Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 66
Giữa lúc Giang Bạch Diễm đang ở giữa ngạc nhiên và nghi ngờ thì trước mắt bừng sáng.Đèn sáng rồi.Giản Tĩnh đang đứng trước mặt cậu ấy, nỗ lực nhịn cười: "Cái tư thế này của cậu... bị dọa rồi à?"Giang Bạch Diễm xấu hổ thả tay xuống, giả giả bộ bộ như không xảy ra chuyện gì cả: "Cô Tĩnh Tĩnh, vì sao lại là chị?""Tôi muốn xem thử cô ta có thể chạy vào phòng cậu hay không." Cô giải thích.Hành động của cô ngày hôm nay chia làm ba phần: Buổi sáng lúc hành động ở studio, tìm hiểu thông tin của rất nhiều thợ trang điểm, xế chiều lộ diện ở đoàn phim Ác ma, kiếm cớ ở lâu đó cả tối. Ăn cơm tối xong, cô về lại khách sạn, tìm cách đi vào phòng của người khác.Thật ra mà nói, thao tác này đơn giản ngoài dự định.Tuy phòng là mỗi người một thẻ, nhưng nhân viên công tác của khách sạn thẻ có vạn năng. Thẻ vạn năng được bỏ trong tủ mật mã ở phía sau quầy, lúc cần sử dụng nhân viên sẽ lấy ra.Giản Tĩnh giả bộ đánh rơi đồ, nhờ khách sạn giúp đỡ xem lại camera quan sát để tìm kiếm. Ngay từ đầu, nhân viên còn nói cái gì mà ‘xin quý khách đợi một lát rồi chúng tôi sẽ lập tức giúp cô kiểm tra xem sao’. Tuy nhiên, đợi cô dúi cho hai trăm đồng tiền rồi thì họ lập tức đổi giọng cho phép cô vào phòng giám sát để nhìn.Trong phòng giám sát có một vài màn hình camera, cô lướt qua từng cái một, phát hiện ra chuyện đơn giản hơn mình nghĩ.Tầng trệt có camera, nhưng chỉ có một cái, phòng Giang Bạch Diễm ở là phòng yên tĩnh nhất trong đó. Ở gần cửa an toàn có một góc chết camera.Mà camera ở trong sảnh lớn... bị hư rồi.Hoặc có lẽ là, số lượng camera giám sát trong danh sách giám sát ít hơn nhiều so với những gì cô nhìn thấy trong khách sạn.Thứ 'hư' không phải một hay hai cái.E là trong khách sạn cho rằng sảnh lớn không có có thứ gì đáng tiền, kiểm tra cửa chính là được. Nhưng chính vì như vậy họ mới để cho kẻ khác có cơ hội lợi dụng.Đoàn phim đã bao trọn cả khách sạn, họ không tiếp đãi khách vãng lai, nơi lễ tân thường xuyên không có người. Giản Tĩnh rình coi được mật mã, chỉ tốn nửa phút đã lấy được một tấm thẻ vạn năng.Chẳng trách tỷ lệ phạm tội của thế giới này lại cao như vậy. Độ cảnh giác quá thấp.Nhưng cô không thể nói điều này cho Giang Bạch Diễm biết.Giản Tĩnh bảo: "Như cậu thấy đó, muốn chạy vào phòng của người khác cũng không khó."Giang Bạch Diễm vỗ ngực một cái, cực kỳ uất ức: "Chị có thể nói với tôi một tiếng không, tôi sắp bị hù chết rồi!""Điện thoại di động của cậu ở trong tay người khác, bị người ta thấy sẽ gây ra tai họa." Giản Tĩnh không bị đui, sao nhìn không hiểu sự phòng bị của chị Trần chứ, chỉ là cô không thèm để ý: "Đã dọa cậu rồi, xin lỗi."Giang Bạch Diễm tỏ vẻ đáng thương không gì so sánh được: "Được rồi. Cô giáo đang đợi tôi à?""Tốc độ phạm tội của cô ta đang tăng nhanh, tính nhẫn nại cũng càng ngày càng ít. Ban ngày còn phải làm việc, đơn giản là không thể thoát thân. Buổi tối là thời cơ tốt nhất, tôi không thể để cho cậu mạo hiểm."Tin nhắn để lại trên gương trong lần đầu tiên và việc bỏ chất tẩy rửa vào tách lần thứ hai cách nhau năm ngày. Lần thứ hai và lần thứ ba dùng đạo cụ thủy tinh, cách nhau ba ngày.Chiều hôm qua đến đêm nay rạng sáng đã là một ngày rưỡi rồi.Giang Bạch Diễm không chỉ không tránh khỏi Thái Đồng Nhi thật xa, mà trái lại còn nói chuyện với cô ta rất vui vẻ. Chắc chắn chuyện này sẽ khiến người đó giận dữ. Cô sợ rằng người này không đợi quá lâu được, trời tối người yên, lúc tất cả mọi người đi ngủ rồi đúng là cơ hội ra tay tốt nhất."..." Giang Bạch Diễm do dự hỏi: "Cô Tĩnh Tĩnh đã có nghi ngờ ai rồi à?"Giản Tĩnh nở nụ cười: "Chắc chắn bảy phần."Không có mục tiêu điều tra cố định, tìm người trong đoàn phim là mò kim đáy bể. Tuy nhiên, một khi xác định được kẻ tình nghi rồi, lại nghe ngóng tin tức của cô ta thì có thể đơn giản hơn nhiều rồi.Thẻ kính công nghệ đen phát huy tốt ngoài ý muốn.Trong phòng chụp ảnh có rất nhiều xe đạo cụ thời kỳ dân quốc sở hữu sàn xe rất cao. Nhân lúc không ai chú ý, cô lẻn vào trong, dùng kính viễn vọng nhìn thẳng đối phương. Trong lúc theo dõi cô còn uống hết một tách cà phê và một phần gà chiên.Tuy nhiên, ngày hôm sau, đối phương cũng không để lộ chân tướng gì.Không có thời gian.Trợ lý nhỏ quá bận rộn. Người đóng vai quần chúng nhiều như vậy, họ đều cần các cô ta hỗ trợ để ý tạo hình.Vậy nên Giản Tĩnh mới cho rằng buổi tối là thời cơ thích hợp nhất."Đây là thẻ mở cửa phòng tôi." Cô đưa thẻ mở cửa phòng của mình cho Giang Bạch Diễm: "Cậu qua chỗ của tôi ngủ một đêm đi!"Giang Bạch Diễm hơi sửng sốt, do dự nhận lấy.Bên ngoài truyền tới âm thanh ồn ào."Bạch Diễm có trong phòng không? Đồng Nhi mua bữa ăn khuya mời mọi người." Người đại diện của Thái Đồng Nhi gõ cửa.Giản Tĩnh nhanh chóng trốn vào nhà vệ sinh.Giang Bạch Diễm mở rộng cửa, từ chối ý tốt: "Buổi tối tôi không cần ăn gì cả, cảm ơn nhiều.""Không sao. Chỗ của tôi có một ít dụng cụ khử trùng, vết thương của cậu có ổn không?" Người đại diện cực kỳ nhiệt tình, cảm ơn cậu ấy rối rít: "Đồng Nhi của chúng tôi chỉ mới đóng phim chưa bao lâu, xin cậu giúp đỡ nhiều hơn."Giang Bạch Diễm nở một nụ cười 'nghề nghiệp', lịch sự có lệ.Hai người đứng tán gẫu một lúc lâu mới kết thúc cuộc trò chuyện."Hắt xì!" Giang Bạch Diễm hắt hơi một cái, ngẫm lại rồi bảo: "Cô Tĩnh, bên Thái Đồng Nhi có mở cửa. Tối nay tôi qua chỗ chị sau, để tôi tắm trước được không? Tôi thấy hơi lạnh rồi."Tất nhiên Giản Tĩnh không có ý kiến, thuận miệng bảo: "Nhớ kỹ đừng để vết thương dính nước. "Giang Bạch Diễm: "Dạ." Ướt sũng từ lâu rồi.Cậu ấy cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm, nhanh chóng mở nước nóng tắm gội, tẩy đi khí lạnh trên người. Dòng nước chảy qua lòng bàn tay, thấm vào vải xô, vết thương truyền tới cơn đau nhói.Đúng là đau quá, nhưng đau thì đau đi, không thể không bị đau được.Giang Bạch Diễm vẫy vẫy tay, vòng tay trái để thoa dầu gội và sữa tắm, khó khăn lắm mới tắm gội xong.Bên ngoài cửa.Giản Tĩnh đang nói chuyện Wechat với Khang Mộ Thành.Anh ấy cũng không biết mục đích thật sự của cô, chỉ nhắc cô không nên can thiệp vào quá trình quay của đoàn làm phim: 'Đạo diễn Hoàng rất bài trừ sự can thiệp của người khác. Nếu như em muốn bản thân làm biên kịch, lần quay phim khác chúng ta sẽ đề cập tới.'Giản Tĩnh: 'Em không làm gì cả, chỉ đi nhìn quanh một chút thôi.'Nghe cô nói như vậy, Khang Mộ Thành hỏi ngược lại: 'Em cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý à?'Giản Tĩnh ngẫn nghĩ lại, vẫn nói thật: 'Không có chỗ nào không ổn ạ.'Khang Mộ Thành: 'Vậy thì tốt rồi.'Cô: '^_^'Trò chuyện xong, cô cất điện thoại di động đi. Giản Tĩnh thấy Giang Bạch Diễm lấp ló ở phía sau cửa phòng tắm, nhìn cô với vẻ do dự."Cô giáo Tĩnh, có phải tôi gây thêm phiền phức cho chị rồi không?" Giọng nói có phần yếu ớt, vẻ mặt bất an: "Chắc chắn Tổng giám đốc Khang không muốn chị bị kéo vào, quá nguy hiểm."Giản Tĩnh cười nói: "Vốn là tôi muốn tới đây để xem xét, giải quyết phiền phức của cậu là tiện thể thôi."Giang Bạch Diễm gãi gãi mặt, lại ngượng ngùng bảo: "Ừm, cô Tĩnh Tĩnh ơi... ""Sao?""Băng quấn rơi rồi." hắn tự tay, đáng thương hỏi: "Chị có thể quấn lại giúp tôi không? Đau quá đi mất."Nước khử trùng và băng gạc mà Thái Đồng Nhi đưa tới đã có đất dụng võ.Giản Tĩnh vừa khử trùng, băng bó cho cậu vừa hỏi với vẻ khó hiểu: "Hôm nay cậu đánh nhau với người ta thật đấy à? Trông còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua nữa.""Không cẩn thận bị đánh cho mấy cái." Giang Bạch Diễm nói: "Đóng phim bị thương là chuyện rất bình thường."Giản Tĩnh thở dài, tốc độ băng bó nhanh hơn."Hắt xì." Cậu ấy lại nhảy mũi nhẹ một cái.Giản Tĩnh nhìn cậu, nhíu mày: "Mau mặc quần áo vào đi, cẩn thận bị cảm.""Một tay không mặc được ạ." Giang Bạch Diễm nhỏ giọng nói, trên gương mặt lộ ra vẻ hồng nhạt.Giản Tĩnh: "... " Đầu óc của cậu bạn nhỏ này là thế nào vậy. Không mặc được áo thì quấn cái khăn tắm cũng được mà, lại trốn sau cánh cửa nhìn xấu hổ như vậy. Ngốc ạ.Nhưng cuối cùng cả hai cũng không tính là quen thân lắm, cô không nói gì, quấn băng lại thật chặt: "Đừng để dính nước nữa, mưng mủ là để sẹo đó.""Dạ." Cậu ấy ngoan ngoãn nghe theo, mặc đồ ngủ đi ra ngoài.Giản Tĩnh mở cái khe cửa ra một cái, mượn cái gương trên hộp phấn mắt để quan sát. Hành lang không có ai: "Đi nghỉ ngơi đi. Ngủ một giấc thật ngon."Giang Bạch Diễm lưỡng lự: "Một mình cô Tĩnh Tĩnh ở trong phòng không có vấn đề gì chứ?"Giản Tĩnh tự nghĩ việc khuất phục một nữ sinh hiện tại cũng không phải chuyện khó. Nhưng đây là phòng của Giang Bạch Diễm. Nhỡ mà gây ra động tĩnh gì, cô sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu bèn bảo: "Lát nữa bảo chị Trần đến đây đi."Giang Bạch Diễm: "... A."Cậu ấy phờ phạc mà cầm vật dụng tùy thân rời khỏi đó, đi qua căn phòng cách vách nghỉ ngơi.Mười mấy phút sau, chị Trần qua đây gõ cửa."Đêm nay cô ở chung đây với tôi đi." Giản Tĩnh nói thẳng.Chị Trần lo lắng: "Cô ta có đến thật không?""Có thể." Chẳng biết tại sao Giản Tĩnh lại có trực giác vô hình với lần này. Chắc chắn đối phương đã bị chọc giận rồi. Ngọn lửa tức giận đang không ngừng thiêu đốt nội tâm cô ta. Dù có đang nằm ở trên giường, cô ta cũng sẽ không thấy buồn ngủ một chút nào. Mãi đến khi thất vọng và tức giận áp đảo tất cả, cô ta bị ép phải đứng dậy phát tiết.Giản Tĩnh đang nghĩ chắc chắn như vậy thì bỗng nhiên tỉnh táo lại. Đợi đã, bản thân cũng không hiểu tâm lý tội phạm, làm sao mà cứ như cô hiểu rõ người đó lắm vậy? Cô còn đặt mình vào hoàn cảnh người khác rồi đưa cảm xúc vào trong nữa?Ông trời ơi, chẳng lẽ mình có nhân cách phản xã hội tiềm tàng à?Cô đánh rùng mình một cái, dừng cái suy nghĩ trong đầu lại đúng lúc."Nói chung là cô nằm trên giường giả bộ ngủ đi, người tới tôi sẽ chịu trách nhiệm giải quyết." Giản Tĩnh hỏi: "Sắp xếp như vậy có được không?"Chị Trần không có ý kiến, chỉ hỏi: "Bạch Diễm đâu rồi?""Ở phòng tôi."Chị Trần mỉm cười: "Vậy hôm nay cậu ấy có thể ngủ ngon giấc rồi. Tiểu Bạch không dễ dàng chút nào, đừng thấy độ hot của cậu ấy hiện tại cao mà nhầm, lúc nào cậu ấy cũng có thể ngã xuống, không thể phạm một chút sai lầm nào."Giản Tĩnh mân mê hộp khăn tay, bỏ điện thoại di động vào để dùng quan sát, nghe vậy thì hỏi: "Cô muốn nói gì?""Tác giả Giản đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn cảm ơn cô thôi. " Chị Trần cười bảo: "Công ty có sự lo lắng của công ty, đôi khi không thể không hy sinh quyền lợi cá nhân của một nghệ sĩ. Nhưng gặp phải chuyện như thế này thì xui xẻo có thể ném nửa cái mạng. Trước đó có xe một người bị cháy, suýt nữa người đó đã không còn rồi."Cô ấy nói xong lời thật ý thật rồi, Giản Tĩnh tiện thế bảo: "Chuyện này không là gì đâu."Chị Trần dừng một chút, rồi hệt như đã quyết tâm: "Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không. Vì sao tác giả Giản lại sẵn lòng bôn ba đi chuyến này vậy?"Thật ra cô ấy cũng không ghét Giản Tĩnh nhiều lắm. Một cô gái thông minh, xinh đẹp, lại có bản lĩnh, ai mà không thích chứTuy nhiên, cũng chính vì người này tốt quá, nên mới khiến người ta lo lắng.Thần tượng tuổi đời còn trẻ sợ nhất là gì? Yêu đương.Cô ấy sợ 'chàng có tình thiếp cũng có ý'. Đến lúc nó lan ra rồi muốn ngăn không được, tiền đồ đang yên vui đều nhường hết cho tình yêu.Tuy nhiên, Giản Tĩnh lại trả lời: "Vụ án này không khó. Tôi cảm thấy mình có thể thử. Có chuyện gì vậy?"Chị Trần: "Chỉ vậy thôi à?""Không thì sao?" Giản Tĩnh còn thấy lạ hơn cả cô ấy.Chị Trần: "... Không sao."Giản Tĩnh mỉm cười, đặt cái hộp khăn tay ở đầu giường, lại mượn điện thoại di động của chị Trần, giấu ở phía sau bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh: "Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, chỉ chờ cô ta tới thôi."Chị Trần lên tiếng đồng ý, khoanh tay lại.Có người mong muốn, sợ con mình đường vào lạc lối, có thể sẽ không bị để ý... Nhưng vì sao cô ta vẫn thấy hơi phiền muộn vậy?Kiki nằm trên giường, vẫn luôn không nhúc nhích. Hô hấp người này rất nhẹ, cực sợ Nika ở cùng phòng nghe được.Cô ta là trợ lý nhỏ trong tổ hóa trang. Không ai buồn ghi nhớ tên thật các trợ lý, tất cả đều lấy một cái nickname dễ nhớ, gì mà Tiểu Khả, Diệp Tử, Tịnh Tịnh gì đó, càng đơn giản càng tốt.Cứ nhiều ngày như thế, rồi cô ta cũng không biết tên khai sinh của Nika là gì, tất nhiên Nika cũng không biết của cô ta.Tên thật của Kiki là Đỗ Kỳ, một cái tên đọc ra thì bình thường, nhưng từ đồng âm thì không được tốt đẹp. Lúc đi học, vì cái tên này mà cô ta bị cười nhạo không ít lần.Tự ti là tính cách chủ đạo của Đỗ Kỳ thời còn đi học.Bề ngoài của cô ta không phải xinh đẹp, đầu óc cũng không tính là rất thông minh. Hẳn chút thiên phú duy nhất cô ta có được là mỹ thuật tạo hình. Lúc cô ta còn nhỏ, cô giáo trong lớp thích thú khen ngợi màu sắc cô ta sử dụng rất táo bạo, còn có trí tưởng tượng vô cùng phong phú.Nhưng đó là chuyện khi cô ta bảy tuổi vẫn chưa tới tám.Càng lớn lên dần, cô ta càng bình thường.Lúc thi vào đại học, cô ta có mong muốn đi theo con đường nghệ thuật, nhưng gia đình cô ta không đủ tiền chu cấp cho cô ta. Vậy nên cô ta vẫn học lớp văn hóa, miễn cưỡng vào được một trường đại học, sống ngày này qua ngày khác mà không một lý tưởng. Mấy chị em ở chung trong ký túc xá nhiệt tình theo đuổi các ngôi sao, cũng khiến cô ta hâm mộ theo. Mấy người từng đến Hoành Điếm đóng vai quần chúng mấy lần.Chính lúc đó đã để Đỗ Kỳ gặp Giang Bạch Diễm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận