người chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau...”Nói xong thì từng giọt nước mắt rơi xuống.“Tôi nói với bà của nó, ngày mai Tiểu Hân về đến nhà rồi, bà ấy còn đi mua đồ chuẩn bị làm món ăn yêu thích nhất cho nó... Chuyện này… làm sao tôi có thể giải thích được với người lớn trong nhà đây... Bà nó tuổi đã cao như vậy rồi, nếu như biết được Tiểu Hân xảy ra chuyện... Các anh cảnh sát, các anh nhất định đừng để lộ ra, nếu không tôi thật sự có lỗi… có lỗi với chồng tôi...” Dư Xán khóc không thành tiếng.Anh Cao đợi cô khóc xong mới hỏi vào việc chính: “Lần cuối cùng cô thấy con mình hôm nay là khi nào?”“Hơn ba giờ chiều, tôi đưa nó đến ga tàu điện ngầm.” Dư Xán lại hối hận: “Sớm biết như vậy thì tôi đã đưa nó đến sân bay. Đứa trẻ này rất hiểu chuyện, sợ tôi đi thì cửa hàng không thể mở cửa nên nói tôi đưa đến ga tàu điện ngầm là được rồi.”Anh Cao: “Cô có biết lộ trình hôm nay của con mình không?”Dư Xán nói: “Buổi sáng nó ở nhà. Sau khi ăn cơm trưa xong thì đến cửa hàng lấy đồ đạc mang về cho bà nó, đợi đến hai giờ bốn mươi thì tôi đưa nó đi.”Anh Cao: “Hôm nay cô bé có đến cửa hàng của cô sao?”Dư Xán: “Đúng vậy.”Anh Cao: “Ừm, vậy cô bé có ăn gì không?”Dư Xán: “Có, tôi sợ nó không kịp ăn tối, nên buổi chiều có gọi một ít thức ăn cho nó lót dạ rồi mới đi.”Anh Cao: “Đã ăn những gì?.”Dư Xán: “Mỳ, Sandwich và trà sữa.”Anh Cao âm thầm ghi chép lại điều này.Hỏi Dư Xán xong, anh ta lập tức sai Tiểu Lý chạy việc vặt, đến cửa hàng của Dư Xán tìm nhân viên để xác minh tính chính xác.Các nhân viên cửa hàng xác thực là đúng vào khoảng hai giờ thì con gái bà chủ có đến, ăn và uống trà sữa với nhau. Hai giờ bốn mươi phút, Dư Xán đưa cô bé rời đi, ba giờ hai lăm thì trở về.Lái xe từ Home city đến tàu điện ngầm chạy thẳng ra sân bay mất khoảng hai mươi phút, từ đó có thể suy đoán được thời gian tử vong là từ bốn đến sáu giờ chiều .Hơn bảy giờ, Dư Xán nhận một tờ giấy ghi chú từ người lạ yêu cầu cô đừng lo chuyện bao đồng.Người đã chết rồi mà lại đi phô trương thanh thế... Lẽ nào hung thủ cảm thấy rằng trong một lúc thì thi thể sẽ không bị phát hiện do vậy mới tranh thủ một chút thời gian?Có tác dụng gì chứ?Thi thể được tìm thấy thì mười hai giờ sau Giản Tĩnh xuất hiện tại hiện trường vụ án.Vừa thấy Quý Phong, câu đầu tiên của cô là phản bác một cách chắc chắn: “Điều này không khoa học, con gái của Dư Xán thì biết cái khỉ gì, sao không đến giết tôi mà đi giết một cô gái không có liên quan gì đến vụ án?”Quý Phong bôn ba bên ngoài nửa tháng trời, ăn không ngon, ngủ không yên, tối qua lại bận nguyên một đêm, tròng mắt cũng đỏ ngầu, ai nhìn thấy cũng khiếp sợ.Nhưng anh vẫn kiên nhẫn an ủi Giản Tĩnh: “Không phải lỗi của cô.”Giản Tĩnh bốp chát nói: “Tôi không nói như vậy.”“Tôi không an ủi cô, cô nói rất đúng, kẻ ra tay tấn công Thái Hân thật vô lý.” Quý Phong nói: “Giết Dư Xán còn có lý, nhưng giết con gái cô ấy thì có ích gì? Đe dọa à? Khi tin được gửi đến thì người đã chết rồi.”Giản Tĩnh nói: “Hoặc là Thái Hân biết điều gì đó không nên biết, hoặc là để khiêu khích.”Khoan nói đến điều đầu tiên, khiêu khích... Thật ra không thích hợp cho lắm.Cô có thể khiêu khích Vương Thế thành công là vì bắt nguồn từ việc anh ta có tình cảm đặc biệt với cô, mà hai người lại có dây dưa trò chơi tình cảm không rõ ràng.Nhưng những tin tức được đăng trên mạng thì rất bình thường. Người bình thường khi nhìn thấy tin đó nếu là kẻ nhát gan không chừng lại im bặt, còn kẻ to gan thì trực tiếp thủ tiêu cô luôn.Tại sao lại là Thái Hân?Cái chết của cô bé thì có ý nghĩa gì?Giản Tĩnh nhìn chăm chú vào hiện trường bị phong tỏa bằng cuộn dây, trên đất vẫn còn dấu tích của vết cháy. Vị trí của thi thể nữ được vẽ bằng các đường màu trắng, tạo ra một không khí u ám khó giải thích được.“Bây giờ có thể xác định hung thủ là cùng một người sao?” cô hỏi.Quý Phong khẽ gật đầu: “Có một vài chi tiết không tiện lưu lại ở trong hồ sơ, nhưng phương thức đốt xác thì hoàn toàn giống nhau.Tương tự như việc hỏa táng sau khi chết, những người khác nhau thì có cách làm không giống nhau, việc đặt để và xử lý thi thể cũng như vậy. Trong một vài vụ án, thi thể được mặc áo quần chỉnh tề, đặt trên mặt đất bằng phẳng và đổ dầu một vòng xung quanh, lại cẩn thận không để dầu thấm đến thi thể và xung quanh cũng không có vật dễ cháy nào khác, dụng cụ để châm lửa thì không rõ nhưng dù sao cũng không phải là que diêm hay thuốc lá, cũng không để lại dấu vết.Những chi tiết như thế này từ trước giờ không công khai ra bên ngoài, việc mô phỏng lại án mạng thì cũng không thể nào giống hệt được như thế.Giản Tĩnh nghiêng đầu nói: “Vậy thì vụ án này thể nào cũng có ích, tức là giống như rất nhiều năm trước anh ta đột nhiên giết chết Lý Tiểu Noãn vậy. Chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm ra được động cơ... Không, có thể động cơ chính là...” Cô ngẩng đầu lên và nhìn hướng về đôi mắt của anh ta: “Chứng cứ ngoại phạm.” Cô đúng là một thiên tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận