Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 341

Chương 341

Vermouth có một câu lời kịch: ‘A secret makes a woman woman – Bí mật khiến người phụ nữ trở nên hấp dẫn.’. Câu nói cũng có thể dùng được trên người đàn ông.Tông Dã là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất mà Giản Tĩnh từng gặp.Bởi vì anh ta có nhiều bí mật nhất.Thân phận, công việc hay lai lịch, tất cả mọi thứ đều là một câu đố. Mấy lần họ tiếp xúc đã mơ hồ lộ ra đôi chút gì đó. Nhưng lại không những không thể cởi bỏ được nghi ngờ mà ngược lại càng trở nên khó nắm bắt hơn.Giãn Tĩnh đầy tò mò về anh ta.Thật giống như chú báo trong rừng rậm Đông Nam Á, biết rõ sờ một chút cũng rất nguy hiểm, nhưng vẫn không nhịn được muốn sờ thử.Trong ba ngày kỳ nghỉ, ngày thứ hai cô đã tới.Địa chỉ mà Tông Dã cho cô là một khách sạn.Phòng suite cao cấp, mặt hướng về phía công viên, hoàn cảnh và vị trí đều rất tuyệt vời.Giản Tĩnh dùng bữa sáng xong, dắt chó đi dạo trong công viên rồi mới chậm rì rì ra cửa.Quả nhiên, Tông Dã đang chờ cô, vừa gõ cửa đã có người đáp lại: “Hoan nghênh.”Giản Tĩnh bước vào trong, quan sát một cách đường hoàng: “Anh sống ở đây à?”“Ở khách sạn tiện hơn.” Anh ta mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái. Người cũng thư thái và tùy tiện hơn nhiều so với mấy lần gặp mặt trước đó: “Cứ ngồi tự nhiên.”Còn lâu Giản Tĩnh mới bỏ qua cơ hội quan sát, cô không hề khách sáo ngó đông ngó tây.Chiếc giường lớn, một người, hành lý ít đến đáng thương. Quần áo và đồ dùng tắm rửa, ngăn tủ đang đóng, phía dưới giường đặt một chiếc túi xách vận động, có quỷ mới biết bên trong có gì.Cô nhận xét: “Rất mộc mạc.”“Manh mối càng ít càng an toàn.” Tông Dã đun nước nóng, pha một tách trà nóng cho cô.Giản Tĩnh im lặng liếc nhìn cốc giấy dùng một lần, trà là do khách sạn đưa tặng.“Thời gian không nhiều lắm.” Anh ta mở tủ quần áo ra, lấy một chiếc túi nilon từ bên trong ra: “Có lẽ sự hứng thú của em đối với tôi còn không bằng cái này, cho nên chúng ta đi thẳng vào chủ đề thôi.”Giản Tĩnh: “...” Thật ra cũng không cần thiết.Nhưng anh ta đã nói như vậy nên cô nói: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ vĩnh viễn không chịu nói ra cơ.”“Em là người đặc biệt, trước giờ tôi luôn đối xử đặc biệt với những người như vậy.” Anh ta khẽ mỉm cười.Hồ ly tinh chính là hồ ly tinh.Giản Tĩnh lườm anh ta, dứt khoát vứt bỏ sắc đẹp: “Bắt đầu học từ đâu đây?”“Thứ nhất, quy luật.” Tông Dã tới gần, đôi tay nâng gò má cô lên, xem xét kỹ lưỡng: “Cơ thể của con người có kết cấu cơ bản nhất, nhưng cũng không thể dịch dung theo ý thích của mình, cần phải phù hợp với sự phát triển của xương cốt. Trẻ con và người lớn khác nhau, thanh niên và người già cũng không giống, thay đổi quá mức không những không thể nào che giấu được khuôn mặt của mình, mà trái lại còn bán đứng sự khác thường của em.”“Thì ra là thế, tôi đã nhớ rồi.” Giản Tĩnh học mau, lập tức đưa tay sờ lại: “Anh đổi tới đổi lui, nhưng không hề nhìn ra có vấn đề gì, có phải là do xương cốt vô cùng tốt không?”Tông Dã cười rộ lên, cong eo để mặc cho cô ‘học tập’.Đàn ông ấy mà, dù có đẹp trai đến mức nào cũng không thể biến ra hoa được, vẫn là kỹ năng quan trọng hơn.Giản Tĩnh thu tay lại rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”“Thứ hai, hòa howjp.” Anh ta nói: “Có lẽ không hề khó hiểu đối với em, người lao động làm công việc nặng nhọc không thể có được làn da trắng nõn mịn màng. Còn cô chiêu lá ngọc cành vàng sống trong nhung lụa sẽ không có ngón tay bị biến dạng. Nhưng đôi lúc, chúng ta rất khó tránh khỏi vấn đề này.”Anh ta nắm lấy cổ tay cô rồi nhấc lên quan sát: “Tay của em rất kỳ lạ.”Giản Tĩnh vẫn tỏ ra thản nhiên: “Lạ ở chỗ nào?”“Dấu vết huấn luyện không nhiều lắm, gần như không có vết chai.” Anh ta lấy ngón tay miết qua đầu ngón tay cô, mặt ngón tay lướt qua chỉ tay trong lòng bàn tay, thăm dò từng chút một: “Để duy trì năng lực mà em biểu hiện ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng.”Cô nói: “Nhưng tôi đã tốn một số tiền lớn.”Tông Dã mỉm cười thừa nhận nói: “Chỗ để em ngụy trang còn nhiều hơn cả người khác, nhưng lại không có nhiều ưu thế. Cô Thỏ, nếu tôi đoán không sai thì em đã từng tiến hành rèn luyện ngón tay mình, độ linh hoạt còn cao hơn cả lúc ở đảo Người Cá, đúng không?”Giản Tĩnh: “...”“Xem ra tôi đoán đúng rồi.” Anh ta nói: “Bây giờ em đã hiểu, động tác càng dễ dàng bán đứng em hơn vẻ ngoài.”Cô trầm ngầm, mở thẻ diễn xuất ra, nắm lấy tay anh ta.Ngón tay mềm mại, đầu ngón tay không hề có sức, động tác vụng về.“Đúng rồi.” Anh ta nói: “Trông hai tay giống như một cô gái bình thường. Nhưng ngụy trang trong chốc lát thì dễ, còn để sắm vai trong thời gian dài lại quá mạo hiểm. Chẳng hạn như tôi, tôi sẽ xây dựng thân phận nghệ sĩ piano cho mình.”Giản Tĩnh nói: “Biến chỗ không vô lý thành hợp lý.”“Đúng vậy.” Tông Dã nói: “Thứ ba, bản thân.”“Đeo đồ vật dịch dung lên người không hề dễ dàng như những gì em đã nghĩ. Gầy đóng giả béo, không chỉ cần phải thay đổi ngoại hình, mà thói quen và hành động của em đều phải phù hợp với dáng vẻ của bản thân.”Anh ta lấy một miếng silicon giả nặng trĩu: “Phụ nữ dễ đóng giả làm bà bầu nhất, có muốn thử không?”Giản Tĩnh hào hứng đứng dậy.“Đóng vai bà bầu, chắc chắn không đơn giản chỉ nhét đồ vật vào bụng là xong.” Anh ta cầm băng vải lên, quấn silicon giả quanh bụng cô: “Mang bầu không chỉ có phần bụng nhô lên mà thôi, sự thay đổi của tử cung là từ bên trong cơ thể, em cần phải ngụy trang từ đầu đến chân.”Cô tò mò hỏi: “Có thể hóa trang thành bệnh phù nề được không?”“Có thể, nhưng cực kỳ cồng kềnh, hơn nữa cần phải mặc quần áo dài.” Anh ta ra sức kéo băng vải lại, siết chặt phần eo của cô. Giản Tĩnh lập tức cảm thấy áp lực nơi vùng bụng, cả người mất tự nhiên.Tông Dã tiếp tục nói: “Là điều thứ tư mà tôi muốn nói, hòa nhập. Chẳng hạn như mùa hè không thích hợp đóng bà bầu. Cách ăn mặc hay hành vi của em đều cần phù hợp với hoàn cảnh nơi ở, bị lộ ở nơi như vậy là thất bại lớn nhất.”Cô gật đầu ghi nhớ.“Được rồi.” Anh ta buông ra: “Bây giờ em là phụ nữ có thai, bước tới chỗ tôi.”Giản Tĩnh nghĩ một chút nhưng vẫn sử dụng thẻ diễn xuất để nhập vai.Tay cô đỡ vùng bụng rồi từ từ di chuyển, thỉnh thoảng hơi dừng lại một chút, đi sát vào bên cạnh để tránh sự cố ngoài ý muốn. Cô sợ người đi đường hay xe cộ đụng phải mình, đôi lúc còn trốn tránh đỡ eo, giảm bớt áp lực cho vùng thắt lưng.Nhưng thẻ diễn xuất cũng không phải vạn năng.Cô cảm giác hơi mất tự nhiên đôi chút.Để tránh cho động tác quá mức linh hoạt, bắp thịt không hề nghe đại não sai khiến, mà phục tùng theo trí nhớ của cơ bắp vận hành theo cách thức an toàn hiệu quả nhất.Muốn kiềm chế bản năng để rèn luyện ra còn khó hơn nhiều so với việc nhịn ăn kem.Cô buồn bực ủ rũ.“Em đã làm rất tốt rồi.” Tông Dã cười nói: “Chắc chắn là do em thường xuyên quan sát người khác, biết để ý tới những điểm nào, là do cơ thể không thể nào thích nghi những gánh nặng đó trong thời gian ngắn được.”Giản Tĩnh hỏi: “Cần bao lâu mới có thể không nhìn ra được?”“Mỗi ngày mặc bộ trang phục này mười tiếng, sau một tuần sẽ có cải thiện đáng kể.” Anh ta nói: “Năng lực thích nghi của cơ thể con người rất mạnh, nhưng em cần phải khai quật tiềm năng của chính mình.”Giản Tĩnh thở dài một tiếng, cảm thấy bó tay.“Được rồi, lý thuyết chỉ đến đây thôi.” Anh ta nói: “Bây giờ tôi bắt đầu dạy em cách dịch dung đơn giản nhất. Em đoán thử xem, dịch dung từ dễ đến khó là gì?”Giản Tĩnh: “Quần áo, kiểu tóc, làn da ngũ quan, tư thế và động tác.”“Đều đúng.” Anh ta vỗ tay rồi mỉm cười: “Vậy để khen ngợi, chúng ta sẽ nhảy qua bước thứ nhất trực tiếp tiến vào bước thứ hai, thế nào?”Cô nói: “Tôi không có ý kiến.”Tông Dã nói: “Cũng giống như kem nền có thể thay đổi màu da, muốn tạo ra cảm giác đặc biệt của làn da, cần phải dán một lớp da giả lên.”Anh ta cắt một miếng màng trong suốt không màu, chấm hồ lên sườn cánh tay bên ngoài của cô. Giản Tĩnh tò mò sờ soạng, cảm xúc y hệt như bông băng y tế, thoáng khí mỏng nhẹ nhưng không hề khó chịu.“Dùng cái này sẽ khiến làn da của em trở nên thô ráp, sau đó bôi đều kem nền lên toàn bộ.” Tông Dã lên tiếng: “Hãy nhớ không thể giống hoàn toàn được, màu sắc làn da bên phía ngoài chắc chắn sẽ đậm hơn bên trong, chi tiết quyết định tất cả.”Giản Tĩnh vui vẻ nói: “Tôi biết rồi, sau đó thì sao?”“Làn da trên cơ thể thì khá đơn giản.” Tông Dã nói: “Điều chỉnh ngũ quan khá rắc rối.”Anh ta sờ gò má cô rồi mỉm cười nói: “Muốn thử không?”“Muốn.” Giản Tĩnh trả lời: “Tôi muốn biến thành Marilyn Monroe.”Tông Dã buồn cười: “Vượt chủng loại người là ngụy trang phức tạp nhất, em đánh giá tôi quá cao rồi.”Giản Tĩnh chớp mắt đầy vô tội.Cũng không thể trách cô được, chỉ có vưu vật gợi cảm mới trấn áp được hồ ly tinh thôi.“Cô thỏ, cảnh giới cao nhất của ngụy trang chính là bình thường, điều quan trọng để tránh được sự chú ý chính là bình thường.” Anh ta nắm cằm cô khẽ nâng cao rồi than thở: “Nhưng gương mặt này của em thật sự khiến người ta không nỡ xuống tay.”Cô nói: “Anh đang khen tôi đấy à?”“Không cần phải nghi ngờ.” Dù miệng nói như vậy, nhưng anh ta lại không hề khách sáo, thành thật xé mở một bộ niềng răng: “Há miệng ra, cắn chặt nó.”Giản Tĩnh chỉ cảm thấy khoang miệng bị mở ra, đầu lưỡi và hàm răng bị trói buộc cực kỳ khó chịu.Cô nhổ phì phì: “Thật khó chịu.”“Đây là đạo cụ dễ nhất.” Anh ta ngắm trái ngó phải rồi bật cười: “Có phải quá lớn hay không? Size này không phù hợp với em, cố nhịn một chút vậy.”“Đau răng.” Vẻ mặt Giản Tĩnh đau khổ, nói ra cũng mơ hồ không rõ.“Xin lỗi, xin lỗi, đổi cái khác nhé.” Tông Dã xòe tay ra: “Nhổ ra.”Đầu lưỡi ra sức đẩy viền của niềng răng, nhưng làm thế nào cũng không thể rơi ra. Giản Tĩnh dùng sức đè ép gò má, mãi một lúc lâu mới thành công lấy ra.Cô tức giận: “Sao thứ này lại rắn chắc như vậy?”“Không đúng cách.” Tông Dã cầm đạo cụ cô thử thách thất bại ra, trực tiếp nhét vào trong miệng, khớp hàm nhẹ nhàng ‘cạch’ một cái, lập tức tròng vào một cách tự nhiên và thoải mái.Giản Tĩnh: “...”Anh ta lại giữ lấy vị trí lợi từ bên ngoài, đẩy lên trên lập tức có lấy ra, không hề khó khăn gì.“Tôi sẽ đặt một bộ nhỏ cho em.” Anh ta khẽ cười nói: “Cái tiếp theo.”Tiếp theo là cách sử dụng băng dính.Giản Tĩnh nói: “Tôi biết cái này, có thể thay đổi đường nét trên khuôn mặt.” Cô dán lên gò má của mình, ra sức sán chặt về phía sau. Cơ mặt bỗng chốc bị kéo lên, như thể gọt xương, hiệu quả nhanh chóng.“Như vậy không tự nhiên chút nào.” Tông Dã ghé lại gần, bó băng dán trên mặt hộ cô. Lúc thì đầu ngón tay chạm vào, lúc lại tách ra, như thể mưa xuân rơi tí tách trên khuôn mặt như có như không.Anh ta nói: “Bình thường tôi sẽ sử dụng keo silicon kết hợp với băng dính, thay đổi hình dáng của nửa bên mặt.”Keo silicon nắn rộng cánh mũi, dán băng dính làm mắt nhỏ lại, sau đó lại dán một ít mụn lên cuối cùng tùy ý đánh kem nền. Một cái trán hơi ngăm đen, gương mặt tròn mượt mà, nhìn mặt là biết một cô gái hơi béo xuất hiện trong gương.Gần như Giản Tĩnh có thể tìm ra được nguyên tố kết hợp: Cặp kính vành đen, tóc lửng, thích uống trà sữa, treo mấy con búp bê hoa hòe lòe loẹt trên ba lô, thích theo đuổi thần tượng, câu cửa miệng là ‘tôi thật sự muốn giảm béo.’.Đầu óc tác giả nghĩ ra giả thiết nhân vật một cách nhanh chóng, không hề áp lực chút nào.Tuy nhiên!“Quả thật rất bình thường.” Tâm trạng cô rối bời: “Tôi mang khuôn mặt này đi dạo phố, có lẽ thế giới sẽ hoàn toàn khác.”Tông Dã khẽ mỉm cười: “Hạ thấp góc nhìn không phải là một chuyện xấu.”Người đẹp luôn được hưởng đặc quyền, bước vào cửa hàng sẽ có người chủ động mở cửa. Lúc mua đồ, ông chủ sẽ luôn vô cùng kiên nhẫn, khi dùng bữa, nhân viên phục vụ tươi cười càng thân thiện hơn.Nhưng hầu hết mọi người lại không được hưởng thụ sự tiện lợi này.Thỉnh thoảng trở thành một người bình thường, sẽ càng hiểu biết về thế giới một cách chân thực hơn.“Che giấu phía sau mặt nạ sẽ nhìn thấy những thứ ngày thường không thể thấy được.” Tông Dã chống đầu, mỉm cười nhìn chăm chú: “Có muốn xem thử không?”Giản Tĩnh nhướng mày.“Đi gặp người quen của mình bằng dáng vẻ hiện tại.” Anh ta cất tiếng dụ hoặc: “Có lẽ sẽ xảy ra rất nhiều chuyện thú vị đó.”Cô nhẹ nhàng hít một hơi, lòng bỗng dao động. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận