Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 368
Giản Tĩnh bình luận: “Lại còn rất chân thật.”“Cắt, tiếp tục.” Đạo diễn hô lên.Vì thế mọi người tự giác bỏ qua phần bóc phốt, tiếp tục suy luận.“Bây giờ đã rõ hung thủ (hung thủ thứ hai) bắt chước cách gây án của hung thủ (hung thủ thứ nhất).” Giản Tĩnh nói: "Người giết Lynnell và người giết Đan, không phải là một.”“Vì sao?” Giang Bạch Diễm cướp lời nịnh bợ.“Thủ pháp phạm tội của bọn họ khác nhau hoàn toàn. Hung thủ thứ nhất suy nghĩ kín đáo, ngoài điện thoại ra hầu như không để lại manh mối gì, hung thủ thứ hai thì hơi hoảng loạn, không kiểm tra Lynnell đã chết thật hay chưa đã tiến hành phanh thây, hiện trường rất hỗn loạn. Mà nếu nói như vậy, lần đầu tiên hung thủ gây án sẽ càng dễ nóng vội hơn, lần thứ hai thì càng thong dong hơn, bọn họ thì ngược lại.”Lý do Giản Tĩnh tự suy ra được nhất trí tán thành.… Tuy rằng không đồng ý cũng không chỉ vô nghĩa, mở cách chơi đồng lõa mới, chắc chắn là có hai người.Sau khi chốt đoạn nhạc dạo, mọi người tiếp tục phân tích.“Nếu là mô phỏng gây án, vậy tách hai vụ án ra phân tích đi.” Cô suy đoán: "Đầu tiên, chúng ta có thể loại trừ tình huống bởi vì hung thủ sùng bái hung thủ mà tùy tiện lựa chọn người bị hại… Hung thủ chỉ giết một người, ít nhất cho đến ngày hôm qua chúng ta chỉ biết một người bị hại, cũng không hề thể hiện ra sức hút nhân cách. Có lẽ động cơ của kẻ giết Lynnell là xuất phát từ cá nhân.”Kojima Shibu hỏi: “Ai có động cơ giết Lynnell?”“Khó nói, bác sĩ Lachish có thể là vì cái chết của ba mình, phu nhân Kumiko có thể là vì phát hiện Lynnell và Đan có gian tình, Hiroto có lẽ là vì để giấu giếm sự thật nào đó, kẻ đó cũng có thể vì liên quan đến Ngọc Mộng mà ôm hận Lynnell.” Giản Tĩnh xoay bút, không chút để ý nói: "Phạm vi lại rộng ra hơn rồi, cũng có lẽ là cậu em vợ và em chồng biết gì đó, uy hiếp cô ta.”Võ Liệt lập tức tỏ thái độ: “Tôi và Lynnell chưa từng có tiếp xúc.”Andre cũng nói: “Tôi cũng vậy.”Kumiko lại nói: “Tuy rằng tôi biết Lynnell thích Đan, nhưng tôi không có lý do giết cô ta. Người tôi yêu không phải Đan, cô ta cũng không thể được chia di sản.”Bởi vì cô ấy có giả thiết tình nhân, cho nên lý do này hợp tình hợp lý.Lachish biện bạch: “Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa biết ba tôi chết như thế nào, từ những chứng cứ lúc trước có thể thấy, có thể liên quan mật thiết với Đan.”Hiroto nói: “Nếu tôi muốn giết Lynnell thì đã ra tay từ lâu rồi, không cần để đến bây giờ mới giết.”Đến lượt Giản Tĩnh.Cô nói: “Ngọc Mộng chết vì bị vu thuật phản phệ, tôi không cho rằng tôi có động cơ giết người, Lynnell chết ‘tôi’ không được lợi chỗ nào cả. Quan trọng nhất chính là... Tôi cảm thấy hung thủ khá dễ đoán.”Mọi người liếc sang nhìn cô.“Hung thủ mang theo dao cắt bò bít tết đến phòng Lynnell… Chuyện này không nghi ngờ gì nữa, sau khi ra tay lại cầm dao đi, trong thời gian đi qua đi lại cũng đã đủ để cho Lynnell tỉnh lại hoặc kêu cứu. Cho nên, suy nghĩ của hung thủ rất rõ ràng, không phải giằng co, không phải uy hiếp, mà là muốn giết cô ta, mục đích vô cùng rõ ràng.”Giản Tĩnh nói: “Lại nhìn người chết đi, Lynnell chết trong phòng mình, chứng minh cô ta chủ động mời hung thủ vào phòng, đây là tín hiệu vô cùng rõ ràng, trong tình hình đã có một người chết, cô ta không thể ở cùng với một người xa lạ được. Cho nên chúng ta tạm thời có thể loại trừ hai người đàn ông trưởng thành xa lạ có tính uy hiếp là cậu em vợ và em chồng.”Võ Liệt và Andre không hẹn mà cùng gật đầu, rất vui vẻ vì được rửa sạch hiềm nghi.“Lại nhìn tôi và Kumiko, tuy rằng không thân, nhưng là đồng tính, cô ta có thể cho vào, cũng có thể không, tạm thời không loại trừ hiềm nghi. Lachish là bạn thân của con cô ta, là lớp con cháu, Hiroto là bạn thân lâu năm, chỉ cần có lý do chính đáng, cô ta cũng có thể sẽ cho bọn họ vào phòng.“Tình trạng ở hiện trường mọi người cũng nhìn thấy, trước khi Lynnell chết đã từng giằng co với hung thủ… Chẳng phải chuyện này rất kỳ lạ sao? Đan chết ở tầng tám, mặc kệ hung thủ dùng cách gì làm ông ta khó thở mà chết cũng phải nắm chắc không có ai nghe thấy, nhưng phòng của Lynnell sát phòng của chúng ta, hung thủ vừa đến đã ra tay, không sợ tiếng động vang sang cách vách sao?”Park Min Chul phản ứng lại rất nhanh: “Đúng vậy, điều này rất quan trọng, vì sao hung thủ lại lựa chọn ra tay trong phòng Lynnell?”Nhóm khách mời: ‘Đương nhiên là vì sau mười giờ hung thủ không thể ra khỏi cửa chứ còn gì nữa.’Chuyển cảnh.“Hung thủ đã phạm phải một sai lầm.” Kojima Shibu đã hiểu: "Thuỷ tinh ở hiện trường.”Hai câu nói không đầu không đuôi, mọi người nghe thấy đều không hiểu gì cả. Nhưng dường như anh ấy cũng không định cướp hào quang, nhìn Giản Tĩnh ý bảo cô tiếp tục.Giản Tĩnh trợn mắt, đành phải tiếp tục nhận nhiệm vụ giải thích: “Muốn âm thầm giết người không để ai hay biết, cách tốt nhất đương nhiên là làm cô ta ngất xỉu, ví dụ như nhân lúc cô ta không đề phòng, cầm lấy vật nặng đánh vào đầu cô ta, đánh cô ta ngất xỉu là được, hay là cho cô ta uống thứ gì đó.”Ánh mắt mọi người lập loè.“Thật ra, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hiện trường còn tưởng rằng đã gặp được mưu ma chước quỷ khá hay.” Ngoài dự kiến, cô nói một câu như chuồn chuồn lướt nước, câu tiếp theo lại dường như nói đến chuyện không liên quan: "Vì sao lại chọn chặt đầu? Chỉ là mô phỏng thôi sao, hiện trường nhiều máu như vậy, có phải hung thủ muốn làm giả theo hiện trường đầu tiên hay không? Ai ngờ kết quả lại làm tôi rất thất vọng.”Kojima Shibu gật đầu đồng ý, sóng não đồng bộ: “Thi thể không đầu nhằm mục đích ăn khớp với ngày hôm qua, đúng là hơi lãng phí.”Những người khác: “...” Không, chúng tôi không cảm thấy thế.Giản Tĩnh nói: “Cũng may hung thủ vẫn rất tinh ranh, cống hiến ra một thao tác kinh điển… Giấu cây trong rừng. Dưới đất có một lượng lớn mảnh vỡ thuỷ tinh, mới vừa nhìn thì giống như là bị vỡ trong lúc đánh nhau, nhưng mà thật bất hạnh, ngày hôm qua tôi là người lục soát phòng Lynnell, tôi nhớ rất rõ khay ly thuỷ tinh không đặt trên bàn trà, hung thủ dời vị trí sáu cái ly thuỷ tinh vì muốn che giấu sự thật là Lynnell từng lấy ly thuỷ tinh để dùng.”“Ly thuỷ tinh... Vậy là bỏ thuốc?” Kim Ran-ah hỏi.Giản Tĩnh sảng khoái bật mí: “Tôi đoán hung thủ bỏ thuốc trong rượu vang đỏ, cho rằng Lynnell sẽ bị hôn mê, chuẩn bị chơi chết cô ta, nhưng không ngờ hiệu quả thuốc kém hơn so với tưởng tượng, hai bên có xung đột tay chân. Cuối cùng, hung thủ may mắn đánh ngất Lynnell, nhanh chóng chặt đầu cô ta. Nhung hung thủ lại không ngờ Lynnell chỉ mất đi ý thức, vẫn chưa chết hoàn toàn, máu tươi bắn đầy đất.“Sau khi kẻ kia phát hiện chuyện không như ý muốn, trong lúc vật lộn đã làm vỡ ly thuỷ tinh, có thể rượu vang đỏ cũng bị sánh ra, vì để che giấu những điều bất thường đó, hung thủ không thể không thay đổi vị trí những ly thuỷ tinh khác, hơn nữa còn lợi dụng máu che đi vết rượu đổ ra.”Kojima Shibu: “Hung thủ làm nhiều thứ như vậy là để che giấu sự thật hung thủ đã bỏ thuốc, cho nên, đây là điều có thể bán đứng thân phận hung thủ nhất.”Anh ấy vừa nói, vừa nhìn về phía Lachish.Park Min Chul lướt notebook, đọc lớn: “Ngày hôm qua chúng ta lục soát phòng mỗi người, trong phòng Đan và con dâu trưởng có thuốc Trung y, phòng tôi có thạch tín, chỉ có anh, trong hòm thuốc cái gì cũng có.”Lachish hít một hơi thật sâu.“Chắc chắn hôm qua người anh đã bị dính máu, cho dù đã giặt quần áo sạch sẽ nhưng nếu dùng Luminol thì vẫn có thể kiểm tra ra phản ứng.” Có thể vì đã từng diễn phim phá án nên Lee Conner rất quen thuộc trong khoản này: "Có cần kiểm tra thử không?”“Không cần đâu.” Lachish buồn bực cười khổ: "Chính là tôi.”Giản Tĩnh cúi đầu nhìn đồng hồ.Thời gian phát hiện thi thể là 8:15, bây giờ là 16:05, vụ án thứ hai đã được phá.Còn có thể có tiến triển.Cô rất hứng thú hỏi: “Vậy anh chọn bị xúi giục, hay tiếp tục làm đồng lõa?”Lachish: “Tôi muốn suy nghĩ, có được không.”“Ok.” Giản Tĩnh đã ngồi mấy tiếng nên chỉ cảm thấy eo đau, lưng đau, cô đứng lên hoạt động xương cổ, thuận tiện nhắc nhở: "Kiến nghị anh nên suy nghĩ xong trước mười giờ, đừng kéo dài tới đêm mai.”Giang Bạch Diễm: “Đúng vậy, nghĩ ra manh mối gì thì nói ngay, đừng tự điều tra.”Chương Tuyết Nhi: “Đừng hành động một mình.”Kumiko Terauchi: “Cũng đừng nói chuyện riêng với ai.”Liễu Tú Trí: “Nếu bị giết thì để lại ám hiệu rõ ràng một chút.”Park Min Chul: “Viết chữ cái đầu của họ là được.”Lachish: “...”…Trên nền tảng phát sóng trực tiếp, khu vực bình luận:‘Ha ha ha ha, một đám suy luận hệ lão làng!’‘Gồng nhiều quá, thành ra đuối.’‘Cậu trai Ấn Độ: Lương thiện chút được không?’‘U là trời, không bị giết thật đấy chứ.’‘Hay viết di chúc sẵn đi anh.’...Khách mời cùng nhau phá được án, tâm trạng không tệ, vui vẻ dùng tiệc đứng.Bảy giờ, Giản Tĩnh cầm đĩa tôm chiên đi thăm Lachish đang ‘ở tù’.“Nghĩ xong chưa?” Cô hỏi: "Chọn bên nào?”Lachish nói: “Đương nhiên là về phe chính nghĩa.”Giúp hung thủ giấu giếm có thể lấy tiền, bắt được hung thủ cũng có thể lấy tiền, đương nhiên phải lựa chọn bên có phần nắm chắc hơn.“Khá lắm nhóc, rất có giác ngộ.” Giản Tĩnh đi ra ngoài gọi mọi người.Khách mời ùn ùn kéo đến, nghe Lachish thẳng thắn khoan hồng.Lachish nói: “Tôi giết Lynnell, là để báo thù cho ba tôi.”Kumiko Terauchi: “Năm đó đã xảy ra chuyện gì?”“Hai mươi năm trước, Đan, Lynnell, Hiroto và ba tôi đến Bắc cực xem cực quang. Nhưng ba tôi một đi không trở lại, bọn họ nói là lúc trượt băng ba tôi bị trượt chân rơi vào động băng, chết đuối bỏ mình.”Lachish chậm rãi kể lại chuyện năm xưa.“Mẹ tôi vẫn luôn nghi ngờ cách nói đó, bởi vì ba tôi là bác sĩ, ông rất chú ý về vấn đề an toàn, cũng không thích mùa đông, rất khó tin ông sẽ chủ động đi ra ngoài trượt băng, nhưng mà chúng tôi không có chứng cứ.”“Chiều hôm qua, tôi đến phòng Đan lục soát, phát hiện chứng cứ trong tường kép phòng sách. Đan vẫn luôn đưa tiền cho ông Hiroto, thời gian đều là vào tháng ba tôi mất, tôi tin đó không phải sự trùng hợp, vì thế tiếp tục lật thư từ của ông ta, bên trong có thư của Đan và Lynnell.”“Thư đã được viết vào rất nhiều năm trước, Lynnell nói với Đan, sự nghiệp của mình không thuận lợi, tìm bà đồng hỏi thì được bảo là lưng gánh tội nghiệt, bây giờ mới bị báo ứng. Bà ta rất sợ hãi, sợ ba tôi không chịu buông tha cho bà ta. Nhưng không phải bà ta cố ý, bà bầt chỉ muốn ba tôi đi trượt băng với bọn họ nên mới suy nghĩ ra ý kiến tồi tệ đó, không ngờ ba tôi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”Giản Tĩnh: ‘Kịch bản cũ kỹ.’“Sau đó thì sao?”“Trò đùa dai kia là ý của Lynnell, người làm là Đan, ông Hiroto là người biết chuyện.” Lachish nói: "Cho nên Đan mới có thể cho ông Hiroto nhiều tiền như vậy, đúng không?”Hiroto yên lặng gật đầu.Lachish: “Nếu tôi đã biết sự thật, Đan lại chết rồi, đương nhiên không thể tha cho Lynnell. Đêm qua, tôi giả vờ phát hiện dấu vết hung thủ, lừa bà ta mở cửa, sau đó giống như cô Giản suy luận, bỏ thuốc vào trong rượu vang đỏ, cho rằng bà ta sẽ hôn mê. Ai ngờ sau đó lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn... Nhưng cuối cùng tôi vẫn giết được bà ta.”Đáp án đã được phơi bày.Park Min Chul hỏi: “Vậy cuối cùng anh có biết hung thủ là ai không?”Lachish lắc đầu cười khổ: “Tôi hoàn toàn không có manh mối.”“Hung thủ cố ý để bác sĩ nhìn thấy bức thư.” Kojima Shibu nói: "Với sự cẩn thận của Đan, ông ta sẽ không để thư trong phòng ngủ. Nếu như nói giấu trong mật thất thì sẽ có xác suất cao hơn. Tôi nghĩ là hung thủ mang thư ra ngoài, cố ý để anh phát hiện, mượn đao giết người.”Giản Tĩnh gật đầu: “Tôi đồng ý. Nhưng Lachish phát hiện ra thư là vào chiều ngày hôm qua, có nghĩa tối ngày đầu tiên hung thủ đã sắp xếp xong tất cả rồi. Nhưng lúc đó, chúng ta còn chưa bắt đầu lần lục soát chứng cứ đầu tiên mà.”“Hung thủ đã biết trước chuyện của ba Lachish. Hơn nữa người đó còn chắc chắn sau khi Lachish nhìn thấy thứ này sẽ lựa chọn báo thù.” Kojima Shibu tự nhiên nói tiếp: "Ai là người có khả năng biết chuyện của bác sĩ đây?”Mọi người nhìn về phía Hiroto.Giản Tĩnh nhìn Kumiko.Kojima Shibu khó hiểu nhíu mày: “Giản - san?”Giản Tĩnh hỏi Lachish: “Còn có gì muốn bộc bạch nữa không? Ví dụ như thông đồng với phụ nữ đã có chồng gì đó chẳng hạn.”Tác giả có lời muốn nói: Hôm qua gây án, hôm nay sa lưới, vỗ tay cho Lachish của chúng ta nào!Vẫn cảm thấy 400 chương chưa kết thúc được, cmn QAQ
Bạn cần đăng nhập để bình luận