Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 400
Trong vụ án Lý Tiểu Noãn, Võ Hồng Lâm được cho là nghi phạm quan trọng nhất bởi vì anh ta xuất hiện ở khu vực xung quanh hiện trường vụ án trong thời gian tử vong.* Võ Hồng Lâm đã mất nên nhóm vẫn để ngôi ba của nhân vật là anh ta. Còn Trương Bội Như đổi thành bà.Nhưng cái chết của Thái Hân tương đương với việc xóa bỏ những hiềm nghi đối với anh ta một cách trá hình.Như vậy, những suy đoán trước đó của Giản Tĩnh về thời gian tử vong của Lý Tiểu Noãn làm tăng khả năng này lên rất nhiều.Có lẽ thời gian tử vong của Lý Tiểu Noãn không phải vào buổi tối.Nói cô ấy ăn cơm trưa là để làm lẫn lộn thời gian tử vong, hơn nữa lúc đó tuyết bay ngập trời, thi thể bị đông lạnh trước rồi mới bị thiêu hủy nên hoàn toàn không có cách nào kiểm tra phản ứng từ thi thể được. Chỉ cần làm một chút mẹo nhỏ là có thể tạo ra hiện trường giả chứng tỏ hung thủ không thể chạy đến đó sau trận tuyết được.Mà hung thủ hao tâm tổn sức để tạo ra chứng cứ ngoại phạm như vậy thì không thể không nghi ngờ trường hợp người đó muốn xóa hiềm nghi về mình.Do đó, người buổi chiều không có chứng cứ ngoại phạm mà buổi tối có thì đó chính là người khả nghi nhất.Chỉ tiếc là đã qua mười năm, trí nhớ của những nhân viên có liên quan đến vụ án đã lu mờ dần, rất nhiều manh mối một khi đã bỏ qua thì không có cách nào tìm lại được.Nhưng mạch suy nghĩ có thể áp dụng trong vụ án này không?Mấy tình tiết tương tự như vụ án này.Căn cứ vào suy đoán cũng giống như việc tiêu hóa ở trong dạ dày, không lẽ thời gian tử vong của Thái Hân không đúng?Hình như không được.Từ hai giờ đến hai giờ bốn mươi phút chiều, Thái Hân từng xuất hiện trong cửa hàng của Dư Xán, không chỉ một người chứng minh là cô bé còn sống. Mặc dù hung thủ khua môi múa mép lừa cô bé tạm thời không lên máy bay, lại còn để cô bé ăn tối, như vậy, trong dạ dày sẽ còn sót lại đồ ăn.Trừ khi cơm tối và trà chiều được ăn giống nhau như đúc.Có những ai biết trà chiều cô bé đã ăn gì? Chỉ có người trong cửa hàng của Dư Xán, bao gồm cả Dư Xán.Nói đến chứng cứ ngoại phạm, chắc chắn Dư Xán là người đáng nghi nhất.Mặc dù nghĩ như vậy có hơi tàn nhẫn, nhưng trước mắt ngoại trừ Triệu Bân thì cô ta hiện đang là người duy nhất có liên quan đến vụ án Lý Tiểu Noãn và Thái Hân.Tất nhiên, cũng có thể vì người trước nên mới dẫn đến người sau.Nhưng điều tra cần phải có tính khách quan, Dư Xán có đáng nghi không?Ba giờ hai mươi phút chiều cô ta quay lại cửa hàng và rời đi lúc bảy đến tám giờ tối, trong khoảng thời gian đó không thể giết người được. Giả sử Dư Xán dùng tốc độ nhanh nhất đi, sau khi tan làm lập tức tìm Thái Hân để cô bé ăn bữa tối y hệt bữa trà chiều thì phải muộn nhất là mười giờ đến mười hai giờ mới có thể ra tay.Coi như Dư Xán giết người vào lúc mười giờ, nhưng lúc mười giờ hai mươi lăm phút Quý Phong tìm thấy cô ta đang ở nhà.Hiện trường vứt xác cách nhà Dư Xán ít nhất phải bốn mươi phút lái xe, còn chưa tính thời gian kẹt xe.Chứng cứ ngoại phạm quá nhiều, cho dù khẳng định Dư Xán là kẻ tình nghi nhất cũng không thể dễ dàng phá giải, chưa kể hiện tại cô ta cũng không phải là kẻ tình nghi lớn nhất."Không phải trong báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi nói có thành phần thuốc ngủ à." Giản Tĩnh xoa xoa trán, thay đổi suy nghĩ: "Người có thể khiến con bé uống mà không chút phòng bị chắc chắn là người có quen biết. Có tìm thấy gì trong camera ở ga tàu điện ngầm không?"Quý Phong nói: "Không thể đậu xe ở gần ga tàu điện ngầm, Dư Xán nói rằng cô ấy dừng ở con đường phía trước. Tôi đi đến trạm kiểm soát để điều tra giám sát, đúng như những gì cô ta nói, lúc ấy Thái Hân vẫn đang có mặt trong xe, người vẫn an toàn.”Giản Tĩnh im lặng một lúc.Một lát sau, cô nói: "Bây giờ tôi chắc chắn hai điều, thứ nhất, hung thủ là người quen của Thái Hân, nếu không thì không cần sử dụng cùng một cách giết người như vậu. Người lạ ra tay mới khó điều tra đúng không? Chỉ có tội phạm giết người hàng loạt mới có thể chuyển hướng chú ý của cảnh sát đến những người xung quanh nạn nhân.”Quý Phong gật đầu."Điểm thứ hai, hung thủ muốn lợi dụng vụ án này để xóa bỏ nghi ngờ của mình. Hiện tại ai là người bị tình nghi nhất nhưng lại có chứng cứ ngoại phạm?"Quý Phong bất đắc dĩ nói: "Tôi còn chưa điều tra mối quan hệ xã hội của cô bé. Lời khai của Dư Xán có nhắc đến Triệu Bân, ý của lãnh đạo là điều tra người này trước, anh ta rất khả nghi."Giản Tĩnh nói: "Có lẽ đây là điều mà hung thủ muốn, nhưng có ích gì không?"Cô nghi ngờ: "Vốn dĩ vụ án này vẫn chưa giải quyết xong, bây giờ lại chết thêm một người, chắc chắn sẽ phải điều tra lại. Hiện tại không giống năm 2007 nữa, không đúng chính là không đúng, không thể tìm ra kẻ chịu tội thay Võ Hồng Lâm thì tranh thủ chút thời gian có tác dụng gì?”"Bỏ trốn." Quý Phong nhìn bầu trời u ám rồi vỗ vai cô: "Hôm nay có tuyết rơi, tôi đi theo dõi Dư Xán, cô về nhà đi, nếu có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."Giản Tĩnh liếc nhìn Quý Phong một cái, không nhịn được nói: "Không phải là tôi muốn cướp việc của anh nhưng anh tự nhìn mình xem đi." Cô lấy cái gương nhỏ mang theo bên người ra soi Quý Phong: "Rất giống nửa tháng không ngủ."Giản Tĩnh sờ sờ cằm.Cô: "...Thực sự là nửa tháng không ngủ hả?""Muốn đi ngủ thì ngủ thôi, không sao cả, chuyện nhỏ." Anh cười.Giản Tĩnh: "Thức khuya sẽ chết sớm đấy."Quý Phong bật cười: "Sống lâu như thế để làm gì? Giống nhau thôi." Anh nhìn đồng hồ: "Năm giờ phải họp rồi, tôi về đây."Giản Tĩnh nói: "Tôi đi xem hiện trường một lát, anh đi đi."Quý Phong cũng không miễn cưỡng: "Đi sớm chút, chú ý đừng để bị cảm."Cô không kiên nhẫn xua tay, ý bảo Quý Phong mau cút đi.Quý Phong trở về chi nhánh cục công an họp.Mỗi lần gặp vụ án lớn đều được tổ chức điều tra dưới sự lãnh đạo của cấp trên.Trước hết, cần phải điều tra rõ ràng một số tình huống cơ bản, sau đó mới đưa vào bàn bạc đề ra phương hướng điều tra.Bởi vì có liên quan đến vụ án cũ nên cuộc họp này rất dài.Pháp y báo cáo kiểm tra thi thể, bên công nghệ điều tra tội phạm nói về dấu vết ở hiện trường. Anh Cao bắt đầu nói từ vụ án năm hai nghìn không trăm lẻ hai và lần lượt giới thiệu bốn nạn nhân trước đó.Quý Phong nói kết quả điều tra về Lưu Mông, nhân tiện nhắc đến quan điểm của Giản Tĩnh về trường hợp của Lý Tiểu Noãn.Lãnh đạo cầm ly nước ấm lên, lắng nghe một cách nghiêm túc, nhưng không nói lại lời nào khiến lòng mọi người thấy bất ổn.Xong việc đã hơn mười một giờ.Quý Phong thực sự không kiên trì nổi nữa, tùy tiện ăn hai gói mì rồi về phòng trực ban ngủ.Giấc mơ nặng trĩu, thế giới như một mảnh băng lạnh lẽo màu xám bạc.Một lúc sau, anh mới phát hiện tuyết rơi.Tuyết rơi ảm đạm, giống như xi măng không ngừng đông lại, mấy thi thể bị cháy đen nằm trong đống đổ nát, trông giống như thanh củi cháy khét.Anh ấy chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn, mãi cho đến khi tỉnh dậy sau cơn mê.Toàn bộ xương sống và thắt lưng trên người anh như đang kháng nghị, đau nhức khó chịu.Bôn ba bên ngoài suốt nửa tháng, lúc trở về lại làm việc liên tục ngày đêm không nghỉ, ngay cả người sắt cũng không chịu nổi.Quý Phong cố gắng đứng dậy, xương cốt của anh kêu rắc rắc.Anh lấy bàn chải và kem đánh răng từ trong tủ ra, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Đang đánh răng thì anh Cao đi vào, vẻ mặt có hơi cứng đờ.Quý Phong liếc nhìn anh ta rồi tiếp tục đánh răng.Anh Cao: "Ồ, sáng hôm nay có chút việc...""Phi." Anh nhổ bọt kem đánh răng rồi bình tĩnh hỏi: "Bảo tôi tránh đi à?"Lão Cao gật đầu một cách khó khăn.Hôm qua anh ta báo cáo tình tiết vụ án đã cố ý bỏ qua vụ án của Trương Bội Như qua một bên. Nhưng hồ sơ vụ án vẫn đang ở đó, chỉ cần lãnh đạo không bị mù thì nhất định sẽ hiểu được tình huống này.Mối quan hệ giữa Quý Phong và vụ án của Lý Tiểu Noãn vẫn chưa rõ ràng, bọn họ rõ ràng đang cân nhắc đến lợi và hại với anh, suy xét đến tính nghiêm minh và công bằng của vụ án thì nhất định sẽ ép anh tránh khỏi cuộc điều tra này."Ừm, tôi đoán được." Quý Phong nhắm mắt lại: "Vậy coi như tôi được nghỉ phép có lương."Anh Cao đen mặt nói: "Nằm mơ đi, vẫn còn những vụ án khác.""Không có tâm trạng điều tra, vậy tôi sẽ xin nghỉ hai ngày." Anh cử động cái cổ cứng nhắc của mình: "Cái phản cứng ngắt này khiến tôi sắp bị sái cổ rồi."Thấy Quý Phong không có gì khác thường thì anh Cao cảm thấy có gì đó không đúng, muốn nói rồi lại thôi: "Nếu không thì... Tôi nộp đơn xin cho cô Giản tham gia?"Quý Phong lắc đầu.Anh Cao lắc đầu, vỗ vai anh: "Được rồi, cậu về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi, khó lắm mới có ngày nghỉ.”Quý Phong "ừm" một tiếng rồi không nói gì nữa.Tuy nhiên, ngoài miệng nói về nhà nghỉ ngơi nhưng buổi chiều vẫn đàng hoàng ngồi ở trong văn phòng, vừa gọi điện thoại vừa gõ bàn phím, cũng không nhàn nhã hơn bao nhiêu so với việc đi ra ngoài.Đúng năm giờ ba mươi phút tan làm, hiếm khi nhìn thấy giờ cao điểm.Đường phố đông đúc, Quý Phong nhìn ánh chiều tà lộng lẫy ở phía tây, trong đầu hiện lên hình ảnh rất lâu trước đây.Ngày ấy, ba và mẹ ly hôn.Quý Vân Vân không biết chuyện gì, được gửi ở nhà người thân, chỉ có Quý Phong đi cùng bọn họ.Mẹ nói: "Tiểu Phong, đừng trách mẹ."Anh nói: "Con không trách mẹ."Thật sự không trách bà.So với ba hoàn toàn không biết gì, thực ra anh đã phát hiện bệnh tình của mẹ từ lâu. Bà mắc bệnh ung thư, cần điều trị thời gian dài, nghỉ ngơi và điều dưỡng.Quý Lý Minh là cảnh sát nên không thể cứ ở nhà mãi được, trước kia bà ấy còn có thể chăm sóc bọn nhỏ, nhưng sau khi bị bệnh thì sao đây? Vì vậy bà đã cứng rắn đề đơn ly hôn, cho dù bọn trẻ không muốn.Tháng thứ hai sau khi ly hôn, bà ấy kết hôn với người khác.Người đàn ông kia đã theo đuổi bà ấy rất lâu, cũng biết bà mắc bệnh nhưng ông không quan tâm, chỉ hi vọng được ở bên bà trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời.Bà ấy hi vọng những năm cuối đời của mình có người thân ở bên cạnh, vậy nên không có lý do gì để không đồng ý.Mãi sau khi bà ấy qua đời, Quý Lý Minh mới biết vợ mình đã mắc bệnh nặng.Ông hối hận rồi cảm thấy may mắn, may mà đã ly hôn… Dù biết thì ông có bao nhiêu thời gian ở bên cạnh bà ấy đây? Nếu khoảnh khắc cuối cùng của đời bà lại không có mặt người chồng ở bên cạnh, vậy cũng đủ khiến cho người ta buồn nhiều rồi.Vào ngày lễ tang đó, cũng có hoàng hôn như vậy đúng không?Quý Phong nhớ lại một lát rồi lắc đầu, anh cũng không nhớ rõ nữa.Chiếc xe chậm rãi di chuyển, đèn xanh đèn đỏ thay phiên nhau thay đổi, mất hơn một tiếng đồng hồ sau, mặt trời cũng đã lặn xuống núi thì xe mới khó khăn về đến nhà.Trước cổng có người, vóc dáng rất cao.Vân Vân với ai? Dư Xán?Quý Phong nhíu mày, lập tức dừng xe."Cô Dư, sao cô lại ở đây?" Anh nhìn Dư Xán.Cô ta mặc một chiếc áo khoác lông dài màu đen, đi giày bốt, xách một chiếc túi LV trên tay, thu hút ánh mắt của bảo vệ trước cửa.Dư Xán vội vàng nói: "Cảnh sát, tôi có nghe nói về chuyện của ba anh... Tôi thật sự xin lỗi." Vẻ mặt cô ta vô cùng xấu hổ: "Tôi không biết bằng chứng của mình sẽ dẫn đến kết quả như vậy..."Quý Phong nói: "Tất cả mọi chuyện đều đã qua." Quý Phong nháy mắt với em gái mình, Quý Vân Vân lập tức nói: "Đúng vậy, cô đừng khách khí quá, chúng tôi không thể nhận được."Vừa nói vừa đẩy hộp quà."Không phải là cái gì đáng giá đâu, chỉ là dâu tây bạn tôi mang từ quê lên thôi." Dư Xán nói: "Lúc đầu tôi muốn đưa cho con gái của mình, ai biết được..."Hai mắt cô ta đỏ hoe, vội vàng cúi đầu lau nước mắt: "Anh cầm lấy ăn đi, đừng khách sáo."Quý Phong lại nói: "Chúng tôi không thể nhận.""Đồ tặng người khác sao có thể lấy về được." Dư Xán xua tay, cưỡng ép đưa cho Quý Vân Vân, sau đó nói: "Cảnh sát, thực ra hôm nay tôi đến là vì muốn nói với anh chút chuyện, anh xem có thể hay không..."Dư Xán cố ý nói để hàng xóm xung quanh đến xem náo nhiệt, miễn cưỡng cười.Quý Phong không biết ý cô ta có ý gì, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không cam lòng bỏ qua manh mối nên gật đầu nói: "Được."Anh làm động tác chờ một lát rồi nói với Quý Vân Vân: "Em về nhà trước đi."Quý Vân Vân hỏi nhỏ: "Hộp dâu tây này làm sao bây giờ?"Anh do dự nói: "Đặt ở dưới bãi đậu xe."Cô ấy gập đầu.Quý Phong không cho Quý Vân Vân cơ hội đặt câu hỏi, xua xua tay rồi đuổi theo Dư Xán.Dư Xán mời anh lên xe."Việc này cũng không cần đâu, có chuyện gì cô cứ nói thẳng đi." Anh đi đến góc đường yên tĩnh, Quý Phong nói thẳng: "Đúng lúc, tôi cũng có một vài vấn đề muốn hỏi cô."Dư Xán lắc đầu: "Vẫn nên lên xe đi, tôi muốn đưa anh đi đến một nơi."Quý Phong nhướng mày, bỗng nhiên nói: "Không bằng tôi hỏi trước?"Cô ta cười: "Được.""Tôi có gọi điện thoại hỏi Hoàng Thăng… Ừm, chính là ông chủ ở lớp huấn luyện đã thuê Lý Tiểu Noãn rằng tại sao lại muốn thuê Lý Tiểu Noãn, làm cách nào lại có thể tìm được cô ấy? Cô đoán xem ông ta nói thế nào?"Dư Xán tò mò hỏi: "Nói thế nào?"Quý Phong nói: "Ông ta nói, có một người môi giới giới thiệu cho ông ta, còn đưa thêm mấy tấm tờ rơi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận