Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 249

Chương 249

Sau khi giải quyết xong vụ án, đầu óc Giãn Tĩnh được thả lỏng, lười biếng ngủ một giấc dài mãi tới mười giờ sáng mới bò dậy.Bầu trời bên ngoài trong xanh vô cùng, ánh mắt trời đẹp đến mức làm lòng người say đắm, từng luồng gió xuân thổi vào gương mặt, cảm giác thoải mái làm người ta muốn lập tức đi ra ngoài.Giản Tĩnh vốn định né tránh chuyện trong nhà họ Giang, muốn sắp xếp hành lý rời đi luôn. Nhưng có thể tưởng tượng được, ba anh chị em nhà họ Giang liên kết lại với nhau, mẹ con Giang Tuyết nương tựa vào nhau, ngay cả người ngoài là Tưởng Nguyệt cũng có trợ lý Phạm hỗ trợ, chỉ có Giang Bạch Diễm là một mình một cõi, đến cả người đại diện năng nổ thiện chiến cũng không ở bên, quá thê thảm.Cô quyết định giả câm giả điếc, tạm thời không đi, ít nhiều cũng làm người khác đề phòng vài phần.Vì thế cô tìm bảo mẫu chào hỏi, nói mình đi tham quan mấy chỗ, buổi tối sẽ về, cho nên: “Đừng để Giang Tầm chạy lung tung.”“Nếu không thấy cậu ấy, tôi sẽ buồn đó.” Giản Tĩnh tha thiết nhờ bà ấy chuyển lời.Bảo mẫu không biết cô đang có ý, ‘đừng để tôi giam lỏng cậu’, nên đồng ý rất nhiệt tình.Lúc này Giản Tĩnh mới ra ngoài.Nơi này không hổ là thành phố du lịch nổi tiếng, mấy ngày nay trời không nóng cũng không lạnh, đi du lịch sẽ thoải mái nên người cũng rất nhiều.Giản Tĩnh không hề có ý thức tự giác gì của một người nổi tiếng cả, không đeo kính râm, khẩu trang cũng không, đi bộ ven đường ngắm cảnh rất thoải mái.Lúc đầu chỉ có mấy người nhìn cô, cô cũng không quan tâm, sau đó có hai cô gái can đảm hỏi cô: “Là tác giả Giản phải không ạ?”Giãn Tĩnh gật đầu cười.Hai cô gái lập tức vừa cẩn thận vừa tha thiết hỏi có thể chụp ảnh cô hay không.Cũng không phải chuyện gì lớn, đương nhiên là cô đồng ý.Chuyện xảy ra sau đó lại không thể cứu vãn được.[Hoa hồng hoàng kim] vẫn còn đang chiếu trong rạp, doanh thu bán vé cao như vậy, số người chưa nghe nói tới chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Có lẽ giới trẻ không thích xem trinh thám, nhưng [Cuộc phiêu lưu tại nhà ma] là một chương trình rất ăn khách, ít nhiều cũng nhớ được ngoại hình của cô.Nhìn thấy người nổi tiếng trên đường, dù không phải là fan thì chụp chung tấm ảnh cũng đâu có lỗ.Mọi người sôi nổi dừng lại, đứng xếp hàng chờ chụp ảnh.Đám người chen chúc nhau lại thu hút sự chú ý của người qua đường khác.Người qua đường ăn dưa chân chính không nhận ra cô là ai, nhưng thấy nhiều người muốn chụp ảnh chung như vậy, suy nghĩ đầu tiên là ở đây có người nổi tiếng.Vì vậy, ‘tách’, tất cả đều nhào tới giơ điện thoại lên muốn chụp ảnh quay phim.Trong số đó có không ít các thím dì cô chú.Bọn họ vừa xếp hàng vừa lớn tiếng bàn luận về cô.“Cô ấy đóng nữ phụ trong phim XXX!”“Không phải, là người tham gia buổi thử giọng gần đây đấy, con gái tôi có xem tiết mục đó, nhóm gì ấy nhỉ.”“Mắt mấy người bị làm sao vậy, cô ấy là người trong vở kịch cổ trang đấy, thật xinh đẹp.”“Dì à, cô ấy là tiểu thuyết gia, tác giả bộ phim [Hoa hồng hoàng kim] cơ mà.”“Ồ ồ ồ, tôi biết, là nữ tác giá viết tiểu thuyết tình yêu đấy.”Giản Tĩnh: “...”Cô bị bao vây rồi, không thoát ra được.“Rất xin lỗi.” Cô quyết đoán từ chối yêu cầu của người đằng sau: “Tôi phải đến sân bay, xin nhường đường.”Sự nhanh nhẹn của nhân vật chưa bao giờ quan trọng đến thế, Giản Tĩnh trốn đông né tây, luồn lách trong đám đông, phí sức chín trâu hai hổ mới thoát được ra ngoài.Cô mua ngay một chiếc mũ chuyên dụ khách du lịch ở bên đường.Nghĩ lại vẫn chưa đủ an toàn, còn chạy vào cửa hàng tiện lợi mua thêm một chiếc khẩu trang màu hồng rồi đeo lên.Yên tĩnh rồi.Đây chính là tác dụng phụ của việc ‘khá nổi tiếng’, vừa ngọt ngào vừa phiền phức.Điểm du lịch có quá nhiều người, cô đi dạo vài vòng rồi bắt taxi tới một cửa hàng ở địa phương.Đồ ăn cũng ngon, có gia vị nổi tiếng, không quá tuyệt vời nhưng cách phục vụ và không gian khá tốt, đạt chuẩn trở lên.Ăn xong lại tới một địa điểm du lịch khác.Tiếp tục check-in.Xong.Hôm nay có quá nhiều khách du lịch.Giản Tĩnh trở về biệt thự nhà họ Giang trong sự vừa hài lòng vừa tiếc nuối, sau đó lại cảm thấy ngạc nhiên.Mấy ngày nay, toàn bộ biệt thự đều sáng trưng, đến đêm mà ánh sáng còn chưa tắt, cửa sổ phản chiếu bóng người đi qua đi lại, rất náo nhiệt ồn ào, dường như có thể xảy ra xung đột bất cứ lúc nào.Nhưng vào thời điểm này, đèn ở những chỗ khác đều đã tắt, chỉ có đèn ở khu vực chung là còn mở, những người nhà họ Giang còn gây gổ với nhau tối hôm qua đều đã không còn ở đây.Trong không khí không còn mùi thuốc lá và trà đặc, trên hành lang không còn tiếng cao gót đi qua đi lại.Biệt thự rộng như vậy mà chỉ có một bà bảo mẫu.“Những người khác đâu rồi ạ?” Trong một khoảnh khắc Giản Tĩnh còn tưởng mình đã rời đi mười ngày nửa tháng rồi.Bảo mẫu lắc đầu thở dài: “Bọn họ đi hết rồi.”“Đi đâu vậy ạ?”Bà nói: “Tôi không biết, dù sao cũng đi rồi.” Lại nói tiếp: “Cậu Tầm đang ở trong phòng của ba cậu ấy.”Giản Tĩnh thấy thật kỳ lạ, lên lầu đi tìm Giang Bạch Diễm.Đúng là cậu ấy đang ở trong phòng chủ tịch, đó là căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất, có cả sân thượng cực lớn hướng ra hồ và vườn đào. Giang Bạch Diễm nằm trên ghế ngoài sân thượng, như một ông già đã về hưu, đung đưa một lúc rồi lại thôi.“Mọi người đi hết rồi à?” Cô hỏi.Giang Bạch Diễm lười biếng đáp lại: “Chia tài sản xong thì ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy chứ sao.”Giản Tĩnh nhìn một cái, cảm nhận được tâm trạng cậu đang không tốt.“Nhanh vậy à.” Ỷ vào việc cậu đang nằm dậy không nổi, cô sờ tay lên đầu cậu không chút thương tiếc.Giang Bạch Diễm ngáp một cái, nói: “Đáng lẽ cũng không nhanh như vậy, cuộc chiến tranh giành tài sản của nhà giàu mà, không quay bốn mươi tập thì thật lãng phí. Nhưng tình hình này đặc biệt hơn, suýt nữa là trắng tay rồi, nên chuyện cũng đơn giản hơn nhiều.”Giản Tĩnh khá là tò mò với giao dịch giữa bọn họ, nhưng nghĩ lại thì đó là chuyện riêng của nhà giàu, nên không hỏi.Nhưng cậu chủ động mở miệng: “Hôm qua bận rộn tới ba giờ sáng, hôm nay thì cả ngày, cuối cùng cũng thống nhất được câu chuyện, bị bệnh mà chết. Dù sao cũng không nói là do morphin hay bình oxy… Dù sao chính chủ tịch cũng không thèm quan tâm.”Trong câu cuối không giấu được vẻ châm biếm.Giản Tĩnh cũng thở dài theo, là một người ba mà có thể tới bước này, cũng quá đỉnh.“Nhưng mà, tôi cũng có lời nha.” Giang Bạch Diễm gối đầu lên tay, nhìn về dải ngân hà xa xăm: “Theo kế hoạch của chủ tịch, cái người xui xẻo đó nên là tôi.”Giản Tĩnh đột nhiên im lặng.Không sai, theo như kế hoạch ban đầu của chủ tịch, sáu người liên kết với nhau, con dê thế tội cuối cùng chính là Giang Bạch Diễm không nơi nương tựa.Cậu ấy rời nhà đi đã mười năm, hoàn toàn không biết chuyện trong nhà, cũng không được bà Giang và trợ lý Phạm giúp đỡ, giá trị tồn tại duy nhất là trở thành ‘kẻ địch’, giúp cho năm người con khác liên kết với nhau.Liệu, đây có phải lý do mà cậu được gọi về không?“Cuối cùng tôi là cái gì cơ chứ?” Cậu hỏi.Giản Tĩnh không biết phải trả lời thế nào.“Giang Âu nói, anh ta không tin tôi là người duy nhất vô tội trong chuyện này.” Giang Bạch Diễm đột nhiên lên tiếng: “Chị Tĩnh Tĩnh, chị thấy thế nào?”Giản Tĩnh suy nghĩ thật lâu mới nói: “Có thể.”Giang Bạch Diễm: “Có thể là sao?”“Ý của tôi là tôi tin cậu không ra tay, nhưng…” Cô quay lại nhìn vào mặt cậu: “Cậu có chuyện giấu tôi.”“À…" Cậu cười, rất khác với biểu cảm bình thường, ngôn từ vẫn ngoan ngoãn như vậy, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng, như mặt hồ tĩnh lặng giữa bầu trời đêm, không còn đáng yêu như ban ngày nữa: “Là chuyện gì?”Giản Tĩnh: “Không biết, lúc cậu muốn giấu gì đó, rất khó để biết được.”Giang Bạch Diễm nhẹ nhàng ‘à’ một tiếng nữa rồi nói: “Thật ra chuyện rất đơn giản, lúc chủ tịch còn sống, bọn Giang Liên rất dè chừng tôi, ông ta cũng có cách để một mình gặp tôi, chúng tôi đã nói rất nhiều.”“Ông ta hỏi vì sao tôi lại làm diễn viên.” Cậu dừng lại, rồi tỏ ra không có gì nói: “Tôi nói, vì hồi nhỏ không có ai thích tôi, nên tôi muốn được nhiều người yêu thích.”Lý do này khác với lần trước đó, nhưng Giản Tĩnh nghĩ, có lẽ cả hai lý do đều là thật.“Chủ tịch nói, tôi có thể xác định được việc tôi muốn làm, tốt hơn Giang Âu nhiều, anh ta lúc thì muốn làm cái này, lúc thì muốn làm cái kia, lần nào cũng nói đầu tư, nhưng lần nào cũng bỏ dở nửa chừng.”Giản Tĩnh cười: “Lúc đó chắc vui lắm.”“Đương nhiên.” Giang Bạch Diễm nói, từ từ ngồi xếp bằng trên ghế dựa: “Ông ta còn nói tôi diễn phim điện ảnh rất tốt, công ty đặt bao cả rạp để nhân viên xem. Chuyện này là thật đấy, tôi có hỏi tài xế và trợ lý rồi, bọn họ đều có đi, khen phim rất hay, nhưng…”Cậu quay mặt đi, gằn từng chữ một: “Tất cả đều lừa tôi.”Giản Tĩnh ngơ ngác.“Ông ta nói tôi cứ làm việc tôi muốn, tôi cũng là con của ông ta, ông ta sẽ không bạc đãi tôi.” Cậu nói chậm rãi: “Chỉ trong chốc lát, tôi đã tin.”“Sau đó thì sao?”“Chiều hôm đó ông ta chết, không phải tôi đã nói rồi sao, bảy giờ trước đó tôi đã gặp ông ta.” Giang Bạch Diễm nói: “Chủ tịch muốn tôi đi gặp ông ta lúc mười hai giờ tối, ông ta có đồ cần đưa cho tôi.”Giản Tĩnh kinh sợ, không thể tin được.“Tôi cảm thấy thật kỳ lạ, rất rất lạ.” Giang Bạch Diễm bình tĩnh nói: “Một người trước khi chết đi, đột nhiên lương tâm lại muốn bù đắp cho con mình, rất bình thường, nhưng vì sao ông ta lại đột nhiên tốt với tôi như vậy?”“Chủ tịch chắc chắn không tốt với tôi như vậy, trước kia ông ta không bao giờ quan tâm tới tôi, tại sao lúc sắp chết lại đối xử với tôi khác bọn họ? Bọn Giang Liên đi tìm ông ta, ông ta còn không gặp, lại nói trợ lý Phạm một mình đi tìm tôi.”“Bây giờ thì tôi hiểu rồi, trợ lý Phạm cũng biết, Tưởng Nguyệt cũng biết, chờ đến khi ông ta chết rồi, dù là có người khác ra tay hay tự ông ta chết thì tôi cũng là con dê thích hợp nhất để chịu tội.”Khoé môi Giản Tĩnh nhấp nháy.Lúc đầu cô còn tưởng đây là đề bài trắc nghiệm, nếu những người khác không nảy lòng tham, không ra tay, mỗi người đều được chia phần hợp lý. Ai ngờ đâu đó là một sai lầm, chủ tịch sao có thể đồng ý để cái kết ‘tốt đẹp’ như vậy được diễn ra?Không ai ra tay, cổ phần của tập đoàn sẽ chia đều cho sáu người, chắc chắn sẽ có tranh chấp.Đúng vậy, ông ta chính là một tên độc tài, hoặc là một tên bạo chúa, căn bản là sẽ không cho con cái đường sống.Đây mới là lời giải thích hợp lý nhất.Nhưng cô vẫn an ủi cậu: “Có thể ông ta chỉ muốn biết thêm về cậu thôi.”“Không, chủ tịch đã biết đủ rồi.” Giang Bạch Diễm nói chậm rì rì: “Một đàn sói con, chỉ có tôi là chó.”Cậu nói: “Hoa sen là sự thuần khiết, kỳ lân là điềm lành, hải âu là sự tự do, ánh trăng và tuyết đều là những thứ đẹp đẽ, chỉ có Giang Tầm, cái gì cũng không có.”Tầm là mép nước, Giang Tầm là bờ sông.Bên cạnh bờ sông có gì? Không có gì.Dù là hoa cỏ, mèo chó cũng không có.Giang Bạch Diễm nở nụ cười ngắn ngủi rồi nói: “Luật sư Thái đưa một lá thư cho tôi, nói chỉ có người thừa kế mới được xem nên bọn họ cũng không biết, trên đó ngoài tài khoản và mật khẩu theo dõi, còn có một câu.”Cậu nói ra những chữ đó một cách chậm rãi: “Chân tướng không quan trọng, đáp án mới là hiện thực.”Giản Tĩnh cứng họng.“Ông ta muốn nói cho bọn Giang Kỳ là, tôi có phải là người xấu không không quan trọng, tôi tồn tại là để hoàn thành kế hoạch của ông ta.” Giang Bạch Diễm nói: “Giống như tình tiết trong phim Nhật vậy, một đám người có cùng một sai lầm thì mới có thể kín miệng, không nói cho ai được.”“Chủ tịch rất lợi hại, tuy chưa bao giờ quan tâm tôi, nhưng lại rất hiểu tôi, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ đi.” Lời nói này thật làm người khác khó chịu, cảm xúc Giang Bạch Diễm rất ổn định: “Tôi có rất ít cơ hội được nói chuyện một mình với chủ tịch, ông ta không hay tới, lúc tới nhà họ Giang, bọn Giang Liên không cho tôi nói chuyện nhiều với ông ta, gọi một tiếng ‘ba’ cũng khó.”Một đứa bé không nhận được tình thương của ba từ nhỏ thì sao có thể từ chối một cơ hội như vậy?Đúng vậy, chủ tịch tính toán rất kỹ, dù cho cảm thấy có gì kỳ lạ thì cậu ấy vẫn sẽ đi, sẽ ở với ba mình một lúc, nghe ông ta động viên mình, khen ngợi mình, quan tâm tới mình.“Vì vậy, chỉ có tôi là đứa đáng thương, chắc chắn sẽ mắc bẫy. Hơn nữa, dù có biết sự thật thì cũng sẽ không hận ông ta.” Cậu che mặt lại, nở nụ cười giễu: “Tôi nguyện ý dùng tiền để đổi lấy tình yêu của ông ta, ông ta không thích tôi, đây là lần duy nhất ông ta thích thôi.”Giản Tĩnh nhịn không được nữa: “Đừng nói nữa.”Ngược lại, Giang Bạch Diễm cười rộ lên, nằm xuống ghế đu: “Đừng buồn, nói vậy thôi. Chị nhìn này, một nơi lộng lẫy như vậy, bây giờ đã thuộc về tôi rồi.”Cậu ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Có tiền thật tốt, bây giờ tôi còn có cả anh chị em đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận