Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 293

Chương 293

Mới xuất ngoại mấy ngày mà Giản Tĩnh đã căm thù cơm Tây tới tận xương. Nhưng lúc Giang Bạch Diễm mang phần hamburger nhỏ nóng hổi tới hỏi cô có muốn ăn thử không, cô lại không thể chống lại được cám dỗ này.“Ngon không? Đây là bữa trưa ngày mai của chúng ta đấy, tôi cũng chuẩn bị cả sandwich và cơm nắm rong biển nữa.” Trình độ nịnh nọt của Giang Bạch Diễm đã đạt tới mức thượng thừa rồi.Giản Tĩnh vừa ăn vừa gật đầu: “Cậu vừa nói là cậu phát hiện được gì vậy?”“Không biết nữa, một vật rất quái dị.” Cậu lấy một chiếc hộp đựng đũa bằng inox từ trong túi quần ra.Giản Tĩnh nhận lấy rồi đặt dưới đèn bàn để quan sát.Giang Bạch Diễm lấy chiếc ghế dựa qua để cô ngồi xuống, còn mình thì ngồi trên mép giường, cậu lên tiếng: “Cẩn thận, thứ này rất kỳ lạ, nó là vật sống đấy.”Giản Tĩnh mở nắp ra, chỉ nhìn thấy một nhánh cây khô thì không hiểu: “Đây mà là vật sống à?”“Đúng vậy.” Giang Bạch Diễm nói: “Lúc nãy tôi bỏ nó vào trong túi nilon nhưng nó lại tự chui ra đấy.”Vờ tìm đường chết và tìm đường chết có sự khác nhau, mục đích của cái đầu tiên là dụ địch mắc bẫy, còn cái sau đơn giản chỉ là suy nghĩ không thông minh mà thôi. Cái rễ cây này kỳ quái như vậy, sao cậu có thể không cảnh giác chứ?Nó chỉ mới thò đầu ra thôi là cậu đã phát hiện được rồi ném nó lên trên thớt.Giản Tĩnh thấy tò mò, lấy dao thái ra xiên qua thân của nó, cẩn thận quan sát: “Nhìn bên ngoài thì không có gì bất thường, không khác gì một cành cây khô cả.”“Chẳng lẽ là mấy thứ như đông trùng hạ thảo?” Giang Bạch Diễm suy đoán: “Hoặc nó là một loại côn trùng, chúng nó cũng hay giả làm thực vật lắm mà.”Giản Tĩnh gật đầu, cô bật chiếc bật lửa chống gió rồi đưa ngọn lửa từ từ lại gần.Lúc ngọn lửa sắp lại gần rễ cây, đột nhiên nó sống lại như một con côn trùng bừng tỉnh từ giấc ngủ đông, tự thoát khỏi cơ thể mình rồi bỏ chạy, chỉ để lại bộ phận đã bị mũi dao xiên qua.“Chạy nhanh thật.” Giản Tĩnh cười cười như đang suy nghĩ gì đó: “Hình như là nó sợ lửa.”Tuy Giang Bạch Diễm không biết suy luận, nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy: “Trận hỏa hoạn?”Giản Tĩnh gật đầu: “Tề Thiên là cao thủ Huyền môn, nếu anh ta phóng hoả thì chắc chắn là có nguyên nhân của nó. Nhưng dù thứ này là động hay thực vật thì làm gì có liên quan tới huyền học?”Lúc trước cô đã từng trải qua mấy nhiệm vụ đặc biệt, nhưng huyền học chỉ là sự trùng hợp thôi, chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc nào đó.Thất tinh phong quan mưu sát, ai cũng không thể khẳng định Tề Thiên có khả năng trường sinh bất tử. Việc mượn vận của Tạ Duy là bí ẩn nhất, có thể anh ta bị lợi dụng, cũng hoàn toàn có thể là bị điều khiển, ngay cả anh ta cũng đã nghi ngờ, vì thế đã dùng cái chết để tạ tội.Trong vụ án lâu đài mùa đông, thậm chí cô còn tìm được chiếc nhẫn chứa đựng lời nguyền của gia tộc Thrall. Nhưng cô biết rõ cái chết của Melanie không hề liên quan tới huyền học, cũng không phải bị nguyền rủa mà chết.Lần này thì sao?“Có khi nào là cổ không?” Giang Bạch Diễm suy luận: “Đây cũng giống với đông trùng hạ thảo, có thể truyền nhiễm cho người.”Giản Tĩnh cũng không chắc: “Cũng có thể?”Cả hai người đều không có hiểu biết về vấn đề này, mở to mắt nhìn một lúc lâu mà vẫn không có kết quả gì.“Thôi, nghỉ sớm đi.” Giản Tĩnh từ bỏ việc đặt câu hỏi về bản chất của vạn vật. Bây giờ, mồi đã được thả, còn việc cá có cắn câu hay không thì phải xem vận may thế nào.Cô thay xong quần áo, cất súng ở dưới gối, cột chủy thủ trên đùi, thậm chí còn thay một đôi giày trắng nhỏ đi trong nhà. Đương nhiên, đôi giày này là đôi mới, đế giày rất sạch sẽ, nếu không dù người nước ngoài thấy không sao thì chính cô cũng thấy khó chịu.Tắt đèn đi ngủ.Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ vẫn liên miên không dứt.Trong bóng tối, Giản Tĩnh lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên cạnh, hơi giống với Pudding. Vào giữa trưa lúc ánh mặt trời chói chang nhất, nó rất thích gác đầu lên đùi cô đánh một giấc.Hơi bị đáng yêu đấy.Cô không nhịn được hỏi: “Cậu sợ à?”“Vẫn còn ổn.” Cậu lười biếng lên tiếng, âm cuối rù rì rù rì làm người ta nhớ tới giọng của một con mèo đang vẫy đuôi: “Hồi nhỏ thì có sợ, nhưng bây giờ thì không.”Giản Tĩnh: “Vậy là nhà ma chỉ là sản phẩm của con người thôi phải không?”“Đương nhiên là không phải, nếu là sản phẩm thì chỉ là thứ lừa người nhưng tôi thì không.” Giang Bạch Diễm bảo vệ đạo đức nghề nghiệp của mình: “Chỉ là hơi làm quá chút thôi, phóng đại mấy hoạt động trong cuộc sống thôi mà.”Giản Tĩnh: “...”“Tĩnh Tĩnh, sao chị lại muốn tới đây?” Đến lượt cậu đặt câu hỏi: “Muốn trả thù cho Tạ Duy à?”“Cậu có vẻ rất quan tâm tới anh ta nhỉ?”“Tôi ghen tỵ với anh ta.” Cậu xoay người nằm nghiêng nhìn mặt cô: “Rõ ràng là hai người chỉ mới gặp nhau một lần, thế mà chị lại nhớ anh ta lâu như vậy.”Giản Tĩnh cười: “Không phải vậy, tôi…” Cô do dự một lúc rồi thở dài: “Tôi đã không còn nhớ anh ta trông như thế nào nữa.”Tạ Duy từng làm cô kinh ngạc và sững sờ, mãi mãi ghi lại dấu ấn trong lòng cô.Cô khó mà quên được cảnh tượng trong khách sạn ở suối nước nóng, nhưng hình dáng của anh ta đã dần phai mờ theo năm tháng.“Anh ta cũng giống như vì sao mà tôi thấy lúc ở biển vậy, tôi vẫn nhớ mãi cảm giác ấy, nhưng ngôi sao trông như thế nào thì đã không còn nhớ nữa rồi.”Giang Bạch Diễm hỏi: “Tình yêu là thế sao?”Giản Tĩnh hỏi lại: “Tình yêu là gì?”Cậu nói: “Không biết nữa.”“Tôi cũng không biết.”“Chị từng viết về nó mà.”“Bịa đặt thôi mà.” Giản Tĩnh thành thật nói: “Tình yêu trong mấy câu chuyện ấy mà, chỉ là một trong trăm ngàn loại phỏng đoán mà thôi, nó có thể ở dạng này, cũng có thể là không.”“Nếu có gặp thì liệu có nhận ra không?”Cô ngập ngừng: “Khó nói lắm, nếu thật sự linh nghiệm thì đâu có nhiều bỏ lỡ và tiếc nuối như vậy.”“Cũng phải.”Trong phòng yên tĩnh trở lại.Một lát sau, Giang Bạch Diễm trở người, hỏi cô: “Tĩnh Tĩnh, chị thích người như thế nào?”Giản Tĩnh bối rối, do dự một lúc mới trả lời: “Chắc là… người đẹp đi?”Ai da, tình yêu ấy mà, tựa như một áng mây mù vậy, muôn màu muôn vẻ lại thiên biến vạn hoá. Nhìn thấy ai có, mình cũng muốn có, nhưng không ai biết bên trong đang chứa đựng điều gì.Mỗi người có một chiếc hộp mù riêng, không ai giống ai.Có thể là hoa hồng, cũng có thể là quái vật.Mỗi người có một tiêu chuẩn chọn lựa của riêng mình, có người chọn những thứ dễ dàng, có người lại thích vẻ hào nhoáng, có người lại thích người phù hợp với mình.Tạm thời cô không có tiêu chuẩn gì đặc biệt, nếu bắt buộc phải nói, thì chỉ mong đẹp một chút.“Phù…” Bên cạnh truyền tới tiếng thở phào rất rõ ràng.Giản Tĩnh: “?”“Vừa rồi có hơi hồi hộp, may mà vẫn đạt tiêu chuẩn.” Cậu vỗ ngực, còn làm ra vẻ mới thoát khỏi được một tai nạn.Giản Tĩnh cạn lời.“Thật mà, còn hồi hộp hơn cả buổi thử vai đầu tiên của tôi nữa.” Giang Bạch Diễm rất có chừng mực, cậu không cố chấp hỏi cho ra lẽ, mà chỉ lo đẩy mạnh tiêu thụ bản thân: “Cô Tĩnh Tĩnh có thấy tôi đẹp không?”Không thể nào dối lòng được.Cô thành thật nói: “Cũng được.”Giang Bạch Diễm nói: “Tôi còn có ưu điểm khác nữa.”“Biết dọn phân à?”“Không không, tôi có một ưu điểm mà người khác không có mà chị không để ý đấy.” Cậu làm như đang trả lời phỏng vấn vậy, vừa nghiêm túc vừa nâng bản thân mình lên.Giản Tĩnh tò mò: “Là gì?”“Tôi không cần người khác phải chịu trách nhiệm.”Cô: “?”“Không cần chịu trách nhiệm, không cần danh phận, không là gánh nặng của ai.” Cậu dụi lên gối đầu của cô, ra vẻ thần bí: “Có những người rất nghiêm túc, ngủ xong thì phải hẹn hò, hẹn hò xong thì phải kết hôn, kết hôn xong phải lo chuyện gia đình… Tôi không có phiền phức như vậy, muốn như thế nào cũng được.”Giản Tĩnh nghe không lọt nữa: “Đây là chuyện đáng tự hào à?”“Chưa nói tới tôi có tốt hay không, nhưng đó đúng là ưu điểm của tôi mà.” Giang Bạch Diễm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Giang Tầm là nước, nước thì không hình không dáng, muốn trở thành hình dạng gì cũng được, quá tốt.”Giản Tĩnh: “...”Lúc trước cậu đâu có giải thích tên của mình như vậy đâu.“Chị thấy sao?” Cậu hỏi.Giản Tĩnh nói: “Cậu nên khám phá ra ưu điểm khác của mình đi.”Cậu suy sụp cúi gằm mặt, khổ sở nói: “Không nghĩ ra được ưu điểm nào khác cả, mà khuyết điểm lại có rất nhiều: Vẫn còn nhỏ này, không có tiền, không thông minh này, công việc thì không ổn định, tai tiếng thì nhiều… Ngoại trừ biết nấu cơm, dọn phân, chăm hoa, đóng phim, còn biết vẽ tranh, điêu khắc, biết chụp ảnh để kiếm chút tiền thì chẳng còn gì nữa.”“Cậu ít nói lại đi.” “Cái gì?”Giản Tĩnh cắn răng: “Versailles.”“...” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Giang Bạch Diễm lập tức sợ hãi, ngáp một cái thật kêu rồi làm bộ: “Tôi mệt rồi, ngủ trước đây, lát nữa đổi ca với chị nhé.”Dù sao cũng đang ở phó bản đặc biệt, Giản Tĩnh lười so đo với cậu, nói chuyện chính: “Để tôi canh nửa sau thì hơn.”Cậu cũng không cố chấp: “Được, vậy chị ngủ trước đi.”Giản Tĩnh xoay người, cố gắng chìm vào giấc ngủ.Không ngủ được.Có người đang nhìn chằm chằm cô, cô không thể nào ngủ được.“Vẫn là tôi ngủ trước vậy.” Giang Bạch Diễm phát hiện nên chủ động nói: “Hiếm khi nào được ngủ cạnh Tĩnh Tĩnh, tôi phải quý trọng mới được.”Cậu lật người, ngoan ngoãn vùi đầu vào gối, một lát sau đã ngủ mất.Giản Tĩnh sợ mình ngủ quên nên không dám nhắm mắt, cứ nằm ngây ngốc ở trên giường, qua một lát, vì quá chán nên cô quay đầu đánh giá con Pudding lớn đang nằm cạnh.Năm nay cậu chỉ mới hai mươi mốt tuổi, vẫn còn chưa hết vẻ ngây thơ hồn nhiên của tuổi trẻ, đặc biệt là sau khi ngừng ăn kiêng, trên mặt đã có chút thịt nên nhìn lại càng trẻ hơn trước.Vừa ngoan, vừa nhỏ, vừa đáng thương.Nhưng đây chỉ là vẻ bề ngoài, nếu xét về cách đối nhân xử thế thì cậu còn giỏi hơn cả những người lớn tuổi.Thỉnh thoảng Giản Tĩnh còn tự hỏi đâu mới chính là bộ mặt thật của cậu? Là tên gian manh lúc nào cũng tính kế hay là trà xanh mưu mô, là đoá sen trắng giả vờ đáng thương, hay một đứa bé nhiệt huyết sôi nổi?Bây giờ nghĩ lại, có thể tất cả đều đúng, có thể tất cả đều sai.Những thứ đó đều là cậu, là dáng vẻ của nước.Trong lúc suy nghĩ lung tung thì có thứ gì đó xẹt ngang qua mắt.Giản Tĩnh lập tức không suy nghĩ lung tung nữa, tập trung tinh thần quan sát điều bất thường ở bên ngoài.Là bóng người.Cô cố ý để lại một chiếc đèn ngủ, ánh sáng phản chiếu bóng người đang ở ngoài cửa.Ai đang mai phục ở bên ngoài?Cô thở nhẹ nhàng, bịt miệng Giang Bạch Diễm để đánh thức cậu. Cậu cũng can đảm, ra hiệu cho cô đứng sẵn ở trong góc.Giản Tĩnh gật đầu, nhẹ nhàng xuống giường.Giang Bạch Diễm lấy gối của cô nhét vào trong chăn, dùng chăn bông che kín lại, nhìn thoáng qua thì giống như có người nằm bên trong vậy.Giản Tĩnh trốn vào tủ quần áo, kiên nhẫn chờ đợi.Bóng người ngoài cửa rất cẩn thận, đứng yên đó không nhúc nhích chút nào, không có hành động gì trong khoảng hơn mười phút.Nhưng người bên trong còn kiên nhẫn hơn.Cuối cùng đối phương cũng đã hết kiên nhẫn, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.Chậm rãi đi vào.Ánh sáng hiu hắt chiếu lên mặt ông ta.Là lão Frank.Ông ta hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một người gần đất xa trời, cầm cây rìu trong tay, híp mắt nhìn người đang nằm trên giường, sau đó giơ tay lên rồi vung mạnh xuống.Gần như cùng lúc đó, Giang Bạch Diễm nhanh nhẹn lăn xuống dưới, Giản Tĩnh đẩy cửa tủ ra, cơ thể nhanh nhẹn như sư tử mẹ đang săn mồi nhào tới sau lưng của lão Frank.Rầm!Cả hai ngã thật mạnh xuống giường.“A…A…” Lão Frank phát ra tiếng gào thét kỳ dị.Giản Tĩnh cố gắng chế trụ động tác đang giãy dụa của ông ta, ép hỏi: “Ông muốn làm gì?”Lão Frank quay đầu lại, đôi mắt mờ đục nhìn không ra con ngươi. Rõ ràng ông ta rất già rồi nhưng giãy dụa càng lúc càng mạnh, càng lúc càng khó khống chế.Giản Tĩnh: “Lấy dây.”Giang Bạch Diễm lập tức đi tới chỗ hành lý tìm dây thừng. Cậu chuẩn bị khá kỹ cho chuyến đi tới thị trấn Hoàng Hôn này, tuy trong rừng không có núi nhưng vẫn mua một sợi dây dù rất chắc chắn.Giản Tĩnh nhận lấy dây thừng, đang định trói tay lão Frank lại. Nhưng đột nhiên hắn xoay đầu, không phải góc chín mươi hay một trăm hai mươi độ như bình thường, mà là một trăm tám mươi độ.Cái đầu đang bị đè xuống vặn sang phía đối diện như bị gãy, nhìn cô chằm chằm.Giản Tĩnh kìm nén sự bất ngờ, vẫn giữ nguyên lực tay.Lão Frank nở nụ cười gian, mở miệng cắn vào cổ tay cô.“Chết tiệt!” Giản Tĩnh mắng chửi người, trở tay túm lấy gối đầu. Còn chưa kịp ấn xuống thì lão Frank đột nhiên lật mạnh người như một ác linh, sức lực lớn vô cùng, quăng ngã cô xuống.Ông ta khom lưng nhặt lấy chiếc rìu rồi nện mạnh xuống.Loảng xoảng! Chiếc rìu cắm phập vào khung giường, gỗ nứt gãy, cả chiếc giường sụp xuống ngay lập tức.Phòng quá nhỏ, nếu đánh nhau có thể sẽ bị ngộ thương.Giản Tĩnh không do dự nhiều, lập tức túm lấy Giang Bạch Diễm: “Chạy!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận