Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 327
Polly là ‘đứa con trai’ mà giáo sư Law yêu quý nhất, đồ nó mặc luôn là áo gile của trẻ em, mỗi ngày một kiểu dáng khác nhau, chứ đừng nói đến những thứ phiền phức khác.Giản Tĩnh còn nhớ sáng sớm hôm qua, nó khoác lên mình một bộ quần áo nhỏ xíu màu xanh đó rồi chạy đến trước mặt Kỵ Sĩ nháo nhác. Thế là cô liền tức giận mặc luôn áo vest cho Kỵ Sĩ nhà mình.Mà bây giờ mảnh vải màu xám xịt rơi trên mặt đất kia chính là bộ quần áo mới Polly đã mặc.Cô cầm lên lắc lắc thì từ đó lại rơi ra một chiếc lắc chân màu bạc.Thứ này cũng là của Polly, trên đó có khắc tên của trạm quan sát, mặt khác còn có cả số điện thoại, còn gắn cả chip định vị gps để giáo sư Law có thể thuận tiện tìm thấy nói.Cô nhìn xung quanh mà chẳng thấy bóng dáng của con khỉ đâu.“Nó bị bắt đi rồi.” Trần nói.Giản Tĩnh cẩn thận cất vật chứng đi: “Chuyện này thật thú vị, hung thủ đã bắt Polly đi trước, xem ra đã biết nó có thể phá hỏng kế hoạch của chính mình. Nhưng người đó lại không giết con khỉ, tại sao?”Trần mím chặt môi, trong mắt lại hiện ra vài tia khó hiểu.Giản Tĩnh nói: “Kỵ Sĩ, tìm tiếp đi, xem thử có thể tìm thấy con khỉ không.”Kỵ Sĩ ngoan ngoãn cúi đầu, đánh hơi xung quanh bụi cỏ.Hình như nó đã phát hiện được gì đó, nhưng lại đang rất phân vân, nó dạo quay hai vòng sau đó nhún vai, cụp tai xuống vô vọng đáp lại“Không sao, không sao, mày đã giỏi lắm rồi.” Giản Tĩnh lấy thịt khô ra đút cho nó.Kỵ Sĩ lập tức vui vẻ lên hẳn, nó chạy sang một bên nhai thịt khô.“Trần, một người thông thạo đường đi phải mất bao lâu để đi từ khách sạn đến điểm quan sát này?”“Năm mươi phút.”“Dẫn tôi đến chỗ phân cách của các anh xem thử đi.”Vị trí của đội bốn người cách số ba không xa lắm, ước chừng hai mươi phút đi đường, người nào đi nhanh có lẽ cũng chỉ cần mười lăm phút.“Mọi người nghe thấy bao nhiêu tiếng súng?”Trần khẳng định chắc chắn: “Một tiếng.”“Chắc chắn giáo sư Law đã bắn ít nhất một viên đạn, nhưng trên người ông ấy lại có ba chỗ trúng đạn.” Cô nghĩ: “Mà các anh lại chỉ nghe thấy một tiếng súng.”Trần: “Đối phương lắp giảm thanh.”“Trước mắt xem ra chỉ có một cách này.” Giản Tĩnh tự nhẩm: “Trước khi đến đây đối phương đã có chuẩn bị rồi, nhưng súng ở điểm số ba và súng ở trạm quan sát vẫn còn đủ mười viên đạn, không thiếu viên nào.”Nói thật thì nếu không phải là Trần cứ khăng khăng là không có người ngoài, tin tức từ phía cảnh sát lại chứng thực điều này thì nhìn thế nào cũng thấy chuyện này là do người xấu bên ngoài xông vào làm ra.Sau khi vất vả kiểm tra hiện trường, mấy người Giản Tĩnh lại đi về men theo tuyến đường đi đêm hôm qua.“Con đường này không đúng lắm nhỉ.” Sau n lần giẫm lên chân, Giản Tĩnh không nhịn được mà hỏi.Trần nói: “GPS chỉ có định vị, không phân biệt cao thấp, chúng ta chỉ có thể đi như vậy thôi.”“...” Không nhịn được mà hỏi: “Vậy mất bao lâu để về đến khách sạn?”“Ba mươi phút, nếu là các cô thì là bốn mươi lăm phút.” Trần đưa ra một câu trả lời vô cùng chắc chắn.Giản Tĩnh đỡ eo, chán nản thở dài: “Được rồi.”Con đường trở về mà mình đã chọn, có phải quỳ xuống lết cũng phải đi hết.Cuối cùng thì cũng về đến lều của khách sạn sau hai tiếng đồng hồ.Chủ tịch Khang mang bánh rán và nước dừa ra, hỏi thăm: “Tình hình thế nào rồi?”Khang Mộ Thành đáp: “Không thấy con khỉ đâu.”“Không tìm thấy tên tội phạm sao?”Giản Tĩnh chớp chớp mắt: “Vẫn là câu cũ, hung thủ là một trong số chúng ta.”Chủ tịch Khang hiểu biết rộng, nghe thấy vậy thì không ngạc nhiên, mà nhún vai nói: “Xem ra có chuyện gì đó mà chúng ta không biết.”Sau đó cầm nước dừa lên, nên làm gì thì cứ làm đi.Giản Tĩnh cởi giày ra, xoa nắn ngón chân, than vãn: “Đường khó đi quá, cháu phải đi ngâm chân một chút.”Cô nhảy xuống sân, nhân lúc trời vẫn còn sớm thì ra hồ bơi ngâm chân cho thư giãn.Kỵ Sĩ cũng nhảy xuống, theo sau.“Không ăn bánh sao?” Khang Mộ Thành hỏi cô.Cô nói: “Anh mang xuống đây cho em.”Khang Mộ Thành bị kéo xuống nước.Không thể không nói, nước suối lạnh lẽo, hai chân đi cả ngày trời được ngâm xuống làn nước trong suốt thì vô cùng dễ chịu. Cô ngấu nghiến chiếc bánh rán thơm ngon, không quên cho chó ăn nửa cái.Khang Mộ Thành nhìn vào khuôn mặt cô, đột nhiên hỏi: “Em thực sự cho rằng hung thủ đang ở đây sao?”“Trực giác.” Cô nhấm nháp chiếc bánh ngọt ngào, mơ hồ nói: “Nếu như là người buôn lậu săn bắn trộm gặp phải giáo sư Law ở điểm quan sát số ba, thì phản ứng đầu tiên chắc chắn là bỏ chạy chứ không phải giết người, đúng chứ? Mục đích của bọn họ là trốn tránh người khác, nhưng nếu giết người thì sẽ thu hút cảnh sát đến ngọn núi này tìm kiếm.”Cô nuốt bánh xuống rồi nói tiếp: “Vả lại, trạm quan sát mở ra lâu như vậy rồi, bọn họ đã quen thuộc địa hình ở đây, sao lại không biết ở đây có người chứ?”“Tại sao hung thủ lại giết giáo sư Law?” Anh hỏi.“Không biết nữa.” Giản Tĩnh hút một ngụm nước dừa rồi dùng ống hút đảo cơm dừa dưới đáy lên: “Bây giờ vẫn còn nhiều điểm chưa thể nói rõ, em vẫn chưa tìm được phương hướng nên cần điều tra cẩn thận hơn nữa.”Khang Mộ Thành hít sâu một hơi.Cô tò mò hỏi: “Sao anh lại hỏi chuyện này?” Trước đây Khang Mộ Thành không hề có chút hứng thú nào với mấy vụ án, lẽ nào chủ tịch Khang cũng có liên quan nên con trai bà ấy ít nhiều gì cũng phải quan tâm tới?“Anh rất lo.”“Anh lo cái gì?”“Như em nói đấy, nếu như hung thủ là một người nào đó ở đây thì người đó chắc chắn sẽ hy vọng mọi người sẽ cho rằng người nổ súng là một tên tội phạm không rõ danh tính, nhưng em đã nói không phải.” Khang Mộ Thành nhìn về phía khu rằng xa xôi, nói: “Em không sợ người đó có thể giết được một người thì có thể giết người thứ hai sao?”Giản Tĩnh: “Anh sợ nửa đêm canh ba hung thủ sẽ vào phòng em, lặng lẽ cho em một phát súng sao?”Khang Mộ Thành hỏi lại: “Không thể sao?”“Có thể chứ.” Cô thừa nhận, rồi đưa mắt về phía Kỵ Sĩ: “Anh đã nhắc nhở em như vậy nên bữa tối nay của Kỵ Sĩ em phải tự mình làm rồi, để tránh cho đối phương tức nước vỡ bờ, xuống tay với chó của em.”Kỵ Sĩ rùng mình một cái, đưa đôi mắt đen láy nhìn về phía chủ nhân của mình.Giản Tĩnh không nhịn được mà bật cười, ôm lấy nó: “Đừng sợ đừng sợ, có tao ở đây.”“Gâu.” Kỵ Sĩ gằn lên hai tiếng, dụi đầu vào cánh tay ấm áp của cô.Mặt trời xuống núi rồi.Khu rừng nhiệt đới đã gỡ xuống màu xanh của ban ngày, thay vào đó là sự huyền bí của ban đêm.Bà Law không có tâm trạng nấu nướng nữa, bữa tối chỉ có sandwich và sữa lạnh.Giản Tĩnh tùy ý đối phó với hai vợ chồng, cho con chó ăn thịt sống rồi đưa nó trở lại phòng canh gác, sau đó tự mình tìm tới Fina, nói có chuyện muốn hỏi cô ấy.Fina tỏ vẻ hối lỗi: “Tôi đã nói là đưa cô đi bắt cá sấu, nhưng tôi...” Cô ấy nghẹn ngào, hốc mắt đỏ ửng nói: “Tôi vẫn chưa dám tin, ông ấy cứ như vậy mà rời xa tôi... Trời ơi... tôi thực sự...”Giản Tinh kiên nhẫn an ủi cô ấy một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói chuyện.“Cô có thể nói chuyện về bác sĩ Charlie với tôi một chút không?”“Bác sĩ Charlie?” Fina không biết cô hỏi để làm gì, nhưng lúc này cô ấy muốn thổ lộ với người khác một chút, chứ không phải là nhắm nghiền mắt để rồi trong đầu lại hiện lên đầy hình ảnh một thân đầy máu của ba mình: “Tôi không biết nhiều về ông ấy.”“Bất cứ điều gì cũng được. Ví dụ như ông ấy quen biết với mọi người thế nào?”Fina đáp: “Ông ấy là bạn của Hương Thảo. Cô biết đấy, bố tôi vẫn luôn ở đây làm việc, bận rộn đến nỗi mấy tháng liền không thể rời khỏi trạm quan sát, nhưng Hương Thảo không ở đây mãi, bà ấy có công việc của bà ấy, khi không được nghỉ thì sẽ đến trường dạy học.”Giản Tĩnh biết, bà Law là giáo sư đại học, có lẽ lịch làm việc mỗi ngày cũng giống như trong nước, chỉ có kỳ nghỉ đông mới có thể về nhà.“Nghe nói ông ấy cũng từng làm việc ở trường đại học, nhưng từ chức rồi. Hương Thảo mời ông ấy đến chỗ chúng tôi ở một thời gian, lần đó tình cờ có một vị khách khác không cẩn thận bị rắn cắn, ông ấy đã giúp người đó xử lý vết thương, Hương Thảo liền hỏi ông ấy có muốn tới đây làm việc bán thời gian không, chỗ này của chúng tôi cần bác sĩ.”“Tại sao các cô không mời một bác sĩ đến đây luôn? Ở nơi hoang dã như này rất nguy hiểm.”“Nó rất đắt, để duy trì trạm quan sát thì phải dùng đến rất nhiều tiền.” Fina giải thích: “Nói thật là tôi cảm thấy đây cũng là một ý tốt, nhưng ba tôi lại không thích Charlie.”Giản Tĩnh ngạc nhiên hỏi: “Tại sao chứ?”Fina nói: “Tính ghen tuông của đàn ông.”“Hả?”“Bởi vì Hương Thảo thường xuyên khen ngợi Charlie, khen ông ấy rất thông minh, khiêm tốn, nghiêm túc.” Fina nhún vai: Tôi phải thừa nhận Charlie là một người đàn ông có rất có sức hút.”Giản Tĩnh nghĩ: Sức hút thì có, nhưng có điều là hơi già.“Sau đó ba cô ghen lắm sao?” Cô hỏi.“Thời gian Hương Thảo ở cạnh Charlie còn dài hơn quãng thời gian bà ấy ở cạnh ba tôi. Trước đây bọn họ là đồng nghiệp, nói không chừng là ngày nào cũng uống cà phê nói chuyện với nhau.” Fina nói: “Nhưng chỉ có khi đến kỳ nghỉ thì bà ấy mới ở bên chúng tôi.”Giản Tĩnh thấy cô ấy bình thản như vậy thì không nhịn được tò mò: “Có vẻ như cô không có chút phẫn nộ nào.”“Mấy năm trước, khi chưa bắt đầu công việc ở trường học, bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh chúng tôi. Lúc đó, bà ấy luôn nói với tôi rằng, ba vẫn chưa quan tâm bà ấy lắm, ngày nào cũng vậy. Nếu không đi ngắm tê giác thì lại đi ngắm cá sấu, ông ấy dành nhiều thời gian cho động vật còn nhiều hơn thời gian dành cho bà ấy.”Fina cười nói: “Như vậy có giống như đang báo thù không? Cho nên tôi rất tán thành việc bà ấy đấu tranh để có được một công việc ở trường học, việc cứ ở đây mãi đối với bà ấy mà nói thực sự quá vô vị.”Cô ấy ngập ngừng một chút, rồi lại tỏ vẻ thoải mái: “Tôi và bạn trai của tôi cũng chia tay như vậy.”Giản Tĩnh hỏi: “Vậy, đến bây giờ tình cảm của bọn họ vẫn tốt chứ?”“Tôi thấy tốt hơn trước đây nhiều. Trước đây giữa bọn họ có rất nhiều lời than vãn, tranh cãi, nhưng bây giờ Hương Thảo không vì chuyện ba tôi bận làm việc, không ở bên bà ấy được mà nổi giận nữa, ngoài chuyện của bác sĩ Charlie ra thì bọn họ không cãi nhau nữa.”Fina rất thấu tình đạt lý.Giản Tĩnh lại thấy yêu quý cô ấy hơn một chút, nhưng chuyện gì nên hỏi vẫn phải hỏi: “Ba cô và bác sĩ Charlie đã xích mích tới mức độ nào rồi?”“Cứ như mấy cậu bé tranh giành với nhau vậy.” Fina khổ tâm nói: “Ví dụ như là khi Hương Thảo chuẩn bị cà phê cho bác sĩ Charlie thì ba tôi nhất định sẽ yêu cầu bà ấy làm một chiếc pizza cho ông ấy, đàn ông trẻ con thật đấy, có đúng không?”“Đúng vậy.” Giản Tĩnh bật cười: “Vậy bác sĩ Charlie thì sao? Ông ấy nghĩ sao về ba cô?”Fina dang tay nói: “Bác sĩ Charlie chỉ là một kẻ cuồng công việc đơn thuần, ý tôi là, có lẽ ông ấy còn không biết tại sao ba tôi lại ghét ông ấy. Nhưng ông ấy cũng ghét ba tôi nữa.”“Tại sao vậy?”“Hương Thảo khó khăn lắm mới có cơ hội ra nước ngoài, nhưng bà ấy lại từ bỏ.” Fina nói: “Bác sĩ Charlie rất tức giận, ông ấy nghĩ ba tôi đang cản trở sự phát triển của bà ấy. Cho nên mặc dù đã đồng ý lời mời của Hương Thảo nhưng bọn họ vẫn rất ít khi nói chuyện với nhau.”Giản Tĩnh gật gù, coi như đã hiểu được mối quan hệ phức tạp giữa mấy người già.“Kể cho tôi nghe về phóng viên Lê đi.”“Anh phóng viên sao? Anh ấy chỉ là người bình thường rất tò mò về cuộc sống ở đây của chúng tôi thôi, mấy ngày trước anh ấy còn không ngừng nhờ tôi đưa anh ấy đi xung quanh ngắm cảnh, còn chụp được rất nhiều ảnh, hỏi được rất nhiều chuyện... Có lẽ anh ấy là một phóng viên ưu tú?”Giữa con gái với nhau luôn tồn tại những cảm giác tinh tế. Có thể là trong lời nói, có thể là trong cách biểu hiện, tóm lại là chỉ cần quan sát cẩn thận thì không khó để đoán ra tâm trạng của đối phương.Giản Tĩnh nói thẳng vào vấn đề: “Hình như cô rất thích anh ấy?”“Anh ấy rất nhiệt tình, rất giống những người bạn bên Mỹ của tôi.” Fina khổ não nói: “Nhưng tôi đã quen với sự tĩnh lặng của khu rừng rồi, anh ấy khiến tôi cảm thấy không thoải mái lắm.”Giản Tĩnh hiểu ra: “Cô thích Trần?”Fina thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: “bsp.”Giản Tĩnh: “Không phải sao?”“Ừ.” Cuối cùng thì cô gái Mỹ Fina cũng phải ngượng ngùng mỉm cười, ngầm thừa nhận.“Trần là người thế nào?”Fina nói: “Anh ấy rất chăm chỉ, khi mới đến đây cũng chỉ biết nói ‘hello’ ‘bye’, nhưng bây giờ đã có thể giao tiếp mỗi ngày với chúng tôi rồi. Rất đáng tin cậy, anh ấy lớn lên ở nông thôn, rừng rậm cứ như sân sau của anh ấy vậy, ở bên cạnh anh ấy tôi luôn có cảm giác rất an toàn.”“Anh ấy làm kiểm lâm bao lâu rồi?”“Năm năm. Sớm hơn tôi hai năm.” Cô nói: “Nghe ba tôi nói, ban đầu có ba người kiểm lâm, nhưng hai người còn lại không chịu khổ được nên đã lần lượt bỏ việc rồi, chỉ có anh ấy là tiếp tục kiên trì. Giản này, cô có biết không? Anh ấy rất yêu khu rừng này, chúng tôi cũng vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận