Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 127
Sáu người chia thành ba nhóm, mặc kệ khán giả có tán thành hay không, tổ tiết mục đều rất vui vẻ. Chỉ cần tùy ý cắt ghép những thứ này một chút thì còn cần phải lo lắng về tỷ lệ người xem à?Nhưng ngay cả bọn họ cũng không ngờ biểu hiện lần này của Giang Bạch Diễm lại ‘đặc biệt’ như vậy.Thoạt nhìn tên nhóc này có vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ làm mất lòng người khác nhưng chẳng ai có thể khống chế cậu một cách dễ dàng. Trước đó có người gợi ý tuổi tác của cậu và Coco gần bằng nhau, có thể tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Có điều bọn họ tiếp xúc nhiều rồi thì toàn tranh cãi với nhau, cũng may cả hai đều làm rất tốt, chắc hẳn đã có đề tài.Tuy nhiên câu ‘Tôi không phải là con nít’ ngắn ngủn đã khiến những trận mồm mép mua vui kia tan thành mây khói.Đạo diễn đứng phía sau màn ước gì có thể nhắc nhở: Nói nhiều lên, nếu có thể thì nói nhiều hơn một chút.Ai ngờ sau khi Giản Tĩnh lấy lại tinh thần, cô chỉ áy náy nói: “Ài, nuôi mèo lâu đã thành thói quen rồi, thật xin lỗi.”Tổ đạo diễn: “...” Cô Giản, cô có thể không nói, thật đấy!Ngược lại Giang Bạch Diễm không có gì khác thường, cậu mỉm cười dịu dàng ngồi xổm bên cạnh cô, cùng xem ảnh chụp.Sau khi lên sóng:Bình luận 1: ‘Tình huống như thế nào?’Bình luận 2: ‘Sau khi xem rất nhiều chương trình tạp kỹ, lần này thật sự khiến tôi cảm thấy bối rối.’Bình luận 3: ‘Nói lung tung đến mức khiến tôi rối loạn.’Bình luận 4: ‘Hiểu thì hiểu, không hiểu cũng đừng hỏi.’Bình luận 5: ‘Có thể đừng có hở ra là xào CP không, xem suy luận không tốt à?’Bình luận 6: ‘Nhìn mấy người xào CP thật phiền.’...Chắc chắn những bức ảnh được chụp bởi camera không thể nào rõ nét, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mấy con quái vật hình người kỳ dị. Bọn chúng giống một đống thịt nhão chất chồng, hệt như trong bộ phim [Heatstroke], vô cùng đáng sợ.“Hình như đây là phòng phẫu thuật.” Giang Bạch Diễm nói.Giản Tĩnh: “Không nhất định là nơi đấy, đi xem thử.”“Có cần kiểm tra tấm gương một chút không?” Giang Bạch Diễm vô cùng để ý đến tấm gương chiếm nửa mặt tường kia. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cậu cứ quanh quẩn ở trên đó, lưỡng lự không chịu rời đi.Giản Tĩnh liếc cậu một cái, sâu kín nói: “Tôi khuyên cậu đừng có áp sát như thế.”“Nhưng mà hình như phía trên có chữ viết.” Giang Bạch Diễm không hề tránh xa, ngược lại cậu còn tiến lại gần hơn, hà hơi lên mặt kính: “Chị xem... A!”Ngay trong chớp mắt cậu tiến lại gần, mặt kính bất ngờ trở nên trong suốt, một con quái vật lớn cỡ trẻ sơ sinh chợt xuất hiện. Khuôn mặt be bét máu thịt của nó dán sát lên mặt gương, có thể nhìn rõ những chiếc răng sắc bén dày đặc trong miệng, hơn nữa nó còn đang cười nhếch mép với cậu.Giang Bạch Diễm sợ tới mức nhảy lên, nhanh chóng trốn ra sau lưng Giản Tĩnh: “Cứu mạng!”“Đi mau.” Giản Tĩnh kéo cậu ra chạy ra ngoài cửa, đóng cửa nhà vệ sinh nam, còn gác cây lau nhà lên tay cầm làm chốt cửa.Ngay sau đó bọn họ nghe thấy tiếng vỡ nát của tấm gương.Có đồ vật gì đó rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng ‘lạch cạch, lạch cạch’.Giang Bạch Diễm hỏi: “Giết nó chứ?”“Khó lắm, nó nhỏ quá, tôi không đánh trúng được.” Mặc dù cô có tự động nhắm trúng nhưng chơi game mà ăn gian thì có ý nghĩa gì nữa? Giản Tĩnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Trong nhà vệ sinh có lối đi bí mật, vẫn phải nghĩ cách giải quyết nó thôi.”Lúc hai người đang nói chuyện thì có người nghe thấy động tĩnh nên chạy tới, hỏi thăm tình hình.Giản Tĩnh không giấu giếm, nói thật cho bọn họ, còn bảo: “Quái vật này chỉ lớn bằng con mèo, tốc độ lại nhanh, không dễ giết, làm bẫy dụ nó thì phù hợp hơn.”Mặt khác, cô lại nhìn về phía Tào Ngự, ý tứ giao cho anh ta rất rõ ràng.Tào Ngự gật đầu, đã nghĩ sẵn trong đầu: “Xung quanh phòng phẫu thuật mà chúng ta nhìn thấy vừa rồi kia đều được gia cố bằng thép, có thể dùng làm lồng sắt. Đúng rồi, đây là nhật ký thí nghiệm, cô nhìn một chút đi.”Quan hệ giữa hai bên đã dịu bớt.Giản Tĩnh cầm nhật ký thí nghiệm lên xem xét, Tào Ngự thì chỉ huy mọi người làm việc, ý định lợi dùng nguồn sáng dẫn quái vật nhỏ trong nhà vệ sinh đến phòng phẫu thuật.Cùng lúc đó, nhóm hai người Trịnh Khả Yên và Hàn Bạc đang kiểm tra phòng thì phát hiện có rất nhiều tấm gương, đồng thời còn tìm được rất nhiều ngọn nến màu trắng trong ngăn kéo.Rõ ràng là đạo cụ.Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi.Mọi người chia nhau hành động: Hàn Bạc và Trịnh Khả Yên cầm gương núp sau cửa lợi dụng ánh sáng của ngọn nến thu hút quái vật. Giang Bạch Diễm trốn sau cửa nhà vệ sinh để mở cửa thả quái vật, còn Coco gan lớn thì lựa chọn canh giữ ở phòng phẫu thuật, cánh cửa cuối cùng.Tào Ngự cầm súng, nếu như tình hình không đúng thì lập tức bắn cứu viện.“Ba, hai, một.” Anh ta vung tay: “Mở cửa.”Giang Bạch Diễm nhanh chóng mở cửa.Khúc xạ ánh sáng thu hút quái vật nhỏ đang ẩn nấp đi ra. Nó khác với những con quái vật đã nhìn thấy trước đó, cả người trắng bệch giống như bọc một tầng sáp, dưới lớp sáp lại thoáng hiện lên máu thịt lẫn lộn.Tốc độ của nó rất nhanh, nhanh chóng đánh về phía điểm sáng, lật ngược cả ba tấm gương, cuối cùng bị thu hút tiến vào phòng phẫu thuật.Ngay khi cái bóng vừa bước vào, Coco lập tức lao tới đóng chặt cánh cửa sắt nặng nề.Mọi người không hẹn cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.Mặc dù là giả nhưng vẫn căng thẳng y hệt nhau.Tào Ngự hòa một ván nên tâm trạng không tệ, chủ động hỏi: “Cô Giản thấy thế nào?”“Đây là một cuốn sổ ghi chép mật khẩu.” Giản Tĩnh thốt ra lời làm mọi người kinh ngạc.Những người khác: “?” Không phải cái này là nhật ký thí nghiệm à?“Điều then chốt chính là chữ số được nhắc tới trong cuốn nhật ký này.” Giản Tĩnh nói: “Ba giờ ngày thứ nhất, tình trạng cơn bệnh đã được khống chế. Tuy nhiên bảy tiếng đồng hồ sau lại xuất hiện vấn đề mới...”Trịnh Khả Yên không ngại bộc lộ khuyết điểm của mình, dò hỏi: “Chuyện này có gì không đúng à?”Giản Tĩnh mỉm cười: “Cuối mỗi quyển nhật ký đều có một câu ‘God bless you’, chẳng phải lúc trước chúng ta tình cờ tìm thấy một cuốn ‘Kinh Thánh’ trong phòng bệnh à?”Khu người bệnh ở tầng một có sáu phòng đơn: Phòng thứ nhất là nơi tổ bọn họ ‘ra đời’, lấy được quyển nhật ký. Phòng thứ hai bọn họ nhận được ‘Kinh Thánh’, phòng thứ ba thì tìm được súng. Phòng thứ tư có thi thể mặc áo khoác trắng, bọn họ giết chết quái vật, lấy được chìa khóa của cánh cửa sắt. Hai phòng còn lại thì bị tấm ván gỗ chặn cứng, không thể tiến vào.“Từ thứ bảy của đoạn thứ ba chương đầu tiên trong Kinh Thánh là light. Dựa theo quy tắc này, chúng ta có thể phiên dịch ra câu.” Cô nói: “Light of grass was good; light of tree made rested; man be eat.” Coco nói: “Ánh sáng của cỏ rất tốt, ánh sáng của cây đã nghỉ ngơi, người đã bị ăn sạch? Đây là ý gì?”“Tạm thời còn chưa rõ ràng.” Giản Tĩnh ung dung đứng dậy: “Tốt lắm, đi xem lối đi bí mật thôi.”Sau khi lên sóng:Bình luận 1: ‘Chị gái nhỏ giỏi giải mã thật đấy.’Bình luận 2: ‘Manh mối bị che giấu rất tốt! Người bình thường sẽ không phát hiện được đâu nhỉ?’Bình luận 3: ‘Lúc bắt đầu nhà ma đã nói sẽ cho chúng ta thêm mấy lời nhắc nhở quan trọng, có thể phát hiện ra hay không thì phải xem trình độ.’Bình luận 4: ‘Đây là trình độ gì thế?’Bình luận 5: ‘Chơi game ở bậc cao, chưa đến lúc giết quái vật cuối cùng thì rất khó phát hiện ra loại manh mối quan trọng này.’Bình luận 6: ‘Ha ha, cô Giản rất thích chơi với mật khẩu nhỉ, mật mã cuốn sách mới [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] của cô ấy có trứng phục sinh đấy.’Bình luận 7: ‘Mau nói cho tôi biết! Sát thủ có yêu nữ chính không thế!’...Lối đi bí mật quá hẹp, chỉ vừa một người đi qua.Giản Tĩnh xem xét qua loa rồi nói: “Chúng ta đều không biết về lối đi bí mật trong bệnh viện, đừng đi vào thì tốt hơn.”Tất cả mọi người đồng ý: “Lỡ như đột nhiên có quái vật xuất hiện thì cũng không có đường mà chạy.”Ngay sau đó, bọn họ quyết định xuống lầu nhìn xem.Lấy cầu thang làm ranh giới, tầng một cũng được chia thành ba khu vực bên trái, bên phải và ở giữa.Chính giữa là một sảnh lớn trống không, bên trái là phòng hội chẩn và phòng truyền dịch, bên phải là nhà ăn, phòng sinh hoạt và phòng dành cho người bệnh nặng. Khu vực mới khá lớn, các khách quý lại cảm thấy nên chia thành từng nhóm.Trịnh Khả Yên nói: “Đi nhà ăn đi, tôi đói bụng.”Hàn Bạc nói: “Vậy chúng ta đi tìm ít đồ ăn, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa mà tôi đói bụng đến hoảng hốt luôn rồi.”Hai người cười cười nói nói, ngược lại vô cùng ăn ý.Tào Ngự bình tĩnh như không có việc gì đi về phía phòng hội chẩn, rõ ràng đã nhìn trúng manh mối ở đó. Giản Tĩnh không hề quên, tuy rằng lúc trước đám Tào Ngự đã chia sẻ nhật ký thí nghiệm nhưng bọn họ lại chưa từng nhắc tới những đồ vật đã tìm thấy trong phòng làm việc.Tất nhiên nhất định anh ta sẽ nói ra khi đến lúc trao đổi sau đó, nếu không khi phát sóng sẽ không dễ nhìn. Chẳng qua anh ta không ngại đi trước một nước cờ.“Chúng ta đến phòng sinh hoạt.” Cô bình tĩnh nói, không có ý hỏi.Giang Bạch Diễm không phản đối, ung dung tiếp lời cô: “Cô Giản, chắc hẳn lối đi bí mật do bệnh viện xây dựng.”Giản Tĩnh mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”“Vì vậy bệnh viện dùng người bệnh làm thí nghiệm, tạo ra một đống quái vật, sau đó bị ăn sạch hết rồi hả?” Giang Bạch Diễm suy đoán hợp tình hợp lý: “Người chết lúc trước chính là bác sĩ.”Giản Tĩnh đẩy cửa phòng sinh hoạt, chiếu đèn pin, thản nhiên nói: “Chưa chắc, cậu chưa xem phim rùng rợn à? Có đôi khi, bác sĩ chưa chắc là bác sĩ thật, người bệnh cũng chưa chắc là người bệnh thật.”“Lối đi bí mật rất kỳ lạ.” Giang Bạch Diễm lẩm bẩm: “Muốn lừa gạt người bệnh cũng không cần phải xây dựng thứ đó, chỉ cần quy định thời gian cho phép người bệnh ra ngoài là được rồi.”“Manh mối quá ít.” Giản Tĩnh quan sát phòng sinh hoạt.Phòng sinh hoạt dành cho người bệnh này không có chỗ nào đặc biệt, bên tường đặt hai hàng giá sách xếp đầy sách vở. Cạnh cửa sổ là mấy cái bàn lớn, phía trên đặt vài món đồ chơi cờ và bài, bên kia còn có một bàn bida và hai bảng phi tiêu.Cô cầm phi tiêu lên, ước lượng trong tay.Giang Bạch Diễm cúi đầu: “Đây là cái gì, chìa khóa? Cơ quan?”Giản Tĩnh: “... Khụ.” Cô bình tĩnh đặt xuống như không có chuyện gì xảy ra: “Tùy tiện nhìn xem thôi.”Giang Bạch Diễm nghiêng đầu.Cô xoay người đi kiểm tra những vật khác.Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng ‘phập’ nhỏ, Giản Tĩnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cậu ném phi tiêu, không chỉ trúng bia mà còn rất gần tâm.“Cô Giản.” Cậu kéo ống tay áo của cô: “Chị cũng thử xem.”Giản Tĩnh liếc cậu, cầm phi tiêu khác, ngắm đích, ném.Trúng bảng, chẳng qua chỉ tạm được.“Vẫn là vận khí của tôi tốt.” Giang Bạch Diễm làm mặt quỷ, không chơi nữa, cầm gậy bóng chày bên cạnh lên quơ vài đường, ôm trong tay.Giản Tĩnh suy nghĩ một lát, đưa khẩu súng cho cậu: “Đổi với cậu.”Giang Bạch Diễm xua tay: “Chị dùng đi.”“Thử xem.” Cô học giọng điệu của cậu, sâu kín nói: “Vận khí cậu tốt mà.”Giang Bạch Diễm: “Tôi nhát gan, không dám nổ súng thì làm sao bây giờ?”“Salad.” Cô đưa qua, không cho giải thích: “Cầm lấy.”Giang Bạch Diễm lập tức ngoan ngoãn: “Ờ.”Sau khi lên sóng:Bình luận 1: ‘Sau khi chia nhóm, khắp nơi đều phát đường, quá hài lòng!’Bình luận 2: ‘Sao tôi có cảm giác em trai rất nghe lời cô Giản nhỉ, chỉ có mình tôi thấy vậy thôi à?’Bình luận 3: ‘Không phải! Vô cùng thơm vô cùng ngọt!’Bình luận 4: ‘Nhà tiểu thuyết siêu A x Sao nam nổi tiếng chó sữa, yêu yêu!’Bình luận 5: ‘Em trai đã nói tập trung vào sự nghiệp không yêu đương, đừng xào CP nữa.’Bình luận 6: ‘Ôm em trai đi, từ chối kéo CP; ôm em trai đi, từ chối kéo CP.’Bình luận 7: ‘Ôm em trai đi, từ chối kéo CP; ôm em trai đi, từ chối kéo CP.’Bình luận 8: ‘Ôm em trai đi, từ chối kéo CP; ôm em trai đi, từ chối kéo CP.’Bình luận 9: ‘Có bệnh, làn sóng bình luận cũng phải cạn lời?’...Trong phòng sinh hoạt không có nhiều đồ vật lắm, Giản Tĩnh lục từ trong ra ngoài chỉ tìm được hai manh mối.Manh mối thứ nhất là George, chắc hẳn anh ta rất thích đánh cờ, tên của anh ta được xếp phía trước trên bảng đấu cờ dán trên tường của bệnh viện.Manh mối thứ hai là cô bé Helen. Cô phát hiện một cây kèn melodica*, phía trên viết tên của Helen bằng bút màu nước. Có vẻ như cô bé đã lấy làm của riêng, ký tên để tỏ vẻ chủ quyền.*Kèn Melodica còn có tên gọi là đàn Pianica, là một nhạc cụ giống đàn Organ mini nhưng thổi bằng miệng.Giản Tĩnh cầm cây kèn melodica đi.Một mùi thơm nhàn nhạt bay tới từ nhà ăn.Những người khác đều bị hương thơm hấp dẫn, tụ tập lại ở nhà ăn.Trên bàn xuất hiện cơm, mì, bánh ngọt, cà ri gà và thịt kho tàu.“Thịnh soạn vậy à?” Tào Ngự rung động.Coco quét mắt khắp bàn, mỉm cười ngọt ngào: “Tôi biết rồi, đây là thực phẩm khẩn cấp, nghe nói hạn sử dụng từ ba đến bốn mươi năm.”“Đúng vậy, chúng tôi tìm được trong tủ bảo quản.” Hàn Bạc nói: “Chỉ cần hâm nóng lên thôi, rất tiện, nhưng không biết mùi vị của nó như thế nào.”“Ăn xong rồi nói, sắp chết đói rồi.”Bọn họ đến nhà ma vào lúc ba giờ chiều, huấn luyện hơn hai tiếng đồng hồ, đến sáu giờ thì ăn cơm tối. Tới ban đêm mới chính thức ghi hình, lúc này bọn họ đã đói đến mức bụng reo vang.Đang ghi hình chương trình, không ai bắt bẻ hay kén cá chọn canh, mỗi người tự chọn lấy món mình thích. Giản Tĩnh chọn mì thịt bò, thịt rất nhiều, sợi mì mềm, vị hơi thiên về chua, nói chung là không phải rất ngon.“Chúng ta sửa sang lại manh mối trước mắt... Hả?” Tào Ngự nói được nửa câu thì chợt ngẩng đầu lên.Trong bệnh viện tối om, ánh đèn bất ngờ sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận