Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 176

Chương 176

Năm 2009, năm 2011, năm 2012, trong ba vụ án này, nơi ở của nhà họ Tằng bị phá bỏ và di dời. Căn nhà của nhà họ Thái bị người thân bán trao tay, chỉ có nhà họ Quách, vì gia cảnh tạm được nên vẫn giữ lại căn nhà.Nói cách khác, đây là hiện trường duy nhất còn sót lại trong vụ án.Mặc dù đã trôi qua chín năm, những chứng cứ có thể thấy được đã bị cảnh sát tịch thu, người nhà họ Quách cũng đã tới đây quét dọn vài lần. Nhưng khi quay lại hiện trường vụ án, mấu chốt của vấn đề không nằm ở những thứ được xem là chứng cứ như bình thường, mà ở những nơi khác bị người ta bỏ sót.May mắn thay, người thân của Quách Diệc Phương vô cùng yêu thương cô ấy, dù cô ấy đã mất nhiều năm, nhưng những vật dụng của đứa con và cô ấy lúc còn sống đều được giữ gìn tốt.Người dẫn bọn họ tới đây là anh cả Quách, anh nói: “Tất cả đồ vật của em gái đều ở chỗ này, lúc mẹ tôi còn sống bà ấy thường đến đây quét dọn mỗi năm một lần. Bây giờ… Ài, các người cứ xem tùy ý, chỉ cần tìm ra hung thủ, làm như thế nào đều được.”Anh không muốn ở lại nơi đau lòng này quá lâu, quan tâm được hai ba câu rồi rời đi.Quý Phong mở thùng giấy ra, nói: “Vào năm 12, cảnh sát đã kết hợp mấy vụ án chết người này cùng điều tra. Bọn họ nghĩ đây là vụ án giết người hàng loạt, nhưng bọn họ lại không phát hiện được manh mối mới, hơn nữa còn là manh mối rất lớn giống như chúng ta.”Giản Tĩnh “Ừ” một tiếng, cô vẫn đang thất thần.Quý Phong nhận ra cô đang đi vào cõi thần tiên rồi, anh bình thản nói: “Ưu tiên cho quý cô, cô Giản muốn kiểm tra thứ gì?”Giản Tĩnh hoàn hồn, cô suy nghĩ rồi nói: “Tôi kiểm tra Quách Diệc Phương, anh kiểm tra hai đứa trẻ đi.”“Bắt đầu thôi.”Đồ vật của Quách Diệc Phương khá nhiều, có cả điện thoại di động và máy tính. Cảnh sát đã kiểm tra các thiết bị điện tử này nhưng không tìm thấy manh mối có giá trị, nên tất cả đồ đạc đã được đưa trở về.Giản Tĩnh tìm dây sạc cắm vào, may mắn là máy không bị hư, vẫn có thể bật nguồn lên.Cô xem máy tính trước, bên trong phần lớn là các tài liệu học tập và báo cáo công việc, một số bộ phim truyền hình đã được tải xuống, còn có nhiều ảnh chụp của người thân.Việc sàng lọc từng cái rất tốn thời gian, Giản Tĩnh trực tiếp xóa bộ phận trước năm 2011, những thứ còn sót lại ít hơn nhiều.Nhưng giáo trình, luận văn, phim truyền hình và điện ảnh không có giá trị gì cả.Tất cả lịch sử trong trình duyệt đều bị xóa bỏ.Di động cũng thế, trong danh sách liên lạc không có số điện thoại nào đặc biệt, cũng không có tin nhắn nào đáng chú ý, ngay cả ảnh chụp cũng chỉ có dáng vẻ của hai đứa nhỏ ở trong nhà.Nhưng rất không bình thường. Vừa rồi lúc cô lật xem ảnh chụp trong máy tính, trước tháng ba, có nhiều ảnh chụp của đứa nhỏ đến trung tâm giáo dục sớm tham gia học tập. Đừng xem thường một người mẹ, trong mắt các cô, ở trong mắt bọn họ, chỉ là một việc nhỏ nhặt nhưng liên quan đến con mình sẽ không phải là việc nhỏ nữa, tất cả đều là đoạn ký ức đáng giá cần được ghi lại.Nhưng sau tháng ba, không hề có một tấm ảnh nào ở trung tâm giáo dục sớm.Người đàn ông có vết sẹo do dao gây ra cố ý xóa phần nội dung này.Cho nên là từ tháng ba đến tháng năm sao?Cô mở sổ ghi chép của Quách Diệc Phương. Cô ấy có một thói quen rất tốt, mỗi ngày cô ấy đều thích ghi lại khoản chi tiêu của mình, hơn nữa còn kẹp hóa đơn vào trong đó.Trong một đống số liệu nhàm chán về tiền ăn sáng, sữa bò, phí giao thông công cộng, số tiền mua sắm ở siêu thị, có sót lại một manh mối.Vé vào cửa xem phim chiếu rạp dành cho hai người.Nhưng manh mối này không có tác dụng gì.Việc giám sát ở rạp chiếu phim nhiều nhất chỉ giữ lại mười lăm ngày, cách bây giờ đã chín năm rồi. Hơn nữa, manh mối được ghi lại rõ ràng như vậy, chắc chắn tám chín phần là cảnh sát đã kiểm chứng rồi. Có phải đã bỏ sót chỗ nào rồi không?Mẹ, mẹ… Cô lẩm bẩm từ này mấy lần trong lòng, bỗng nhiên trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, cô mở lại máy tính lần nữa.Mặc dù không có lịch sử ghi lại, nhưng có một số địa chỉ web thường xuyên mở sẽ lưu lại trong trình duyệt.Trong đó lập tức xuất hiện các trang web mua sắm.Cô thử dùng số điện thoại di động đăng nhập tài khoản, dùng tên viết tắt của hai đứa nhỏ nhập mật mã.Cô đoán đúng rồi, đăng nhập thành công.Cô xem xét lịch sử mua sắm, không phải mua sắm quần áo cho hai đứa nhỏ và các đồ ăn vặt cùng với mấy món đồ chơi, thì chính là đồ gia dụng trong nhà, cô ấy chỉ mua cho bản thân hai bộ quần áo một trăm đến hai trăm tệ.Cô xem danh sách đã mua sắm rồi gọi Quý Phong: “Anh có tìm được gì không?”Anh xòe tay.“Ở đây có lịch sử mua sắm của Quách Diệc Phương.” Giản Tĩnh nói: “Có muốn tìm một chút đồ vật khác trong nhà này không?”Quý Phong nhướng mày, nói: “Cô cho rằng anh ta đã để lại thứ gì đó cho mẹ con nhà họ Quách sao?”“Gia đình này rất đặc biệt.” Cô châm chước nói: “Mẹ, từ này có ý nghĩa rất đặc biệt với anh ta.”Quý Phong nhìn cô bằng ánh mắt chứa ý vị sâu xa nhưng anh cũng không hỏi gì, chỉ nói: “Nếu có thì đó đương nhiên là một manh mối vô cùng quan trọng. Vậy chúng ta đứng lên tìm trước đi.”Đồ đạc rất nhiều, nhưng nếu suy xét trong khoảng thời gian từ tháng ba đến tháng năm, vậy ưu tiên chọn các đồ vật có vẻ ngoài mới hơn một chút.Dù vậy, nhưng việc này cũng tốn hơn sáu bảy tiếng của bọn họ để lựa chọn ra được ba món đồ phù hợp: Một món đồ chơi khủng long, một quyển truyện cổ tích và một chiếc váy.Bọn họ gọi điện thoại cho anh cả của Quách Diệc Phương để loại trừ những món quà mà người nhà đã tặng. Vả lại khoảng thời gian từ tháng ba đến tháng năm không phải sinh nhật hai đứa nhỏ, cũng chưa tới ngày quốc tế thiếu nhi, xác suất bạn bè và người thân tặng quà rất thấp.“Thú vị đấy.” Quý Phong tấm tắc lấy làm lạ: “Khủng long là cho đứa con trai lớn, cậu bé có một đống thú bông các kiểu như thế này, truyện cổ tích phù hợp với trẻ tuổi từ bốn đến sáu tuổi sẽ dành cho cậu con trai nhỏ, đương nhiên váy là cho Quách Diệc Phương.”Anh hỏi: “Cô Giản, trong ba món quà này, cái nào mới là mấu chốt của vấn đề?”Giản Tĩnh: “Váy.”“Lý do?” Anh hỏi đến cùng.Nhưng Giản Tĩnh đang nhắm mắt trầm tư, cô vẫn chưa nhận ra sự khác thường của anh ấy. Cô nói thẳng: “Dựa theo cách nói của anh, mẹ của anh ta đã không thực hiện được hết trách nhiệm của mình, anh ta sẽ thiếu hụt tình yêu thương của mẹ, và khát vọng được bù đắp lại những thứ mình đã tiếc nuối. Như vậy, anh ta đóng vai đứa con. Khủng long và sách thật sự còn rất mới.”Tự bản thân anh ta không thể thực hiện việc thay thế một cách tùy tiện, anh ta cần một người trung gian, một nghi thức để thay thế đứa con trai lớn. Vì vậy, những món quà do anh ta tặng là những thứ mang đặc điểm riêng của mình.Có lẽ những thứ càng mang tính cá nhân, càng có cảm giác về thời đại đó hơn.Khủng long không có vấn đề gì.Nhưng váy thì không giống như vậy.So sánh đối chiếu với bức ảnh chụp hiện trường vụ án, có thể thấy được chiếc váy này không phải là chiếc Quách Diệc Phương mặc khi chết, dường như nó cũng không có điểm nào đặc biệt.Nhưng trên chiếc váy này có dính một chút đồ ăn, rõ ràng nó đã được mặc rồi.Nhưng nếu chúng ta quan sát cẩn thận ảnh chụp hiện trường sẽ phát hiện ra một việc, vào ngày đó mẹ Tiết đã dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, không có một bộ quần áo bẩn nào.“Trên bàn từng ăn bánh kem, nhưng cái đĩa bị lấy mất. Anh ta làm như vậy vì không muốn để lộ ra việc mình đã từng tham gia buổi tiệc đó.” Giản Tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ rõ ràng: “Còn về phần Quách Diệc Phương, cô ấy mời đối tượng hẹn hò về nhà, vậy chắc chắn cô ấy đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, giặt sạch tất cả quần áo bẩn.”Cô giũ chiếc váy ra, đầu ngón tay vuốt ve tấm vải dệt. Chiếc váy này không có dấu hiệu đã dính nước, vẫn còn nếp gấp không phải do xếp quần áo lưu lại.Việc này cho thấy đây là váy mới, từng mặc rồi, nhưng chưa giặt thì đã bị đổi chiếc khác.“Đây là anh ta đưa cho Quách Diệc Phương, cô ấy mặc chiếc váy này khi chết.” Giản Tĩnh sởn tóc gáy: “Anh ta thay chiếc váy này ra rồi giấu càng tủ quần áo, nhưng việc này chưa từng bị người ta phát hiện.”Quý Phong thấy biểu cảm của cô lập tức thay đổi thì vội đùa một chút: “Xem ra từ chín năm trước, tên đó đã là một người rất cẩn thận. Nếu Quách Diệc Phương mặc chiếc váy này, chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ. Ngay cả tôi còn nhìn ra được chiếc váy này có chút lỗi thời.”Giản Tĩnh: “…”“Tôi nói sai sao?”Cô: “Cổ áo chữ V khoét sâu có đính hoa bản to là phong cách của những năm tám mươi, nhưng không có nghĩa là bây giờ không ai mặc. Thời nay nhiều người vẫn thích phong cách phục cổ thế này đấy.”“… Khụ.” Quý Phong hắng giọng, coi như không có việc gì: “Khó trách cảnh sát không phát hiện ra điểm khác lạ.”Anh nói sang chuyện khác: “Anh ta đặc biệt đưa chiếc váy này cho Quách Diệc Phương, vậy nó có ý nghĩa đặc biệt gì không?”Giản Tĩnh nảy sinh thắc mắc: “Sao hôm nay anh thích hỏi tôi quá vậy? Nếu không đổi lại thành anh nói một chút nghe xem?”“Nói thì nói.” Anh vô cùng thoải mái, suy ngẫm một lát rồi lại nói tiếp: “Đưa cho một cô gái loại váy thế này không giống như con đối xử với mẹ, giống đàn ông đối xử với phụ nữ hơn. Nhưng loại váy thế này khiến người có cảm giác như trở về niên đại đấy, cho thấy anh ta vẫn không thoát ra được ảnh hưởng của thời thơ ấu. Cho tôi, tôi kết luận là…”Quý Phong nhìn cô, nói thẳng như mọi khi: “Anh ta yêu mẹ mình.”“Vậy tại sao anh ta lại đối xử tốt với đứa nhỏ như vậy?” Giản Tĩnh nghi ngờ: “Đàn ông đều có lòng ghen tị đúng không, cho dù đứa con trai lớn tự mình suy nghĩ lại, nhưng vậy tại sao đứa con trai nhỏ cũng chết giống như vậy? Anh ta rất coi trọng cái chết, chắc chắn sẽ không làm ẩu tả được. Vậy là để chứng minh rằng anh ta đối xử rất công bằng sao?”Quý Phong bị cô hỏi khó: “Đúng vậy, vì cái gì?”Giản Tĩnh không hé răng.Anh lại hỏi: “Cô Giản, cô cảm thấy thế nào?”“Theo tôi thấy…” Cô lạnh lùng nói: “Anh đang dẫn dắt để tôi nói tiếp.”Quý Phong tỏ ra vô tội: “Có sao?”“Muốn giải tán thì cứ việc nói thẳng.” Giản Tĩnh tức giận nói: “Các người tự mình điều tra là được rồi”“Không có, không có.” Anh nhanh chóng đem bình nước tới, an ủi nói: “Tôi cảm thấy hôm nay cô có ý tưởng mới nên tôi tò mò thôi.”Giản Tĩnh không hề tin anh ấy: “Đánh rắm.”“Thật đấy, còn thật hơn cả vàng.” Quý Phong dỗ dành cô: “Tối hôm qua tôi vắt hết óc nhưng vẫn nghĩ không ra. Nhưng cô Giản không giống vậy, tôi nhìn ra được cô có ý tưởng mới. Cô chia sẻ một chút được không? Chuyện tốt thế này đừng giấu một mình, phải có tinh thần đồng đội chứ.”Giản Tĩnh: “Không.”Quý Phong: “Làm người không thể ích kỷ như vậy.”Cô nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích, trên mặt tỏ vẻ “Anh có thể làm gì được tôi chứ?”Quý Phong đỡ trán. Một lúc lâu sau, anh đành thương lượng: “Trao đổi với cô được chưa? Tôi nói cho cô biết một việc mà cô không biết.”Giản Tĩnh đứng bật dậy, cô nổi giận đùng đùng: “Ý anh là sao, anh còn có chuyện gạt tôi à?”Quý Phong: “Cũng không phải lừa gạt cô, quên nói thôi.”“Tôi mà tin anh nữa thì tôi sẽ cùng họ với anh.” Giản Tĩnh cười lạnh: “Anh thích nói hay không thì tùy, không nói thì dẹp đi.”Một tay cô chụp lấy chiếc túi xách, dựa vào tốc độ nhanh nhẹn đến đáng sợ vượt qua các đồ vật gây cản trở, đạp cửa lao ra ngoài.Quý Phong: “Cô Giản!”Cửa lớn mở rộng, gió lạnh gào thét.Quý Phong: “Để lại một mình tôi dọn dẹp à…”… Nếu không thì thế nào?Giản Tĩnh sắp tức chết rồi.Nói là cùng nhau tra án, cô biết gì nói nấy, vô cùng có thành ý. Nhưng anh thì sao? Nói một nửa giữ lại một nửa, thỉnh thoảng lại thử cô hai câu, như thể cô bị người đàn ông có sẹo đó tẩy não, có thể trở nên xấu xa bất cứ lúc nào vậy.Giữa người với người có thể tin tưởng nhau hơn một chút được không?Cho dù có một vài thứ không tiện tiết lộ vì quy định, nhưng không phải ngoài pháp luật còn có tình người sao? Bọn họ đã quen biết lâu như vậy rồi, anh không thể châm chước cho cô một chút sao?A, sắp tức chết rồi.Bạn bè như thế thì cắt đứt quan hệ cho rồi.Bảy giờ tối, nhà nhà đều sáng đèn.Trong nhà hàng xóm ở sát bên bay đến mùi thịt hầm, dụ dỗ khiến con vật trong dạ dày thèm thuồng không thôi. Nhưng Quý Phong đã làm mất lòng đồng bọn, anh chỉ có thể vừa gặm bánh quy, vừa dọn dẹp di vật của người bị hại.Đồ vật rất nhiều, dọn vào rất mệt, khiến miệng vết thương của anh càng thêm đau đớn.Lúc này, điện thoại vang lên.Anh nghe máy, không rõ có chuyện gì, hỏi: “Anh Cao à?”“Ôi chao, ăn gì chưa, có ngon hay không?” Năm trước anh Cao bị thương trong vụ án vàng, bây giờ đã khôi phục từ lâu. Anh không có ý tốt chèn ép đồng nghiệp: “Ra ngoài với em gái xinh đẹp có vui không?”Quý Phong: “Con mẹ nó, cháu đang làm cu li đây. Có chuyện gì cứ nói thẳng, có phải có kết quả rồi không?”“Làm gì có chuyện nhanh vậy.” Anh Cao phàn nàn với anh: “Muốn xét nghiệm sàng lọc DNA cả nước phải mất vài ngày để xếp hàng, chú nói cho cháu một biết một tiếng, chú đã báo cáo rồi, xếp hàng đi.”Quý Phong buồn bực: “Lâu như vậy à, còn khó đăng ký hơn ở Hiệp Hòa nữa.”“Vô nghĩa, Hiệp Hòa có mấy bác sĩ chứ, có mấy nơi có thể làm sàng lọc?” Anh Cao nói tiếp: “Hơn nữa cháu cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, bây giờ trong cơ sở dữ liệu chỉ có kẻ phạm tội và trẻ em bị lạc, chưa chắc có thể đối chiếu được.”Quý Phong lại nghĩ rất thoáng: “Thử vận may thôi, biết đâu được. Bên này của cháu cũng có tiến triển rồi, đối chiếu một chút, nói không chừng có thể tìm ra kẻ đó.”“Chậc chậc chậc, cháu quan tâm đến vụ án của cô Giản thật đấy. Nghỉ phép còn muốn chạy ra ngoài mà.” Đồng nghiệp không nói chuyện phiếm không phải người đồng đội tốt, anh Cao nhịn không được tò mò: “Tình huống thế nào?”Quý Phong thở dài: “Có thể thế nào, đầu óc của tên sát thủ giết người hàng loạt này không bình thường.”Anh Cao: “Chú không hỏi cháu việc này.”“Vậy là muốn hỏi vụ án cương thi sao?” Anh ấy cười nhạo: “Cho dù cháu nghỉ phép vẫn có thể phá án, hâm mộ không?”Anh Cao nghẹn không thở nổi: “Mẹ nó! Cháu xứng đáng độc thân.”“Đừng mà, cháu còn cứu được.” Quý Phong nghiêm túc nói: “Con gái của chú nói rồi, sau này nó lớn lên sẽ gả cho cháu.”Anh Cao giận tím mặt: “Cút!” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận