Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 122

Chương 122

Sách mới lên kệ cũng giống như như em bé mới chào đời, không thể tự mình quyết định.Giản Tĩnh cũng không quan tâm lắm đến lượng tiêu thụ, ngược lại cứ nghĩ đi nghĩ lại xem người đàn ông có sẹo liệu có mua sách của cô hay không.Đương nhiên câu trả lời là có rồi.Như vậy, những lời sắc bén ẩn trong sách chắc chắn anh ta cũng hiểu.Trên đời có nhiều loài hoa như vậy, nhiều tư liệu sống như vậy, tại sao huyết hải thâm thù của nữ chính lại được ẩn dụ trong một đóa hoa hồng? Hoa hồng máu, đương nhiên là đóa hoa hồng chảy máu được đưa đến hội ký tên lưu diễn kia rồi.Đúng vậy, cô cố ý.Khoảnh khắc đặt bút xuống viết, đủ loại hậu quả đều đã hiện lên trong đầu Giản Tĩnh, nhưng cô vẫn quyết định làm như vậy, giống như người đứng trên tòa nhà cao tầng sẽ sinh ra sự kích động muốn nhảy xuống một cách khó hiểu.Rất mạo hiểm, rất điên cuồng, rất không hợp tình lý.Giản Tĩnh cũng thấy rất khó hiểu sao mình phải làm như vậy, dường như giữa hai người bọn họ có liên quan gì đó khiến cô không kiềm chế được ý muốn đáp lại sự khiêu khích lúc đó của anh ta.Anh ta lợi dụng [Bác sĩ ác quỷ] làm ám thị, cô dùng hoa hồng và hoàng kim để phản kích.Cứ giống như bọn họ đều ẩn núp ở trong rừng, hai bên đều biết đến sự tồn tại của đối phương, anh ta đang săn bắn cô, mà cô thì đã không còn cam tâm cổ vũ cho sự bỡn cợt của anh ta nữa, chờ đợi cơ hội để thăm dò, có ý định phản kích.Trạng thái tâm lý thật kỳ lạ.Giản Tĩnh gần như một phân thành hai, một nửa nhân cách theo dõi khiêu khích, còn một nửa nhân cách khác lại khổ não vì việc này, hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại làm như vậy.Nhưng làm thì đã làm rồi, không có gì phải hối hận.Đến mà không đáp lễ thì cũng không hợp lễ.Việc đã đến nước này, anh ta sẽ làm thế nào?Giản Tĩnh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, bình tĩnh lại tâm trạng đang nổi sóng gió.Có nghĩ nhiều cũng vô dụng, địch ở trong tối, cô ở ngoài sáng, chỉ có thể đợi.Dù sao cô cũng không sốt ruột, thời gian càng lâu, không gian trưởng thành càng lớn, có thời gian công lực đấu với anh ta.Cô đang suy nghĩ thì có Wechat của Khang Mộ Thành gửi đến, không cần xem cũng biết là báo tin vui… Nếu như bán không được tốt, vậy anh ấy đã đến trải đệm an ủi từ lâu, sao có thể đã mấy ngày liền không có động tĩnh, đột nhiên lại có tin tức.Quả nhiên, trong mấy ngày, lượng tiêu thụ dễ dàng vượt qua năm trăm nghìn.Đây còn là kết quả lúc chưa tuyên truyền gì.Mà đến bước này, Khang Mộ Thành đã có thể đẩy một tay không lộ dấu vết.Dư luận được nung nấu vào thời gian trước đã dần dần lên men, độc giả giả và độc giả thật lẫn lộn với nhau, ai có thể phân biệt rõ ràng? Đập tiền tuyên truyền, tốn chút nước bọt, tuyệt diệu là chậm mà có lực, không thể hiện quá nhiều sự bức thiết.Cho dù là Tổng Giám đốc Đào cũng phải khâm phục ‘ổn’ của Khang Mộ Thành.Dù sao thì lần ra sách này của Giản Tĩnh không phải không nguy hiểm, sách mới cách nhau không quá năm tháng, [Ác ma 2] vượt được một triệu, [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] không qua được cửa ải này thì sẽ có chút xấu hổ, giống như lần bán chạy trước chỉ là may mắn, độ hot có được là nhờ vào marketing.Do đó, nếu đổi thành Tổng Giám đốc Đào mở cuộc tuyên truyền thì chắc chắn sẽ không thể chỉ bình thường như vậy.Ông ta sẽ lựa chọn xào cho nóng lên, tạo cho người khác cảm giác giống như là bán vô cùng chạy, kể cả có lỗ vốn cũng phải duy trì hào quang lượng tiêu thụ một triệu.Nói thật, ai lại thực sự theo dõi lượng tiêu thụ chứ, ‘Cảm giác’ bán tốt là xong việc rồi.Khang Mộ Thành lại không hề gấp gáp, tuyên truyền vô cùng khắc chế.Nói cách khác, độc giả cũng không phải nhận được thông tin dồn dập, sắc màu rực rỡ, chỉ là không biết từ lúc nào đã nhiều lần nhìn thấy tên của quyển sách.Ví dụ như người đọc sách UP giới thiệu những quyển sách từng đọc nửa năm trước, lúc nói đến Ác ma thì nhắc đến sách mới, xếp hạng của quyển sách mới của tài khoản công chúng đó đứng đầu trong mười bộ sách mới.Trong mạng lưới mọt sách xuất hiện bài viết kỳ lạ, tranh luận [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] là tiểu thuyết huyền huyễn hay là tiểu thuyết tình yêu? Bài viết nổi lên, hai bên tranh luận kịch liệt, thu hút rất nhiều người tham gia.Con người rất kỳ lạ, có những người có tâm lý thuận theo số đông, cũng có người có tâm lý ngược với số đông, có đôi khi độ hot càng cao thì càng không chịu thừa nhận. Nhưng có không ít người khi thích lại không thấy độ hot gì thì sẽ bất bình, sách hay như vậy mà không ai đọc, giới thiệu đầu trang đều rác rưởi, không được, tôi phải chia sẻ mới được.Sách lược vô cùng thành công.Lượng tiêu thụ của [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ] vững bước bò lên một triệu.Chỉ có Kim Ô bị fans của Giản Tĩnh mắng, cảm thấy bọn họ nghiệp lớn nhà lớn nhưng không thèm làm gì hết, tuyên truyền rác rưởi.Đương nhiên, việc này vô thưởng vô phạt.Trong lòng Khang Mộ Thành đã có tính toán, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.Đợi đến đầu tháng sáu, quả nhiên lượng tiêu thụ vững vàng bước đến bảy con số, còn đang ổn định tăng lên. Đồng thời, dư luận cũng không thể tránh khỏi chuyện có chút giảm xuống… Có không ít lời cho rằng, ý vị huyền huyễn trong sách mới của cô không đủ, nguyên tố mạo hiểm tăng lên, có chút mất đi sự chặt chẽ tỉ mỉ và nghiêm túc trong suy đoán.Việc này thể hiện cách làm cũ của Khang Mộ Thành, nếu khi tuyên truyền mang theo ‘Tình yêu’ thì lúc này chắc chắn đã ầm ĩ lật trời.Nhưng, đánh giá của mạng lưới mọt sách trượt đến tám chấm hai, nhưng có lúc lượng tiêu thụ và cho điểm là hai chuyện khác nhau.Cái chết của sát thủ đã lừa được nước mắt của rất nhiều người.Nhóm độc giả của Giản Tĩnh vốn dĩ có rất ít người chịu ảnh hưởng của tiểu thuyết ngôn tình, nhưng vì bàn luận về ‘Tình yêu tuyệt mỹ’ quá nhiều nên lừa được rất nhiều người yêu thích tiểu thuyết ngôn tình vào bẫy.Phải biết rằng, nhóm người chịu ảnh hưởng này đã chống dậy cả một nhà xuất bản Tinh Thần đấy, đâu có dễ coi thường?Về sau, xu thế tăng trưởng còn mạnh hơn so với [Ác ma 2], liên tiếp nhảy vọt.Giản Tĩnh lập tức cảm nhận được cái gì gọi là ‘chạm tay cũng có thể bỏng’.Trong nhóm nhà văn, những lời cung kính và lời chua ngoa qua lại không ngớt, còn có tình hữu nghị, mời cô giới thiệu sách, giúp đỡ giới thiệu người, cứ liên tục từ sáng đến tối. Điện thoại trở thành quả bom hẹn giờ, nghe thấy tiếng tin nhắn là lại đau đầu.Phía biên kịch Hứa lại đến nghe ngóng thông tin, nói là rất nhiều người xem trọng [Hoa hồng, hoàng kim và sát thủ], hỏi ý của cô thế nào.Nói thật, giới giải trí hào nhoáng náo nhiệt, là ngành quang vinh nhất trong tất cả các ngành. Ngay từ khi bắt đầu, quả thật Giản Tĩnh có chút tò mò, nhưng từ lúc Thiệu Mông bị giết, Đào Đào phát điên, Tạ Duy tự sát, cô cũng xem như là hiểu rõ hơn về sự bất đắc dĩ và tàn tốc trong ngành này, khó tránh khỏi chuyện không còn hứng thú.Kiếm tiền đương nhiên tốt, nhưng nói thẳng ra, cô không lo cơm ăn áo mặc nên cũng không cần quá nhiều tiền.Vì thế nên đều đẩy tất cả việc cho Khang Mộ Thành: “Hỏi Tổng Giám đốc Khang đi, thích hợp thì làm, không thích hợp thì thôi.”Tâm trạng biên kịch Hứa phức tạp: “Hợp tác với hai người cũng xem như là chỉ có lần này.”Giản Tĩnh cười, cũng cảm thấy hiếm có.Hợp tác bình thường đương nhiên không đến được cô và Khang Mộ Thành, trong đó đương nhiên không thiếu sự trùng hợp: Ví dụ như năm đó ‘Giản Tĩnh’ không nơi nương tựa, lại không có chủ ý, có người cho cô làm chủ mọi chuyện, cầu còn không được. Còn Khang Mộ Thành mới về nhà tiếp nhận gia nghiệp, đối mặt với nguyên lão trong xã hội, cần phải tự mình đào tạo nhà văn…Nhưng nói đi nói lại, cũng là duyên phận của bọn họ.Cô là trẻ mồ côi trên đời này, Khang Mộ Thành nửa thân thiết nửa bạn bè, còn có ơn cứu mạng và bồi dưỡng, tính toán tỉ mỉ thì cũng đã là người quan trọng nhất. Như vậy thật không dễ dàng, sao có thể nhẫn tâm làm hỏng phần tình cảm này vì tiền chứ, đương nhiên là tin anh đến cùng rồi.Khang Mộ Thành cũng chưa từng phụ lòng tin của cô, trực tiếp ngả bài với cô: “Có vài công ty từng đến tìm anh, cái giá được đưa ra cũng không tệ.” Anh ấy báo giá cả và công ty, thực sự cũng công bằng.Nhưng anh ấy lại chuyển mũi nhọn, còn nói: “Em có thể chọn một công ty trong đó, cũng có thể… giao cho anh.”Giản Tĩnh ‘Ồ’ một tiếng: “Kim Ô muốn quay sao?”“Mò nước cũng đủ rồi, cũng nên thử qua sông xem sao.” Khang Mộ Thành nói: “Em không cần để ý đến anh, suy nghĩ kỹ rồi nói.”Giản Tĩnh chỉ suy nghĩ mấy phút, khẳng định nói: “Vậy cho Kim Ô đi. Em không cần tiền bản quyền, đến lúc đó chia hoa hồng cho em, được không?”Khang Mộ Thành lắc đầu: “Không được, quá mạo hiểm.”“Không mạo hiểm, dù sao cho em tiền thì em còn phải tìm chỗ kinh doanh, chi bằng bớt một việc.” Cô không để ý, thậm chí còn tỏ ra phiền muộn: “Tiền cũng phải cầm đi quản lý tài chính, không ra gì, bảo em tiêu thì cũng không tiêu hết nhiều như vậy.”Thu nhập tăng lên, làm sao để quản lý tiền gửi cũng thành một vấn đề.Tâm tư của Giản Tĩnh không để vào việc này, gia sản cũng không thể thật sự để người quản lí quản lý thay, phần tiền mặt mua quỹ cổ phiếu cũng được, những thứ khác phải luôn có chủ ý.Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cô thấy rất phiền, không bằng trực tiếp nhét vào tay Khang Mộ Thành, một chuyện không phiền hai chủ.Khang Mộ Thành nghe xong lời của cô, thật sự cảm thấy cười không được khóc cũng không xong: “Chút tài sản này của em, đừng có ném xuống nước, quay phim lỗ nhiều kiếm được ít, dù thế nào cũng phải có tiền mua một căn biệt thự.”“Em có một mình, sao ở được hai căn?” Cô lắc đầu, rất bình tĩnh: “Dù có nhiều tiền hơn nữa, sống không mang đến, chết không mang theo, lỗ thì lỗ thôi.”Câu này nói rất chân thật, Khang Mộ Thành tin. Nhưng trên đời này làm gì có ai thật sự chê tiền nhiều, trong lòng anh ấy hiểu, cô chỉ muốn giúp anh.Nếu cô đưa ra chủ ý này vào một năm trước, anh ấy chắc chắn sẽ lập tức từ chối… Đâu cần cô lo lắng? Nhưng hiện tại, anh ấy đã không còn xem cô như trẻ con nữa, suy nghĩ một lúc thì anh ấy đồng ý.“Gần đây tài vụ có chút căng thẳng.” Khang Mộ Thành nhận phần tình cảm của cô: “Anh không khách sáo với em nữa.”Giản Tĩnh thật sự trở nên vui mừng.Nhưng khóe môi còn chưa kịp cong lên thì anh ấy lại nói tiếp một câu: “Đợi em bị lỗ, cũng sẽ có bài học.”Giản Tĩnh: “…”Cô mà bị lỗ thì anh ấy còn lỗ nhiều hơn? Cái miệng xui xẻo!Nhưng ngoài miệng Khang Mộ Thành nói vậy, hành động lại quả quyết trước sau như một, không bao lâu đã tìm được một nữ đạo diễn nổi tiếng, do Kim Ô đầu tư, chuẩn bị quay phim.Nữ đạo diễn này quay phim thương nghiệp thì bình thường, nhưng quay phim nghệ thuật thì đã từng có giải thưởng, phong cách cá nhân cực kỳ nổi bật, tính nghệ thuật rất cao. Cô ấy chịu nhận bộ phim điện ảnh này, một là vì tự bản thân có ý, trước đó có tìm Kim Ô bàn chuyện hợp tác, thứ hai cũng muốn quay phim kiếm tiền, để tiện sau này lôi kéo đầu tư.Tin tức vừa được đưa ra, đương nhiên sẽ khuấy lên gợn sóng, nhưng việc này đã không liên quan gì đến Giản Tĩnh.Cô đang suy nghĩ có nên tham gia ghi hình [Cuộc phiêu lưu tại nhà ma] mùa thứ ba hay không.Lời mời đã được đưa đến chỗ Khang Mộ Thành hơn một tháng trước.Bản thân anh ấy không nhiệt tình với việc này, cho rằng nhà văn nên dùng tác phẩm để nói chuyện, giao lưu về mặt tinh thần với độc giả, chứ không phải bản thân nhà văn xuất hiện trước mặt công chúng, trở thành thần tượng được săn đón.Nhưng Giản Tĩnh lại có suy nghĩ khác.Lúc trước cô chỉ thích ở nhà, viết truyện càng hay, con người lại càng hướng nội, bây giờ không dễ gì có sở thích, anh ấy lại cảm thấy không ổn, cũng không nỡ khuyên.Nói thẳng ra, cô gái thích chơi thích đùa, có gì sai đâu?Đã như vậy, thay vì thật sự dính vào trong vụ án, chi bằng ghi hình nghệ thuật, ít nhất cũng có nhóm chương trình sắp xếp sẵn, không có nguy hiểm.Bởi vậy, không có gì do dự, anh ấy gửi bản kế hoạch này đến tay cô: “Em có muốn đi không?”Lần trước tham gia chương trình nhà ma, gây ra một quan tài bảy sao, lần này Giản Tĩnh không hứng thú lắm, nhưng cô nhìn bản kế hoạch lại thấy động lòng.Kỳ này tên là [Bệnh viện giết người].Khác với chương trình trước đây, đây là một nhà ma mới mở của nước ngoài. Ban đầu là một bệnh viện, những năm bảy mươi, tám mươi của thế kỷ trước, viện trưởng cùng các bác sĩ làm những vụ làm ăn mua bán khí quản. Bề ngoài là làm từ thiện, tiếp nhận những người lang thang không có tiền chữa bệnh, trên thực tế là chữa chết những người nghèo không quyền không thế, bán khí quản cho người giàu có, kiếm lời lớn từ đó.Suốt mười mấy năm, không biết bệnh viện đã chôn hết bao nhiêu vong hồn.Sau này có một ngày, một bệnh nhân bị lấy mất thận rồi rơi vào trạng thái chết giả, bệnh viện coi như anh ta đã chết, cho vào túi xác đưa đi. Không ngờ nửa đường anh ta tỉnh lại, chạy đi báo án, lúc này sự việc mới bị vạch trần.Nhưng vượt ngoài dự liệu là, cảnh sát tới bệnh viện chuẩn bị bắt viện trưởng, mà viện trưởng, bác sĩ, y tá đều biến mất sạch sẽ, giống như vốn không hề tồn tại.Đến nay đã trở thành một vụ án huyền ảo.Bệnh viện bỏ hoang, những người xung quanh đều nói trong những ngày sương mù, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người trắng đi đi lại lại, giống như từng chiếc áo trắng trôi nổi trong không trung, vô cùng đáng sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận