Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 290
Trong máy quay lấy cảnh, đạo diễn căng thẳng nhìn ánh sáng sáng lóe lên nơi chân trời. Ánh bình minh hửng lên trong một giây ngắn ngủi, hôm nay mà không quay được thì chỉ có thể tìm ảnh hậu kỳ.Ông ta xoa tay, ánh mắt nhìn chằm chằm lên ánh triều dương dần dần bay lên trên lưng con tuấn mã, lao nhanh đến.Gần, gần nữa, ánh nắng mặt trời lên cao chiếu vào gương mặt của cô.Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cô Giản đã tham gia vào câu lạc bộ X. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng viền hoa, phối cùng với quần bò màu đen. đeo đôi bốt đính đinh lóe sáng lấp lánh.Người quay phim di chuyển vị trí, đảm bảo tính liền mạch của ống kính.Thế là mọi người có thể nhìn thấy lúc này đây đôi chân cô Giản kẹp chặt vào bụng ngựa, hai tay nâng cao thứ là ai cũng biết lên, kéo cò súng nhắm chuẩn vào con quái vật. Sau khi tiếng súng “Đoàng đoàng đoàng” vang lên liên tục, con quái vật bị ép lùi ra sau.Tiếng vó ngựa nặng nề vang lên, phía sau cô là các diễn viên khách mời mặc áo da bó màu đen, ngay ngắn giơ súng đạo cụ lên.(Đợi sau khi làm CG hậu kỳ) Dưới hỏa lực mạnh mẽ này, đám quái vật không thể không lùi về sau từng bước một.Trời càng ngày càng sáng, ánh nắng mặt trời hoàn toàn đi ra khỏi đường chân trời.Rừng cây tăm tối được ánh nắng chiếu rọi.Đám quái vật không cam lòng mà lùi về sau, chui vào trong rừng cây quỷ quái.Tất cả đã kết thúc.Ống kính máy quay đi theo cô Giản, cô nhảy xuống một cách dứt khoát rồi hỏi: “Mọi người không sao chứ?”“Cô là…” Gương mặt cũ Hàn Bạc có lời thoại tương phùng: “Giản?”Cô Giản gật đầu, vẫy tay: “Lên ngựa đi, chúng ta cần phải rời khỏi nơi này. Nếu không…” Cô nhìn chằm chằm vào rừng cây tăm tối, dường như đang tiên đoán gì đó: “Bọn chúng có thể quay lại đây bất cứ lúc nào.”Các khách mời (hoặc là người đóng thế của họ) leo lên ngựa.Những con ngựa được nuôi trên nông trường rất ngoan ngoãn, đứng vẫy vẫy đuôi.Cô Giản quay đầu đi, xoay người lên ngựa rồi giật giây cương: “Đi!”Con ngựa giơ móng, lao nhanh về hướng mặt trời mọc ở phía trước. Bóng tối đêm qua đã biến mất, nhưng ác ma vẫn còn ở lại trong những góc tăm tối, chuẩn bị kéo con người xuống vực sâu bất cứ lúc nào.“Cắt!” Đại diễn hô dừng, vô cùng kích động: “Tốt, tốt lắm. Quay rất tốt, có thể làm hình ảnh của phim rồi.”Giang Bạch Diễn: “Chẳng phải ông nói đây là phim sao?”“Đi đi, tôi không chơi bời với cậu, xem náo nhiệt cái gì.” Đạo diễn không vui, ai mà không biết chương trình thực tế không phải là phim, còn nói trắng ra làm gì.Giang Bạch Diễn hừ lạnh: “Lần sau ông đừng có mời tôi, cẩn thận tôi hét giá tăng gấp đôi.”“Cút.” Đại diễn quá quen với cậu rồi nên không thèm để tâm mà nói với Giản Tĩnh: “Cô Giản, cô quay thật sự rất tốt. Cô rất có năng khiếu diễn xuất đấy, có suy nghĩ muốn debut không?”Giản Tĩnh mỉm cười: “Không đâu, tôi không hứng thú với diễn xuất. Như vậy là được rồi chứ?”Lúc đầu đạo diễn còn tưởng Giản Tĩnh phải NG mấy lần vì không có kinh nghiệm, nhưng không ngờ cô đứng trước ống kính thật sự rất đẹp, đáng tiếc là phải nhường suất diễn cho người khác: “Đương nhiên rồi, quá được.”Sau đó lại khen cô: “Cô Giản cưỡi ngựa cũng rất tốt, cô từng học chuyên sâu rồi sao?”“Cứ cho là vậy đi.” Giản Tĩnh nói. Đây là tấm thẻ cô có từ rất lâu, nhưng không dùng nó trong khoảng thời gian khá dài. Hôm nay có thể ngồi trên lưng ngựa một lần nữa, cô thấy cũng khá là vui.Cô không kìm được: “Tôi chạy thêm chút nữa nhé.”Đạo diễn lập tức nói: “Bổ sung thêm mấy máy quay phim, chuẩn bị, được rồi.”Giản Tĩnh để mặc cho họ quay phim, bản thân thì cưỡi ngựa tầm nửa tiếng, đến khi người toát đầy mồ hôi cô mới về phòng tắm rửa.Làm xong hết việc thì cũng đến giờ ăn sáng.Robert và ba mẹ anh ta cùng ăn cơm với Reed.Một mình Reed chiếm nửa chỗ ngồi, vùi đầu ăn yến mạch cùng với sữa đã nguội lạnh. Giản Tĩnh thấy rất kỳ lạ, người già mắc bệnh Alzheimer không có gì hiếm, nhưng vì suy giảm chức năng ngôn ngữ và nhận thức nên họ sẽ mất đi khả năng tự lập.Reed thì không như vậy.Ông ấy khỏe mạnh như trâu, cũng không có vấn đề gì về sức khỏe. Nhưng ký ức chỉ dừng lại trước năm mười bốn tuổi.Thật kỳ lạ.Giản Tĩnh chào hỏi chủ nhà, sau đó cầm đĩa ngồi đối diện Reed.Ông ấy bỗng nhiên lên tiếng: “Kylie, chiều nay anh phải cắt tỉa cỏ, có lẽ em có thể lấy hoa giúp anh.”Giản Tĩnh ngẩn người.Robert lập tức nhìn cô với ánh mắt áy náy, lên tiếng cắt ngang: “Reed…”Giản Tĩnh ngăn anh ta lại, khẽ nói: “Vâng, em rất vui.”Robert sững sờ, lại hỏi: “Really?”Cô đưa ra câu trả lời khẳng định.Ông ấy lẩm bẩm nói: “Anh còn tưởng em muốn đi gặp Bill… Ok, anh sẽ làm sớm hơn. Không.” Dường như ông ấy bỗng nhiên nhớ ra mảnh ký ức nào đó, vội vàng nói: “Hôm nay em không được đi đâu cả, phải ở trong nhà. Oke?”Giản Tĩnh nói: “Nhất trí ạ.”Dường như Reed đã yên tâm, hứa với em gái: “Anh có thể cho em mượn đĩa nhạc của ban nhạc Nữ Hoàng.”Giản Tĩnh chưa từng nghe đến ban nhạc này, nhưng vẫn đồng ý: “Anh nói phải giữ lời đấy.”“Reed chưa bao giờ nói dối.” Reed ăn một miếng yến mạch lớn, dường như ông ấy xuyên qua dòng ánh sáng và biến thành cậu thiếu niên mười bốn tuổi.Lúc này em gái của ông ấy vẫn còn sống, tình cảm giữa hai anh em rất tốt.Ông ấy chìm đắm trong dòng ký ức, tự ngân nga bài “Another Does The Dust” của ban nhạc Nữ Hoàng.Robert hạ thấp giọng xuống, xin lỗi Giản Tĩnh: “Xin lỗi cô nhé, Reed lại nói những lời kỳ lạ rồi.”“Không sao, ông ấy luôn nhớ đến Kylie.” Giản Tĩnh nói: “Mong rằng như vậy có thể khiến ông ấy vui.”Nhưng Robert lại lắc đầu: “Ông ấy sẽ quên nhanh thôi.”Giản Tĩnh: “Dù trong phút chốc cũng được.”Mà lúc này, ảo giác của Reed kéo dài rất lâu. Sau bữa sáng, ông ấy vỗ vai Giản Tĩnh: “Đừng bảo anh trai bắt nạt em. Đi theo anh, anh lấy đĩa nhạc cho em… Em không được mượn của Bill, nếu như anh mà biết, anh sẽ đánh gãy răng cậu ta.”Giản Tĩnh đang định nghe ngóng về chuyện này nhiều hơn, vì thế đuổi theo ông ấy lên phía trước.Nhưng đi được nửa đường, Reed quên mất mình định làm cái gì và cũng không nhận nhầm cô là Kylie nữa. Ông ấy hỏi ngược lại cô với vẻ kỳ lạ: “Cô đi theo tôi làm gì?”Xung quanh không một bóng người, thích hợp cho những lời nói suông.Giản Tĩnh hỏi: “Ông còn nhớ người đàn ông ngoại quốc trong rừng không? Dáng vẻ của anh ta rất kỳ lạ, trước khi hỏa hoạn đã từng đi đến thị trấn Hoàng Hôn.”Ánh mắt Reed lập tức thay đổi, vừa sắc bén vừa cảnh giác: “Cô hỏi điều này làm gì? Cô có liên quan gì đến anh ta? Cô muốn biết cái gì?”“Tôi đang tìm một người, ông ta tên là Tề thiên.” Giản Tĩnh nói.Reed nhìn chằm chằm vào cô một lúc, bỗng nhiên nói: “Đừng đi vào trong rừng sau khi mặt trời lặn.”“Tại sao?” Giản Tĩnh gặng hỏi: “Trong rừng có cái gì?”“Đừng tin lời nói của con cú mèo.” Ông ấy túm chặt lấy vai cô, gần như gào lên: “Đừng tin, Kylie, đừng đi theo con cú mèo…”“Reed!” Robert nghe tin mà đến, vội vàng giải cứu Giản Tĩnh: “Buông cô ấy ra.”“Không sao.” Cô nhẹ nhàng tránh được sự kìm giữ của Reed, an ủi ông ấy: “Được, em không đi theo con cú mèo, Kylie không đi đâu cả.”Reed thở hổn hển, một lúc sau mới từ từ bình tĩnh lại được.Sau đó ông ấy không thèm nhìn cô thêm một lần, cũng không để ý đến Robert, tự mình cầm lấy cái rìu ở bên tường rồi quay đầu, đi vào trong rừng cây.Robert vô cùng hoang mang, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Giản Tĩnh coi như không có chuyện gì, cười hỏi: “Tôi đến nơi này để tham gia quay chương trình, nhưng tôi vẫn còn hành trình khác. Anh biết nơi nào cho thuê xe không?”Robert thở phào nhẹ nhõm, giới thiệu một đại lý cho thuê xe khá chất lượng.Giản Tĩnh nói lời cảm ơn, quay về phòng thu dọn hành lý.Giang Bạch Diễm đi vào trong: “Chị muốn đi sao?”“Đúng vậy, tôi có một nơi cần phải đến.” Giản Tĩnh cầm lấy Ipad, chắc chắn bản đồ ngày hôm qua đã tải về và dùng offline được rồi: “Nguy hiểm lắm, cậu đừng đi theo.”Giang Bạch Diễm vô cùng kinh ngạc: “Chị muốn đi đâu? Chicago sao?”“Không, một thị trấn nhỏ bé hẻo lánh với những câu chuyện đáng sợ.” Cô dọa.Giang Bạch Diễm không hề nghĩ ngợi gì mà nói: “Vậy tôi càng phải đi cùng với chị, thường thì trong phim kinh dị, đi một mình sẽ chết rất thê thảm.”Giản Tĩnh: “Hai người thì tốt gì?”Giang Bạch Diễm vô thức nói: “Trong một cặp tình nhân, một người có thể sống sót.”Giản Tĩnh: “Cặp đôi nào cơ?”“Một nam một nữ, nữ sẽ sống.” Giang Bạch Diễm lập tức đi vào căn phòng đối diện: “Tôi đi chuẩn bị đồ đạc, chị chờ tôi mười phút.”“Không đợi cậu đâu.” Giản Tĩnh không muốn kéo theo cậu ta xuống nước nên nhanh chóng mở vali, nhét quần áo vào. May mà cô mới đến đây hai ngày nên không bày nhiều đồ đạc ra, thu dọn rất dễ dàng.Mười phút sau.Giang Bạch Diễm ngồi trên vali, đợi cô thu dọn mấy cái chai lọ.Giản Tĩnh kiếm cớ: “Đồ của cậu ít hơn của tôi.”“Tôi quen tay rồi.” Giang Bạch Diễm khéo léo sửa lại: “Quay phim đều ở trong khách sạn, một năm thì phải đến nửa năm tôi chạy đôn chạy đáo ở ngoài nên đã quen rồi.”Giản Tĩnh liếc nhìn cậu ta.Cậu ta: “Đưa tôi đi theo với, có người lái xe giúp chị cũng tốt mà.”Điều này là thật. Giao thông công cộng ở Mỹ rất phức tạp, dường như mọi người đều có xe riêng. Đường cái thì ngang dọc, phần lớn thời gian mọi người đều muốn tự lái xe.Dù thị trấn Hoàng Hôn không xa nơi đây, nhưng đi một mình cũng nhàm chán. Hơn nữa, không biết tại sao mà cô luôn e ngại về cuộc hành trình này, luôn có linh cảm xấu.Có người đến giúp đỡ cũng được.“Cậu không sợ thì cùng đi.” Cô suy nghĩ rồi nói: “Có một nhiệm vụ cho cậu, cậu mượn đoàn làm phim chiếc xe và tài xế, chúng ta đi taxi là được rồi.”Giang Bạch Diễm hét lên “OK”.Kế hoạch của Giản Tĩnh là xuất phát vào buổi chiều, trước khi trời tối là đến thị trấn Hoàng Hôn. Kế hoạch thì hoàn hảo thật đấy, nhưng tình hình giao thông lại không ủng hộ. Trời đã tối mịt rồi nhưng họ vẫn đang ở ngoài đường.Bất đắc dĩ, họ chỉ có thể ở trong quán trọ ô tô.Mới đầu Giản Tĩnh định thuê hai phòng, nhưng nhìn thấy lỗ đạn trên vách tường thì cô lại lặng lẽ lấy một phòng.Chưa đợi cô nói, Giang Bạch Diễm nhanh chóng hiểu ra: “Tôi hiểu, vì an toàn.”Xung quanh nhà trọ một lời khó nói hết, nó còn tồi tàn hơn cả quán trọ cương thi. Nơi đó chỉ hơi sơ sài, nhưng phòng ở nơi này lại… Vô cùng dơ dáy bẩn thỉu.Khứu giác mách bảo cô rằng đồ ăn trong phòng kế bên là đồ phi pháp trong nước, nhưng lại là vật cấm hợp pháp ở nước ngoài.Thính giác nói rằng nhiều người ở phòng đối diện đang chơi trò chơi khá căng thẳng.Như vậy ở thế nào được?“Cô Tĩnh Tĩnh tránh ra một chút, tôi trải giường đơn.” Giang Bạch Diễm lấy chiếc ga trải giường dùng một lần, trải lên chiếc giường không biết đã có bao nhiêu người từng ngủ và chưa có cọ rửa. Sau đó cậu ấy lấy túi ngủ của mình ra, dọn lại đồ vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi tắm.Năm phút tắm, mười phút dưỡng da, ba phút sấy tóc, sau đó chui vào trong túi ngủ đánh một giấc.Giản Tĩnh: “Cậu xong rồi sao?”“Chị mà quay phim đến sáng thì cũng có thể nhanh như vậy.” Cậu ta ngáp một cái, đeo bịt mắt và bịt tai: “Ngủ ngon.”Giản Tĩnh mất một tiếng mới xong tất cả trình tự, cuộn tròn trong túi ngủ rồi nhắn tin với Khang Mộ Thành, nói cho anh ấy biết ngày mai sẽ đến thị trấn Hoàng Hôn.Khang Mộ Thành không hiểu: “Em đi đến cái nơi khỉ ho cò gáy đấy làm gì?”Giản Tĩnh suy nghĩ, nói cho anh ấy biết đủ chuyện liên quan đến Tề Thiên.Không nằm ngoài dự đoán, anh ấy không đồng ý: “Quá nguy hiểm.”Giản Tĩnh: “Em sẽ cẩn thận.”Khang Mộ Thành không trả lời một lúc, sau đó có lẽ biết không thuyết phục được cô, anh ấy lùi một bước tiến một bước: “Mỗi ngày đều phải gửi định vị cho anh, điện thoại báo bình an.”Giản Tĩnh: “Ok.”Cô nằm xuống, do dự một chút, sợ có động tĩnh không nhận ra được nên bỏ bịt tai xuống, nhắm mắt nằm ngủ.Phòng bên cạnh vang lên những lời chửi tục hết lần này đến lần khác, làm tăng thêm lượng từ vựng tiếng Anh phong phú của cô.Sau đó tài xế ngày thứ hai đổi sang Giang Bạch Diễm.Cô quá buồn ngủ nên vừa nằm lên xe là đánh một giấc.Mơ mơ màng màng, ánh sáng xung quanh trở nên ảm đạm, dường như đã đi vào trong khu rừng sâu không thấy mặt trời. Những cây cao to đen xì giống như nanh vuốt của quỷ, nhằng nhịt khắp nơi.Dưới ánh sáng bé đến nỗi gần như không nhìn thấy, một con cú mèo nghiêng đầu qua chỗ khác, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khách đến thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận