Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 381

Chương 381

Lá gan của Lachish không quá lớn, lại quá lo lắng, ngạc nhiên hỏi: “Sao ông còn chưa lên thuyền cứu hộ vậy?”“Thuyền cứu hộ sao? Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Biên kịch xách theo túi hành lý, trên gáy có một chút tím đen, còn kinh ngạc hơn so với anh ấy: “Tôi vừa tỉnh lại thì đã nghe nói thuyền chìm rồi, gọi chúng tôi tập hợp lại, lúc lên tầng không hiểu sao lại có đồ gì đó rơi vào tôi, khiến chân tôi bị trẹo, sao bây giờ còn phải đi cả thuyền cứu hộ nữa vậy? Thuyền sắp lật rồi sao?”Không biết não ông ta nghĩ ra thêm thứ gì lập tức sợ hãi: “Titanic sao? Nơi này cũng có núi băng à?”Lachish vừa định giải thích thì đột nhiên cảm thấy trên đầu như có một đợt rung lắc, các mảnh vụn của sàn nhà rơi xuống.Quay đầu lại, một cái xúc tu to khỏe dễ dàng đặt lên đầu anh ấy, dán vào mặt anh ấy một cách chính xác.Lachish hoảng sợ đến mức hai chân như nhũn ra, gần như không thể đứng thẳng được.Vẫn may còn có Andra tố chất tâm lý hơn người, vơ lấy can dầu cầm trong tay, sau đó đốt lên bằng bật lửa ném qua.Sức thiêu đốt của dầu không thể so sánh với gỗ và vải, các xúc tu sợ hãi mà rụt lại, trốn sau bức tường lửa sau đó bắt đầu thăm dò. Một lát sau, nó như tìm ra được cách, cái đuôi chọc thủng sàn nhà, tránh khỏi mặt đất bị thiêu đốt, phía một đầu khác để lao tới.Chậm một bước.Andre túm lấy biên kịch như xách một con gà và Lachish đang kinh hãi cùng một lúc, chạy xuống cầu thang.“Làm tôi sợ muốn chết, sợ muốn chết đi được.” Lachish vẫn còn chưa hết sợ hãi: “Tôi không làm nữa, vì sao tôi phải bất chấp nguy hiểm như vậy, tôi không làm nữa, chúng ta tới đuôi thuyền đi, ở đó có thuyền cứu hộ.”Anh ấy tìm người ủng hộ: “Ông có đi được không?”Biên kịch nhanh chóng gật đầu.Lachish nhìn về phía Andre, anh ấy lắc đầu một cái: “Tôi đi giúp Giản Tĩnh.”Hai bên bất đồng quan điểm.Biên kịch túm lấy Lachish, sắc mặt trắng bệch: “Xảy ra chuyện gì vậy? Con quái vật đó là sao? Trời ơi, có lẽ nào có con mực thực sự lớn như vậy sao?” “Ông hỏi tôi, tôi biết phải làm sao?” Lachish nổi nóng: “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”Cả hai hướng về phía đuôi thuyền.May mắn thay, cả quãng đường đều không gặp phải quái vật nữa.Nhưng thuyền cứu hộ đã không còn.Thuyền cứu hộ của thuyền du lịch chỉ có thể chở được ba mươi người một chuyến, tổng cộng có tám cái, còn có năm cái bè cứu hộ nữa, theo lý thuyết thì hoàn toàn đủ cho những người trên thuyền sử dụng.Nhưng bây giờ nhìn xung quanh chỉ còn lại đúng một cái bè cứu hộ.Cả hai cuống quýt thả cái bè xuống, thả trôi theo những con sóng ở trên biển.Mưa xối xả đánh vào người, buốt đến tận ruột gan.Một chiếc bè cứu hộ màu cam cố gắng tới gần, đám người Giang Bạch Diễm đang ngồi ở trên đó. Bọn họ liên tục hỏi: “Những người còn lại đâu? Có phải đã đi xa chúng ta rồi không?”Lachish do dự một chút, nói: “Không, bọn họ vẫn còn ở trên đó.”“Con quái vật thì sao?” Chương Tuyết Nhi hỏi: “Vẫn còn ở trên thuyền đó sao?”“Cái bè cứu hộ này để lại để cho mấy người các người đó...” Kim Lan Nhi định nói tiếp rồi lại thôi.Kojima Shibu thẳng thắn hơn: “Các người xuống rồi những người khác phải làm sao?”Chuyện sống chết trước mắt không thể để ý đến vấn đề lễ nghĩa được nữa. Lachish không chút thương tiếc nói: “Nếu như anh lo lắng như vậy thì nên ở lại đi chứ, tốt xấu gì tôi cũng đã giúp một chút, các người có tư cách gì mà chỉ trích tôi?”Những người khác lập tức cứng họng.Ngược lại Giang Bạch Diễm nói: “Không có chúng tôi dành lại bè cứu sinh thì bây giờ anh cũng không xuống được đâu.”Lachish liếc nhìn cậu một cái, không nói gì.Cơn gió mang theo những hạt mưa to như hạt đậu, tấn công dữ dội vào chiếc bè cứu hộ nhỏ bé.“Các người chỉ có hai người ngồi, dễ bị sóng đẩy đi lắm.” Giang Bạch Diễm hình như đã quên đi chút xích mích, lo lắng cho bọn họ nói: “Chúng tôi chia thêm mấy người nữa cho các người, chia đều ra một chút.”Kojima Shibu nói: “Tôi sẽ qua đó.” Anh ấy vừa nói thì lập tức làm ngay, không chờ hai người Lachish phản ứng lại, anh ấy đã bám lấy bè cứu hộ nhảy qua rồi.Sau khi do dự Liễu Tú Trí cũng đi sang.Hiroto Ishikawa là người thứ ba.Chương Tuyết Nhi, Kim Lan Nhi, Valerie liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều thấy được sự cảnh giác.Bọn họ đều không lên tiếng.Mấy phút sau, Chương Tuyết Nhi không nhịn được mà mở miệng, giọng nói có chút run rẩy: “Có phải thuyền sắp lật rồi không?”Chỉ thấy mặt biển đen kịt, thuyền du lịch rõ ràng đã bị nghiêng, nước biển tràn vào tận tầng ba, rồi liên tục tràn ra các tầng khác.Tầng ở bên trái cũng vậy, cửa sổ thủy tinh bị vỡ, từ cửa sổ các xúc tu to khỏe tuôn vào, giống như một con bạch tuộc đang duỗi mình, bám chắc vào tầng cao nhất của con thuyền.Trong lượng của nó thực sự khiến người khác phải sợ hãi, nó sinh trưởng hết lần này đến lần khác trên các tầng cao, con thuyền du lịch chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc bị trọng lượng đè ép mà bị lật, rồi rơi xuống biển sâu.Nhưng khi mọi người đang ở đây lo lắng, sợ rằng nó cứ như thế chèn ép con thuyền thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Nó có cảm nhận được sự tiện nghi ở giữa con thuyền, các cửa sổ bên phải đều đã vỡ tan tành, những xúc tu tranh nhau tràn ra bám vào mạn phải của thuyền du lịch.Con thuyền du lịch chuẩn bị chìm cứ thế dừng lại.“Phù...” Mọi người bối rối thở dài một hơi.Cơn mưa dày đặc.Càng ngày càng nhiều những xúc tu xuất hiện, đen sì kết lại ở trên tầng cao nhất của con thuyền du lịch, từ xa xa nhìn tới, chúng như những con giun đang quấn lấy nhau, từng cục từng cục, vừa kinh tởm vừa đáng sợ.“Thứ này rốt cuộc là gì vậy?” Kim Lan Nhi không nhịn được hỏi: “Quái vật biển sâu sao?”Kojima Shibu nói: “Giống quỷ thần gian ác hơn.”“Quỷ thần?” Khuôn mặt Hiroto Ishikawa tràn đầy bất ngờ: “Đây là thần linh cai quản biển cả hay sao?”“Không phải Wattsumi, mà đang nói đến một loại quỷ trong trong thần thoại Cthulhu.” Kojima Shibu giải thích: “Một tiểu thuyết gia người Mỹ tên Lovecraft đã sáng tạo ra, cách phát âm của cái tên gần giống với Cthulhu Futan, ngủ say ở Thái Bình Dương, hình dáng nguyên mẫu là bạch tuộc kết hợp với dơi, thực sự là đến từ một hành tinh khác.”Kim Lan Nhi mắt chữ a mồm chữ o: “Vậy nên tiểu thuyết hư cấu về quỷ thần đó là thật sao?”Kojima Shibu khẽ lắc đầu: “Tôi không tin trên thế giới này có thần, hẳn là một loài mới ở dưới biển sâu chưa được phát hiện thôi. Theo tôi được biết, các loài sinh vật ở dưới biển sâu vì thích nghi với hoàn cảnh nên bề ngoài đều khá đáng sợ, đó là vì thích ứng với áp lực dưới đáy biển mà tiến hóa thành hình dạng như thế kia.”“Không, thần có tồn tại đó.” Biên kịch phản bác: “Cậu chưa từng thấy thì không thể phủ nhận là nó không tồn tại.”Giang Bạch Diễm hỏi: “Ông từng thấy qua chưa?”Biên kịch trả lời như một phản xạ có điều kiện: “Có thể dễ dàng bị nhìn thấy thì đã không phải là thần rồi.”Nhưng Giang Bạch Diễn lại không đi theo kịch bản quen thuộc: “Tôi đã thấy.”Những người khác đều kinh ngạc nhìn cậu ấy.“Các vị thần trong thần thoại của loài người chính là con người, bởi vì con người không thể tưởng tượng ra những thứ nằm ngoài khả năng nhận thức của họ, có thể, các vị thần thực sự chính là những thứ vượt qua trí tưởng tượng.” Cậu ấy nhìn về phía xa xa, đột nhiên hỏi: “Câu hỏi là, ai là người triệu hồi thần linh?”Mưa gió dữ dội, không có một ai trả lời.Khi Andre trở lại một mình, Giản Tĩnh cũng không quá ngạc nhiên.Bọn họ bố trí mồi nhử, sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, để nhiều thịt tươi trên cầu thang, dẫn về phía kho dầu ở dưới.Nhưng đúng lúc này, tàu càng chìm về phía bên trái, trong chốc lát lại từ từ nghiêng về bên phải.Kumiko áp sát vào góc tường chật hẹp: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”“Con quái vật đang di chuyển.” Võ Liệt nói: “Có phải nó muốn xuống dưới không?”Bên ngoài trời đang mưa xối xả, tiếng mưa gió và sóng biển gần như át đi tất cả. Giản Tĩnh đưa tay đặt lên tường, sử dụng xúc giác của thẻ ngũ cảm, cẩn thận cảm nhận được sự rung lắc của con thuyền.Một lát sau, cô nói: “Không phải, nó vẫn ở trên đó, hơn nữa còn không di chuyển.”Những người khác cũng nhắm mắt lắng nghe, quả nhiên, sau đó thuyền du lịch từ từ khôi phục lại trạng thái cân bằng, hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài.Yên tĩnh, cực kỳ yên tĩnh.Mọi người không kiểm soát được thần kinh của mình mà trở nên căng thẳng, tim đập loạn nhịp như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Park Min Chul hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Bây giờ phải làm sao?”“Có phải nó ăn no rồi không?” Võ Liệt nhỏ giọng nói: “Sau khi ăn no sự kích động của động vật cũng hạ xuống, ví dụ như con rắn, có thể còn tìm chỗ để từ từ tiêu hóa.”Giản Tĩnh từ từ gật đầu, không chút do dự: “Thay đổi suy nghĩ một chút, không gì là không thể, còn lại bao nhiêu dầu?”“Không ít.” Andre đề nghị: “Đổ một ít dầu lên, tôi có thể tìm một nơi thích hợp để châm lửa, trong vòng bảy mươi mét không có vấn đề gì, so với việc để cô mạo hiểm thì an toàn hơn nhiều.”Mặc dù bật lửa trắng đó có thể điều khiển từ xa, nhưng không dùng đạo cũ vẫn tốt nhất, Giản Tĩnh lập tức đồng ý: “Tôi nhớ ở trong nhà bếp có bột mỳ, có thể rắc ra một chút.”Bởi vì con quái vật đang tạm thời nghỉ ngơi nên quá trình diễn ra rất suôn sẻ, một lúc sau, tầng sáu đã bị đổ đầy dầu, trong phòng cũng rắc rất nhiều bột mì.Nhưng ở tầng trên và tầng trệt thì không thể làm gì được, hành lang và các phòng đều đã bị xúc tu mới mọc xa chen chúc ở trong, không thể nào vào được.Nhưng trong lúc Kumiko đang đổ dầu, cô ấy tìm thấy một phương tiện bay không người lái do đoàn làm phim để lại.“Đồ tốt.” Giản Tĩnh lập tức ra tay hành động, quấn chặt thùng nhiên liệu vào rồi cho nó bay lên để đổ dầu.Gió rất mạnh chiếc phương tiện bay không người lái bay xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như có thể bị gió thổi rơi xuống biển bất cứ lúc nào.Giản Tĩnh không dám để nó bay lâu, từ từ thả chốt để thùng nhiên liệu rơi tự do. Chút chuyển động này bất ngờ thu hút sự tấn công của các xúc tu.Một chiếc xúc tu bắn ra như một mũi tên, chiếc đầu nhọn ngay lập tức xuyên thủng thùng nhựa.Nhiên liệu đổ ra khắp xúc tu.Giản Tĩnh thầm vỗ tay tán thưởng, nhưng lại thấy con quái vật có vẻ nhận ra được uy lực của nhiên liệu, một xúc tu khác đã đâm xuống, chém đứt xúc tu bị dầu đổ vào kia, rơi vào biển lớn.Cô hít một hơi thật sâu: “Chúng ta phải mau ra tay thôi, trí thông minh của nó phát triển rất nhanh, đã biết được dầu không phải đồ tốt rồi.”Mấy người họ nhanh chóng tăng tốc.Giản Tĩnh cố gắng xác nhận hình ảnh từ phương tiện bay không người lái.Quái vật chủ yếu chiếm giữ ở phần mũi thuyền, tương ứng với vị trí của rạp chiếu phim ở tầng chín, xúc tu ở đuôi thuyền rõ ràng không có nhiều. Hơn nữa, dù tầng cao nhất có rất nhiều xúc tu nhưng không có cái nào giống với cơ thể chính.Cô muốn điều khiển phương tiện bay không người lái lên phía trước để nhìn rõ hơn một chút, nhưng xúc tu đã nổi lên cảnh giác với phương tiện bay, hất một chiếc xúc tu khác lên, xuyên thẳng vào chiếc máy.Màn hình dừng lại.Giản Tĩnh ném chiếc máy bay không người lái đi, chạy lên phía trước để mở đường: “Chúng ta đến đuôi tàu thôi.” Chơi được vài ngày, cô đã hình dung được địa hình của con thuyền du lịch: “Ở đó có tương đối ít xúc tu, có cầu thang có thể đi được.”Những người khác gật đầu.Để không làm quái vật chú ý, họ bước đi vô cùng nhẹ nhàng, di chuyển chậm rãi, từ mép thuyền tầng sáu leo lên tầng bảy.Họ không thể lên boong thuyền, tất cả đều bị lấp lại bởi các xúc tu.Giản Tĩnh leo lên tầng cao hơn rồi nhìn ra ngoài, xác nhận rằng không còn thuyền cứu hộ.“Bọn họ đang ở đó.” Kumiko có đôi mắt sắc bén nhìn thấy ánh sáng trắng lập lòe trên biển, nhất định là có ai đó đã bật đèn pin của điện thoại di động ra hiệu cho họ.Võ Liệt: “Đốt lửa sao?”“Không được, tránh xa ra một chút.” Andre nói: “Con quái vật di chuyển rất mạnh, thuyền đã chìm hơn một nửa rồi, lực hút lúc đó sẽ kéo tất cả chúng ta xuống đáy biển mất.”Giản Tĩnh: “Chuyện này đơn giản, chúng ta làm ngòi nổ đi.”Cô kéo rèm cửa số xuống, bện lại thành một sợi dây thừng, sau đó nói: “Mọi người xuống dưới trước, tôi sẽ đi đặt nó, toàn bộ lui ra sau để Andre châm lửa.”Kumiko: “Ok.”Giản Tĩnh buộc tấm vải dài vào người, tiếp tục bên ngoài thân con thuyền. Chuyện này phải vô cùng cẩn thận, không thể để cho các xúc tu bên trong phát hiện.Cô cẩn thận lựa chọn rất lâu mới tìm được chỗ thích hợp, thắt nút vải ở phía trước, mở thẻ ngắm chuẩn rồi ném vào phòng.Chính giữa vũng nhiên liệu.Hoàn hảo.“Rút lui!” Cô nhảy xuống.Những người khác dùng dây thừng, nhanh chóng xuống biển.Đầu tiên là Kumiko, thứ hai là Park Min Chul, thứ ba là Võ Liệt và Andre là người thứ tư.Khi anh ấy đi xuống, Giản Tĩnh đốt lửa rồi đưa cho anh ấy: “Cẩn thận nhé.”Andre cho rằng cô sợ trời mưa không dễ đốt lửa nên đã cẩn thận đốt lửa trước rồi mới xuống. Võ Liệt và Park Min Chul đã giúp điều chỉnh vị trí của bè cứu hộ, giúp anh ấy an toàn.Ngọn lửa yếu ớt, nhưng không bị dập tắt.Andre thở phào một hơi, lấy cây cung mang theo bên người, cắm vào mũi tên đã được đốt lửa, không biết là do mưa hay mồ hôi trên mặt: “Tệ quá, hoàn cảnh tệ hơn tôi tưởng.”“Sao vậy?” Những người khác lo lắng hỏi.“Mưa gió sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tỷ lệ bắn trúng của tôi, cung tên cũng sẽ bị ẩm.” Anh ấy cắn răng: “Giản Tĩnh, mau xuống đi, không thể đợi thêm được nữa.”Giản Tĩnh không nghe thấy, nhưng cô tự cảm thấy mình không có gì để làm, men theo sợi dây xuống dưới biển.Giang Bạch Diễm kéo cô lên.Đồng thời, Andre bắn đi một mũi tên lửa.Mũi tên lắc lư trong làn mưa, trái tim của mọi người cũng như bị treo lên.‘Vù’ mùi lên lửa bắn chính xác đốt cháy dải vải.Tấm vải được tẩm các dầu lập tức bị đốt cháy, trong đêm tối có ánh sáng màu đỏ rực vô cùng chói mắt.“Tuyệt.” Andre không nhịn được vui mừng, vội vàng chèo lên thuyền: “Mau rời đi.”Không cần anh ấy phải nói, tất cả mọi người đều nỗ lực phối hợp để chèo bè cứu hộ, có mái chèo dùng mái chèo, không có thì dùng. Sống chết ngay trướcNhưng vào lúc này, Kumiko lại hét lên: “Nó đang dập lửa!” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận