Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 212

Chương 212

Giản Tĩnh muốn lấy tư liệu về ba người kia, bao gồm cả giới tính, địa chỉ gia đình, đơn vị công tác và biển số xe. Nếu chỉ nhìn mỗi thông tin trên, chắc chắn không nhìn ra cái gì, cô muốn tự mình đi điều tra.Bởi vì nhân lực không đủ, nếu muốn giám sát ba người thì phải sử dụng các kế hoạch khác nhau.Khu vực hoạt động của thợ sửa chữa thay đổi khá nhiều, đi theo sẽ tốn rất nhiều thời gian và sức lực. Giản Tĩnh lập tức sử dụng công nghệ đen, dán định vị lên kính chiếu hậu của xe anh ta, kết nối với đồng hồ công nghệ đen.Lại tốn thêm năm điểm nữa để kết nối Bluetooth với máy tính bảng. Như vậy, lộ trình ngày hôm nay của người công nhân sẽ xuất hiện trên máy tính bảng, tối muộn cô đối chiếu lại là được.Còn người trí thức và viên chức, bọn họ đều làm giờ hành chính, không cần theo dõi vội, tìm hiểu thông tin cá nhân trước đã.Công ty của người trí thức ở trong khu CBD, thuê mấy tầng cao ốc làm văn phòng làm việc.Điểm đặc biệt của xí nghiệp này là mỗi khi đến giờ ăn cơm, công nhân viên sẽ kết thành đoàn đi ăn ở các quán ăn xung quanh. Người muốn giảm béo thì ăn thức ăn nhẹ, người bình thường thì ăn bữa trưa, có tiền thì ăn theo ngày.Đưa mắt nhìn một lượt, đều là nam nữ ưu tú.Bọn họ có sở thích uống cà phê sau ăn.Giản Tĩnh chỉ cần lượn hai vòng quanh quán cà phê đã tìm được đám người đeo thẻ nhân viên cùng công ty, cô mua một ly cà phê rồi ngồi xuống bắt chuyện.Lời mở đầu là: “Các anh là người của công ty XX à? Vậy các anh có biết người đàn ông đi xe Mercedes màu lam này không, anh ta va vào xe của tôi…”Đồng nghiệp nữ bị hỏi lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét.Giản Tĩnh lập tức hỏi với giọng điệu chắc nịch: “Loại người gì vậy chứ?”Sau đó bắt đầu tám chuyện.Người này là quản lý cấp cao, ngầm công khai mình là LGBT, cực kỳ ghét con gái. Anh ta đã cười nhạo nữ quản lý để hở chân rất nhiều lần, không có bản lĩnh, thỉnh thoảng còn trách móc đám đồng nghiệp nữ không có năng lực nghiệp vụ.Tất cả nhân viên nữ trong công ty đều không thích anh ta, nhưng mà hận thì hận, nhân phẩm và năng lực cũng không liên quan đến nhau.Anh ta có bản lĩnh, có thể kiếm tiền, boss không thể làm ngơ trước đồng tiền được, mỗi lần xảy ra xung đột đều rất ba phải, thỉnh thoảng còn thiên vị.Giản Tĩnh hỏi kỹ càng: “Chỉ cần là nữ thì anh ta sẽ chán ghét ư? Hay là anh ta chỉ chán ghét một kiểu người nào đó?”“Những người không đeo Dior anh ta đều chán ghét!”Mọi người đều nói năng rõ ràng, âm vang hữu lực.Giản Tĩnh gật đầu, vẻ mặt tức giận như cùng chung mối thù, trong lòng nghĩ: Nạn nhân nữ trong vụ án bị chết cóng đều có mái tóc gợn sóng màu rám nắng, quy luật rõ ràng, có vẻ không phù hợp.Sau đó, cô lái xe đến đơn vị làm việc của công nhân viên chức nhà nước, theo dõi kẻ tình nghi thứ ba tan làm.Mọi người đều biết, xí nghiệp nhà nước và công ty tư nhân không giống nhau, rất hiếm khi làm thêm giờ, trừ khi có việc khẩn cấp, nếu không thì chín giờ sáng làm việc, năm giờ chiều tan tầm, đúng giờ tan ca.Kẻ tình nghi số ba cũng thế.Hơn năm giờ ông ta đã rời khỏi đơn vị, không về nhà mà mời đồng nghiệp đi ăn cơm. Hai người ăn một bữa cơm, khoảng hơn tám giờ mới về nhà.Giản Tĩnh lẳng lặng chờ đến khi đèn trong nhà ông ta tắt hẳn, không có người ra ngoài nữa mới lái xe về nhà.Tất nhiên, bây giờ cô không sống một mình, về nhà, chuyện đầu tiên là vuốt ve Kỵ Sĩ, dẫn nó chạy một vòng quanh khu dân cư, thuận tiện xác định lộ trình của kẻ tình nghi số 1.Người thợ sửa chữa này vô cùng bận rộn, nhận bốn đơn hàng. Cô nhập vài địa điểm vào trong bản đồ, tự động chỉ đường sau đó đối chiếu với lộ trình, phát hiện đều là đường nhỏ bình thường, không có đường vòng nào cả.Nhưng khi anh ta rời khỏi khu cư xá cuối cùng thì đã đi đến tiệm uốn tóc.Giản Tĩnh: “Ồ!”Nhưng thực tế thì trước mắt, ba kẻ tình nghi này đều không có sơ hở nào.Cô quyết định ngày hôm sau phải đi gặp bà Vạn một chút.Người ta thường nói, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra, đã tìm thấy Vạn Viễn nhưng bà Vạn lại vô cùng ung dung, không chịu cung cấp thông tin: “Ông ta uống nhiều nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”Giản Tĩnh hiểu rõ sự lo lắng của bà ấy, cô nói: “Không biết cảnh sát đã nói với bà chưa, nhưng tôi là người phát hiện ra thi thể.”Sắc mặt bà Vạn thay đổi trong nháy mắt: “Ồ? Thật trùng hợp.”Lời nói rất tha thiết nhưng ánh mắt không có sự cảm kích, lại ẩn chứa một chút cảnh giác. Giản Tĩnh hiểu rõ, từ từ nói: “Lúc ông ta ra ngoài không mặc bộ quần áo đó, bà chuyện này có biết không?”“Tôi ở nước ngoài, không biết rõ hôm đó ông ta đã xảy ra chuyện gì.” Bà Vạn vẫn không để lộ chút nào. Giản Tĩnh nói: “Bà hiểu rõ ý của tôi.”“Tại sao cô lại hứng thú với chuyện của chồng tôi như thế?” Bà Vạn nghi ngờ hỏi cô: “Lúc trước cô nói cô là sinh viên khóa mấy của học viện văn học thế? Ông ta đã dạy cô môn gì vậy?”Giản Tĩnh nói: “Tôi cũng không tiếp xúc trực tiếp với chủ nhiệm.”Bà Vạn càng không khách sáo: “Cho dù là học sinh, nhưng những chuyện này cũng không liên quan đến cô, mời cô về đi.”“Tôi có ảnh chụp chủ nhiệm ngày hôm đó.” Giản Tĩnh đã chuẩn bị từ sớm, cho bà ấy xem ảnh được cắt từ camera giám sát: “Tôi không định nói ra chuyện này, nhưng hy vọng bà có thể trả lời tôi mấy vấn đề.”Bà Vạn định từ chối, nhưng ánh mắt lại không chịu sự khống chế, nhìn xuống màn hình. Trong nháy mắt, trong mắt bà ấy lần lượt hiện lên vẻ chán ghét, thống hận và hổ thẹn, miệng mím chặt, cực kỳ khó chịu.“Đó là sở thích cá nhân, bà không cần phải căng thẳng như thế.” Giản Tĩnh nói: “Tôi cũng không định nói ra, nhưng bà cũng biết rõ chuyện này, đúng không?”Cổ họng bà Vạn hơi chuyển động, không trả lời.Giản Tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt bà ta, im lặng mà áp bức.Sau khi giằng co một lúc lâu, cuối cùng bà Vạn cũng nhận thua, yếu đuối nói: “Đúng thế, tôi biết. Chuyện này… Tại sao ông ta có thể làm ra chuyện như thế này chứ? Ông ta không hề nghĩ đến cảm nhận của tôi và con cái, tất cả mọi người đều biết rõ… Gia đình tôi chẳng còn mặt mũi nào nữa.”“Tôi muốn biết…” Giản Tĩnh cân nhắc dùng từ, không muốn kích thích bà ấy: “Ông ta làm như thế là sở thích cá nhân hay là do sinh lý có vấn đề?”Bà Vạn cầm lấy khăn giấy lau mũi rồi nói: “Đầu óc ông ta có bệnh, thích làm mấy chuyện mất mặt, những cái khác thì chắc không phải.”Giản Tĩnh gật đầu: “Tôi có thể vào xem phòng ở của chủ nhiệm không?”“Có cái gì hay mà xem?” Trong lòng bà Vạn vẫn còn mâu thuẫn.“Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, tôi không thể tiết lộ ra ngoài.” Giản Tĩnh bỗng nhiên phát hiện, giữ bí mật và lừa gạt người khác là lý do rất tốt: “Nếu bà lo lắng thì có thể gọi cảnh sát đến.”Bà Vạn hơi do dự, rõ ràng không muốn để nhiều người biết, cuối cùng chỉ đành nói: “Có thể xem, nhưng cô không được làm loạn đồ trong đó.”“Cảm ơn bà đã phối hợp.”Giản Tĩnh cẩn thận điều tra phòng ngủ của Vạn Viễn.Giống như lời bà Vạn nói, ông ta chỉ có sở thích hóa trang, phương diện giới tính vẫn ổn định, không phát hiện mấy dụng cụ ‘cong’ kia, hơn nữa mục lục ẩn trong máy tính cũng chứng minh điều này.Không có đàn ông, tất cả đều là phụ nữ.Giản Tĩnh im lặng xem hết, âm thầm hạ quyết tâm, trước khi chết nhất định phải xóa hết ổ cứng HDD trong máy mình.Khụ, trở lại chuyện chính.Nếu Vạn Viễn giả bộ chỉ để thả lỏng, không có ý định tình một đêm thì ông ta cũng không chủ động đi cùng người khác.Tương tự, chắc chắn hung thủ không ra tay ở quán ăn đêm. Cho dù hoàn cảnh nơi đó có kém đến mấy thì khi ông ta lên tiếng cũng không đến nỗi không phân biệt được nam nữ.Nhận sai người, chứng minh hai bên không hề giao lưu.Có lẽ là sau khi uống rượu say, bọn họ rời đi, sau đó ăn khuya ở quán ăn gần đó. Vì vậy hung thủ mới có cơ hội đưa ông ta đi, ngụy trang thành chết cóng vì say rượu.Theo camera giám sát, có thể sắp xếp như sau:Kẻ tình nghi số một: Đêm ngày mùng ba, từ 9:10 đến 9:45: ăn khuya; sáng sớm mùng năm, từ 7:20 đến 7:35: đi làm việc ở gần đó và ăn bữa sáng.Kẻ tình nghi số hai: Đêm ngày mùng ba, từ 8:35 đến 12:10: đi quán bar; đêm ngày mùng 6, từ 9:05 đến 11:30: đi quán bar.Kẻ tình nghi số ba: Đêm ngày mùng ba, từ 10:20 đến 10:45: ăn bữa khuya; sáng ngày mùng năm, 8:40 đến 8:55: mang áo lông đến tiệm giặt là.Đối chiếu với lúc rời đi của kẻ tình nghi số hai, đã chụp được hình ảnh người ngồi ở ghế lái rất rõ ràng, mặc dù không rõ mặt nhưng chắc không phải nạn nhân.Tạm thời loại bỏ nghi ngờ với anh ta.Số một và số ba đều đi ăn khuya, đều vào sáng mùng năm, buổi sáng đã tới, rất khó phân biệt.Bực quá.Ăn khuya mà ngon thế à?Tối ngày hôm đó.Giản Tĩnh đi theo chỉ dẫn của định vị, giả vờ dẫn chó đi dạo, tiến gần đến bên cạnh xe của kẻ tình nghi số một, quệt qua, ngón tay linh hoạt lướt qua kính chiếu hậu, thuận lợi thu lại thiết bị.Sau đó cô hơi cúi đầu, đánh giá xe anh ta.Một chiếc xe rất bình thường, màu trắng, thân xe rất bẩn, lốp xe dính đầy bùn đất.Vận chuyển thi thể thì vậy là đủ.Cô quay người, nhìn về phố ăn khuya phía đối diện.Đêm tháng mười hai, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người náo nhiệt.Cũng không thấy mấy cửa hàng chính thức, tất cả đều là mấy quầy hàng nhỏ, anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, mấy chiếc bàn nhựa chen lấn cùng một chỗ, xung quanh là lều vải chắn gió, trên đỉnh đầu là bóng điện, bóng đèn sáng trưng ở ngay trên đầu, tản ra nhiệt lượng nóng hầm hập.Mì sợi, đồ nướng, lẩu chua cay, Oden, cơm chiên Teppanyaki, đậu phụ thối,… Hương thơm tê cay tươi mát phiêu tán trong không khí khiến bụng người kêu vang, không đói cũng thèm ăn.Chẳng trách ba kẻ tình nghi này đều sang đây ăn bữa khuya.Cô nhìn chung quanh, vô cùng tự nhiên tìm được chỗ thợ sửa chữa đang ngồi. Anh ta đang ăn cơm chiên Teppanyaki. Lúc này Giản Tĩnh đã ăn cơm tối nên cũng không muốn ăn cơm nữa.Cô nhìn quầy đồ nướng ở bên trái, lại nhìn món bún cay thập cẩm ở bên phải, hơi do dự.Trong lúc còn đang suy nghĩ, sau lưng đột nhiên có người lên tiếng: “Cô đang làm gì vậy?”Giản Tĩnh bị dọa giật mình, trở tay thúc cùi trỏ ra sau.Quý Phong: “Mịa! Tôi chọc giận cô à?”Cô quay người lại, không lưu tình mà hỏi: “Anh dọa ai đấy?”“Chào hỏi một câu thôi, cô giật mình cái gì?” Ánh mắt Quý Phong đầy vẻ dò xét, như đang tìm kiếm phần tử khả nghi.Vẻ mặt Giản Tĩnh không thay đổi: “Dắt chó đi dạo.”Kỵ Sĩ: “Gâu!”“Lừa ai đấy.” Anh thấp giọng nói: “Nhà cô cách nơi này ít nhất là năm kilomet, chạy đến đây dắt chó đi dạo ư?”Giản Tĩnh: “Tiện thể ăn bữa khuya.”“Con đường này đều là quầy bán hàng, cô biết nơi này mới lạ.” Quý Phong xì mũi coi thường.Giản Tĩnh: “Liên quan gì đến anh?”“Giản Tĩnh, sao cô lại ở đây?” Lương Nghị ở phía sau bước lên, nhiệt tình mời: “Cô ăn gì đấy, hay ăn chung đi?”Giản Tĩnh lập tức hỏi ý kiến: “Cái nào ngon?”Lương Nghị suy nghĩ một chút nói: “Trời rất lạnh, ăn bún cay thập cẩm đi.”“Tôi ăn giống chị.” Giản Tĩnh bước đến gian hàng trước mặt, dừng lại.Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không được tươi lắm.“Nói đi, cô điều tra vụ án nào đấy, nói rõ thì mời cô ăn khuya.” Quý Phong nói.Giản Tĩnh cười lạnh: “Tôi mời anh ăn, anh nói cho tôi biết anh đang điều tra vụ án nào?”Quý Phong: “Được thôi.”Cô: “?”Lương Nghi nói với vẻ khó tin: “Anh lại để con gái mời?”Quý Phong nói: “Cô ấy đề xuất mà, tôi đồng ý cũng không được à?”Giản Tĩnh cảm giác mình bị hố: “Não anh bị đông cứng rồi à?”“Mấy người ồn ào cái gì đó?” Một người đàn ông trung niên thấp lùn bước tới, nhìn nhìn Lương Nghi, lại nhìn Quý Phong, cuối cùng ánh mắt ông ta rơi vào người Giản Tĩnh, kinh ngạc: “Cô là Giản Tĩnh đúng không? Quý Phong, tay chân nhanh nhẹn đấy, đã gọi được người đến rồi.”Rồi lại nói với Giản Tĩnh: “Chúng tôi đã nhận được báo cáo về Vạn Viễn, rất có giá trị. Nào, cùng ăn một bữa, chúng ta nói chuyện một chút.”Giản Tĩnh im lặng chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Quý Phong.Da mặt anh dày đến mức nào chứ, lại còn nói thêm: “Cô Giản rất nhiệt tình, giúp chúng tôi rất nhiều, lần này chắc chắn cũng đã có phương hướng rồi. Chúng ta nên trao đổi với nhau chút. Để tôi đi mua bữa ăn khuya nhé.”Trượt chân.Giản Tĩnh được người đàn ông trung niên mời sang bên cạnh, ngồi vào bàn của bọn họ.Lương Nghi lên tiếng giới thiệu: “Đây là đội trưởng Vương, đây là anh Triệu.” Sau đó lại giới thiệu thân phận Giản Tĩnh với bọn họ.Mọi người chào hỏi lẫn nhau, sau đó đi thẳng vào vấn đề.“Chúng tôi vừa kết thúc quá trình điều tra thì mới thấy vụ án của Vạn Viễn, nếu cô là người trong cuộc thì cô có thể kể lại chi tiết vụ án cho chúng tôi được không?” Anh Triệu hỏi.Tất nhiên là Giản Tĩnh đồng ý, thấp giọng kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.“Vậy bây giờ cô đang theo dõi ai?” Chẳng biết Quý Phong đã quay lại từ lúc nào, vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh cô, đưa cho cô một bát mì xào nóng hổi rồi hỏi: “Ở đâu?”“Hướng chín giờ, người đàn ông hút thuốc mặc áo jacket đen.” Giản Tĩnh nói, sau đó dẫm chân một cái thật mạnh.Quý Phong: “…”Cô tự mình nói mà.Cũng không bắt cô mời khách thật mà.Chỉ đùa một chút thôi cũng không được à?Mẹ nó, đau quá.

Bạn cần đăng nhập để bình luận