Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài
Chương 332
Lê Mân ngồi trên ghế, thân thể cứng ngắc như gỗ, nhưng ánh mắt anh ta lại nhanh chóng chuyển động, quan sát tình huống xung quanh.Bên tay trái của anh ta là Trần, bên tay phải là bà Law, Giản Tĩnh ngồi đối diện.Giờ khắc này anh ta đột nhiên nhớ lại, hôm nay khi ăn cơm Giản Tĩnh tới trễ, vốn dĩ là Khang Mộ Thành ngồi đối diện anh ta.Nhưng cô ấy nhất quyết phải đổi chỗ ngồi, phàn nàn với anh ta: "Bên kia tầm nhìn không tốt, tôi muốn đổi với anh."Lúc ấy Lê Mân chỉ nghĩ là cô gái nhỏ lập dị tùy hứng, nhưng mà... Anh ta cúi đầu liếc sang thif nhìn thấy họng súng đen như mực."Để tay lên." Giản Tĩnh ra lệnh như thế, nhưng tay của cô vẫn luôn đặt dưới bàn, vững vàng mà nhắm vào bụng anh ta: "Trả lời một câu hỏi."Lê Mân cười, chậm rãi để tay lên trên mặt bàn: "Cô nói tôi là hung thủ, cô có chứng cứ không?""Đem máy ảnh và ống ngắm hồng ngoại của anh đi làm phản ứng với khói thuốc súng, mọi chuyện ắt sẽ rõ." Giản Tĩnh nói, thế mà có phần chờ mong: "Anh muốn thử không?""Bình thường tôi cũng từng chơi súng, cũng không thể..." Lê Mân chậm rãi nói, thân thể lại hành động hoàn toàn trái ngược.Anh ta bỗng nhiên rút khăn trải bàn ra, ‘rẹt’ một tiếng quét hết tất cả đĩa cơm ra ngoài, che khuất tầm mắt mọi người, đồng thời bắt lấy bà Law ở bên cạnh, nhắm con dao gọt trái cây ngay động mạch cổ."Đừng nhúc nhích, nếu không tao giết..."Anh ta còn chưa nói xong lời kịch bắt cóc kinh điển thì Giản Tĩnh đã lập tức ngắm thẳng cánh tay của anh ta cho một phát đạn.Nói điều kiện cái mẹ gì?Thẻ ngắm chuẩn bách phát bách trúng, cứ nhào lên là xong việc.Máu tươi phun tung toé, tất cả đều bắn lên trên mặt bà Law. Mà bà ấy cũng đủ nhanh nhẹn, lăn khỏi chỗ cũ, dứt khoát thoát khỏi phạm vi khống chế của đối phương.Trần nhào tới vặn cánh tay của anh ta.Giản Tĩnh lập tức nói: "Anh còn cử động nữa, Giáo sư Law bị bắn ở đâu thì tôi sẽ cho anh một lỗ ở đó."Mọi người đều biết súng của người bình thường mà muốn ngắm chuẩn trên cơ thể, cho dù bắn súng trong cự ly ngắn thì tỷ lệ bắn trúng nơi khác cũng rất thấp.Nhưng trong nháy mắt ngắn ngủi, bắn trúng cánh tay anh ta một cách chính xác không hề sai lệch lại không làm bà Law bị thương thù kỹ thuật bắn súng của người đó tuyệt đối không phải đùa.Lê Mân cũng không muốn thách thức độ chính xác của tay súng thiện xạ.Anh ta chậm rãi giơ tay lên: "Ok, tôi đầu hàng."Giản Tĩnh: "Tại sao anh lại giết Giáo sư Law?""Ông ta cản đường người khác." Lê Mân cũng không có thù hận riêng với Lao Thụ, nhận tội rất thống khoái: "Vì sự tồn tại của trạm quan sát này nên nhiều lần đi săn đều thất bại, ông chủ rất tức giận. Tôi cũng không có cách nào, mọi người muốn sống thì đành phải để ông ta chết thôi."Fina vô cùng phẫn nộ, hận không thể nhào tới đấm anh ta một cú: "Bọn săn trộm tụi mày không chết tử tế được."Lê Mân thờ ơ: "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, mặc kệ cô nói thế nào thì đây cũng là điều hiển nhiên thôi."Giản Tĩnh mím môi, kiềm chế cơn giận lại, tiếp tục hỏi: "Tại sao đêm hôm đó anh lại theo dõi ông ta?""Tôi muốn nhìn xem có thể tìm thấy số hai mươi mốt không."Trần: "Có phải tài liệu số mười tám do anh trộm không?"Lê Mân thờ ơ khẽ gật đầu: "Lúc đầu, theo kế hoạch thì sau khi diệt trừ Giáo sư Law, chúng tôi sẽ chuẩn bị đi săn số mười tám. Có một ông chủ lớn thanh toán một triệu tiền đặt cọc, chỉ đợi chúng tôi ra tay."Lần này, tất cả mọi người đều nhíu chặt mày."Tao muốn giết mày, thằng chết tiệt." Fina cầm dao gọt trái cây trên bàn, nhào tới muốn đâm anh ta.Nhưng Giản Tĩnh kéo cô ấy lại: "Đừng làm vậy, không đáng.""Cô không biết đâu, quốc gia này đã thối nát rồi, cho dù người như anh ta vào tù cũng sẽ không bị phán tử hình. Nói không chừng ông chủ của anh ta vừa quay đầu lại đã có thể đưa người ra tù." Fina tiến lại gần anh ta, nghiến răng nghiến lợi.Lê Mân chỉ cười, không phủ nhận.Giản Tĩnh do dự một lát, lại không buông tay: "Không đáng phạm pháp vì anh ta."Fina muốn nói cái gì thì bà Law đi tới nắm vai cô ấy: "Chúng ta có thể kêu gọi, yêu cầu chính phủ tăng mức độ hình phạt lên, con không thể..." Bà ấy nói nhỏ: "Con không thể giết người."Lúc này Fina mới chán nản buông tay, yên lặng quay lại ngồi lên ghế.Giản Tĩnh mệt lòng: "Trói anh ta lại rồi giao cho cảnh sát đi. Bọn họ tới chưa?""Sắp tới rồi." Trần không chắc lắm."Trói kỹ rồi nhốt anh ta lại trước." Giản Tĩnh nói: "Lê Mân, tôi cảnh cáo anh, đêm nay tôi sẽ tự mình trông coi, nếu anh chạy trốn thì tôi sẽ không khách khí đâu."Lê Mân nhún vai, không phản kháng.Anh ta bị nhốt vào nhà vệ sinh, hai tay hai chân trói gô trên ống nước sau lưng, ngoài cửa là Kỵ Sĩ lần đầu vào cương vị, lỗ tai dựng thẳng lên, vừa có tiếng vang đã lập tức quay qua nhìn anh ta.Lê Mân rất bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi.Tiếng vang bên ngoài nối liền không dứt, tiếng kéo ghế, tiếng nói chuyện, tiếng rót nước... Anh ta nằm rạp trên sàn, quan sát tình huống thông qua khe hở giữa cửa và mặt đất.Anh ta chờ mãi, đến khi trời bắt đầu rạng sáng thì nghe thấy âm thanh của người đàn ông: "Có đói bụng không, đi ăn chút gì đi.""Đói." Cô gái mà anh ta kiêng kị (Giản Tĩnh) kéo dài âm cuối, giống như đứa bé nũng nịu: "Bữa tối em chưa ăn được bao nhiêu, thức ăn nhanh thật là khó ăn quá đi.""Sandwich?" Cùng với người đàn ông có quan hệ thân mật với cô (Khang Mộ Thành).Cô nói: "Không muốn."Anh nói: "Bánh bích quy?""Mì tôm không được ạ?" Cô đáng thương.Anh ấy nói: "Vậy em chờ chút."Qua năm sáu phút, mùi thơm của mì tôm bay tới.Lê Mân nghe được tiếng bước chân đã đi xa, chắc là đi ra nhà ăn bên ngoài để ăn.Anh ta không khỏi nở nụ cười: Giữa phòng vệ sinh và phòng ăn chỉ cách một lối đi nhỏ, chắc là họ cho rằng mình không thể chạy được.Vậy thì sai rồi, quá sai.Giữa ngón tay Lê Mân xuất hiện một con dao nhỏ, cắt đứt dây thừng buộc chặt mình. Sau đó thân thể bỗng nhiên lao nhanh ra, ngay khi con chó bị giật mình, anh ta giật màn che khi tắm xuống, trùm lên đầu con chó.Dù sao Kỵ Sĩ cũng không phải cảnh khuyển được huấn luyện chuyên nghiệp nên sau khi bị màn che bao trùm, nó lập tức mất phương hướng tấn công, chỉ có thể điên cuồng sủa bậy.Lê Mân nắm chặt thời gian, lập tức đánh mạnh vào cửa sổ nhà vệ sinh, thoát thân từ cửa sổ nhỏ hẹp.Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập.Có người đuổi theo.Lê Mân cúi thấp mình lăn một vòng, không chạy đến rừng cây, ngược lại chui vào giá không tầng bên dưới nhà gỗ. Đông Nam Á nóng ẩm, phía dưới phần lớn kiến trúc đều sẽ có tường kép, anh ta cúi mình tiến lên, chui ra từ một hướng khác."Đùng."Anh ta vừa mới thoát ra mấy bước thì góc rẽ đã có chướng ngại vật. Trần cầm súng đuổi theo.Lê Mân co cẳng chạy đi.Bóng đêm sâu đậm, địa hình rừng rậm phức tạp, vừa cầm đèn pin vừa tìm người thì tốc độ cũng không nhanh đến vậy. Chỉ cần anh ta có thể trốn qua đợt truy kích này, muốn chạy thoát sẽ dễ hơn rất nhiều.Lại là một tiếng ‘đoàng’, ở phía sau bên trái, kèm theo tiếng chó sủa loạn không ngừng.‘Không thể đối đầu với người phụ nữ họ Giản kia được.’Lê Mân không hề do dự đổi hướng chạy về bên phải.Giống như Trần, anh ta cũng lớn lên trong rừng, quen chạy trong rừng. Nhưng mà anh ta cũng không muốn bảo vệ khu rừng nguyên thủy này giống như Trần.Nơi thâm sơn cùng cốc này có gì tốt? Anh ta đã chán ghét lắm rồi.Lê Mân hướng tới thành thị, hướng tới sự phồn hoa, anh ta muốn rất nhiều tiền, muốn nổi bật hơn mọi người, muốn được người ta để mắt. Mà đây là điều mà rừng rậm không thể cho anh ta.Cho nên anh ta trở thành người dẫn đường, chuyên môn tiếp đãi những người giàu có tiền kia. Bọn họ tìm kiếm sự kích thích, muốn vào rừng để đỡ nghiện.Lê Mân thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, mà ngược lại, bản thân anh ta có thể đạt được một khoản tiền lớn, một lần giao dịch đã vượt qua mười năm làm công khô khan của Trần.Tiếng bước chân đuổi theo không dứt, như linh hồn bám riết không ngừng.Lê Mân khó khăn phân biệt phương hướng.Anh ta không quen vùng này, dù sao cũng là phạm vi trạm quan sát, nếu tùy tiện xâm lấn thì rất dễ bị thợ săn già phát hiện, chỉ có thể phân biệt dựa vào tin tức mà trước đó anh ta đã tìm hiểu.Phía đông là địa bàn của bầy khỉ, bọn khỉ rất thích trêu người nên không thể đi, phía nam có cá sấu, vả lại nguồn nước dồi dào, vô cùng nguy hiểm nên anh ta chỉ có thể đi về phía bắc.Chỗ ấy cũng gần điểm quan sát số 5, đồng bạn cũng đến chi viện nhanh được.Dần dần tiếng bước chân biến mất, dường như anh ta đã thoát khỏi đám người theo dõi.Lê Mân cẩn thận thả nhẹ âm thanh, không dám lớn tiếng, vẫn cố gắng mong được nhanh chóng thoát khỏi đây.Qua nửa tiếng sau, thể lực của anh ta đã cạn kiệt.Anh ta không thể không dừng lại nghỉ ngơi.Đằng trước có một cây đại thụ rậm rạp, cành lá um tùm, anh ta quyết định leo lên trên đó nghỉ ngơi một lát, đồng thời thuận tiện che giấu mình và quan sát địa hình.Quan sát sơ hoàn cảnh một lúc, Lê Mân bắt đầu leo cây.Đây là việc mà anh ta đã quen làm từ nhỏ, hai ba lần đã leo lên hơn một mét, nhưng đột nhiên lông tơ sau cổ dựng ngược, da gà nổi từng đợt.Anh ta không khỏi từ rùng mình một cái, đáy lòng dâng lên cảm giác nguy cơ to lớn.Kinh nghiệm sống trong rừng nói cho anh ta biết, có gì đó không thích hợp.Anh ta đã bỏ qua thứ gì.Thứ đó... Có thể lấy mạng anh ta.Mau xuống dưới.Bộ não ra lệnh.Lê Mân chật vật buông tay ra, thân thể ngã uỵch xuống đất, cả người dính đầy bùn. Nhưng anh ta không thể nghĩ ngợi nhiều, lập tức quay người lại muốn chạy trốn, nhưng đã quá muộn.Trên đùi chợt nổi lên cơn đau nhức kịch liệt, hơi thở tanh hôi truyền tới từ sau cổ.Anh ta thấp thỏm quay đầu lại, thấy được một đôi mắt lập lòe ánh sáng.Sau đó, trong bóng tối có một cái đầu tròn mà nhỏ trồi lên, bộ lông màu vàng, có đốm màu đen lấm tấm, từng sợi râu xếp hàng trên miệng.Báo.Kẻ săn mồi đỉnh cấp trong rừng rậm.Đúng rồi, Lê Mân đột nhiên nhớ ra, trước đó Trần cũng đã nói rằng hình như có một con báo hoa Ấn Độ ở gần đây.Hành tung của số hai mươi mốt là do Giáo sư Law làm giả, kẻ săn bắt trái phép quẩn quanh ngoài vòng pháp luật bỏ trốn là do anh ta bịa đặt, thật nực cười, toàn bộ âm mưu giết người đều là giả, chỉ có phân và nước tiểu của báo là sự thật rõ ràng.Cơn tuyệt vọng nổi lên trong lòng anh ta.Ngay sau đó, cơn đau đớn do da thịt bị xé rách truyền khắp cơ thể, Lê Mân đau đớn kêu lên: "A!"Anh ta muốn giãy dụa, nhưng con người làm sao có thể chống lại sự nhanh nhẹn và sức mạnh lực lượng của báo?Báo cắn xé thân thể của anh ta.Đau, đau quá. Lê Mân hét to, giãy dụa và sụp đổ, trong cơn sợ hãi đến cực hạn, bộ não đã hoàn toàn không thể suy nghĩ được nữa.Giờ này khắc này, cho dù anh ta có muốn hối hận cũng đã quá muộn.Cảnh sát sẽ nghe anh ta ngụy biện, quan tòa có thể sẽ nhẹ tay vì anh ta hối cải, nhưng động vật hoang dã biết gì chứ?Trong mắt bọn chúng chỉ có bắt giết con mồi.Không biết qua bao lâu, trong tầm mắt anh ta lờ mờ xuất hiện mấy cái bóng."Cứu!" Lê Mân thoi thóp khẩn cầu.Trần không nói gì, Fina cũng không, bọn họ cầm súng trên tay, chần chờ liếc nhau, thế mà lại chậm rãi lui về sau. Không phải họ không muốn cứu người, cho dù họ có hận Lê Mân hơn nữa thì người bình thường cũng không thể ngồi nhìn anh ta bị cắn chết tươi.Nhưng mà bọn họ đều cầm súng thật, không mang □□*.* Mấy đoạn này không hiện raw, mọi người thông cảm ạ!Cứu tên cặn bã này và giết chết động vật được bảo hộ, hay là…"Giản." Fina làm khẩu hình với Giản Tĩnh, rõ ràng cô ấy đang do dự: "Làm sao bây giờ?"Mặt Giản Tĩnh cũng lộ vẻ do dự.Đương nhiên cô cũng không mang □□, nhưng…Khụ, hệ thống luôn luôn cung cấp hack ở thời điểm thích hợp.[Hệ thống: Hồ giới hạn đã mở, rút thẻ hay không?]Rút, đương nhiên rút.[Đang rút thẻ giới hạn][Đã rút ra hoàn tất][Tên: Thẻ trạng thái - động vật thích][Nội dung miêu tả: Cô bắt được một người phạm tội chuyên môn săn giết động vật hoang dã, giúp nhiều động vật tránh khỏi việc chết thảm, nhận được sự biết ơn từ tận đáy lòng của bọn chúng, độ yêu thích gia tăng trên phạm vi lớn.][Ghi chú: Khi cần thiết, cô hãy thử kêu gọi bọn chúng đi, có lẽ cô có thể được sự trợ giúp.]Giản Tĩnh: Trời.Cái này cũng được?Cô không hiểu dùng như nào, chậm rãi để cây súng trên tay xuống.Đệm thịt của báo ấn con mồi xuống, trên răng nanh bám đầy thịt đang nhỏ máu đỏ tươi, đầu lưỡi đầy gai ngược cuốn lên nhưng ánh mắt lại tò mò nhìn chăm chú vào cô.Giản Tĩnh ngồi xổm xuống, không chắc chắn kêu một tiếng: "Meo meo?"Báo: "?""Ừm." Cô thương lượng: "Em tha cho anh ta, ngày mai chị cho em một miếng sườn lợn rán."Báo ngoái đầu lại.Fina bị dọa sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng: "Giản, mau tới đây!""Đừng lo lắng, không sao cả." Giản Tĩnh thấp giọng nói, tiếp tục cố gắng triệu hồi: "Không thể ăn thịt người, chị cho em nửa con heo mập."Báo ngừng cắn xé.Giản Tĩnh: "Chị thề, vào lúc này ngày mai, nửa con heo mập."Báo nhìn cô, không biết là nghe hiểu giao dịch hay là cảm thấy ba con người khó đối phó, nhưng quả thật nó không còn gặm cắn Lê Mân nữa, chậm rãi lui về sau.Giản Tĩnh cũng lui về sau theo nó, bước chân chậm chạp.Hai bên đồng thời rút lui đến khoảng cách nhất định, báo ‘vèo’ một cái chui vào lùm cây, biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận