Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 151

Chương 151

Hai người chỉ biểu diễn tầm ba phút nhưng đã rất đặc sắc.Đạo diễn Mai và biên kịch kề tai nói nhỏ rồi cười hỏi: "Các cô đều là diễn viên lâu năm, diễn cũng không tệ. Kịch bản chỉ có một tờ, chắc các cô đều đọc sách rồi đúng không? Nói sơ qua về cách hiểu của các cô về nhân vật đi."Coco cong mắt, thoải mái nói: "Tôi cho rằng đặc điểm nổi bật nhất của nhân vật nữ chính là dũng cảm, cô ấy quyết định báo thù cho ba mẹ, vẫn luôn cố gắng cho mục tiêu này. Dù suýt chút nữa chết cũng không hề từ bỏ. Trên người cô ấy từ đầu đến cuối đều có một sức sống mạnh mẽ vươn lên, đây là điểm mấu chốt khiến cô ấy hấp dẫn sát thủ."Cô ta nhìn Giang Bạch Diễm, tiếp tục nói: "Cuộc sống của sát thủ trông máu me kích thích nhưng thật ra rất không thú vị. Anh ta làm công cụ giết người, chưa từng sống vì chính mình, cô bé lại trở thành tia nắng trong cuộc đời anh ta, chiếu sáng thế giới của anh ta."Đạo diễn Mai gật đầu, quay sang hỏi Giang Bạch Diễm.Cậu trả lời: "Tôi cảm thấy cô bé cũng không tươi sáng đến thế. Báo thù khiến cô ấy rơi xuống từ thế giới sáng ngời, mà sát thủ đang tránh thoát bóng tối, đón lấy ánh sáng. Cuối cùng sát thủ không rửa tay chậu vàng, nhưng anh ta đã được cứu rỗi, không phải cô bé cứu vớt anh ta, là anh ta cứu vớt mình và cứu vớt cô bé."Biên kịch không nhịn được nhìn sang Giản Tĩnh.Thật ra suy nghĩ của hai diễn viên cũng là chỗ khác nhau giữa hai tổ biên kịch trong quá trình cải biên kịch bản: Cách nói cứu rỗi của Coco rất kinh điển và rất dễ quay, cách hiểu của Giang Bạch Diễm lại càng dán sát nguyên tác, càng yếu ớt và phức tạp hơn.Cuối cùng họ mang kịch bản đến trước mặt Khang Mộ Thành để ông chủ quyết định.Khang Mộ Thành nói: "Tĩnh Tĩnh nghĩ như thế nào thì quay như thế ấy, người khiến sách bán chạy không phải tôi mà là cô ấy.""Cô Giản có suy nghĩ gì?" Đạo diễn Mai rất tôn trọng ý kiến của cô.Giản Tĩnh giơ tay chống cằm, hỏi như suy tư điều gì: "Coco có thể diễn một đoạn độc thoại không? Cảnh trước khi cô ấy tìm người."Coco sửng sốt một lát rồi gật đầu: "Đương nhiên có thể.""Không có kịch bản, cô cứ diễn tùy ý." Giản Tĩnh nói.Coco nhắm mắt lại cảm nhận một lát, biểu diễn lần thứ hai.Cô ta đi trên đường, tay ôm ba lô thật chặt và vẻ mặt có phần thấp thỏm, nhưng sau đó cô ta nghĩ tới điều gì nên vẻ mặt dần dần kiên định, bước chân cũng từ chậm rãi thành vội vàng.Cô ta diễn đại khái ba mươi giây, rất ngắn, nhưng nét mặt của đạo diễn Mai càng khó nắm bắt hơn.Giản Tĩnh bí mật nhìn lướt qua người đàn ông phách lối, đi thẳng vào vấn đề: "Có lẽ cô không thích hợp với nhân vật này."Coco giật nảy mình, cô ta hoàn toàn chưa từng ngờ tới mình sẽ bị từ chối thẳng mặt, mặc dù đã thu lại hết sức nhưng trên mặt cô ta vẫn lộ ra vài phần khó xử."Tôi có thể hỏi là tại sao không?" Cô ta hỏi.Giản Tĩnh nói: "Cô diễn rất tốt, nhưng tôi biết cô đang diễn. Tuổi của nhân vật nữ chính không chênh lệch nhiều so với cô, cô cũng rất xinh đẹp thông minh, bản thân và nhân vật tham khảo lẫn nhau, trông thì không có vấn đề gì."Coco hỏi: "Do cách hiểu của tôi về nhân vật không phù hợp với dự đoán của cô ư?"Giản Tĩnh trả lời: "Đây không phải điều quan trọng nhất, nguồn gốc câu chuyện là sự thù hận, cuộc đời cô quá thuận lợi. Tuổi trẻ thành danh, gia tài bạc triệu, cô có thể diễn nhân vật thông minh dũng cảm, nhưng không thể biểu đạt ra được sự hận thù ăn cả ngã về không."Yêu là sương sớm, hận là đêm tối.Màn đêm dài đằng đẵng trước khi gặp giọt sương đều có sự thù hận ấp ủ.Coco diễn rất sáng chói, không hề có cơn hận khát máu và nỗi đau đớn."Tình yêu và báo thù là chủ đề vĩnh hằng." Giản Tĩnh chậm rãi nói: "Nhưng không có thù hận làm nền thì không thể nào trân trọng tình yêu."Coco cắn môi.Mà vào lúc này, người đàn ông phách lối mở miệng: "Ngại quá, tôi cắt ngang một lát." Anh ta nhìn chằm chằm Giản Tĩnh, hỏi: "Diễn viên có thể đảm nhiệm một vai hay không thì phải xem cô ta có thể diễn xuất không, mà không phải xem cô ta từng trải hay chưa, chẳng lẽ diễn tội phạm giết người thì nhất định phải giết người mới được à?"Giản Tĩnh thẳng lưng, ánh mắt như đao, tiếng nói mát lạnh như suối nước: "Anh đang dạy tôi làm việc sao?""Câu chất vấn hợp lý." Lúc này người đàn ông phách lối cũng không phách lối nữa, mạch suy nghĩ rõ ràng: "Chẳng lẽ cô Giản không cho phép người khác đưa ra ý kiến khác hay sao?""Anh cũng không phải người trong đoàn làm phim, có tư cách gì để nêu ý kiến?" Cô nói: "Không phải ai cũng muốn nghe đề nghị của anh, xin hãy chú ý thân phận của mình."Người đàn ông phách lối cười lạnh: "Đây là quang minh chính đại gây khó khăn cho người ta hả?"Giản Tĩnh làm lơ anh ta, nhìn sang Coco: "Cô nghĩ thế nào?"Coco sửng sốt một chốc, chợt hiểu: Quy tắc ngầm và gây khó khăn là chuyện gì lạ ư? Không phải. Trong giới này ân tình ở khắp mọi nơi, chưa bao giờ có cái gọi là công bằng, cô ta từng xử lý người khác và cũng sẽ bị người ta giết chết.Nói một cách khách quan, cách nói của Giản Tĩnh đã thể hiện đủ, nhưng cũng chưa chắc đó không phải lời trong lòng cô.Thử vai không thành công rất bình thường, đắc tội với người ta thì quá không ổn. Nhưng... Bạn trai ra mặt cho mình mà mình lại nhận sai trước thì chẳng phải sẽ khiến bạn trai không thoải mái?Cô ta đành phải cười làm lành, nhưng không lên tiếng.Giản Tĩnh nhấp môi.Giằng co trong yên lặng, nhà sản xuất ra giảng hòa: "Cô Giản chỉ biểu đạt cái nhìn của mình, thôi được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi. Có tin tức gì thì chúng tôi sẽ thông báo cho cô.""Cảm ơn cô." Coco cười miễn cưỡng, duy trì được thể diện.Người đàn ông phách lối thì không nể mặt hơn nhiều, anh ta nhìn Giản Tĩnh rồi nhìn qua Giang Bạch Diễm, vứt ra một tiếng cười gằn.Giang Bạch Diễm cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trông như một bé ngoan.Đạo diễn Mai thuận miệng hỏi cậu hai câu, tương tự cũng bảo cậu đi về chờ tin tức.Không có người ngoài, biên kịch mới mở miệng: "Người đó là ai, bạn trai của Coco? Lai lịch gì?"Đừng nhìn trước đó nhà sản xuất trò chuyện với anh ta không tệ lắm, lúc này nhắc đến anh ta lại nói với giọng điệu rất tùy ý: "Con trai út tập đoàn Giang Thủy, cầm tiền của ba anh ta để chơi, anh hiểu mà, tán gái chứ sao.""Phật lớn thế này mình mời không nổi." Đạo diễn Mai thẳng thắn: "Người nào cũng đến đây nêu ý kiến cho chúng ta, vậy còn muốn làm việc nữa không?"Giản Tĩnh mỉm cười.Cô hoàn toàn không lo lắng đoàn phim có ý kiến với cách làm của mình, người đầu tư khoa tay múa chân đã đủ phiền phức rồi, ai bảo người ta đưa tiền chứ. Người đàn ông phách lối thứ nhất không phải là ông chủ, thứ hai không phải là nhân viên nội bộ, nêu ý kiến?Không biết điều chút nào.Anh ta mới mở miệng, Coco đã lập tức xong rồi."Tôi nói thẳng quá." Giản Tĩnh xin lỗi mà không có thành ý gì.Người khác an ủi cô: "Cô nói không sai, Coco diễn quá cứng, cách hiểu nhân vật cũng không đúng chỗ, quá cũ kỹ, gắn vào nhân vật khác cũng không hài hòa."Mọi người thảo luận một hồi, xót xa nhận ra trong giới có rất nhiều cô gái trẻ xinh đẹp, người có kỹ thuật diễn và có linh khí lại hiếm như lông phượng sừng lân.Đạo diễn Mai trầm ngâm: "Tôi xem lại, nếu còn không chọn được người thích hợp thì đi vào trường học tìm thử."Thừa dịp mọi người trò chuyện sôi nổi ngất trời, Giản Tĩnh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn Wechat.[Tìm nơi an toàn, tôi mời cậu ăn cơm chiều.][OK]Giang Bạch Diễm trốn trong phòng vệ sinh gọi điện thoại: "Chị Lâm, hôm nay em gặp được Giang Âu, hình như anh ta và Coco ở bên nhau, anh ta mắng em mãi."Người đại diện Khâu Lâm hỏi: "Em có ghi âm không?""Em có ghi âm." Giang Bạch Diễm ngoan ngoãn nói: "Em nên làm sao bây giờ?"Khâu Lâm: "Chịu đựng! Ai bảo trên người em còn chảy dòng máu người nhà họ Giang, bọn họ không làm gì em, em cũng chỉ có thể chịu đựng, gây ầm ĩ ra bên ngoài thì không ổn."Giang Bạch Diễm: "Ồ."Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, bỗng nhiên dịu dàng: "Em không làm sai gì cả, đừng để bụng bọn họ. Tiền của em đều do em tự kiếm được, không hề dựa vào bọn họ chút nào.""Vâng." Giang Bạch Diễm nhẹ nhàng đáp: "Em biết.""Em vừa nói là Coco đúng không?" Khâu Lâm cười lạnh: "Được, không kiếm chuyện cho bọn họ thì họ nghĩ chúng ta dễ bắt nạt thật."Giang Bạch Diễm hùa theo: "Đúng thế đúng thế, bởi vì lúc trước làm theo ý bọn họ mà cô Tĩnh Tĩnh còn giận em.""Giận thì lập tức nhận sai, chẳng phải em am hiểu việc này nhất à? Chị cho em biết, không cần biết dùng biện pháp gì em cũng phải bắt được bộ phim này cho chị, chỉ cần chúng ta lấy thêm một giải thưởng thì sau này cũng không cần nén giận với nhiều thứ quái quỷ như vậy, biết không?""Biết!" Cậu đáp rất nhanh chóng.Tít, cúp điện thoại.Giang Bạch Diễm thở dài, ngồi trên nắp bồn cầu ngẩn người.Căn phòng vệ sinh nho nhỏ không duỗi cánh tay ra được, cánh cửa rất mỏng, không ngăn được âm thanh. Cậu khoanh chân ngồi trên nắp bồn cầu, tay chân đều rất bứt rứt.Chỉ có nét mặt thả lỏng hơn bên ngoài rất nhiều.Có rất ít người biết khi ngôi sao lớn mệt mỏi, cậu không thích uống rượu đi ngủ, cũng không quen đua xe xoa bóp, việc thường làm nhất là trốn trong nhà vệ sinh nho nhỏ mà ngẩn người.Chỉ có lúc này, cậu không cần cười với người khác.Đã rất lâu rồi cậu chưa gặp Giang Âu. Tầm tuổi này rồi nhưng anh ba vẫn giống y như trước, đặc biệt thích chà đạp lên tự tôn của cậu, cũng chẳng sợ phiền phức mà nhấn mạnh rằng cậu là nguồn gốc của mọi tội lỗi.Hơn nữa, mấy người anh trai chị gái đó đều giống nhau.Chị cả thích nói: "Với xuất thân của cậu thì cậu không hề có khả năng tiến vào nhà chúng tôi đâu. Cậu phải biết ơn đi."Anh hai không nhìn cậu, mặc kệ cậu làm gì cũng không nhận được nụ cười của anh ta, giống như trong nhà hoàn toàn không có cậu. Mỗi lần anh ta chuẩn bị thứ gì thì vĩnh viễn kêu người hầu chuẩn bị ba phần, đám người hầu không dám làm trái, đành phải làm theo.Ngày lễ không có quà coi như thôi, ăn tết không áo mới còn chưa tính, điều khiến cậu khó chịu nhất là ngồi vào bàn cơm mới phát hiện không có cơm ăn, cậu đành phải chán nản đi lấy.Ngay cả khi cậu bị bệnh cũng không có tài xế đưa đi bệnh viện, phải tự mình đeo cặp sách đi xe buýt.Anh ba… Anh ba cũng chỉ như thế thôi."Mày là con hoang!""Mẹ mày là gái điếm!""Cút khỏi nhà tụi tao!""Không được gọi tao là anh ba, mày không xứng!"Giang Bạch Diễm rất ghét bọn họ.Nhưng khi mẹ còn sống, mẹ lại không ngần ngại nói cho cậu biết: "Con phải lấy lòng các anh chị, đừng chọc giận bọn họ, con phải ngoan ngoãn, nếu không ba sẽ ghét con."Một khi cậu không làm tốt thì sẽ biến thành thế này:"Tại sao chị con lại phát cáu với con? Con suy nghĩ lại xem mình làm sai chỗ nào đi.""Xin lỗi anh con đi! Mau xin lỗi!""Đánh con hai lần mà thôi, nó xem con là em trai mới có thể bắt nạt con, con khóc cái gì?""Tiểu Tầm, con phải khiến nhà họ Giang thừa nhận con, hiểu không?"Cậu nói: "Vâng ạ, thưa mẹ."Cậu nói với chị cả: "Em sẽ báo đáp anh chị, không có anh chị thì em chẳng là thứ gì cả."Cậu nói với anh hai: "Em có thể tự đi bệnh viện, không sao."Cậu nói với anh ba: "Đúng vậy, em là con hoang, em không xứng."Cậu nghĩ cậu làm vậy thì có thể được bọn họ thích, dù họ không xem cậu là em trai, nhưng chắc họ cũng sẽ tốt với cậu hơn một chút.Nhưng mà không hề.Lúc đó, Giang Bạch Diễm nghĩ mình là đứa trẻ có khuôn mặt đáng ghét nhất thế giới, nếu không thì tại sao không một ai thích cậu chứ?Điện thoại trong túi quần rung một cái, có tin nhắn mới.Giang Bạch Diễm cúi đầu nhìn, bỗng dưng nở một nụ cười bên môi.Giản Tĩnh từ chối khéo lời mời tụ họp với đoàn phim, hẹn Giang Bạch Diễm đi đến một nhà hàng có tính bảo mật rất tốt để ăn bữa tối.Tất nhiên cô làm vậy là vì cậu từng đề cập đến [Pudding và bảo thạch].Giang Bạch Diễm tới sớm hơn cô, cậu đã đợi trong phòng rất lâu."Tôi kẹt xe nên tới chậm." Giọng điệu của cô rất áy náy."Không sao cả, dạo này tôi rảnh lắm." Giang Bạch Diễm ngẩng đầu, rất đáng yêu: "Nhưng cô Tĩnh Tĩnh hẹn tôi ăn cơm khiến tôi rất bất ngờ."Giản Tĩnh nói: "Tôi có việc muốn hỏi cậu, nhưng mà ăn cơm trước đi, tôi đói muốn chết rồi."Món nổi tiếng của nhà hàng này là món tự chế, cô không biết có ngon hay không nhưng sáng tạo là được. Cô đặt một loạt mấy món, chất thành một bàn đầy: "Cậu có thể ăn không?"Cậu vui sướng nói: "Có thể, gần đây em đang tăng cân, trước đó gầy quá.""Vậy là tốt rồi, để cậu nhìn tôi ăn thì thảm quá." Cô cười.Giang Bạch Diễm cười: "Không đâu, chỉ nhìn cô Tĩnh Tĩnh thôi là tôi đã rất vui rồi."Giản Tĩnh nói: "Cho dù cậu khen tôi đẹp thì tôi cũng sẽ không mở cửa sau cho cậu đâu.""Thấy ghét, bị nhìn ra rồi." Cậu xụ mặt, hỏi một cách đáng thương: "Tôi diễn không tốt ư?"Cô nói: "Ngược lại, cậu diễn rất tốt, uống thuốc tiên à?""Không phí công tôi gầy đến năm mươi ký." Cậu thở dài, hiển nhiên cậu còn sợ những việc đã trải qua khi quay phim trước kia, không đề cập tới nó nữa: "Không nói cái này, không phải chị hẹn tôi ăn cơm để hỏi chuyện giữa tôi và Giang Âu à?"Không đợi Giản Tĩnh trả lời, cậu đã bán mình rất sảng khoái: "Cũng không có gì, tôi là con riêng của Chủ Tịch tập đoàn Giang Thủy, anh ta là anh của tôi." 

Bạn cần đăng nhập để bình luận